Quyển 14
Chương 123
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Trung Quốc mấy ngàn năm trước đều là xã hội phụ hệ, mặc dù Xã hội chủ nghĩa đưa ra đủ loại cách để bình đẳng nam nữ nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy vẫn chưa có bao nhiêu tác dụng.
Một người đàn ông có ai dám nói không nghĩ gì đến một người phụ nữ đẹp. Đâu có ai như Liễu Hạ Huệ có gái đẹp ngồi trong lòng mà không xuất hiện dục vọng. Bây giờ có kẻ đó thì chỉ là kẻ bất lực mà thôi.
Triệu Quốc Đống không hề nói gì mà chỉ đơn giản giang tay ra nâng lên khuôn mặt nóng ấm kia. Trong ánh mắt hỗn loạn mà vui mừng của đối phương, hắn hôn xuống. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giống như một cơn hồng thủy tràn qua đê, sóng tình mãnh liệt làm Đồng Úc si mê. Giây phút này cô hoàn toàn chìm trong biển tình.
Đồng Úc cảm thấy mình như ngọn cỏ nhỏ trong cơn bão dữ, lúc bay lên đỉnh, lúc rơi xuống vực sâu. Cô hoàn toàn quên mình đang ở đâu, tay run run ôm eo hắn, vô thức túm lấy vạt áo hắn.
Triệu Quốc Đống dễ dàng mở hàm răng của đối phương ra, đây là nụ hôn điển hình. Đồng Úc trong mê loạn không hề có sức chống cự, chỉ có thể để mặc Triệu Quốc Đống muốn làm gì thì làm.
Vành tai cô cũng nóng lên do bị ngón tay hắn vân vê. Mắt cô trở nên mê ly, mặt ửng đỏ mặc dù trong bóng tối vẫn thấy cô bắt đầu có ham muốn. Ngọn lửa hơn hai mươi năm một khi cháy lên đủ để đốt người ta thành tro bụi.
Tay Triệu Quốc Đống đã đưa vào phía sau áo Đồng Úc. Ngón tay hơi lạnh thăm dò sống lưng cô.
Chiếc khóa ngực đã được cởi ra dưới sự phối hợp của Đồng Úc. Triệu Quốc Đống cười cười đã có thể nắm được cặp vú căng tròn mà hắn mong ước.
Tiếng thở hổn hển làm hai người đi giữa thiên đường và địa ngục. Hai tay Triệu Quốc Đống đã cắm sâu vào sâu quần Đồng Úc, chạm vào cặp mông chưa ai chạm tới. Hắn chỉ cần đưa nhẹ xuống dưới là sẽ chạm vào nơi đó.
Cứu bọn họ là tiếng xe Motorized thình thịch phía xa xa. Chiếc xe này khá phổ biến ở nông thôn vì chở được nhiều. Mặc dù ánh đèn từ xa không quá sáng nhưng cũng làm hai người tỉnh lại.
Đồng Úc rất xấu hổ vội vàng cài khóa áo lót, Triệu Quốc Đống cũng nhẹ nhàng kéo áo len của cô xuống. Sau đó khi xe Motorized chạy qua, hắn mới nhẹ nhàng nâng cằm Đồng Úc lên, hôn nhẹ vào môi cô.
Đồng Úc biết mặt mình có chút khác lạ, nhất là dưới ánh mắt của Lam Đại, cô thấy mình như bị cởi hết quần áo. Bị đối phương nhìn với ánh mắt nghi ngờ nhưng cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nằm ngủ.
Triệu Quốc Đống không hề trằn trọc như Đồng Úc. Đối với hắn mà nói mỗi một việc trước khi làm đều cân nhắc rõ ràng. Một khi đã quyết định hắn sẽ không hối hận.
…
Lúc chia tay ở sân bay Kiềm Dương, Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt phức tạp của mấy cô gái. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống đã có thể bình tĩnh đối mặt. Rất nhiều chuyện muốn thoát không thoát được thì phải đối mặt.
Bỏ qua mọi chuyện, Triệu Quốc Đống đã trở lại bình tĩnh. Sau ngày 15 hắn sẽ lên Trường đảng Trung ương học. Ba tháng này mà nói là rất quan trọng đối với hắn. Một phần là cơ hội để rèn luyện đồng thời cũng là sân khấu bồi dưỡng nhân tài, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng đối với Ninh Lăng. Ba tháng đầu năm này là để Ninh Lăng tạo trụ cột. Vì thế phải đi ba tháng làm Triệu Quốc Đống có chút lo lắng.
Chung Dược Quân mặc dù có quan điểm khá gần hắn nhưng năng lực khống chế tình hình của y như thế nào là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Hắn không biết có phải do mình là Bí thư thị ủy hay không nên mới làm Ninh Lăng tốt được như vậy. Nếu ai khác làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng có thể làm được như mình không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng mình đi ba tháng, Chung Dược Quân có thể theo quỹ đạo mình đặt ra để điều hành Ninh Lăng không?
Triệu Quốc Đống không dám xác định. Không phải bản thân Chung Dược Quân có vấn đề mà hắn lo tính cách của Chung Dược Quân có thể đứng vững trước áp lực từ bên ngoài không?
…
- Không nghiêm trọng như chú nghĩ đâu. Không có chú là thế giới này ngừng quay sao? Ninh Lăng sẽ sụp đổ sao?
Hùng Chính Lâm cười ha hả nhìn cậu em nhìn qua không có gì khác mấy nhưng vị trí đã khác hẳn.
- Trừ khi tên Thị trưởng kia muốn phá đi hết những gì chú đã gây dựng.
- Cái này thì không phải. Chung Dược Quân thì em có thể tin. Hùng ca, anh không biết cảm giác này đâu, trơ mắt nhìn một nơi mình cẩn thận quy hoạch biến một nơi khó khăn thành một thành phố công nghiệp, là nơi phồn hoa, nhưng lại bị người phá hủy. Cảm giác đó đúng là em không thể chịu nổi.
Nghe Triệu Quốc Đống nói, Hùng Chính Lâm không khỏi thầm gật đầu.
- Ừ, lời chú nói cũng đúng. Chẳng qua chú và vị Thị trưởng kia cộng tác hơn năm rưỡi thì chú chắc cũng hiểu rõ y. Ninh Lăng phát triển coi như sự cùng cố gắng của hai bên, chẳng lẽ nói chú lo y làm bậy sao? Ba tháng thoáng cái là qua, chỉ cần không miễn chức Bí thư thị ủy của chú thì mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch của chú.
Hùng Chính Lâm có thể hiểu được tình cảm của Triệu Quốc Đống với Ninh Lăng. Hai lần tiến vào Ninh Lăng, Ninh Lăng có thể coi là đất lành với Triệu Quốc Đống.
- Chỉ hy vọng như vậy nhưng em có trực giác là Ninh Lăng không thể giống như chúng ta hy vọng, kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bỏ đi, không nói chuyện của em nữa. Hùng ca, công việc bên anh có thuận lợi không?
- Anh? Đối với anh mà nói chỉ cần có đủ việc làm là anh vui vẻ rồi. Nếu để anh nhàn rỗi thì anh lại thấy cả người không vui. Một thời gian dài bên đông bắc đúng là rất vui.
Hùng Chính Lâm cười nói.
- Còn chưa đủ sao? Bên Hắc Hà còn không đủ đáp ứng “nhu cầu biến thái” của anh sao? Hùng ca, anh đừng có tẩu hỏa nhập ma đó.
Triệu Quốc Đống nhìn Hùng Chính Lâm :
- Hắc Hà không phải khu tai nạn sao? Lưu Thác nói bên đó bị anh làm một lưới, anh còn định như thế nào nữa? Em nghe Lưu Thác nói chỉ riêng cán bộ cấp giám đốc sở cũng có mấy chục, anh không sợ mệt chết sao? Anh nghĩ xem nhiều người bị ngã như vậy thì chỉ riêng chọn người thích hợp vào vị trí chắc cũng đủ làm Lưu Thác bạc tóc rồi.
- Cơ hội này không phải làm nhiều người thèm muốn sao? Chờ cũng không có chuyện tốt như vậy đâu.
Hùng Chính Lâm cười nói:
- Làm ngành này của anh chính là vì việc đó. Ông anh vợ của chú làm có hai năm mà đã quen thuộc, lật tay là tạo thành mưa được ngay.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra suy nghĩ ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm:
- Ông anh vợ của em có lẽ cũng hiểu rõ một chút nhưng em tin y sẽ không là kẻ mua quan bán chức như người tiền nhiệm.
Hùng Chính Lâm cũng rất thận trọng nói;
- Nếu y như tiền nhiệm thì chức Phó bí thư phụ trách tổ chức còn đến lượt y sao? Chú nói đúng, con người sao có thể không có tư tâm? Có thể khống chế dục vọng của mình trong mức nhất định là hiếm thấy, trừ khi ngăn mình ở bên ngoài thì chỉ có thể dựa vào cơ chế giám sát giúp bọn họ không phạm sai lầm. Lưu Thác coi như làm khá tốt.
- Nghe Lưu Thác nói bên Hắc Hà liên quan quá rộng. Không biết Trung ương tranh luận như thế nào về việc xử lý cán bộ Hắc Hà?
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.
Hùng Chính Lâm nhíu mày vì thấy vấn đề này không tiện trả lời. Một lúc lâu sau y mới nói:
- Đúng là có tranh luận, chủ yếu là suy nghĩ đến việc triển khai công việc và phát triển kinh tế của Hắc Hà. Nếu liên quan quá rộng thì không ổn, vì thế có người ở Trung ương cho rằng cần phân loại xử lý, đảm bảo ổn định. Chú thấy sao?
- Hừ, việc mua quan bán chức là hành vi làm tha hóa đội ngũ cán bộ, y mua quan chẳng lẽ còn có thể làm việc vì dân chúng? Đối với không khí này dù là mua hay bán em đều cảm thấy cần phải kiên quyết xử lý. Nếu không như vậy hiện tượng này lan tràn sẽ ảnh hưởng đến trụ cột của Đảng.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Về phần ổn định thì thời này thứ gì không thiếu nhất? Đó chính là quan chức. Em thấy cần phải quét sạch đám người đó mới là giữ ổn định đội ngũ cán bộ. Đội ngũ cán bộ ổn định thì mọi thứ sẽ ổn định.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 124
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống nói làm Hùng Chính Lâm phải suy nghĩ. Y là người phụ trách khu vực đông bắc của Ủy ban kỷ luật Trung ương, tình hình Hắc Hà nghiêm trọng ngoài suy đoán của cả Trung ương. Có thể nói Hắc Hà còn nghiêm trọng hơn cả Liêu Đông trước đây. Dù là bản thân Hùng Chính Lâm hay Lưu Thác hỗ trợ cho y đều không phán đoán được chính xác hoàn toàn khiến khi nhiều cán bộ bị cuốn vào vòng xoáy nên có vẻ trở tay không kịp.
Mà Lưu Thác sau khi nhận chức Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách tổ chức cũng phải hỗ trợ Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh nhanh chóng bù lại mấy lỗ thủng này. Nhưng bây giờ phải chọn nhiều cán bộ lên vị trí lãnh đạo, hơn nữa còn phải đảm bảo có người thay thế những người mới lên, vì thế áp lực đối với Lưu Thác là không hề nhỏ.
Vì thế dù là Hắc Hà hay Trung ương đều bắt đầu có âm thanh cho rằng chỉ cần không phải là cán bộ không thuần túy mua quan bán chức để lên, mà chỉ là người hùa theo trào lưu thì hiện tại có thể châm chước. Quan điểm này đang bị tranh luận gắt gao, ngay cả Lưu Thác cũng khó xử.
- Chú nói đúng. Chúng ta không thể vì lo tình hình một nơi mà giảm đi tiêu chuẩn. Đối với vấn đề mua quan bán chức này có vài đồng chí không nhận thức đủ. Ở xã hội phong kiến việc này là nguyên nhân chính khiến mất nước, nếu để mặc không khí này xuất hiện trong Đảng sẽ là rất nguy hiểm.
Hùng Chính Lâm suy nghĩ khá lâu rồi nói:
- Có vài đồng chí nói phải phòng bệnh rồi cứu người, nhưng anh cho rằng đã làm đến cấp bậc lãnh đạo nếu ngay cả mục đích làm quan cũng không biết, cũng đi ngược lại thì người đó không còn có tư cách ngồi trên vị trí đó nữa.
- Hùng ca, vấn đề phòng bệnh chữa bệnh có nhiều loại hình. Có những lúc có thể phân loại xử lý như nhận hối lộ, nhưng nếu như thấy có người đưa tiền để lên chức rồi học tập đó sẽ là vấn đề nguyên tắc. Anh đưa tiền để lấy chức vụ nhằm mục đích gì? Đây chính là đầu tư để kiếm lại. Mà kiếm lại bằng cách nào? Đó là nhận tiền của bên dưới, hoặc là gian lận trong các hạng mục, công trình mà anh ta phụ trách.
Triệu Quốc Đống đã lâu không nói chuyện thoải mái như thế này với Hùng Chính Lâm. Hắn vừa suy nghĩ vừa nói:
- Nếu tư tưởng có thay đổi sẽ đánh mất nguyên tắc cơ bản của người làm quan, như vậy sẽ mất tư cách làm quan tối thiểu. đây là quan điểm của em.
