Quyển 8
Chương 103b
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Được rồi Băng tỷ, chị đừng cố làm gì. Em bảo anh ấy bế chị vào phòng ngủ. Em còn phải đi nấu canh giải rượu cho chị, nếu không mai dạ dày chị sẽ rất khó chịu.
Trình Nhược Lâm không nói nhiều nữa mà tự quyết định.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn La Băng đang nhắm tịt mắt lại, sau đó đưa tay ôm lấy nách và eo của cô, bước nhanh vào phòng ngủ, sau đó đặt cô lên chiếc giường ấm áp.
Bởi vì động tác đặt xuống hơi mạnh nên khăn tắm bị tuột ra, cả cơ thể của La Băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Đống. Hai điểm đỏ bừng, đám cỏ đen rậm rạp ở bụng dưới. Mắt Triệu Quốc Đống đỏ bừng lên, La Băng không nhịn được mà hét ầm lên. Điều làm làm Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống phải hốt hoảng đắp chăn thay cô.
La Băng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sau khi uống xong bát canh mà Trình Nhược Lâm nấu, cô ngủ rất ngon.
Trình Nhược Lâm ngủ trong phòng khách, nhưng không đầy nửa đêm Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ ghế sô pha chui vào phòng dành cho khách. Trong trạng thái Trình Nhược Lâm nửa đẩy nửa kéo, hai người hưởng thụ một đêm điên cuồng.
….
Triệu Quốc Đống đặt ra quy định với mình là tết không nhận lì xì, quy định này nghe ra thì hay nhưng anh muốn làm được là không dễ. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bắt đầu từ 20 âm lịch, Lệnh Hồ Triều cứ một ngày đổi pin điện thoại di động của Triệu Quốc Đống một lần. Trước cứ ba ngày đổi pin một lần, bây giờ một ngày một cục, hơn nữa cứ đến tối là pin yếu. Vì thế Lệnh Hồ Triều phải mua thêm một cục pin nữa để đề phòng.
Lãnh đạo các xã, thị trấn và phòng ban đến văn phòng chúc tết Bí thư Quận ủy là điều không có gì mới lạ, cũng chính là đến văn phòng anh ngồi, sau đó để lại hai bao lì xì, nói một hai câu cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm ủng hộ rồi đi. Ai cũng biết lúc này lãnh đạo rất bận, vừa ra ngoài là có thể gặp bạn đồng nghiệp tới phòng lãnh đạo.
Tập quán tặng lì xì dịp năm mới của Trung Quốc đã có ngàn năm, chẳng qua nó đã thay đổi hương vị trong chốn quan trường. Lãnh đạo bình thường khó có thể đến gần. Anh mời hắn ăn cơm, hắn không đến, anh muốn đưa tiền có lẽ hắn còn trở mặt mắng ngay, không chừng anh vừa đi, hắn liền giao cho Ủy ban kỷ luật. Nhưng dịp tết lại dễ làm hơn, tặng bao lì xì có vẻ như là chuyện hiển nhiên, anh dù không muốn nhận cũng không thể từ chối, ít nhất cũng không thể làm người khác mất mặt mà. Nếu không anh chính là phá vỡ quy định mà mọi người trong chốn quan trường đều hiểu rõ.
Triệu Quốc Đống đặt quy định cho đó là anh tặng lì xì nhất định không nhận, nhưng anh tặng đồ đặc sản gì đó, thậm chí một hai cây thuốc, bình rượu ngon hay là trà thì Triệu Quốc Đống từ chối không được sẽ nhận. Hắn ngồi ở vị trí Bí thư Quận ủy nên phải cân nhắc lợi hại được mất, anh không thể bị người muốn nặn thế nào thì nặn, nhưng không thể ra vẻ anh là hoa sen không bị nhiễm bụi trần, như vậy anh mất đi quần chúng ủng hộ.
Triệu Quốc Đống hoặc sáng hoặc tối nói rõ, ám chỉ quan điểm của mình. Hút cây thuốc, uống bình rượu hoặc ăn đồ đặc sản do anh mang tới thì không vấn đề gì, lòng người đều là thịt mà, không thể không có nhân tình. Nhưng tôi nhận một đồng tiền của anh thì tính chất đổi hẳn, đó chính là hại người hại mình. Cho nên Triệu Quốc Đống khi đề cập ăn tết tiết kiệm thì cũng thông qua cách này truyền đạt quan điểm của mình ra ngoài. Hơn nữa không ít người đã từ bên Hoa Lâm hiểu tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, vì thế bọn họ cũng noi theo quy định này.
Mặc dù là như vậy nhưng vẫn làm Lệnh Hồ Triều cảm thấy mình sắp thành một ông chủ cửa hàng tạp hóa. Từ gà, thỏ, vịt đến thuốc, rượu, trà, chỉ một tuần mà đã chất đầy một nửa phòng thư ký của y.
Lệnh Hồ Triều làm theo lời Triệu Quốc Đống, cứ món gì trên 1000 liền đăng ký, giao cho văn phòng Quận ủy xử lý, còn mấy thứ như rượu, thuốc lá, trà thì để ở phòng thư ký coi như dùng trong tiếp đón khách. Về phần đặc sản thì Triệu Quốc Đống chọn mấy món mình thích, các tứ khách Lệnh Hồ Triều, Lục Nhị muốn gì thì chọn. Điều này làm Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống tiễn hai người khách ra ngoài rồi nói với Lệnh Hồ Triều:
- Lệnh Hồ, anh đi theo hai vị khách kia, bọn họ đưa tới hai chiếc ghế da trâu, nói cái gì mà sản phẩm mới làm ra và đưa tới cho tôi dùng thử, ngồi vào mùa hè sẽ mát, mùa đông là ấm, ân tình này không nhận không được. Anh xuống nhận đi, ừ, đưa Chủ tịch Tằng một chiếc, Chủ tịch Tằng sợ nóng. Còn đưa cả cho Phó bí thư Vương Ích một chiếc, coi như tôi đưa cho bọn họ.
- Bí thư Triệu, lại là khách bên Hoa Lâm sang?
Quế Toàn Hữu cầm một tập văn bản đi vào mà hỏi.
- Ừ, nhà máy da Hồng Tinh. Anh biết hai vị này thành lập nhà máy như thế nào không? Ha ha, chỉ sợ anh nghĩ cũng không nghĩ tới. Chính là chúng ta làm cái trò xây dựng thành thị đó, hai anh em bọn họ là người Bồng Sơn và mua được nhà ở Hoa Lâm. Chẳng qua ngồi ăn mãi thì núi vàng cũng hết. Bọn họ liền khảo sát thị trường Hoa Lâm, hơn nữa bọn họ cũng đã làm ăn ở khu vực duyên hải vài năm nên thấy có thể phát triển trong ngành da. Bọn họ liền cùng họ hàng tụ tập được hơn triệu mở nhà máy da Hồng Tinh, chuyên môn lầm các sản phẩm về da trâu, bò cho ghế ô tô, ghế ngồi, sản phẩm bán khá chạy ở Hồ Nam, Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
- Ồ, xem ra xây dựng thành thị đã thu hút được nhiều người có năng lực. Vấn đề hạn chế hộ khẩu đã ngăn cản nhiều người có năng lực ở lại nông thôn. Hoa Lâm xây dựng thành thị đầu tiên trong cả Thị xã nên thu hút không ít người có năng lực. Bọn họ an cư ở Hoa Lâm, lại có tài chính và kỹ thuật nên khó tránh khỏi muốn gây dựng sự nghiệp, đây cũng chính là thu hút đầu tư tài chính và nhân tài cho Hoa Lâm. Đây là một công vài việc.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Ai đi trước người đó chiếm thời cơ, những lời này không hề sai, ai đi sau thì chỉ có hóng gió, đúng là không dễ dàng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ừ, khi tôi rời khỏi Hoa Lâm thì bên khu Hà Đông có ít nhất hơn 10 công ty lớn nhỏ được khai trương, đều là người có lợi từ chế độ hộ khẩu khi xây dựng thành thị mới. Phần lớn trong bọn họ đều ở các vùng nông thôn xung quanh, nhưng nhiều người trong bọn họ cũng đã từng sang khu vực duyên hải làm ăn, tích lũy được tài chính và kỹ thuật. Hoa Lâm lại có chính sách giúp đỡ nhiều cho các nhà đầu tư, ủng hộ bọn họ gây dựng sự nghiệp trên địa bàn hiện có, cho nên khu Hà Đông Hoa Lâm phát triển rất nhanh. Tôi nghe Thị trưởng Kim nói Thị trưởng Thư yêu cầu chọn một nơi có các công ty tư nhân phát triển nhanh mà tổ chức hội nghị, coi như là làm trước công tác phát triển kinh tế của toàn tình vào tháng năm. Hoàng Côn và Đường Diệu Văn đang tích cực tranh lấy hội nghị vào trong tay mà phải đi hoạt động các nơi. Xem ra xu thế phát triển của Hoa Lâm rất tốt.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói.
- Bảo sao khi tôi lên Thị xã thì thấy Đường Diệu Văn và Vi Biểu từ văn phòng của Thị trưởng Kim đi ra, thì ra bọn họ muốn tổ chức hội nghị này.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Bí thư Triệu, Hoàng Côn đúng là người xuống mà hái đào. Nếu hội nghị kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng chúng ta, chỉ sợ sẽ đến thăm quan khu du lịch Kỳ Lân Quan – núi Hốt Luân. Dù hội nghị không diễn ra ở Ninh Lăng thì điểm thăm quan cũng chọn là Hoa Lâm. Trụ cột do ngài gây dựng, vầng sáng lại được Hoàng Côn nhận. Ha ha, đúng là làm tốt không bằng may mắn. Tôi nghe lão Hoắc nói giá trị sản xuất công nghiệp nửa cuối năm của Hoa Lâm khá nhanh, hơn nữa có lẽ năm sau còn có mấy hạng mục tiến vào, chủ yếu là ở ngành sản xuất da giầy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Toàn Hữu, khả năng hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng là không cao. Phát triển kinh tế tư nhân thì ở Tân Châu hay là Lam Sơn đều hơn chúng ta, Bây giờ tốc độ phát triển của Vĩnh Lương cũng nhanh, chứ đừng nói tới Miên Châu Kiến Dương. Mấy nơi này còn có thể hơn, nhưng điểm tham quan thì có thể cho Ninh Lăng một cái. Xem khu Hà Đông – Hoa Lâm cũng là việc tốt, coi như xúc tiến sự phát triển của khu Hà Đông. Chúng ta đều từ Hoa Lâm ra, Hoa Lâm tốt thì chúng ta cũng nở mày nở mặt mà.