Triệu Quốc Đống lần này lên Bắc Kinh ngoài việc Lưu Nhược Đồng về nước cũng còn muốn gặp vài lãnh đạo.
Từ cán bộ cấp sở muốn lên làm cán bộ cấp phó tỉnh là một bước nhảy vọt, cần có nhiều mặt ủng hộ. Việc lên trường Đảng Trung ương học là điều không thể thiếu. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn lần này lên Bắc Kinh ba tháng không thể so sánh với lúc công tác ở Bộ năng lượng. Công việc trung tâm là học tập nâng cao trình độ. Học thì không cần nói, còn nâng cao có nhiều ý phải suy nghĩ.
Trường Đảng chính là một sân khấu rất rộng, làm như thế nào tìm kiếm được thứ thích hợp với mình là điều rất quan trọng. Anh tiếp thu được tri thức, học được các kinh nghiệm, hoặc là tạo được quan hệ rộng chính là cơ sở để anh tiến bộ.
Trương Nhược Cốc, Dương Thiên Minh, Qua Tĩnh, ba vị này Triệu Quốc Đống phải đến chào hỏi. Cả ba người đều có tác dụng quan trọng cho sự phát triển của hắn.
Đương nhiên mấy người như Hùng Chính Lâm, Lôi Hướng Đông vừa là anh vừa là bạn cũng sẽ có các cuộc ngồi với nhau.
- Chú đừng có nghĩ chuyện người khác, nghĩ chuyện của mình đi.
Hùng Chính Lâm nhíu mày nói:
- Nhìn chú trông tươi tỉnh thế này, em dâu còn chưa về, chẳng lẽ việc này làm chú vui lắm sao?
Nghe Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống phì cười:
- Hùng ca, anh chỉ cần biết em không phạm sai lầm về nguyên tắc là được rồi. Về phần khác thì cũng cho em chút tự do cá nhân chứ? Giống như em cũng không quấn lấy anh hỏi anh mấy việc ở khu vực đông bắc mà.
- Cút ngay, đâu có chuyện gì. Mấy chuyện chó má của chú có thể kéo sang công việc của anh sao?
Hùng Chính Lâm trừng mắt nói:
- Nguyên tắc giữ bí mật quyết định chú không thể biết được, nếu không anh đương nhiên có thể nói cho chú. Nhưng chuyện của chú anh cũng không cần hiểu rõ làm gì. Bởi vì chú còn chưa đến cấp bậc đó. Giống như chú nói chú sẽ không bao giờ đi vượt qua nguyên tắc đó, anh thấy đó là rất tốt. Nhưng không có nghĩa là chú không chú ý trong sinh hoạt.
- Hùng ca, em có điểm nào làm không tốt sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay ra vẻ vô tội:
- Trong thời gian này em rất thành thật mà.
- Việc của mình thì tự mình biết. Nhìn quần áo, giày dép, đồng hồ của chú thì chú thật sự coi người khác là kẻ nhà quê không nhìn thấy hàng hóa gì sao? Lại nhìn cô gái bên kia không ngừng nháy mắt với chú ở bên này, chú đừng giả vờ với anh.
Quần áo, giày dép Triệu Quốc Đống không quá để ý, hắn chỉ theo trào lưu mua và mặc thôi. Còn đồng hồ thì sao chứ, hắn đeo chiếc đồng hồ Omega này đã vài năm, thứ này cũng có thể mang tới phiền phức sao? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn cô gái mà Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Đến khi hắn nhìn theo ánh mắt Hùng Chính Lâm thì mới phát hiện ra được cô gái liên tiếp nhìn về phía mình lại là Khấu Linh.
Một đám nam nữ tuổi tương đương nhau giữa mồng sáu ngồi tụ tập tại đằng kia, xem ra là bạn học hay đồng nghiệp gì đó.
Bắc Kinh vào trưa trời rất khô ráo, có thể nói nó khác hẳn sự ẩm ướt ở Kiềm Nam.
- Xin lỗi, em sợ phải sang bên kia một chút.
Triệu Quốc Đống cười hì hì sau đó đứng lên:
- Đó là bạn học hồi cấp ba của em.
- Ồ, người An Nguyên?
Hùng Chính Lâm xua tay ra hiệu Triệu Quốc Đống cứ đi.
- Vâng, cô ấy bây giờ làm việc ở Bộ Thương mại.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói:
- Em sang đó chào mấy câu.
- Đi đi, đừng có bị quyến rũ không biết đầu đuôi gì là được.
Hùng Chính Lâm gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống chỉnh qua quần áo rồi đi sang bên kia.
Đó là một nhóm người chia làm vài bàn trông khá quen thuộc nhau. Vừa đi Triệu Quốc Đống vừa cẩn thận quan sát. Ngoài Khấu Linh ra thì hắn không còn nhận ra ai. Hơn nữa nghe giọng điệu của mọi người ở khắp nơi thì hắn đoán đây là bạn học hồi đại học của Khấu Linh.
Triệu Quốc Đống đi hơi chậm vì phải suy nghĩ mình dùng cách nào để đến đó. Hắn về Ninh Lăng mặc dù vẫn liên lạc với Khấu Linh nhưng cho dù không phải mỗi tháng gặp vài lần như lúc hắn còn công tác ở Bộ năng lượng, nhưng hai người vẫn có tình cảm.
- Khấu Linh, họp lớp à?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười rất tự nhiên. Hắn đi đến bên cạnh Khấu Linh, nhỏ giọng nói với cô rồi cười cười chào mọi người xung quanh.
- Khấu Linh, anh chàng đẹp trai nào thế, sao không giới thiệu? Giấu kín thế? Sợ bọn tôi ăn hay đoạt mất?
Một cô gái khá đẹp ngồi cạnh Khấu Linh kêu lên. Cô gái này mặc một chiếc áo len bó sát người tôn lên bộ ngực căng tròn.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đứng lên đi về phía này đã khiến người ở đây chú ý. Thứ nhất Triệu Quốc Đống vừa nãy nhìn sang bên kia không ít lần, thứ hai nhìn Triệu Quốc Đống cũng khá được, nhất là lúc đứng lên có khí thế rất tự tin làm người ta phải chú ý.
- Hiểu Đình, đừng nói linh tinh, anh ấy là bạn học của tôi. Ừ, Quốc Đống, anh lên Bắc Kinh bao giờ thế?
Mặt Khấu Linh sáng rực lên, cô lấy tay vén lại tóc một chút. Cô quay sang cười nói với mọi người cùng bàn:
- Giới thiệu một chút, đây là bạn học cấp ba của mình, Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, đây là bạn học đại học của em. Mỹ nữ này là Lạc Đình, Quách Hiểu, Tiêu Xuân Dương, Lý Vĩnh Cương, Tề Liên Thành. Hôm nay bọn em họp lớp, sao anh cũng trùng hợp ở đây vậy?
- Ồ, anh vừa về hôm qua, hôm nay cùng bạn ăn ở đây. Không ngờ anh không nhận ra em ngồi bên này mà bạn anh đã nhận ra nên nhắc.
Triệu Quốc Đống một tay đặt thành ghế Khấu Linh ngồi, người hơi nghiêng tới chào mấy người cùng bàn.
- Anh kia biết em sao?
Khấu Linh có chút kinh ngạc, mặt nóng lên. Nghĩ đến quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống, cô có chút lo lắng.
- Ừ, có thể là đã gặp lúc chúng ta họp lớp ở An Đô. Anh ta vốn công tác ở An Đô mà.
Triệu Quốc Đống hàm hồ nói.
- Ồ.
Khấu Linh yên tâm đôi chút:
- Hay là anh mời bạn anh sang đây ngồi?
- Không, anh ta là người không thích ồn ào, cứ mặc anh ta đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Hùng Chính Lâm sao có thể ngồi cùng mấy người này. Những người này dù là tinh anh nhưng còn kém xa so với Hùng Chính Lâm.
- Vậy anh ngồi đây một lát chứ? Em thấy bạn anh có vẻ buồn ngủ hay sao ý.
Nhân viên phục vụ đã sớm lấy ghế tới cho Triệu Quốc Đống, hai bên nhích sang chút vừa lúc có thể đặt thêm một cái ghế.
- Bạn học em không giống em, đều có chút lai lịch, không chừng lúc nào đó anh có việc nhờ bọn họ đó. Em nghe Mễ Á nói năm ngoái đã giúp anh không ít phải không?
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 125 Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Mễ Á giúp mình không ít? Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, tập đoàn quốc tế Hán Đằng đầu tư vào ngành năng lượng mới là do bọn họ muốn, sao lại thành Mễ Á giúp mình? Nhưng nói đúng ra thì ít nhất công ty năng lượng Phong Hoa đầu tư vào Ninh Lăng đã tạo thành điểm mẫu kiến cho không ít các công ty năng lượng mới tiến vào Ninh Lăng.
- Khấu Linh, bạn học của bạn đang công tác ở đâu vậy?
Một người đàn ông ngồi trước mặt Khấu Linh vẫn chú ý biểu hiện của Triệu Quốc Đống, y có chút tò mò nói.
- Quốc Đống, Xuân Dương làm việc ở Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh, lần này bọn em họp lớp là do cậu ta tổ chức. Nếu không bạn học mỗi người một nơi đúng là khó có thể tập trung lại được.
Khấu Linh nói:
- Xuân Dương, Quốc Đống vốn từng công tác ở Bộ năng lượng một thời gian, bây giờ đã xuống địa phương.
- Ồ, Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh?
Triệu Quốc Đống hơi giật mình. Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh là trực thuộc Tập đoàn thép Bắc Kinh, đây là một tập đoàn lớn trong lĩnh vực thép, chỉ kém hơn mỗi tập đoàn Bảo Cương. Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh phụ trách chính mảng xuất nhập khẩu của tập đoàn thép Bắc Kinh. Mặc dù thuộc tập đoàn nhưng nó lại có quyền xuất nhập khẩu độc lập, cũng là một trong các ông lớn trong ngành xuất khẩu quặng của Trung Quốc.
Hắn nghe Phòng Tử Toàn nói Năng lượng Quốc Toàn liên lạc với các công ty thép tư nhân phương bắc mua cổ phần của tập đoàn Fox Turk thì bị Quốc tế thép Bắc Kinh cản trở. Vì thế Tập đoàn thép Bắc Kinh còn uy hiếp Năng lượng Quốc Toàn không thể bán than cho tập đoàn. Bởi vì Quốc tế thép Bắc Kinh là đầu mối nhập quặng cho tập đoàn thép, ngoài ra còn có một vai trò nữa là đầu mối nhập quặng bán cho không ít các công ty tư nhân để kiếm lời. Nếu các công ty tư nhân có nguồn cung ổn định từ nước ngoài thì hàng năm Quốc tế thép Bắc Kinh sẽ mất không ít khách.
Từng làm việc ở Bộ năng lượng, đã xuống địa phương, hai câu này Tiêu Xuân Dương nghe thấy có vẻ khác lạ. Theo Triệu Quốc Đống thấy mình như vốn thuộc về Bộ năng lượng, sau đó mới xuống địa phương rèn luyện, giống như người công tác ở địa phương là thấp hơn kẻ khác một bậc vậy. Nhưng Tiêu Xuân Dương nghe lại có ý khác. Xuống dưới tức là đề bạt, người trẻ như thế này mà xuống dưới là khá hiếm thấy.
- Đúng, Quốc tế thép Bắc Kinh, Triệu tiên sinh xem ra cũng biết Quốc tế thép Bắc Kinh chúng tôi?
Tiêu Xuân Dương cười ha hả nói:
- Triệu tiên sinh nếu là từ Bộ năng lượng cử xuống thì không biết bây giờ đang làm ở tỉnh nào?
- Tôi đến Bộ năng lượng làm việc là do tổ chức phân công kiêm nhiệm, thời gian đến là về nhà thôi.
Triệu Quốc Đống thấy Tiêu Xuân Dương có vẻ hứng thú với mình nhưng hắn lại không muốn nói nhiều.
- Ồ, Triệu tiên sinh xem ra đang công tác trong cơ quan nhà nước rồi.
Tiêu Xuân Dương khá tò mò, tuổi còn trẻ như vậy đã được cử lên Bộ năng lượng là không đơn giản:
- Ở thủ phủ tỉnh An Nguyên?
- Tôi đâu có số tốt như vậy? Chỉ là một thị xã xa xôi của tỉnh An Nguyên mà thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh mọi người trên rồi nói:
- Khấu Linh, em còn chưa giới thiệu mấy bạn học của em đang công tác ở đâu. Biết đâu sau này anh gặp khó khăn sẽ nhờ giúp đỡ thì sao?
- Lý Vĩnh Cương, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
- Tề Liên Thành, Cục vật giá ba tỉnh.
…
Triệu Quốc Đống vừa nghe thì thấy ngoài Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành trông có vẻ âm trầm ra thì mọi người đều đến từ mấy bộ. Ngay cả Lạc Đình trông có vẻ phóng đãng cũng là cao thủ kiểm toán quốc gia. Xem ra bạn học của Khấu Linh đều không đơn giản.