- Chỉ là điểm thăm quan nhất định phải có Tây Giang chúng ta.
Quế Toàn Hữu nói với giọng rất kiên quyết.
- Tây Giang, giọng anh cũng tự tin đó, dựa vào cái gì mà phải bố trí điểm thăm quan ở Tây Giang? Chỉ bằng sự phát triển của Tây Giang bây giờ sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Quế Toàn Hữu rồi nói.
- Bí thư Triệu, đây là hội nghị phát triển kinh tế không phải nhà nước, không phải là hội nghị của riêng kinh tế tư nhân. Mặc dù bao gồm kinh tế tư nhân nhưng phạm vi rộng hơn, bao gồm cả kinh doanh cá thể, kinh tế tư nhân. Hoa Lâm một hai năm nay phát triển mạnh về kinh tế tư nhân là chính xác, nhưng tổng thể mà nói thì Tây Giang là nơi phát triển sôi động nhất của cả Thị xã Ninh Lăng, nhất là các ngành dịch vụ ở Tây Giang phát triển hơn xa Hoa Lâm. Ở điểm này tôi thấy Tây Giang chúng ta sẽ là điểm thăm quan.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ hứng thú với vấn đề này, Quế Toàn Hữu cảm thấy vấn đề này Triệu Quốc Đống đã có suy nghĩ. Vì thế y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kinh tế tư nhân là điểm yếu của Tây Giang chúng ta. Nhưng hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải của Tây Giang chính là mở đầu tốt. Mà lời nói của ngài đối với các nhà đầu tư thì tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh cũng ít nhiều biết được. đây là ưu thế của chúng ta. Nếu chúng ta có thể nắm chắc thời gian đưa ra một hai hạng mục gì đó nổi bật trước tháng năm, tôi thấy có thể bù đắp cho nhiều thứ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. ý tưởng của Quế Toàn Hữu là rất rõ ràng, hơn nữa luôn có thể từ lời nói của hắn mà nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của hắn. Quế Toàn Hữu còn có một biệt tài là từ một vấn đề phức tạp lại tìm ra được con đường giải quyết nhanh nhất, hiệu quả nhất, không hổ xuất thân giáo viên.
Quyển 8
Chương 104
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Ngoài ra Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là một điểm sáng không thể bỏ qua. Nếu như đầu năm sau khoản đầu tư 8 triệu Usd được xác thực, đây có thể nói là một điểm sáng trong thu hút đầu tư của cả tỉnh An Nguyên.
Quế Toàn Hữu dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thu hút đầu tư của tỉnh vẫn không quá tốt. Theo tôi biết mấy năm nay ngoài hai đường cao tốc cùng Cảng tân Châu là có vốn đầu tư từ ngoài vào nhiều, còn đâu ngành chế tạo đều khá ảm đạm. Điểm này tôi cảm thấy Tây Giang chúng ta thu hút được Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là chói mắt, nhất là khi sự cố ô nhiễm môi trường diễn ra ở nhiều nơi. Tôi càng thấy ngành sản xuất bảo vệ môi trường về sau sẽ có tiềm lực lớn. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo xây dựng nhà máy ở Quận Tây Giang chúng ta, như vậy nó sẽ mang tới phản ứng dây chuyền. Chỉ bằng điểm này tôi cảm thấy tỉnh nhất định sẽ liệt Quận Tây Giang chúng ta làm điểm thăm quan.
Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quế Toàn Hữu nói trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Có thể cẩn thận quan sát phương hướng phát triển và tình hình kinh tế của tỉnh như vậy, hơn nữa có thể thực hanh tốt ý kiến của Triệu Quốc Đống, theo Triệu Quốc Đống thấy Quế Toàn Hữu là một Chánh văn phòng Quận ủy đủ tư cách. Xem ra Quế Toàn Hữu đến Tây Giang gần năm tuy nhẫn nhịn chờ cơ hội nhưng năng lực cũng tăng lên không ít, đã có biến hoá không nhỏ so với khi còn ở Hoa Lâm.
- Toàn Hữu, nếu như tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, tôi vốn chỉ dám chắc Tây Giang được chọn khoảng 50%, nhưng nghe anh nói như vậy, ha ha, tôi thấy nếu không tranh được thì đúng là mình có lỗi với sự phấn đấu vất vả của cán bộ Tây Giang. Đúng, chúng ta bây giờ cần phải châm chước mà hành động, chỉ cần xác định tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, như vậy Tây Giang nhất định phải bắt được. Nếu như tỉnh không có xác định Ninh Lăng, vậy tôi phải đến tìm Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư để bọn họ vận động xếp Ninh Lăng vào điểm thăm quan.