Tiêu Xuân Dương có chút bất ngờ khi Triệu Quốc Đống đổi đề tài, chẳng qua y cũng không có nói nhiều.
Triệu Quốc Đống chỉ nói chuyện vài câu rồi rời đi làm Khấu Linh có chút thất vọng. Triệu Quốc Đống cố ý chuyển hướng không nói về thân phận của hắn giống như không muốn đề cập đến vậy. Điều này làm Khấu Linh không biết nên ứng phó với mấy người bạn học của mình như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói mình đã lâu không về tỉnh An Nguyên nên không rõ tình hình thực tế của Triệu Quốc Đống.
- Sao, giải quyết chiến đấu nhanh như vậy ư?
Hùng Chính Lâm đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời, thấy Triệu Quốc Đống về nên có chút ngạc nhiên.
- Chiến đấu gì chứ, bạn học hồi cấp ba nói chuyện với bạn học đại học của cô ấy mà thôi. Người ta học ở đại học Bắc Kinh, em sao có thể so sánh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Được rồi, đừng tự khiêm tốn như vậy. Học đại học Bắc Kinh ra mà mới 33 tuổi có ai làm được Bí thư thị ủy đâu? Anh hùng không hỏi xuất thân, chú nghe câu này chưa? Anh thấy chú đây là đang muốn cố ý làm khổ cô bạn học kia.
Hùng Chính Lâm cười ha hả nói.
Triệu Quốc Đống đúng là có vẻ không hòa nhập với bạn học của Khấu Linh. Ngoài tên Tiêu Xuân Dương một lòng muốn tìm hiểu về mình ra, hai tên còn lại đều có chút kiêu ngạo. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng không thích ở đó lâu làm gì.
….
Hùng Chính Lâm đi trước, một xe Audi màu đen trông rất bình thường đón y. Hành tung của Hùng Chính Lâm bây giờ thường không cố định. Triệu Quốc Đống hẹn y đi ăn uống trà cũng phải do đối phương quyết định, hôm nay coi như may mắn, ngày mai còn không biết đối phương chạy đâu nữa.
Triệu Quốc Đống nhiều lúc suy nghĩ đúng như lời Hùng Chính Lâm nói về bản thân, tính cách của y thích sự âm u, cho nên không thích hợp làm quan chức hành chính bình thường. Nhưng y lại thích hợp với việc điều tra phá án, vị trí trưởng ban số 7 có thể nói là rất thích hợp với y.
Một xe Audi A8 từ từ dừng trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Không đi xe sao? Hay là tôi đưa anh một đoạn.
Cửa kính hạ xuống, trên xe là Tiêu Xuân Dương, bên tay lái phụ là Lý Vĩnh Cương, Tề Liên Thành ngồi đằng sau.
- Không cần, tôi muốn đi một mình, cảm ơn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Vậy cũng được, đây là danh thiếp của tôi, có gì liên lạc.
Tiêu Xuân Dương đưa ra một tờ danh thiếp, Triệu Quốc Đống gật đầu nhận. Xe Audi vọt đi, biến mất ở cổng ra vào.
Trợ lý tổng giám đốc Tổng công ty Quốc tế thép Bắc Kinh. Triệu Quốc Đống có chút hứng thú nhìn tờ danh thiếp.
- Anh ở đâu?
Triệu Quốc Đống nhận được điện liền có chút đau đầu. Mặc dù Lưu Nhược Đồng còn chưa về nhưng hắn vẫn vô thức muốn tránh Khấu Linh. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh đang đi dạo trên đường.
- Anh chờ em chút, em lập tức ra ngay.
Một xe màu đỏ dừng sát bên cạnh Triệu Quốc Đống:
- Lên xe đi.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng nhưng không thể không ra vẻ cao hứng.
- Quốc Đống, anh hình như không quá thích bạn học của em? Bọn họ cũng thấy anh có vẻ kiêu ngạo.
- Vậy ư? Là anh cảm thấy mình có chút tự ti, không hòa nhập với bạn em thì phải. Bạn học của em xem ra đều không đơn giản. Hoặc là ở bộ, hoặc là công ty trực thuộc trung ương, hoặc là công ty lớn bên ngoài. Khấu Linh, lớp học của em đúng là tập hợp toàn tinh anh.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế:
- Bọn họ ở Bắc Kinh nên phải thân thiết mới phải. Nhưng sao anh cảm thấy không qua lại nhiều với em. Chẳng qua người làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lại rất ân cần với em.
- Anh nói Lý Vĩnh Cương? Y cũng không quá thân với Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành. Nghe nói Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành hai năm qua thường xuyên hẹn y nên mới dần thân.
Khấu Linh thấy đối phương không có khác thường nên khá yên tâm:
- Lý Vĩnh Cương là người thẳng tính nhưng không hay nói chuyện. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ồ, ở cục nào của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia vậy?
Triệu Quốc Đống nói.
- Cục công nghiệp phụ trách mảng thép này, rất bận, cũng hay có việc với bên em. Các vụ đàm phán thương mại mua quặng sắt đều do cục y phụ trách chỉ đạo.
Khấu Linh biết Lý Vĩnh Cương có chút tình cảm với mình.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, phụ trách ngành thép? Khấu Linh bây giờ làm việc ở Bộ Thương mại, cục điều tra các ngành nghề tổn hại. Đối với việc đàm phán mua quặng sắt ảnh hưởng đến ngành thép Trung Quốc thì trong nước tranh luận khá lớn, về việc có nên thống nhất quyền nhập khẩu quặng, do một Tổng công ty lớn phụ trách toàn bộ hay không?
Tề Liên Thành làm ở cục Vật giá tam tỉnh, một làm ở Tổng công ty Quốc tế thép Bắc Kinh. Nói đúng ra thì Quốc tế thép Bắc Kinh là một kẻ muốn buôn lậu, còn cục Vật giá kia cũng là một con quái vật lớn. Triệu Quốc Đống không hiểu mấy về cục này nhưng theo hắn biết thì Cục Vật giá này về sau chính là quân tiên phong trong việc đâm đao vào các vụ buôn bán với Nhật Bản.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 126
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên từ Khấu Linh mà biết quan hệ giữa Tiêu Xuân Dương, Tề Liên Thành, Lý Vĩnh Cương.
Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành có quan hệ mật thiết, Lý Vĩnh Cương thật ra chỉ mấy năm gần đây mới qua lại nhiều với bọn họ. Chẳng qua tính cách của Lý Vĩnh Cương với hai người kia không quá tương đồng, lúc còn đi học quan hệ bình thường. Nhưng hai người Tiêu, Tề khá rộng rãi, chuyện gì cũng kéo Lý Vĩnh Cương vào nên ba người dần thân hơn.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tiện phán đoán trong này có vấn đề gì không, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là Tiêu Xuân Dương là người rất nhạy bén. Mới hơn 30 đã làm trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh là phải có bản lĩnh thật. Như vậy y tìm mọi cách quan hệ tốt với Lý Vĩnh Cương tuyệt đối không đơn giản chỉ vì tình bạn học. Bởi vì theo lời Khấu Linh nói bạn lớp cô có nhiều người công tác ở Bắc Kinh, ở các bộ nhưng không thấy Tiêu Xuân Dương quan hệ thân với ai khác ngoài Lý Vĩnh Cương và Tề Liên Thành. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khấu Linh cũng nói Tiêu Xuân Dương sợ là muốn từ Lý Vĩnh Cương tìm hiểu hướng đi của ngành nào đó. đây cũng là bình thường, tập đoàn thép Bắc Kinh là tập đoàn khổng lồ của Trung Quốc, nếu nói chỉ muốn nghiên cứu chính sách ngành nghề đơn thuần thì không cần đến lượt Tiêu Xuân Dương là trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh đi làm mới đúng. Nhưng Triệu Quốc Đống không tiện nói nhiều vì cũng không liên quan tới mình. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khấu Linh thấy Triệu Quốc Đống có vẻ thất thần nên khá kỳ quái. Cô hỏi Triệu Quốc Đống có tâm sự gì nhưng Triệu Quốc Đống không nói vì hắn thấy đây chỉ là phán đoán của mình, không chừng mình nghĩ sai thì sao? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt yêu thương của Khấu Linh khi nhìn mình, má đỏ mê người, miệng hơi vểnh lên, đôi môi đầy quyến rũ, cả người đầy lửa tình. Triệu Quốc Đống trong lòng có chuyện suy nghĩ nên không tập trung mà ngồi ngây ra đó không có biểu hiện gì.
Khấu Linh thấy hắn như vậy có chút hờn dỗi đưa tay định đánh nhưng hắn cúi đầu tránh được. Triệu Quốc Đống thuận tay cầm lấy, vòng qua eo Khấu Linh vỗ vỗ. Tay hắn vừa chạm vào khiến cả người Khấu Linh nhũn ra thiếu chút nữa phanh gấp.
…
Hai ngày Triệu Quốc Đống chạy không ngừng. Hắn đến chào hỏi Dương Thiên Minh, Trương Nhược Cốc cùng với Qua Tĩnh. Hai người Dương Thiên Minh và Trương Nhược Cốc thì Triệu Quốc Đống đều dẫn Lưu Nhược Đồng đi cùng. Dương Thiên Minh cũng vui vẻ vì Triệu Quốc Đống lên trường Đảng học.
Điều này chứng minh trước đây y lựa chọn để Triệu Quốc Đống làm Thường vụ thị ủy Ninh Lăng là không sai, mà Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên bây giờ cũng coi trọng nhân tài. Nhất là kỳ tích Ninh Lăng năm trước đã được truyền thông đưa tin rất nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh học, Dương Thiên Minh thật lòng chúc mừng. Y cũng hy vọng trong ba tháng này Triệu Quốc Đống có thể tăng cường năng lực, đồng thời tạo thêm nhiều quan hệ.
Trương Nhược Cốc cũng không quá quen thân với Triệu Quốc Đống, nhưng là người có quan hệ mật thiết với Lưu gia, Trương Nhược Cốc cũng chú ý quá trình phát triển của Triệu Quốc Đống.
Lần trước khi tới tỉnh An Nguyên khảo sát việc lựa chọn, bồi dưỡng sử dụng cán bộ trẻ, Bí thư thị ủy tỉnh An Nguyên Ứng Đông Lưu khen ngợi Triệu Quốc Đống làm y thấy vui mừng. Ninh Lăng phát triển nhanh chóng cũng khiến Lãnh đạo trung ương chú ý, điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống có khả năng lên chức. Đương nhiên về lý lịch và kinh nghiệm cần thêm nữa, mà lần này lên trường Đảng học chính là cơ hội tăng thêm cơ sở để Triệu Quốc Đống lên chức.
Trương Nhược Cốc cũng bảo Triệu Quốc Đống cần phải đề cao thêm năng lực sau ba tháng học tập, tăng cường tố chất chính trị, phải có tầm nhìn, kết hợp thực tế.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Trương Nhược Cốc. Phải nói đây là người làm hắn ấn tượng nhất trong Lưu gia. Đối phương vừa không có vẻ uy thế và trầm muộn như lãnh đạo của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, lại không có vẻ cao thâm như cán bộ lãnh đạo địa phương, nói chuyện đều khá thoải mái, hơn nữa đều có lý lẽ.
- Trưởng ban Nhược Cốc đúng là làm nhiều năm ở Ban Tổ chức cán bộ, nhìn người nói chuyện đều có thể nói đến điểm mấu chốt.
Triệu Quốc Đống khoác cho Lưu Nhược Đồng chiếc áo, giẫm lên trên làn tuyết đọng rồi nói:
- Còn thấy rõ điểm không đủ của anh còn hơn cả anh tự nhận xét về mình.
- Vậy ư? Em thấy Trương thúc có ấn tượng tốt đối với anh thì phải. Em nhớ trước đây Trương thúc cũng không quá coi trọng Lưu Nham.
Lưu Nhược Đồng đeo gang tay lộ hai đầu ngón tay ra, cô khẽ vuốt vuốt mặt đang lạnh:
- Trương thúc không mấy khi khen người, anh có thể được Trương thúc khen là không dễ.
Triệu Quốc Đống cười cười không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Ý trong lời nói của Trương Nhược Cốc thì Lưu Nhược Đồng là người ngoài cuộc chưa chắc đã hiểu hết. Nhưng Triệu Quốc Đống mơ hồ hiểu ra. Trương Nhược Cốc đề cập đến việc chọn Thị trưởng An Đô không phải là vô tâm, An Đô bây giờ nhìn qua thì thích hợp việc Triệu Quốc Đống đi vào khuấy động nhưng hậu quả sẽ như thế nào?
Cuối cùng lãnh đạo không phải xem anh có thể đạt được bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu sáng tạo ở vị trí này. An Đô mặc dù phát triển chậm nhưng vẫn là thành phố lớn của cả nước, anh muốn định vị phù hợp với nó là không dễ, nhưng anh còn phải mong được mọi người ủng hộ và đồng ý thúc đẩy thay đổi là không dễ. Nhất là ở tình hình hiện nay rất nhiều lãnh đạo cũng hy vọng anh làm hai ba năm là có thể tạo ra cục diện mới, điều này có thực tế không?
Không nói có Tôn Liên Bình đứng ở trên cùng trở ngại, còn có Nghiêm Lập Dân ở bên săm soi nữa. Theo Triệu Quốc Đống thấy Diêu Văn Trí thua ở Thành phố An Đô là do vị trí của Tôn Liên Bình không thể dao động, còn một nhân tố rất quan trọng là không tranh thủ được sự ủng hộ của Nghiêm Lập Dân. Vì thế Diêu Văn Trí mất quyền lên tiếng và chi phối về mặt nhân sự, khiến cho anh là Thị trưởng muốn làm gì cũng khó khăn.
Anh có thể không có quyền khống chế nhưng phải có quyền tham dự. Quyền tham dự lớn hay nhỏ chính là việc đuổi, nhận lãnh đạo phụ trách các ngành trong thành phố. Thị trưởng có thể phát huy hết tác dụng hay không chính là việc có thể dùng người đúng lúc, đúng chỗ hay không?
Trợ lý Bộ trưởng Bộ Thương mại - Quan Kinh Sơn đã được xác định cử xuống làm Thị trưởng Thành phố An Đô. Triệu Quốc Đống thậm chí đã thấy hình ảnh của Quan Kinh Sơn trên đài truyền hình Thành phố An Đô.
Lưu Nhược Đồng thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đang suy nghĩ nên có chút buồn cười nói:
- Quốc Đống, lên xe đi. Anh không phải định cùng em đi bộ về nhà đó chứ?
- Ồ, anh thất thần một chút.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu lên xe.
- Em thấy anh sau khi đến Ninh Lăng rất vất vả, chuyện gì cũng phải suy nghĩ. Hay là em về nước?
Lưu Nhược Đồng đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn Lưu Nhược Đồng:
- Đây có phải suy nghĩ thật lòng của em không?
Lưu Nhược Đồng hơi nóng mặt, nói dối trước mặt Triệu Quốc Đống chưa bao giờ có hiệu quả dù là cô cảm thấy mình đóng rất đạt:
- Bộ đã hỏi em về việc này, là thật mà.
- Ừ, anh biết có thể bộ hỏi ý của em, chẳng qua em cũng không quá muốn về phải không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không cần đâu, anh không hy vọng thấy một Nhược Đồng mặc dù ở gần anh nhưng không được vui vẻ. Chúng ta vẫn còn trẻ mà. Anh chưa đầy 34, em chưa đến 32, cần phải tận dụng mấy năm này mà làm việc mình muốn.
Lưu Nhược Đồng có chút cảm động. Cô biết bên ngoài Triệu Quốc Đống có thể có phụ nữ, có lẽ không chỉ là một người. Một người đàn ông độc thân ở quan trường là không dễ, cô có thể hiểu. Dù sao kết hôn mấy năm mà cô chưa bao giờ làm nghĩa vụ của người vợ.
Nhưng cô cảm thấy cô và hắn dần thay đổi tình cảm với nhau. Nó như vò rượu sau mấy năm lên men đã trở nên nồng đậm hơn. Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đã bắt đầu không tự kiềm chế được tình cảm của mình.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 127
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Trực giác của Tiêu Xuân Dương khá mẫn cảm. Khi y thấy Triệu Quốc Đống là biết đây là người khó đối phó. Mặc dù đối phương che giấu khá thành công, thậm chí lừa được đám người Tề Liên Thành nhưng y thấy đối phương rất tự tin. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối phương có nội tình hay khí phách cũng được, điều này không quan trọng đối với Tiêu Xuân Dương. Nhưng người này có vẻ rất nhạy cảm làm Tiêu Xuân Dương cảm thấy đối phương như một cảnh sát vậy. Đúng, chính là cảm giác này, mặc dù chỉ tiếp xúc khá ngắn, lời nói của đối phương đều rất bình thường nhưng y lại có dự cảm không tốt mấy.
Chủ yếu nằm ở Khấu Linh. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Y đã cẩn thận quan sát thì thấy từ Triệu Quốc Đống là không nhìn ra gì, nhưng Tiêu Xuân Dương có thể khẳng định Khấu Linh có quan hệ không bình thường với tên kia chứ không chỉ là quan hệ bạn học cũ. Từ vẻ mặt Khấu Linh là có thể nhìn ra được hai người có quan hệ không muốn người khác biết.
Tiêu Xuân Dương không quan tâm việc Khấu Linh có ngủ với đối phương hay không? Nhưng chủ yếu nằm ở chỗ vị trí bây giờ của Khấu Linh rất quan trọng, y tốn nhiều tâm trí để tạo quan hệ tốt với Khấu Linh là có ý đồ của mình. Nhưng sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống làm y có chút khẩn trương.
Y cẩn thận nhớ lại quan hệ của mình và Khấu Linh trong hơn năm qua. Y thấy không có hành vi nào quá, tất cả đề tài nói chuyện đều là công việc hai bên gặp phải. Y đến văn phòng Khấu Linh mấy lần đều khá cẩn thận, giống như giữa y và Lý Vĩnh Cương vậy.
Nhưng nếu muốn đạt được tin tức thì không thể tránh khỏi nhắc đến vài vấn đề nhạy cảm. Tên Lý Vĩnh Cương đầu óc thật ra đơn giản nhưng Khấu Linh rất thông minh. Có mấy lần mình đề cập nhưng Khấu Linh đều khôn khéo chuyển hướng.
Chủ yếu nằm ở chỗ quan hệ giữa Khấu Linh và tên Triệu Quốc Đống kia mà không bình thường, trên giường nói chuyện công việc thì việc mình làm có khiến hắn nghi ngờ không? Nếu đối phương thật sự có thân phận đặc thù thì đúng là có chút phiền phức.
Phải tra rõ về hắn, đây không phải việc khó vì có tên họ rồi. Hơn nữa không chừng hắn làm ở hệ thống chính pháp, như vậy mình cần phải dò xét rõ về hắn. Còn có cả quan hệ giữa hắn và Khấu Linh cũng cần nghiên cứu, biết đâu về sau mình có thể lợi dụng thì sao?
…
Triệu Quốc Đống không biết chỉ mới gặp mặt mà đã khiến Tiêu Xuân Dương nghi ngờ về mình như vậy.
Bữa tiệc trưa mồng bảy là một cuộc tụ tập đời ba của Lưu gia. 9h tối Lưu Thác bay về Hắc Hà, 4h chiều Lưu Kiều bay sang Hongkong, 8h tối Triệu Quốc Đống bay về An Đô. Ba người phải đi nhưng thật ra Lưu Nhược Đồng còn ở nước tuần nữa mới sang Tehran.
Hai người cũng đã giao hẹn Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng trước, hai ngày sau Lưu Nhược Đồng đến Ninh Lăng ở vài hôm.
Bữa tiệc tổ chức ở nhà tổ Lưu gia. Mặc dù là nhà tổ nhưng ông cụ không ở đây. Nhiều năm qua ông cụ không về Bắc Kinh do thời tiết không thích hợp. Vì thế đây là nơi ở của Lưu Thác.
Vợ Lưu Thác làm giảng viên đại học y Bắc Kinh, mặc dù không làm chính trị nhưng gia tộc cũng là gia tộc cách mạng. Chị ta có một anh trai làm phó chủ tịch một quận Bắc Kinh, một em trai làm phó giám đốc một sở ở Bắc Kinh.
Vợ Lưu Nham là bạn học hồi đại học của y, làm việc ở tập đoàn Trung Lương, xuất thân gia đình tri thức cao tại Thượng Hải. Bố mẹ chị ta đều là nhân vật có chút danh tiếng trong giới văn học. Chị ta có một em gái định cư ở Úc, một em trai sang Canada, không có quan hệ gì bên chính trị cả.
Lưu Kiều cùng đi với Lưu Quân tới đây.
Lưu Quân là Phó cục trưởng cục xí nghiệp Bộ Tài chính, nghe nói trong một hai năm tới sẽ xuống địa phương rèn luyện.
Con Lưu Trọng Bình – Lưu Thành cũng xuất hiện, người này sau khi tốt nghiệp trường Học viện sĩ quan lục quân liền vào Quân đội, bây giờ đến một Quân khu nào đó nhận chức.
Con Hứa Gia Ninh không tới nhưng Lưu Thác và Lưu Nham không chú ý mấy. Có lẽ theo bọn họ thì không họ Lưu sẽ không phải người Lưu gia. Nhưng đối với Triệu Quốc Đống thì bọn họ lại có thái độ khác.
- Triệu ca, nghe Từ ca luôn khen anh, hôm nay lần đầu gặp mặt, chúng ta phải làm vài chén mới được.
Lưu Thành mặc dù cùng tên với anh rể Triệu Quốc Đống nhưng sức uống hơn anh rể Triệu Quốc Đống nhiều.
- Lưu Thành, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đừng cho rằng anh say, anh vẫn còn tỉnh táo, còn có chị cậu ở bên nhìn đó, đã mấy lần bảo chúng ta đừng uống rồi đó. Nếu cậu không cậu đổi lý do đi để chúng ta uống tiếp.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, người này không tìm ra lý do thích hợp nên cứ đưa Từ Chí Minh ra.
- Vậy cũng được Triệu ca, em không nói nhảm nữa, một câu thấy hợp ý là được chứ gì?
Mặt Lưu Thành hơi đỏ lên, lông mi đen và môi dày đúng là giống hệt ông bố Lưu Trọng Bình.
- Được, lý do rất hay.
Triệu Quốc Đống cầm chén uống cạn. Lưu Nhược Đồng ở bên thấy thế không khỏi nhíu mày. Tối Quốc Đống còn lên máy bay đừng có mà say đó.
Lưu Thành thấy Lưu Nhược Đồng như vậy không khỏi cười ha hả. Y thấy Triệu Quốc Đống này được, không giống tên Lưu Quân luôn từ chối lời mời. Theo Lưu Thành thấy ông anh họ nghiêm chỉnh đứng đắn đã bị bà bác ở Thượng Hải làm hỏng rồi, đã không còn khí phách của Lưu gia nữa.
Lưu Thác, Lưu Nham thấy Triệu Quốc Đống và Lưu Thành khá hợp, mà Lưu Quân chỉ nói chuyện với bà chị Lưu Kiều của mình, tất nhiên là Lưu Quân không quá hào nhập với mấy người này.
Chẳng qua trên bàn ăn không hào nhập không có nghĩa là sau đó mọi người không có tiếng nói chung.
Triệu Quốc Đống thật ra khá phục khả năng chuyên môn của Lưu Quân. Y coi như lãnh đạo ở Bộ Tài chính, cơm no rượu đủ xong, Lưu Quân liền nói chuyện với Triệu Quốc Đống về chính sách giúp đỡ các công ty tư nhân phát triển.
Lưu Quân rất kinh nghiệm với quan điểm sắc bén của Triệu Quốc Đống. theo y thấy một Bí thư thị ủy nếu có quan điểm mới mẻ, độc đáo đã là đáng khen, nếu như áp dụng vào thực tế sẽ có tác dụng thúc đẩy công ty tư nhân phát triển. Nhưng như vậy sẽ bị áp lực dư luận tương đối lớn. Ở hoàn cảnh công ty nhà nước phát triển không quá tốt, nếu chính quyền địa phương còn đưa ra chính sách hỗ trợ tài chính cho các công ty tư nhân thì đúng là sẽ mang tới không ít dị nghị.
Triệu Quốc Đống cũng đồng ý với vài quan điểm mà Lưu Quân đưa ra. Ít nhất Lưu Quân này có năng lực chuyên môn rất cao.
Lưu Kiều thấy Lưu Quân có thể nói chuyện vui vẻ với Triệu Quốc Đống như vậy thì vừa có chút ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô biết Lưu Nham vẫn không thích tính cách mềm yếu của Lưu Quân, Lưu Thác thì không thấy gì nhưng cô có thể cảm thấy được thái độ của Lưu Thác đối với Triệu Quốc Đống tốt hơn Lưu Quân nhiều. Chẳng qua Lưu Quân và Triệu Quốc Đống có tiếng nói chung làm cô có chút tò mò. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hai người nói đề tài gì mà sôi nổi thế?
Lưu Kiều xen vào không làm hai người bất ngờ. Lưu Quân vừa kính vừa yêu bà chị gái của mình.
- Chỉ là chút suy nghĩ trong công việc mà thôi. Cái nhìn của Lưu Quân làm em hiểu ra nhiều điều. Em sắp tham gia học ở trường Đảng ba tháng, coi như có thể tìm được một người để nói chuyện.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Lưu Kiều cũng biết Triệu Quốc Đống mấy năm qua đã thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn đều thấy hắn có chút biến hoá nhưng không thể nói rõ hắn biến hoá ở điểm gì.
- Quốc Đống, chú đi học lần này là cơ hội khó được, không biết có bao người hâm mộ đó.
Lưu Kiều thật lòng nói:
- Ai cũng nói lớp học ở trường Đảng này là con đường nhất định phải đi nếu lên làm cán bộ cấp tỉnh. Có lý lịch này thì chú cần phải nắm chắc.
- Ha ha, cảm ơn Tứ tỷ ủng hộ, cũng hy vọng chị ủng hộ em nhiều hơn nữa.
Chương 123
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Trung Quốc mấy ngàn năm trước đều là xã hội phụ hệ, mặc dù Xã hội chủ nghĩa đưa ra đủ loại cách để bình đẳng nam nữ nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy vẫn chưa có bao nhiêu tác dụng.