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài tích cực tranh thủ như vậy, chỉ sợ Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư nhìn cái là nhận ra ngài nghĩ gì.
Quế Toàn Hữu cũng cười nói:
- Thị trưởng Thư thì dễ nói, Bí thư Kỳ có thể bỏ cho ngài đoạt danh tiếng của Bí thư Hoàng Côn – Hoa Lâm không? Chỉ sợ nếu đến lượt Ninh Lăng, Bí thư Kỳ đều tiên sẽ nghĩ tới Hoa Lâm. Hơn nữa Hoa Lâm cũng có nhiều điểm sáng, ví dụ như khu công nghiệp chế biến đồ da, ngành du lịch, như trụ sở chăn nuôi gia súc. Điểm này không thể không nói Hoa Lâm làm người ta động tâm hơn Tây Giang.
- Phải tranh, anh không tranh thì sao đến được tay.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Hoa Lâm đại biểu cho quá khứ, Tây Giang đại biểu cho tương lại. Lão Quế, anh đừng có khơi dậy hăng hái của tôi rồi rội gáo nước lạnh vào, diệt uy phong của chúng ta mà tăng chí khí của người khác.
- Bí thư Triệu, Đường Diệu Văn chỉ cần tiếp tục chính sách mà ngài đặt ra ở Hoa Lâm, như vậy xu thế phát triển của Hoa Lâm sẽ không ngừng lại. Ngài đừng thấy Đường Diệu Văn nhìn như ôn hòa, cũng nhường nhịn Hoàng Côn nhiều. Nhưng y lại chú trọng vào phát triển kinh tế. Tôi nghe nói vì quy hoạch phát triển kinh tế năm nay mà Đường Diệu Văn đã tranh chấp vài lần với Hoàng Côn, hơn nữa một bước không rời. Vị Chủ tịch huyện Đường Diệu Văn này không hề đơn giản. Ở vấn đề nhân sự khi Hoàng Côn thay đổi người thì y không nói gì, chỉ riêng vấn đề có vẻ không quan trọng lại không chịu nhường. Điều này làm nhiều người khó hiểu.
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Toàn Hữu, anh cũng thấy rồi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đường Diệu Văn rất khôn khéo. Vua nào thần đó. Hoàng Côn làm Bí thư thì cần dùng người của y. Đám người Hà Lương Tài, Trần Đại Lực, Lữ An Bang không phải đều do y đưa lên sao? Đường Diệu Văn là Chủ tịch huyện, ở quyền nhân sự thì kém hơn đôi chút. Hơn nữa Địch Hóa Dũng chỉ nghe Bí thư huyện ủy, mà Lỗ Đạt vẫn giữa im lặng. Đường Diệu Văn muốn làm gì thì cũng khó khăn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quế Toàn Hữu cũng nghe ra lời này của Triệu Quốc Đống là còn có ý tiếp nên im lặng không nói.
- Nhưng Hoàng Côn không làm tốt công tác kinh tế thì cả Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều phải công nhận. Y cũng dựa vào việc đi theo Bí thư Kỳ lâu mà lên, vừa lại không có tương lai tốt, lúc này mới đưa tới Hoa Lâm. Nhưng Bí thư Kỳ Dư Hồng có thể ở Ninh Lăng bao lâu nữa?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã gần bốn năm, thời gian không ngắn. Theo thông lệ thì y làm tầm năm nữa là sẽ điều chỉnh. Đường Diệu Văn đây là đặt cược vào người sẽ lên thay Kỳ Dư Hồng. Y làm tốt kinh tế ở Hoa Lâm thì dù là Thư Chí Cao hay người khác đến làm Bí thư Thị ủy, với một nơi như Ninh Lăng thì anh muốn được tán thành thì làm tốt công tác kinh tế là điểm rất quan trọng. Anh làm tốt công tác kinh tế sẽ được cấp trên thừa nhận, vậy anh đã đi được bước quan trọng nhất. Chỉ cần đầu óc linh hoạt một chút, tạo quan hệ với Bí thư Thị ủy, anh điều tới huyện khác làm Bí thư huyện ủy cũng không phải không thể. Anh hiểu chưa?
Quế Toàn Hữu gật đầu mà suy nghĩ. Lời nói của Triệu Quốc Đống có ý rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ở nơi có kinh tế không phát triển như Ninh Lăng, như vậy chỉ có thể có thành tích về kinh tế mới được lãnh đạo cấp trên coi trọng, mới có không gian rộng mở trước mắt. Chính y là Chánh văn phòng Quận ủy lại thiếu cơ hội này.
- Bí thư Triệu, nếu có cơ hội tôi cũng muốn rèn luyện mình về nhiều phương diện.
- Anh có ý thức như vậy là đủ rồi. Ý tưởng vừa rồi của anh rất đúng, có cơ hội có thể thoát khỏi mấy công tác hành chính mà làm công tác kinh tế, tôi nghĩ có lợi cho anh hơn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng qua bây giờ tạm thời còn chưa được, tôi đang rất cần anh. Tầm nửa năm nữa tôi mới điều chỉnh anh được. Ít nhất anh phải tìm người thay tôi phụ trách bên văn phòng Quận ủy.