Một người đàn ông có ai dám nói không nghĩ gì đến một người phụ nữ đẹp. Đâu có ai như Liễu Hạ Huệ có gái đẹp ngồi trong lòng mà không xuất hiện dục vọng. Bây giờ có kẻ đó thì chỉ là kẻ bất lực mà thôi.
Triệu Quốc Đống không hề nói gì mà chỉ đơn giản giang tay ra nâng lên khuôn mặt nóng ấm kia. Trong ánh mắt hỗn loạn mà vui mừng của đối phương, hắn hôn xuống. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Giống như một cơn hồng thủy tràn qua đê, sóng tình mãnh liệt làm Đồng Úc si mê. Giây phút này cô hoàn toàn chìm trong biển tình.
Đồng Úc cảm thấy mình như ngọn cỏ nhỏ trong cơn bão dữ, lúc bay lên đỉnh, lúc rơi xuống vực sâu. Cô hoàn toàn quên mình đang ở đâu, tay run run ôm eo hắn, vô thức túm lấy vạt áo hắn.
Triệu Quốc Đống dễ dàng mở hàm răng của đối phương ra, đây là nụ hôn điển hình. Đồng Úc trong mê loạn không hề có sức chống cự, chỉ có thể để mặc Triệu Quốc Đống muốn làm gì thì làm.
Vành tai cô cũng nóng lên do bị ngón tay hắn vân vê. Mắt cô trở nên mê ly, mặt ửng đỏ mặc dù trong bóng tối vẫn thấy cô bắt đầu có ham muốn. Ngọn lửa hơn hai mươi năm một khi cháy lên đủ để đốt người ta thành tro bụi.
Tay Triệu Quốc Đống đã đưa vào phía sau áo Đồng Úc. Ngón tay hơi lạnh thăm dò sống lưng cô.
Chiếc khóa ngực đã được cởi ra dưới sự phối hợp của Đồng Úc. Triệu Quốc Đống cười cười đã có thể nắm được cặp vú căng tròn mà hắn mong ước.
Tiếng thở hổn hển làm hai người đi giữa thiên đường và địa ngục. Hai tay Triệu Quốc Đống đã cắm sâu vào sâu quần Đồng Úc, chạm vào cặp mông chưa ai chạm tới. Hắn chỉ cần đưa nhẹ xuống dưới là sẽ chạm vào nơi đó.
Cứu bọn họ là tiếng xe Motorized thình thịch phía xa xa. Chiếc xe này khá phổ biến ở nông thôn vì chở được nhiều. Mặc dù ánh đèn từ xa không quá sáng nhưng cũng làm hai người tỉnh lại.
Đồng Úc rất xấu hổ vội vàng cài khóa áo lót, Triệu Quốc Đống cũng nhẹ nhàng kéo áo len của cô xuống. Sau đó khi xe Motorized chạy qua, hắn mới nhẹ nhàng nâng cằm Đồng Úc lên, hôn nhẹ vào môi cô.
Đồng Úc biết mặt mình có chút khác lạ, nhất là dưới ánh mắt của Lam Đại, cô thấy mình như bị cởi hết quần áo. Bị đối phương nhìn với ánh mắt nghi ngờ nhưng cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nằm ngủ.
Triệu Quốc Đống không hề trằn trọc như Đồng Úc. Đối với hắn mà nói mỗi một việc trước khi làm đều cân nhắc rõ ràng. Một khi đã quyết định hắn sẽ không hối hận.
…
Lúc chia tay ở sân bay Kiềm Dương, Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt phức tạp của mấy cô gái. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống đã có thể bình tĩnh đối mặt. Rất nhiều chuyện muốn thoát không thoát được thì phải đối mặt.
Bỏ qua mọi chuyện, Triệu Quốc Đống đã trở lại bình tĩnh. Sau ngày 15 hắn sẽ lên Trường đảng Trung ương học. Ba tháng này mà nói là rất quan trọng đối với hắn. Một phần là cơ hội để rèn luyện đồng thời cũng là sân khấu bồi dưỡng nhân tài, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng đối với Ninh Lăng. Ba tháng đầu năm này là để Ninh Lăng tạo trụ cột. Vì thế phải đi ba tháng làm Triệu Quốc Đống có chút lo lắng.
Chung Dược Quân mặc dù có quan điểm khá gần hắn nhưng năng lực khống chế tình hình của y như thế nào là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Hắn không biết có phải do mình là Bí thư thị ủy hay không nên mới làm Ninh Lăng tốt được như vậy. Nếu ai khác làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng có thể làm được như mình không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng mình đi ba tháng, Chung Dược Quân có thể theo quỹ đạo mình đặt ra để điều hành Ninh Lăng không?
Triệu Quốc Đống không dám xác định. Không phải bản thân Chung Dược Quân có vấn đề mà hắn lo tính cách của Chung Dược Quân có thể đứng vững trước áp lực từ bên ngoài không?
…
- Không nghiêm trọng như chú nghĩ đâu. Không có chú là thế giới này ngừng quay sao? Ninh Lăng sẽ sụp đổ sao?
Hùng Chính Lâm cười ha hả nhìn cậu em nhìn qua không có gì khác mấy nhưng vị trí đã khác hẳn.
- Trừ khi tên Thị trưởng kia muốn phá đi hết những gì chú đã gây dựng.
- Cái này thì không phải. Chung Dược Quân thì em có thể tin. Hùng ca, anh không biết cảm giác này đâu, trơ mắt nhìn một nơi mình cẩn thận quy hoạch biến một nơi khó khăn thành một thành phố công nghiệp, là nơi phồn hoa, nhưng lại bị người phá hủy. Cảm giác đó đúng là em không thể chịu nổi.
Nghe Triệu Quốc Đống nói, Hùng Chính Lâm không khỏi thầm gật đầu.
- Ừ, lời chú nói cũng đúng. Chẳng qua chú và vị Thị trưởng kia cộng tác hơn năm rưỡi thì chú chắc cũng hiểu rõ y. Ninh Lăng phát triển coi như sự cùng cố gắng của hai bên, chẳng lẽ nói chú lo y làm bậy sao? Ba tháng thoáng cái là qua, chỉ cần không miễn chức Bí thư thị ủy của chú thì mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch của chú.
Hùng Chính Lâm có thể hiểu được tình cảm của Triệu Quốc Đống với Ninh Lăng. Hai lần tiến vào Ninh Lăng, Ninh Lăng có thể coi là đất lành với Triệu Quốc Đống.
- Chỉ hy vọng như vậy nhưng em có trực giác là Ninh Lăng không thể giống như chúng ta hy vọng, kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bỏ đi, không nói chuyện của em nữa. Hùng ca, công việc bên anh có thuận lợi không?
- Anh? Đối với anh mà nói chỉ cần có đủ việc làm là anh vui vẻ rồi. Nếu để anh nhàn rỗi thì anh lại thấy cả người không vui. Một thời gian dài bên đông bắc đúng là rất vui.
Hùng Chính Lâm cười nói.
- Còn chưa đủ sao? Bên Hắc Hà còn không đủ đáp ứng “nhu cầu biến thái” của anh sao? Hùng ca, anh đừng có tẩu hỏa nhập ma đó.
Triệu Quốc Đống nhìn Hùng Chính Lâm :
- Hắc Hà không phải khu tai nạn sao? Lưu Thác nói bên đó bị anh làm một lưới, anh còn định như thế nào nữa? Em nghe Lưu Thác nói chỉ riêng cán bộ cấp giám đốc sở cũng có mấy chục, anh không sợ mệt chết sao? Anh nghĩ xem nhiều người bị ngã như vậy thì chỉ riêng chọn người thích hợp vào vị trí chắc cũng đủ làm Lưu Thác bạc tóc rồi.
- Cơ hội này không phải làm nhiều người thèm muốn sao? Chờ cũng không có chuyện tốt như vậy đâu.
Hùng Chính Lâm cười nói:
- Làm ngành này của anh chính là vì việc đó. Ông anh vợ của chú làm có hai năm mà đã quen thuộc, lật tay là tạo thành mưa được ngay.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra suy nghĩ ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm:
- Ông anh vợ của em có lẽ cũng hiểu rõ một chút nhưng em tin y sẽ không là kẻ mua quan bán chức như người tiền nhiệm.
Hùng Chính Lâm cũng rất thận trọng nói;
- Nếu y như tiền nhiệm thì chức Phó bí thư phụ trách tổ chức còn đến lượt y sao? Chú nói đúng, con người sao có thể không có tư tâm? Có thể khống chế dục vọng của mình trong mức nhất định là hiếm thấy, trừ khi ngăn mình ở bên ngoài thì chỉ có thể dựa vào cơ chế giám sát giúp bọn họ không phạm sai lầm. Lưu Thác coi như làm khá tốt.
- Nghe Lưu Thác nói bên Hắc Hà liên quan quá rộng. Không biết Trung ương tranh luận như thế nào về việc xử lý cán bộ Hắc Hà?
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.
Hùng Chính Lâm nhíu mày vì thấy vấn đề này không tiện trả lời. Một lúc lâu sau y mới nói:
- Đúng là có tranh luận, chủ yếu là suy nghĩ đến việc triển khai công việc và phát triển kinh tế của Hắc Hà. Nếu liên quan quá rộng thì không ổn, vì thế có người ở Trung ương cho rằng cần phân loại xử lý, đảm bảo ổn định. Chú thấy sao?
- Hừ, việc mua quan bán chức là hành vi làm tha hóa đội ngũ cán bộ, y mua quan chẳng lẽ còn có thể làm việc vì dân chúng? Đối với không khí này dù là mua hay bán em đều cảm thấy cần phải kiên quyết xử lý. Nếu không như vậy hiện tượng này lan tràn sẽ ảnh hưởng đến trụ cột của Đảng.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Về phần ổn định thì thời này thứ gì không thiếu nhất? Đó chính là quan chức. Em thấy cần phải quét sạch đám người đó mới là giữ ổn định đội ngũ cán bộ. Đội ngũ cán bộ ổn định thì mọi thứ sẽ ổn định.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 124
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống nói làm Hùng Chính Lâm phải suy nghĩ. Y là người phụ trách khu vực đông bắc của Ủy ban kỷ luật Trung ương, tình hình Hắc Hà nghiêm trọng ngoài suy đoán của cả Trung ương. Có thể nói Hắc Hà còn nghiêm trọng hơn cả Liêu Đông trước đây. Dù là bản thân Hùng Chính Lâm hay Lưu Thác hỗ trợ cho y đều không phán đoán được chính xác hoàn toàn khiến khi nhiều cán bộ bị cuốn vào vòng xoáy nên có vẻ trở tay không kịp.
Mà Lưu Thác sau khi nhận chức Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách tổ chức cũng phải hỗ trợ Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh nhanh chóng bù lại mấy lỗ thủng này. Nhưng bây giờ phải chọn nhiều cán bộ lên vị trí lãnh đạo, hơn nữa còn phải đảm bảo có người thay thế những người mới lên, vì thế áp lực đối với Lưu Thác là không hề nhỏ.
Vì thế dù là Hắc Hà hay Trung ương đều bắt đầu có âm thanh cho rằng chỉ cần không phải là cán bộ không thuần túy mua quan bán chức để lên, mà chỉ là người hùa theo trào lưu thì hiện tại có thể châm chước. Quan điểm này đang bị tranh luận gắt gao, ngay cả Lưu Thác cũng khó xử.
- Chú nói đúng. Chúng ta không thể vì lo tình hình một nơi mà giảm đi tiêu chuẩn. Đối với vấn đề mua quan bán chức này có vài đồng chí không nhận thức đủ. Ở xã hội phong kiến việc này là nguyên nhân chính khiến mất nước, nếu để mặc không khí này xuất hiện trong Đảng sẽ là rất nguy hiểm.
Hùng Chính Lâm suy nghĩ khá lâu rồi nói:
- Có vài đồng chí nói phải phòng bệnh rồi cứu người, nhưng anh cho rằng đã làm đến cấp bậc lãnh đạo nếu ngay cả mục đích làm quan cũng không biết, cũng đi ngược lại thì người đó không còn có tư cách ngồi trên vị trí đó nữa.
- Hùng ca, vấn đề phòng bệnh chữa bệnh có nhiều loại hình. Có những lúc có thể phân loại xử lý như nhận hối lộ, nhưng nếu như thấy có người đưa tiền để lên chức rồi học tập đó sẽ là vấn đề nguyên tắc. Anh đưa tiền để lấy chức vụ nhằm mục đích gì? Đây chính là đầu tư để kiếm lại. Mà kiếm lại bằng cách nào? Đó là nhận tiền của bên dưới, hoặc là gian lận trong các hạng mục, công trình mà anh ta phụ trách.
Triệu Quốc Đống đã lâu không nói chuyện thoải mái như thế này với Hùng Chính Lâm. Hắn vừa suy nghĩ vừa nói:
- Nếu tư tưởng có thay đổi sẽ đánh mất nguyên tắc cơ bản của người làm quan, như vậy sẽ mất tư cách làm quan tối thiểu. đây là quan điểm của em.