- Bí thư Triệu, đây là ngài đánh giá tôi quá cao, có nhiều người có năng lực hơn tôi.
- Đừng ra vẻ trước mặt tôi, giữa tôi và anh có nói mấy lời sáo rỗng như vậy không? Năng lực có là một vấn đề, nhưng càng quan trọng hơn đó là có tiếng nói chung, cái nhìn chung.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời đối phương mà nói.
- Bí thư Triệu, ngài đây là làm khó tôi. Người như vậy sao có thể dễ tìm.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Tây Giang bị ngài tạo cơn gó lốc như vậy khiến cho gà bay chó chạy, bây giờ không ít người đều đang lo sợ, không biết sang năm mới ngài còn tính nợ cũ hay không?
- Có cần không? Ngay cả người như La Minh, Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai mà tôi vẫn phân công công việc, bọn họ còn lo gì? Chỉ cần không vi phạm pháp luật, về phần anh đi gần lãnh đạo nào cũng là bình thường. Ai không có người nói chuyện hợp với mình? Trương Thiệu Văn có chuyện không có nghĩa anh cũng có chuyện. Tô chỉ đối việc không đối người. Chỉ cần công việc của anh không vấn đề là được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trong lòng không yên tâm tức là y có lo lắng, vậy tốt nhất đến Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát khai báo để được giảm án.
- Ha ha, Bí thư Triệu, tôi chỉ là thực tế, ngài đừng bực mình.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Nếu nói một người lúc nào cũng tự tin thì tôi thấy rất khó. Dù là tôi cũng sẽ như vậy. Thời buổi này sau cơn mưa gió sẽ làm người ta bị ảnh hưởng, khiến lòng người hoảng sợ nên cần thời gian chữa trị. Ai bảo ngài đến nhặt cục diện rối ren ở Tây Giang này.
- Trong nghịch cảnh mới rèn luyện người có ý chí, vàng không sợ lửa, không kinh nghiệm sóng gió thì sao có thể trưởng thành? Lão Quế, chúng ta bây giờ làm trong nhà nước thì phải làm ra thành tích gì đó. Cuộc sống cho qua ngày không phải phong cách con người tôi. Con người phải vượt trên thời đại, phải sáng tạo kỳ tích.
Triệu Quốc Đống đi đến cửa sổ vén màn nhìn dòng nước bên ngoài rồi nói.
Quyển 9
Chương 1
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Tiễn người nước Đức lên máy bay về nước, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sự chuyên nghiệp của người Đức làm ngay cả phiên dịch đi theo cũng phải than thở. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có hai đại biểu và một nhân viên phiên dịch tới Ninh Lăng năm ngày, tiến hành khảo sát các phương diện như vị trí địa lý khu công nghiệp Lâm Cảng, năng lực vận chuyển của cảng Ninh Lăng, cùng với hệ thống giao thông và giá đất của khu công nghiệp, từ chính sách ưu đãi đến điều kiện trụ cột của Ninh Lăng, từ năng lực cung cấp điện đến tình hình an ninh trật tự.
So sánh với lần trước lãnh đạo của công ty tới, lần này nhân viên của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo tiến hành khảo sát cẩn thận hơn nhiều, yêu cầu Ninh Lăng chuẩn bị các tài liệu rất chi tiết, cụ thể. Điều này làm cán bộ Tây Giang không nhịn được nói thầm Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo này rốt cuộc muốn chuyển trụ sở chính tới Ninh Lăng hay là xây dựng một trụ sở chế tạo ở đây?
Trong mắt người Đức không có tết truyền thống Trung Quốc, cũng không có nghĩa người Ninh Lăng không có khái niệm tết, nhưng tất cả phải vì công việc. Ngay vả Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần và Hoắc Vân Đạt gần như phải quay vòng tròn theo hai người Đức. Tất cả công việc nhường hết cho đợt khảo sát lần này. Tất cả các tài liệu đều phải được ba người kiểm tra rồi mới đưa sang cho người Đức. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cũng may người Đức yêu cầu không cao về điều kiện sinh hoạt, ngược lại tên phiên dịch kia lại làm người ta chán ghét. Một kẻ ở Trung Quốc mà ra vẻ người nước ngoài làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn hết sức nhẫn nại đợi người Đức lên máy bay mà vẫn không phát tiết.
Người Đức khá hài lòng không phải vì sự tiếp đón cao của Tây Giang, mà vì sự chuẩn bị tỉ mỉ của Tây Giang. Các loại số liệu đều có thể nhanh chóng được đưa tới, hơn nữa khảo sát thực địa cho thấy tài liệu viết là thật, không hề sai khác. Ở điểm này Triệu Quốc Đống đã yêu cầu rất rõ ràng, không được giấu giếm, không được nói quá lên, cho dù ở địa phương có điểm gì không như ý cũng phải phản ánh rõ. Đúng là vì điểm này nên được người Đức tôn trọng.
Hai vị đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đã ở Thượng Hải vài năm, cũng từng đến khảo sát mấy thành phố nên hiểu rõ tác phong làm việc của cơ quan nhà nước Tiếu Triêu Quý. Nhất là còn có hai nhân viên trong nước phối hợp nên quá trình khảo sát rất nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ làm khó.