Triệu Quốc Đống lần này lên Bắc Kinh ngoài việc Lưu Nhược Đồng về nước cũng còn muốn gặp vài lãnh đạo.
Từ cán bộ cấp sở muốn lên làm cán bộ cấp phó tỉnh là một bước nhảy vọt, cần có nhiều mặt ủng hộ. Việc lên trường Đảng Trung ương học là điều không thể thiếu. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn lần này lên Bắc Kinh ba tháng không thể so sánh với lúc công tác ở Bộ năng lượng. Công việc trung tâm là học tập nâng cao trình độ. Học thì không cần nói, còn nâng cao có nhiều ý phải suy nghĩ.
Trường Đảng chính là một sân khấu rất rộng, làm như thế nào tìm kiếm được thứ thích hợp với mình là điều rất quan trọng. Anh tiếp thu được tri thức, học được các kinh nghiệm, hoặc là tạo được quan hệ rộng chính là cơ sở để anh tiến bộ.
Trương Nhược Cốc, Dương Thiên Minh, Qua Tĩnh, ba vị này Triệu Quốc Đống phải đến chào hỏi. Cả ba người đều có tác dụng quan trọng cho sự phát triển của hắn.
Đương nhiên mấy người như Hùng Chính Lâm, Lôi Hướng Đông vừa là anh vừa là bạn cũng sẽ có các cuộc ngồi với nhau.
- Chú đừng có nghĩ chuyện người khác, nghĩ chuyện của mình đi.
Hùng Chính Lâm nhíu mày nói:
- Nhìn chú trông tươi tỉnh thế này, em dâu còn chưa về, chẳng lẽ việc này làm chú vui lắm sao?
Nghe Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống phì cười:
- Hùng ca, anh chỉ cần biết em không phạm sai lầm về nguyên tắc là được rồi. Về phần khác thì cũng cho em chút tự do cá nhân chứ? Giống như em cũng không quấn lấy anh hỏi anh mấy việc ở khu vực đông bắc mà.
- Cút ngay, đâu có chuyện gì. Mấy chuyện chó má của chú có thể kéo sang công việc của anh sao?
Hùng Chính Lâm trừng mắt nói:
- Nguyên tắc giữ bí mật quyết định chú không thể biết được, nếu không anh đương nhiên có thể nói cho chú. Nhưng chuyện của chú anh cũng không cần hiểu rõ làm gì. Bởi vì chú còn chưa đến cấp bậc đó. Giống như chú nói chú sẽ không bao giờ đi vượt qua nguyên tắc đó, anh thấy đó là rất tốt. Nhưng không có nghĩa là chú không chú ý trong sinh hoạt.
- Hùng ca, em có điểm nào làm không tốt sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay ra vẻ vô tội:
- Trong thời gian này em rất thành thật mà.
- Việc của mình thì tự mình biết. Nhìn quần áo, giày dép, đồng hồ của chú thì chú thật sự coi người khác là kẻ nhà quê không nhìn thấy hàng hóa gì sao? Lại nhìn cô gái bên kia không ngừng nháy mắt với chú ở bên này, chú đừng giả vờ với anh.
Quần áo, giày dép Triệu Quốc Đống không quá để ý, hắn chỉ theo trào lưu mua và mặc thôi. Còn đồng hồ thì sao chứ, hắn đeo chiếc đồng hồ Omega này đã vài năm, thứ này cũng có thể mang tới phiền phức sao? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Còn cô gái mà Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Đến khi hắn nhìn theo ánh mắt Hùng Chính Lâm thì mới phát hiện ra được cô gái liên tiếp nhìn về phía mình lại là Khấu Linh.
Một đám nam nữ tuổi tương đương nhau giữa mồng sáu ngồi tụ tập tại đằng kia, xem ra là bạn học hay đồng nghiệp gì đó.
Bắc Kinh vào trưa trời rất khô ráo, có thể nói nó khác hẳn sự ẩm ướt ở Kiềm Nam.
- Xin lỗi, em sợ phải sang bên kia một chút.
Triệu Quốc Đống cười hì hì sau đó đứng lên:
- Đó là bạn học hồi cấp ba của em.
- Ồ, người An Nguyên?
Hùng Chính Lâm xua tay ra hiệu Triệu Quốc Đống cứ đi.
- Vâng, cô ấy bây giờ làm việc ở Bộ Thương mại.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói:
- Em sang đó chào mấy câu.
- Đi đi, đừng có bị quyến rũ không biết đầu đuôi gì là được.
Hùng Chính Lâm gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống chỉnh qua quần áo rồi đi sang bên kia.
Đó là một nhóm người chia làm vài bàn trông khá quen thuộc nhau. Vừa đi Triệu Quốc Đống vừa cẩn thận quan sát. Ngoài Khấu Linh ra thì hắn không còn nhận ra ai. Hơn nữa nghe giọng điệu của mọi người ở khắp nơi thì hắn đoán đây là bạn học hồi đại học của Khấu Linh.
Triệu Quốc Đống đi hơi chậm vì phải suy nghĩ mình dùng cách nào để đến đó. Hắn về Ninh Lăng mặc dù vẫn liên lạc với Khấu Linh nhưng cho dù không phải mỗi tháng gặp vài lần như lúc hắn còn công tác ở Bộ năng lượng, nhưng hai người vẫn có tình cảm.
- Khấu Linh, họp lớp à?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười rất tự nhiên. Hắn đi đến bên cạnh Khấu Linh, nhỏ giọng nói với cô rồi cười cười chào mọi người xung quanh.
- Khấu Linh, anh chàng đẹp trai nào thế, sao không giới thiệu? Giấu kín thế? Sợ bọn tôi ăn hay đoạt mất?
Một cô gái khá đẹp ngồi cạnh Khấu Linh kêu lên. Cô gái này mặc một chiếc áo len bó sát người tôn lên bộ ngực căng tròn.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đứng lên đi về phía này đã khiến người ở đây chú ý. Thứ nhất Triệu Quốc Đống vừa nãy nhìn sang bên kia không ít lần, thứ hai nhìn Triệu Quốc Đống cũng khá được, nhất là lúc đứng lên có khí thế rất tự tin làm người ta phải chú ý.
- Hiểu Đình, đừng nói linh tinh, anh ấy là bạn học của tôi. Ừ, Quốc Đống, anh lên Bắc Kinh bao giờ thế?
Mặt Khấu Linh sáng rực lên, cô lấy tay vén lại tóc một chút. Cô quay sang cười nói với mọi người cùng bàn:
- Giới thiệu một chút, đây là bạn học cấp ba của mình, Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, đây là bạn học đại học của em. Mỹ nữ này là Lạc Đình, Quách Hiểu, Tiêu Xuân Dương, Lý Vĩnh Cương, Tề Liên Thành. Hôm nay bọn em họp lớp, sao anh cũng trùng hợp ở đây vậy?
- Ồ, anh vừa về hôm qua, hôm nay cùng bạn ăn ở đây. Không ngờ anh không nhận ra em ngồi bên này mà bạn anh đã nhận ra nên nhắc.
Triệu Quốc Đống một tay đặt thành ghế Khấu Linh ngồi, người hơi nghiêng tới chào mấy người cùng bàn.
- Anh kia biết em sao?
Khấu Linh có chút kinh ngạc, mặt nóng lên. Nghĩ đến quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống, cô có chút lo lắng.
- Ừ, có thể là đã gặp lúc chúng ta họp lớp ở An Đô. Anh ta vốn công tác ở An Đô mà.
Triệu Quốc Đống hàm hồ nói.
- Ồ.
Khấu Linh yên tâm đôi chút:
- Hay là anh mời bạn anh sang đây ngồi?
- Không, anh ta là người không thích ồn ào, cứ mặc anh ta đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Hùng Chính Lâm sao có thể ngồi cùng mấy người này. Những người này dù là tinh anh nhưng còn kém xa so với Hùng Chính Lâm.
- Vậy anh ngồi đây một lát chứ? Em thấy bạn anh có vẻ buồn ngủ hay sao ý.
Nhân viên phục vụ đã sớm lấy ghế tới cho Triệu Quốc Đống, hai bên nhích sang chút vừa lúc có thể đặt thêm một cái ghế.
- Bạn học em không giống em, đều có chút lai lịch, không chừng lúc nào đó anh có việc nhờ bọn họ đó. Em nghe Mễ Á nói năm ngoái đã giúp anh không ít phải không?
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 125 Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Mễ Á giúp mình không ít? Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, tập đoàn quốc tế Hán Đằng đầu tư vào ngành năng lượng mới là do bọn họ muốn, sao lại thành Mễ Á giúp mình? Nhưng nói đúng ra thì ít nhất công ty năng lượng Phong Hoa đầu tư vào Ninh Lăng đã tạo thành điểm mẫu kiến cho không ít các công ty năng lượng mới tiến vào Ninh Lăng.
- Khấu Linh, bạn học của bạn đang công tác ở đâu vậy?
Một người đàn ông ngồi trước mặt Khấu Linh vẫn chú ý biểu hiện của Triệu Quốc Đống, y có chút tò mò nói.
- Quốc Đống, Xuân Dương làm việc ở Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh, lần này bọn em họp lớp là do cậu ta tổ chức. Nếu không bạn học mỗi người một nơi đúng là khó có thể tập trung lại được.
Khấu Linh nói:
- Xuân Dương, Quốc Đống vốn từng công tác ở Bộ năng lượng một thời gian, bây giờ đã xuống địa phương.
- Ồ, Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh?
Triệu Quốc Đống hơi giật mình. Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh là trực thuộc Tập đoàn thép Bắc Kinh, đây là một tập đoàn lớn trong lĩnh vực thép, chỉ kém hơn mỗi tập đoàn Bảo Cương. Tổng công ty quốc tế thép Bắc Kinh phụ trách chính mảng xuất nhập khẩu của tập đoàn thép Bắc Kinh. Mặc dù thuộc tập đoàn nhưng nó lại có quyền xuất nhập khẩu độc lập, cũng là một trong các ông lớn trong ngành xuất khẩu quặng của Trung Quốc.
Hắn nghe Phòng Tử Toàn nói Năng lượng Quốc Toàn liên lạc với các công ty thép tư nhân phương bắc mua cổ phần của tập đoàn Fox Turk thì bị Quốc tế thép Bắc Kinh cản trở. Vì thế Tập đoàn thép Bắc Kinh còn uy hiếp Năng lượng Quốc Toàn không thể bán than cho tập đoàn. Bởi vì Quốc tế thép Bắc Kinh là đầu mối nhập quặng cho tập đoàn thép, ngoài ra còn có một vai trò nữa là đầu mối nhập quặng bán cho không ít các công ty tư nhân để kiếm lời. Nếu các công ty tư nhân có nguồn cung ổn định từ nước ngoài thì hàng năm Quốc tế thép Bắc Kinh sẽ mất không ít khách.
Từng làm việc ở Bộ năng lượng, đã xuống địa phương, hai câu này Tiêu Xuân Dương nghe thấy có vẻ khác lạ. Theo Triệu Quốc Đống thấy mình như vốn thuộc về Bộ năng lượng, sau đó mới xuống địa phương rèn luyện, giống như người công tác ở địa phương là thấp hơn kẻ khác một bậc vậy. Nhưng Tiêu Xuân Dương nghe lại có ý khác. Xuống dưới tức là đề bạt, người trẻ như thế này mà xuống dưới là khá hiếm thấy.
- Đúng, Quốc tế thép Bắc Kinh, Triệu tiên sinh xem ra cũng biết Quốc tế thép Bắc Kinh chúng tôi?
Tiêu Xuân Dương cười ha hả nói:
- Triệu tiên sinh nếu là từ Bộ năng lượng cử xuống thì không biết bây giờ đang làm ở tỉnh nào?
- Tôi đến Bộ năng lượng làm việc là do tổ chức phân công kiêm nhiệm, thời gian đến là về nhà thôi.
Triệu Quốc Đống thấy Tiêu Xuân Dương có vẻ hứng thú với mình nhưng hắn lại không muốn nói nhiều.
- Ồ, Triệu tiên sinh xem ra đang công tác trong cơ quan nhà nước rồi.
Tiêu Xuân Dương khá tò mò, tuổi còn trẻ như vậy đã được cử lên Bộ năng lượng là không đơn giản:
- Ở thủ phủ tỉnh An Nguyên?
- Tôi đâu có số tốt như vậy? Chỉ là một thị xã xa xôi của tỉnh An Nguyên mà thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh mọi người trên rồi nói:
- Khấu Linh, em còn chưa giới thiệu mấy bạn học của em đang công tác ở đâu. Biết đâu sau này anh gặp khó khăn sẽ nhờ giúp đỡ thì sao?
- Lý Vĩnh Cương, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
- Tề Liên Thành, Cục vật giá ba tỉnh.
…
Triệu Quốc Đống vừa nghe thì thấy ngoài Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành trông có vẻ âm trầm ra thì mọi người đều đến từ mấy bộ. Ngay cả Lạc Đình trông có vẻ phóng đãng cũng là cao thủ kiểm toán quốc gia. Xem ra bạn học của Khấu Linh đều không đơn giản.
Tiêu Xuân Dương có chút bất ngờ khi Triệu Quốc Đống đổi đề tài, chẳng qua y cũng không có nói nhiều.