Nhưng biểu hiện của Tây Giang làm bọn họ có chút ngạc nhiên. Mặc dù có không ít chỗ không như ý, nhưng ít nhất thái độ của chính quyền địa phương là thẳng thắn mà nhiệt tình, không hề giấu. Điều này làm người Đức cảm thấy tác phong của chính quyền địa phương còn quan trọng hơn là mấy vấn đề bất lợi khác.
Có thể nói lần khảo sát này của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo khá thành công.
- Bí thư Triệu, người Đức đúng là cố chấp, nói nhiều như vậy mà cũng không muốn ở lại thêm. Bọn họ nói mười ngày sau đến là đến, nhưng khi đó chúng ta mới bắt đầu đi làm, ăn tết cũng không ngon.
Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói:
- Vì hạng mục này mà Ủy ban kinh tế, phòng Đất đai, giao thông, Ủy ban Xây dựng đã phải thức trắng mấy đêm. Cuối năm là lúc mọi người phải được nghỉ ngơi mà lại thế này.
- Có những lúc phải dùng thủ đoạn như vậy, có thể thu hút hạng mục này thì Tây Giang chúng ta có bước khởi đầu tốt, dù mệt hơn nữa cũng phải cố gắng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, anh bảo Hạ Đồng hỗ trợ cho nhân viên của các phòng ban tham gia chuẩn bị cho hạng mục này một chút, bọn họ đúng là vất vả. Chúng ta vừa cho ngựa chạy cũng phải cho nó ăn chứ.
- Tôi cũng đang định bàn với Bí thư về việc này. Hơn nữa dựa theo quy định thu hút đầu tư của Tây Giang chúng ta, thu một hạng mục này vào thì sẽ có tiền thưởng. Trước kia số lượng không nhiều nên không thực hiện. Nhưng hạng mục này thì khác, chính thức xác thực cũng là tầm 70 triệu đầu tư, theo tỷ lệ thì cũng là hơn 700 ngàn tiền thưởng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói, trong thời gian này mọi người đúng là rất mệt, hy sinh thời gian nghỉ ngơi nên phải có trợ cấp mới đúng.
- Bí thư Triệu xem có cần điều chỉnh tiêu chuẩn và chính sách hay không?
- Tôi thấy chính sách khích lệ này có thể tiếp tục duy trì. Hơn 700 ngàn cũng được. Chúng ta không thể vì số lượng đầu tư lớn mà cắt giảm. Người có cống hiến xuất sắc trong hạng mục thì phải trọng thưởng, tất cả nhân viên tham gia đều phải được tính tới, nhưng lãnh đạo quận theo quyết định là không được tham gia vào.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Tằng Lệnh Thuần ngẩn ra rồi thử hỏi.
- Bí thư Triệu, khoản chi lớn như vậy, hơn nữa theo hình thức thưởng thì tôi lo sẽ làm Thị xã có phản ứng. Mặc dù chế độ này sớm được xác định nhưng trước đây chỉ là đầu tư có bốn năm triệu mà không dựa theo tiêu chuẩn áp dụng, chỉ trợ cấp một chút, một người vài trăm. Nếu thực sự dựa theo thì mỗi người sợ rằng phải 30 ngàn, như vậy sẽ dẫn đến phiền phức.
- Đúng thế Bí thư Triệu, điểm này tôi nghĩ cũng nên cẩn thận một chút.
Quế Toàn Hữu nhíu mày nói;
- Số lượng quá lớn. Nếu chỉ là tầm trăm ngàn thì chia ra mỗi người vài ba ngàn còn được. Nhưng hơn 700 ngàn thì sẽ làm người ta sợ hãi. Các cán bộ không ở cơ quan mảng kinh tế cũng sẽ ý kiến.
Hoắc Vân Đạt cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, Quận ủy, Ủy ban có đưa ra văn bản không?
- Có, lúc ấy Hội nghị thường vụ Quận ủy đã xác định, sau đó cũng làm văn bản gửi tới các cơ quan.
Tằng Lệnh Thuần nói.
- Vậy theo ý tôi là cứ dựa theo quy định mà làm. Người không có chữ tín thì không thể đứng vững, chính quyền càng là như vậy. Chỉ là lần này thu hút đầu tư này không phải tác dụng của riêng đơn vị nào cả. Ý của tôi là dành một phần lớn làm quỹ thu hút đầu tư, số còn lại phát cho anh em. Ừ, tôi thấy thưởng không thấp hơn 200 ngàn, 500 ngàn còn lại có thể thành lập một quỹ dùng để thưởng cho đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc trong công tác thu hút đầu tư. Chúng ta cần đưa ra nguyên tắc thưởng, trừ một phần trăm theo quy định thì sẽ do chính quyền tiến hành bình chọn, mỗi năm có thể trích ra 100 ngàn thưởng cho lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn tạo hoàn cảnh đầu tư tốt.
- 200 ngàn phát ra sợ là cũng tạo thành chấn động, Bí thư Triệu, điểm này có phải là …
Tằng Lệnh Thuần nói.