Triệu Quốc Đống chỉ nói chuyện vài câu rồi rời đi làm Khấu Linh có chút thất vọng. Triệu Quốc Đống cố ý chuyển hướng không nói về thân phận của hắn giống như không muốn đề cập đến vậy. Điều này làm Khấu Linh không biết nên ứng phó với mấy người bạn học của mình như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói mình đã lâu không về tỉnh An Nguyên nên không rõ tình hình thực tế của Triệu Quốc Đống.
- Sao, giải quyết chiến đấu nhanh như vậy ư?
Hùng Chính Lâm đang hưởng thụ sự ấm áp của ánh mặt trời, thấy Triệu Quốc Đống về nên có chút ngạc nhiên.
- Chiến đấu gì chứ, bạn học hồi cấp ba nói chuyện với bạn học đại học của cô ấy mà thôi. Người ta học ở đại học Bắc Kinh, em sao có thể so sánh.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Được rồi, đừng tự khiêm tốn như vậy. Học đại học Bắc Kinh ra mà mới 33 tuổi có ai làm được Bí thư thị ủy đâu? Anh hùng không hỏi xuất thân, chú nghe câu này chưa? Anh thấy chú đây là đang muốn cố ý làm khổ cô bạn học kia.
Hùng Chính Lâm cười ha hả nói.
Triệu Quốc Đống đúng là có vẻ không hòa nhập với bạn học của Khấu Linh. Ngoài tên Tiêu Xuân Dương một lòng muốn tìm hiểu về mình ra, hai tên còn lại đều có chút kiêu ngạo. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng không thích ở đó lâu làm gì.
….
Hùng Chính Lâm đi trước, một xe Audi màu đen trông rất bình thường đón y. Hành tung của Hùng Chính Lâm bây giờ thường không cố định. Triệu Quốc Đống hẹn y đi ăn uống trà cũng phải do đối phương quyết định, hôm nay coi như may mắn, ngày mai còn không biết đối phương chạy đâu nữa.
Triệu Quốc Đống nhiều lúc suy nghĩ đúng như lời Hùng Chính Lâm nói về bản thân, tính cách của y thích sự âm u, cho nên không thích hợp làm quan chức hành chính bình thường. Nhưng y lại thích hợp với việc điều tra phá án, vị trí trưởng ban số 7 có thể nói là rất thích hợp với y.
Một xe Audi A8 từ từ dừng trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Không đi xe sao? Hay là tôi đưa anh một đoạn.
Cửa kính hạ xuống, trên xe là Tiêu Xuân Dương, bên tay lái phụ là Lý Vĩnh Cương, Tề Liên Thành ngồi đằng sau.
- Không cần, tôi muốn đi một mình, cảm ơn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Vậy cũng được, đây là danh thiếp của tôi, có gì liên lạc.
Tiêu Xuân Dương đưa ra một tờ danh thiếp, Triệu Quốc Đống gật đầu nhận. Xe Audi vọt đi, biến mất ở cổng ra vào.
Trợ lý tổng giám đốc Tổng công ty Quốc tế thép Bắc Kinh. Triệu Quốc Đống có chút hứng thú nhìn tờ danh thiếp.
- Anh ở đâu?
Triệu Quốc Đống nhận được điện liền có chút đau đầu. Mặc dù Lưu Nhược Đồng còn chưa về nhưng hắn vẫn vô thức muốn tránh Khấu Linh. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh đang đi dạo trên đường.
- Anh chờ em chút, em lập tức ra ngay.
Một xe màu đỏ dừng sát bên cạnh Triệu Quốc Đống:
- Lên xe đi.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng nhưng không thể không ra vẻ cao hứng.
- Quốc Đống, anh hình như không quá thích bạn học của em? Bọn họ cũng thấy anh có vẻ kiêu ngạo.
- Vậy ư? Là anh cảm thấy mình có chút tự ti, không hòa nhập với bạn em thì phải. Bạn học của em xem ra đều không đơn giản. Hoặc là ở bộ, hoặc là công ty trực thuộc trung ương, hoặc là công ty lớn bên ngoài. Khấu Linh, lớp học của em đúng là tập hợp toàn tinh anh.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế:
- Bọn họ ở Bắc Kinh nên phải thân thiết mới phải. Nhưng sao anh cảm thấy không qua lại nhiều với em. Chẳng qua người làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lại rất ân cần với em.
- Anh nói Lý Vĩnh Cương? Y cũng không quá thân với Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành. Nghe nói Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành hai năm qua thường xuyên hẹn y nên mới dần thân.
Khấu Linh thấy đối phương không có khác thường nên khá yên tâm:
- Lý Vĩnh Cương là người thẳng tính nhưng không hay nói chuyện. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ồ, ở cục nào của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia vậy?
Triệu Quốc Đống nói.
- Cục công nghiệp phụ trách mảng thép này, rất bận, cũng hay có việc với bên em. Các vụ đàm phán thương mại mua quặng sắt đều do cục y phụ trách chỉ đạo.
Khấu Linh biết Lý Vĩnh Cương có chút tình cảm với mình.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, phụ trách ngành thép? Khấu Linh bây giờ làm việc ở Bộ Thương mại, cục điều tra các ngành nghề tổn hại. Đối với việc đàm phán mua quặng sắt ảnh hưởng đến ngành thép Trung Quốc thì trong nước tranh luận khá lớn, về việc có nên thống nhất quyền nhập khẩu quặng, do một Tổng công ty lớn phụ trách toàn bộ hay không?
Tề Liên Thành làm ở cục Vật giá tam tỉnh, một làm ở Tổng công ty Quốc tế thép Bắc Kinh. Nói đúng ra thì Quốc tế thép Bắc Kinh là một kẻ muốn buôn lậu, còn cục Vật giá kia cũng là một con quái vật lớn. Triệu Quốc Đống không hiểu mấy về cục này nhưng theo hắn biết thì Cục Vật giá này về sau chính là quân tiên phong trong việc đâm đao vào các vụ buôn bán với Nhật Bản.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 126
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên từ Khấu Linh mà biết quan hệ giữa Tiêu Xuân Dương, Tề Liên Thành, Lý Vĩnh Cương.
Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành có quan hệ mật thiết, Lý Vĩnh Cương thật ra chỉ mấy năm gần đây mới qua lại nhiều với bọn họ. Chẳng qua tính cách của Lý Vĩnh Cương với hai người kia không quá tương đồng, lúc còn đi học quan hệ bình thường. Nhưng hai người Tiêu, Tề khá rộng rãi, chuyện gì cũng kéo Lý Vĩnh Cương vào nên ba người dần thân hơn.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tiện phán đoán trong này có vấn đề gì không, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là Tiêu Xuân Dương là người rất nhạy bén. Mới hơn 30 đã làm trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh là phải có bản lĩnh thật. Như vậy y tìm mọi cách quan hệ tốt với Lý Vĩnh Cương tuyệt đối không đơn giản chỉ vì tình bạn học. Bởi vì theo lời Khấu Linh nói bạn lớp cô có nhiều người công tác ở Bắc Kinh, ở các bộ nhưng không thấy Tiêu Xuân Dương quan hệ thân với ai khác ngoài Lý Vĩnh Cương và Tề Liên Thành. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khấu Linh cũng nói Tiêu Xuân Dương sợ là muốn từ Lý Vĩnh Cương tìm hiểu hướng đi của ngành nào đó. đây cũng là bình thường, tập đoàn thép Bắc Kinh là tập đoàn khổng lồ của Trung Quốc, nếu nói chỉ muốn nghiên cứu chính sách ngành nghề đơn thuần thì không cần đến lượt Tiêu Xuân Dương là trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh đi làm mới đúng. Nhưng Triệu Quốc Đống không tiện nói nhiều vì cũng không liên quan tới mình. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Khấu Linh thấy Triệu Quốc Đống có vẻ thất thần nên khá kỳ quái. Cô hỏi Triệu Quốc Đống có tâm sự gì nhưng Triệu Quốc Đống không nói vì hắn thấy đây chỉ là phán đoán của mình, không chừng mình nghĩ sai thì sao? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt yêu thương của Khấu Linh khi nhìn mình, má đỏ mê người, miệng hơi vểnh lên, đôi môi đầy quyến rũ, cả người đầy lửa tình. Triệu Quốc Đống trong lòng có chuyện suy nghĩ nên không tập trung mà ngồi ngây ra đó không có biểu hiện gì.
Khấu Linh thấy hắn như vậy có chút hờn dỗi đưa tay định đánh nhưng hắn cúi đầu tránh được. Triệu Quốc Đống thuận tay cầm lấy, vòng qua eo Khấu Linh vỗ vỗ. Tay hắn vừa chạm vào khiến cả người Khấu Linh nhũn ra thiếu chút nữa phanh gấp.
…
Hai ngày Triệu Quốc Đống chạy không ngừng. Hắn đến chào hỏi Dương Thiên Minh, Trương Nhược Cốc cùng với Qua Tĩnh. Hai người Dương Thiên Minh và Trương Nhược Cốc thì Triệu Quốc Đống đều dẫn Lưu Nhược Đồng đi cùng. Dương Thiên Minh cũng vui vẻ vì Triệu Quốc Đống lên trường Đảng học.
Điều này chứng minh trước đây y lựa chọn để Triệu Quốc Đống làm Thường vụ thị ủy Ninh Lăng là không sai, mà Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên bây giờ cũng coi trọng nhân tài. Nhất là kỳ tích Ninh Lăng năm trước đã được truyền thông đưa tin rất nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh học, Dương Thiên Minh thật lòng chúc mừng. Y cũng hy vọng trong ba tháng này Triệu Quốc Đống có thể tăng cường năng lực, đồng thời tạo thêm nhiều quan hệ.
Trương Nhược Cốc cũng không quá quen thân với Triệu Quốc Đống, nhưng là người có quan hệ mật thiết với Lưu gia, Trương Nhược Cốc cũng chú ý quá trình phát triển của Triệu Quốc Đống.
Lần trước khi tới tỉnh An Nguyên khảo sát việc lựa chọn, bồi dưỡng sử dụng cán bộ trẻ, Bí thư thị ủy tỉnh An Nguyên Ứng Đông Lưu khen ngợi Triệu Quốc Đống làm y thấy vui mừng. Ninh Lăng phát triển nhanh chóng cũng khiến Lãnh đạo trung ương chú ý, điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống có khả năng lên chức. Đương nhiên về lý lịch và kinh nghiệm cần thêm nữa, mà lần này lên trường Đảng học chính là cơ hội tăng thêm cơ sở để Triệu Quốc Đống lên chức.
Trương Nhược Cốc cũng bảo Triệu Quốc Đống cần phải đề cao thêm năng lực sau ba tháng học tập, tăng cường tố chất chính trị, phải có tầm nhìn, kết hợp thực tế.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Trương Nhược Cốc. Phải nói đây là người làm hắn ấn tượng nhất trong Lưu gia. Đối phương vừa không có vẻ uy thế và trầm muộn như lãnh đạo của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, lại không có vẻ cao thâm như cán bộ lãnh đạo địa phương, nói chuyện đều khá thoải mái, hơn nữa đều có lý lẽ.
- Trưởng ban Nhược Cốc đúng là làm nhiều năm ở Ban Tổ chức cán bộ, nhìn người nói chuyện đều có thể nói đến điểm mấu chốt.
Triệu Quốc Đống khoác cho Lưu Nhược Đồng chiếc áo, giẫm lên trên làn tuyết đọng rồi nói:
- Còn thấy rõ điểm không đủ của anh còn hơn cả anh tự nhận xét về mình.
- Vậy ư? Em thấy Trương thúc có ấn tượng tốt đối với anh thì phải. Em nhớ trước đây Trương thúc cũng không quá coi trọng Lưu Nham.
Lưu Nhược Đồng đeo gang tay lộ hai đầu ngón tay ra, cô khẽ vuốt vuốt mặt đang lạnh:
- Trương thúc không mấy khi khen người, anh có thể được Trương thúc khen là không dễ.
Triệu Quốc Đống cười cười không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Ý trong lời nói của Trương Nhược Cốc thì Lưu Nhược Đồng là người ngoài cuộc chưa chắc đã hiểu hết. Nhưng Triệu Quốc Đống mơ hồ hiểu ra. Trương Nhược Cốc đề cập đến việc chọn Thị trưởng An Đô không phải là vô tâm, An Đô bây giờ nhìn qua thì thích hợp việc Triệu Quốc Đống đi vào khuấy động nhưng hậu quả sẽ như thế nào?
Cuối cùng lãnh đạo không phải xem anh có thể đạt được bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu sáng tạo ở vị trí này. An Đô mặc dù phát triển chậm nhưng vẫn là thành phố lớn của cả nước, anh muốn định vị phù hợp với nó là không dễ, nhưng anh còn phải mong được mọi người ủng hộ và đồng ý thúc đẩy thay đổi là không dễ. Nhất là ở tình hình hiện nay rất nhiều lãnh đạo cũng hy vọng anh làm hai ba năm là có thể tạo ra cục diện mới, điều này có thực tế không?
Không nói có Tôn Liên Bình đứng ở trên cùng trở ngại, còn có Nghiêm Lập Dân ở bên săm soi nữa. Theo Triệu Quốc Đống thấy Diêu Văn Trí thua ở Thành phố An Đô là do vị trí của Tôn Liên Bình không thể dao động, còn một nhân tố rất quan trọng là không tranh thủ được sự ủng hộ của Nghiêm Lập Dân. Vì thế Diêu Văn Trí mất quyền lên tiếng và chi phối về mặt nhân sự, khiến cho anh là Thị trưởng muốn làm gì cũng khó khăn.
Anh có thể không có quyền khống chế nhưng phải có quyền tham dự. Quyền tham dự lớn hay nhỏ chính là việc đuổi, nhận lãnh đạo phụ trách các ngành trong thành phố. Thị trưởng có thể phát huy hết tác dụng hay không chính là việc có thể dùng người đúng lúc, đúng chỗ hay không?
Trợ lý Bộ trưởng Bộ Thương mại - Quan Kinh Sơn đã được xác định cử xuống làm Thị trưởng Thành phố An Đô. Triệu Quốc Đống thậm chí đã thấy hình ảnh của Quan Kinh Sơn trên đài truyền hình Thành phố An Đô.
Lưu Nhược Đồng thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đang suy nghĩ nên có chút buồn cười nói:
- Quốc Đống, lên xe đi. Anh không phải định cùng em đi bộ về nhà đó chứ?
- Ồ, anh thất thần một chút.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu lên xe.
- Em thấy anh sau khi đến Ninh Lăng rất vất vả, chuyện gì cũng phải suy nghĩ. Hay là em về nước?
Lưu Nhược Đồng đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn Lưu Nhược Đồng:
- Đây có phải suy nghĩ thật lòng của em không?
Lưu Nhược Đồng hơi nóng mặt, nói dối trước mặt Triệu Quốc Đống chưa bao giờ có hiệu quả dù là cô cảm thấy mình đóng rất đạt:
- Bộ đã hỏi em về việc này, là thật mà.
- Ừ, anh biết có thể bộ hỏi ý của em, chẳng qua em cũng không quá muốn về phải không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không cần đâu, anh không hy vọng thấy một Nhược Đồng mặc dù ở gần anh nhưng không được vui vẻ. Chúng ta vẫn còn trẻ mà. Anh chưa đầy 34, em chưa đến 32, cần phải tận dụng mấy năm này mà làm việc mình muốn.
Lưu Nhược Đồng có chút cảm động. Cô biết bên ngoài Triệu Quốc Đống có thể có phụ nữ, có lẽ không chỉ là một người. Một người đàn ông độc thân ở quan trường là không dễ, cô có thể hiểu. Dù sao kết hôn mấy năm mà cô chưa bao giờ làm nghĩa vụ của người vợ.
Nhưng cô cảm thấy cô và hắn dần thay đổi tình cảm với nhau. Nó như vò rượu sau mấy năm lên men đã trở nên nồng đậm hơn. Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đã bắt đầu không tự kiềm chế được tình cảm của mình.
06.01.2012
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 162444 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 14
Chương 127
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Phóng tên lửa Bulava chúc mừng Thư Quán vượt mốc 200.000 chương truyện.
Nội dung thu gọn
Trực giác của Tiêu Xuân Dương khá mẫn cảm. Khi y thấy Triệu Quốc Đống là biết đây là người khó đối phó. Mặc dù đối phương che giấu khá thành công, thậm chí lừa được đám người Tề Liên Thành nhưng y thấy đối phương rất tự tin. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối phương có nội tình hay khí phách cũng được, điều này không quan trọng đối với Tiêu Xuân Dương. Nhưng người này có vẻ rất nhạy cảm làm Tiêu Xuân Dương cảm thấy đối phương như một cảnh sát vậy. Đúng, chính là cảm giác này, mặc dù chỉ tiếp xúc khá ngắn, lời nói của đối phương đều rất bình thường nhưng y lại có dự cảm không tốt mấy.
Chủ yếu nằm ở Khấu Linh. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Y đã cẩn thận quan sát thì thấy từ Triệu Quốc Đống là không nhìn ra gì, nhưng Tiêu Xuân Dương có thể khẳng định Khấu Linh có quan hệ không bình thường với tên kia chứ không chỉ là quan hệ bạn học cũ. Từ vẻ mặt Khấu Linh là có thể nhìn ra được hai người có quan hệ không muốn người khác biết.
Tiêu Xuân Dương không quan tâm việc Khấu Linh có ngủ với đối phương hay không? Nhưng chủ yếu nằm ở chỗ vị trí bây giờ của Khấu Linh rất quan trọng, y tốn nhiều tâm trí để tạo quan hệ tốt với Khấu Linh là có ý đồ của mình. Nhưng sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống làm y có chút khẩn trương.
Y cẩn thận nhớ lại quan hệ của mình và Khấu Linh trong hơn năm qua. Y thấy không có hành vi nào quá, tất cả đề tài nói chuyện đều là công việc hai bên gặp phải. Y đến văn phòng Khấu Linh mấy lần đều khá cẩn thận, giống như giữa y và Lý Vĩnh Cương vậy.
Nhưng nếu muốn đạt được tin tức thì không thể tránh khỏi nhắc đến vài vấn đề nhạy cảm. Tên Lý Vĩnh Cương đầu óc thật ra đơn giản nhưng Khấu Linh rất thông minh. Có mấy lần mình đề cập nhưng Khấu Linh đều khôn khéo chuyển hướng.
Chủ yếu nằm ở chỗ quan hệ giữa Khấu Linh và tên Triệu Quốc Đống kia mà không bình thường, trên giường nói chuyện công việc thì việc mình làm có khiến hắn nghi ngờ không? Nếu đối phương thật sự có thân phận đặc thù thì đúng là có chút phiền phức.
Phải tra rõ về hắn, đây không phải việc khó vì có tên họ rồi. Hơn nữa không chừng hắn làm ở hệ thống chính pháp, như vậy mình cần phải dò xét rõ về hắn. Còn có cả quan hệ giữa hắn và Khấu Linh cũng cần nghiên cứu, biết đâu về sau mình có thể lợi dụng thì sao?
…
Triệu Quốc Đống không biết chỉ mới gặp mặt mà đã khiến Tiêu Xuân Dương nghi ngờ về mình như vậy.
Bữa tiệc trưa mồng bảy là một cuộc tụ tập đời ba của Lưu gia. 9h tối Lưu Thác bay về Hắc Hà, 4h chiều Lưu Kiều bay sang Hongkong, 8h tối Triệu Quốc Đống bay về An Đô. Ba người phải đi nhưng thật ra Lưu Nhược Đồng còn ở nước tuần nữa mới sang Tehran.
Hai người cũng đã giao hẹn Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng trước, hai ngày sau Lưu Nhược Đồng đến Ninh Lăng ở vài hôm.
Bữa tiệc tổ chức ở nhà tổ Lưu gia. Mặc dù là nhà tổ nhưng ông cụ không ở đây. Nhiều năm qua ông cụ không về Bắc Kinh do thời tiết không thích hợp. Vì thế đây là nơi ở của Lưu Thác.
Vợ Lưu Thác làm giảng viên đại học y Bắc Kinh, mặc dù không làm chính trị nhưng gia tộc cũng là gia tộc cách mạng. Chị ta có một anh trai làm phó chủ tịch một quận Bắc Kinh, một em trai làm phó giám đốc một sở ở Bắc Kinh.
Vợ Lưu Nham là bạn học hồi đại học của y, làm việc ở tập đoàn Trung Lương, xuất thân gia đình tri thức cao tại Thượng Hải. Bố mẹ chị ta đều là nhân vật có chút danh tiếng trong giới văn học. Chị ta có một em gái định cư ở Úc, một em trai sang Canada, không có quan hệ gì bên chính trị cả.
Lưu Kiều cùng đi với Lưu Quân tới đây.
Lưu Quân là Phó cục trưởng cục xí nghiệp Bộ Tài chính, nghe nói trong một hai năm tới sẽ xuống địa phương rèn luyện.
Con Lưu Trọng Bình – Lưu Thành cũng xuất hiện, người này sau khi tốt nghiệp trường Học viện sĩ quan lục quân liền vào Quân đội, bây giờ đến một Quân khu nào đó nhận chức.
Con Hứa Gia Ninh không tới nhưng Lưu Thác và Lưu Nham không chú ý mấy. Có lẽ theo bọn họ thì không họ Lưu sẽ không phải người Lưu gia. Nhưng đối với Triệu Quốc Đống thì bọn họ lại có thái độ khác.
- Triệu ca, nghe Từ ca luôn khen anh, hôm nay lần đầu gặp mặt, chúng ta phải làm vài chén mới được.
Lưu Thành mặc dù cùng tên với anh rể Triệu Quốc Đống nhưng sức uống hơn anh rể Triệu Quốc Đống nhiều.
- Lưu Thành, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đừng cho rằng anh say, anh vẫn còn tỉnh táo, còn có chị cậu ở bên nhìn đó, đã mấy lần bảo chúng ta đừng uống rồi đó. Nếu cậu không cậu đổi lý do đi để chúng ta uống tiếp.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, người này không tìm ra lý do thích hợp nên cứ đưa Từ Chí Minh ra.
- Vậy cũng được Triệu ca, em không nói nhảm nữa, một câu thấy hợp ý là được chứ gì?
Mặt Lưu Thành hơi đỏ lên, lông mi đen và môi dày đúng là giống hệt ông bố Lưu Trọng Bình.
- Được, lý do rất hay.
Triệu Quốc Đống cầm chén uống cạn. Lưu Nhược Đồng ở bên thấy thế không khỏi nhíu mày. Tối Quốc Đống còn lên máy bay đừng có mà say đó.
Lưu Thành thấy Lưu Nhược Đồng như vậy không khỏi cười ha hả. Y thấy Triệu Quốc Đống này được, không giống tên Lưu Quân luôn từ chối lời mời. Theo Lưu Thành thấy ông anh họ nghiêm chỉnh đứng đắn đã bị bà bác ở Thượng Hải làm hỏng rồi, đã không còn khí phách của Lưu gia nữa.
Lưu Thác, Lưu Nham thấy Triệu Quốc Đống và Lưu Thành khá hợp, mà Lưu Quân chỉ nói chuyện với bà chị Lưu Kiều của mình, tất nhiên là Lưu Quân không quá hào nhập với mấy người này.
Chẳng qua trên bàn ăn không hào nhập không có nghĩa là sau đó mọi người không có tiếng nói chung.
Triệu Quốc Đống thật ra khá phục khả năng chuyên môn của Lưu Quân. Y coi như lãnh đạo ở Bộ Tài chính, cơm no rượu đủ xong, Lưu Quân liền nói chuyện với Triệu Quốc Đống về chính sách giúp đỡ các công ty tư nhân phát triển.
Lưu Quân rất kinh nghiệm với quan điểm sắc bén của Triệu Quốc Đống. theo y thấy một Bí thư thị ủy nếu có quan điểm mới mẻ, độc đáo đã là đáng khen, nếu như áp dụng vào thực tế sẽ có tác dụng thúc đẩy công ty tư nhân phát triển. Nhưng như vậy sẽ bị áp lực dư luận tương đối lớn. Ở hoàn cảnh công ty nhà nước phát triển không quá tốt, nếu chính quyền địa phương còn đưa ra chính sách hỗ trợ tài chính cho các công ty tư nhân thì đúng là sẽ mang tới không ít dị nghị.
Triệu Quốc Đống cũng đồng ý với vài quan điểm mà Lưu Quân đưa ra. Ít nhất Lưu Quân này có năng lực chuyên môn rất cao.
Lưu Kiều thấy Lưu Quân có thể nói chuyện vui vẻ với Triệu Quốc Đống như vậy thì vừa có chút ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô biết Lưu Nham vẫn không thích tính cách mềm yếu của Lưu Quân, Lưu Thác thì không thấy gì nhưng cô có thể cảm thấy được thái độ của Lưu Thác đối với Triệu Quốc Đống tốt hơn Lưu Quân nhiều. Chẳng qua Lưu Quân và Triệu Quốc Đống có tiếng nói chung làm cô có chút tò mò. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hai người nói đề tài gì mà sôi nổi thế?
Lưu Kiều xen vào không làm hai người bất ngờ. Lưu Quân vừa kính vừa yêu bà chị gái của mình.
- Chỉ là chút suy nghĩ trong công việc mà thôi. Cái nhìn của Lưu Quân làm em hiểu ra nhiều điều. Em sắp tham gia học ở trường Đảng ba tháng, coi như có thể tìm được một người để nói chuyện.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Lưu Kiều cũng biết Triệu Quốc Đống mấy năm qua đã thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn đều thấy hắn có chút biến hoá nhưng không thể nói rõ hắn biến hoá ở điểm gì.
- Quốc Đống, chú đi học lần này là cơ hội khó được, không biết có bao người hâm mộ đó.
Lưu Kiều thật lòng nói:
- Ai cũng nói lớp học ở trường Đảng này là con đường nhất định phải đi nếu lên làm cán bộ cấp tỉnh. Có lý lịch này thì chú cần phải nắm chắc.
- Ha ha, cảm ơn Tứ tỷ ủng hộ, cũng hy vọng chị ủng hộ em nhiều hơn nữa.