- Cứ làm theo ý tôi, có vấn đề tôi chịu. Nếu có chấn động thì tôi thấy là chuyện tốt, ít nhất chứng minh Tây Giang chúng ta muốn thật sự thu hút đầu tư, có thể coi đây là cách kích thích tính năng động của cán bộ.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Triệu Quốc Đống không ngại có phản ứng, hắn lại mong có.
Đến vị trí này thì công việc bình thường khó làm lãnh đạo tỉnh chú ý, ít nhất anh muốn tỉnh chú ý thì phải làm ra thứ gì mới, đương nhiên phải phù hợp quy định pháp luật. Nếu Quận ủy, Ủy ban Tây Giang sớm có văn bản quy định, như vậy hắn chẳng qua chỉ là kiên trì thực hiện mà thôi. Dù ai muốn ý kiến cũng không làm gì được hắn.
Một tuần trước Quý Thành Công được miễn chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh An Nguyên, Trung ương có phân công khác. Nhưng nghe đồn Quý Thành Công sẽ kiêm chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương, coi như là Lãnh đạo quốc gia.
Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa trước đây của tỉnh An Nguyên bây giờ đã làm Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Thành phố Ninh Giang. Quý Thành Công là Bí thư tỉnh ủy lại chỉ là Ủy viên trung ương, nếu như không bố trí một vị trí thích hợp đúng là không ổn.
Ninh Pháp đã chính thức tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy, có lẽ đợi hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sẽ từ chức chủ tịch tỉnh, nhường đường cho bộ máy mới khi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh khóa mới diễn ra vào năm tới.
Mà trước đó Trương Nghiễm Lan đã được miễn chức Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô, chức vụ mới là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Hải, quyền chủ tịch tỉnh. Mà Bí thư Thị ủy An Đô do Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp – Miêu Chấn Trung đảm nhiệm.
Quyển 9
Chương 2
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Tài chính thật sự khó khăn đến như vậy sao?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Đức Sơn mà nói.
Đức Sơn hơi rụt cổ lại mà nói:
- Anh, anh đừng tức giận. Em chỉ nói là toàn bộ Trung Quốc có nhiều công nhân mất việc như vậy, anh dù giải quyết được một ít nhưng chẳng lẽ có thể giải quyết tất cả sao? Đây là chuyện mà chính quyền cần lo lắng. Chính quyền nên đưa ra quyết định và cơ chế giải quyết vấn đề. Em cảm thấy cùng với việc bỏ mấy chục triệu bay hơi còn không bằng phát cho mỗi công nhân vài chục ngàn, bọn họ còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt này. Một nhà máy sống dở chết dở như vậy, anh nếu muốn nó sống lại thì vài chục triệu chưa chắc đã thành, sao phải khổ như vậy. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh, Nhị ca nói đúng. Em biết ý của anh, thực ra hôm đó anh cùng trao đổi việc này với em, em đoán anh có ý mới. Nhưng anh có nghĩ đến nhà máy có thể sống lại không, tương lai là như thế nào? Có cần phải đầu tư và nhận nó hay không?
Trường Xuyên cẩn thận mà nói. Y biết Triệu Quốc Đống nói ra vấn đề gì thì thường đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa nhất định phải làm. Nhưng điều này làm hơi quá, hơn nữa phân tích ra thì không thích hợp.
Thương Lãng không làm dệt may, nếu thêm một Nhà máy dệt cùng với hơn ngàn công nhân thì vừa phải giải quyết cuộc sống cho bọn họ, còn phải đổi mới hơn phân nửa thiết bị, còn phải mở con đường tiêu thụ. Tài chính đầu tư là một vấn đề, vấn đề là anh làm như thế nào để nó khởi sắc lên.
Ngành may bây giờ đang suy sụp, anh chỉ dựa vào tình cảm mà nhận Nhà máy dệt Giang Khẩu sao? Bây giờ phải giữ được sự tỉnh táo, Trường Xuyên biết Triệu Quốc Đống không hành động theo cảm tính nhưng sao lại như vậy?
- Hai thằng cảm thấy anh đây là ý nghĩ nóng lên nên mới nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến hai người mà cười nói.
- Anh, 30, 50 triệu không phải vấn đề. Mặc dù năm nay tập đoàn có nhiều dự án nhưng thậm chí 100 triệu thì Thương Lãng vẫn có thể lấy ra. Nếu không đủ thì có thể vay ngân hàng. Nhưng anh có thể cho bọn em lý do không? Em và Nhị ca ở đây, anh nếu thuyết phục được bọn em thì đừng nói từng đó, dù gấp đôi bọn em cũng ủng hộ. Thương Lãng vốn do một tay anh lập lên, em và nhị ca chỉ làm theo ý anh thôi mà.
Trường Xuyên nhìn Đức Sơn rồi cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ kỹ nhưng bây giờ còn chưa quá chín chắn. Hắn hôm nay nói ra với hai thằng em chỉ là để bọn họ chuẩn bị tâm lý mà thôi, cũng không phải lập tức tiến hành kế hoạch này.
Đúng như Đức Sơn nói, Thương Lãng không làm Ngành may, hơn nữa cũng không thể đi theo Ngành may. Bây giờ Thương Lãng đã đủ lớn, bên trong đã nhất trí nhận định Thương Lãng không nên mở rộng phạm vi nữa, cho nên ở điểm này cần thận trọng. Mặc dù hắn có quyền quyết định, nhưng Triệu Quốc Đống không hy vọng quyết định của thả.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn có thể tỉnh táo và kiên trì với quyết định của mình như vậy, anh rất vui.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ khi chú càng hiểu rõ về thế giới, chú mới có thể tỉnh táo đối mặt với nó. Nhưng tỉnh táo không phải lạnh lùng, con người không thể vì mình hoặc là một quần thể nhỏ xung quanh mình, trách nhiệm xã hội là điều cần thiết của các công ty, tập đoàn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh, em hiểu, bọn em cũng không phải muốn né tránh. Nếu anh muốn em và Nhị ca làm, bọn em nhất định sẽ làm theo. Bọn em chỉ là cảm thấy anh không phải người hành động theo cảm tính nên bọn em …
Trường Xuyên vội vàng giải thích.
- Trường Xuyên, anh không có ý khác. Ý của chú thì anh hiểu, chú lo anh phí công vô ích, làm tổn thương sự tự tin và tình cảm của mình.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ ý của Trường Xuyên. Với thực lực của Thương Lãng thì bỏ ra một trăm triệu làm từ thiện cũng không khó. Mặc dù bây giờ cần tài chính để phát triển, nhưng Triệu Quốc Đống tin hắn nói một câu thì Trường Xuyên sẽ không do dự mà làm theo. Nhưng bởi vì lo hắn bị tổn thương nên Trường Xuyên mới cẩn thận phản đối.
- Anh …
Trường Xuyên không biết nói gì.
- yên tâm, anh đâu yếu ớt như vậy. Ở quan trường cũng không hề dễ hơn đấu đá ở thương trường, hơn nữa anh cũng đâu ngu ném mấy chục triệu xuống nước. Anh chỉ là có một suy nghĩ mơ hồ là tìm một nhà đầu tư chuyên nghiệp trong Ngành may mà hợp tác, để bọn họ làm, mà Thương Lãng chỉ ủng hộ về tài chính, giúp bọn họ gánh một phần mạo hiểm. Nếu không sẽ không ai nhận Nhà máy dệt.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Đây không phải chuyện một hai ngày là xong, còn cần bàn bạc kỹ.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, hai người Trường Xuyên yên tâm hơn nhiều. Tiền là một chuyện, nhưng nếu có thể hợp tác với nhà đầu tư trong nghề, Thương Lãng cũng không ngại tiến hành đầu tư mạo hiểm. Dù không lãi nhưng chỉ cần không vứt tiền đi mà có hiệu quả xã hội cũng đủ rồi.
- Anh, Ngành may cần cải cách, mà việc này không phải một hai năm là có thể thay đổi, điểm này anh phải chuẩn bị về tư tưởng.
Trường Xuyên ở Thượng Hải một năm nên cũng hiểu đôi chút về sự suy sụp của Ngành may của Thượng Hải.
- Anh hiểu, nhưng con đường tiêu thụ chính của Ngành may Trung Quốc chính là xuất khẩu, chỉ cần tìm được con đường đúng là vẫn có thể bán. Ngành may Chiết Giang sau một thời gian suy sụp không phải đang phát triển trở lại sao?
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện ở đề tài này nữa nên chuyển đề tài khác.
- Thương Lãng năm nay có ý định gì mới không?
- Cũng có không ít dự định ạ, động tác hơi lớn một chút thì có một. Công ty dược Thương Lãng chuẩn bị tiền hành thành lập công ty cổ phần công trình sinh vật biển với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, chủ yếu tiến quân vào sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Trường Xuyên gật đầu nói.
- Bọn em đã sơ bộ tiếp xúc với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, đạt được ý kiến nhất trí. Chúng ta bỏ ra 40 triệu, công ty thành lập ở Khu công nghệ cao Trương Giang. Hai trường đại học kia phụ trách kỹ thuật và nghiên cứu để có cổ phần, bọn họ chiếm 20% và 10%.
- Sinh vật biển? Sản phẩm bảo vệ sức khỏe?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói: Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chú đã nghĩ đến tình hình thị trường hay chưa?
- Bọn em đã khảo sát, bây giờ thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe đang ảm đạm, mấy sản phẩm chủ yếu đều có tiếng xấu, hiệu quả kinh doanh kém. Bọn em không định làm như bọn họ. Sản phẩm của chúng ta không phải bảo vệ sức khỏe truyền thống. Ví dụ như tảo, trứng lân chi, hải sản, hơn nữa dựa vào hai đại học kia đều là đại học y khoa nổi tiếng cả nước nên em thấy thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe có tương lai tốt.
Trường Xuyên khá tự tin mà nói.
Mỗi lần gặp Trường Xuyên đều khiến Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới. Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng là ngành sản xuất có tương lai tốt, Trường Xuyên nhạy cảm phát hiện điểm này và tiến quân vào nó, đây là do ánh mắt và khí phách nhạy bén của y.
- Sao chú lại định hợp tác với hai đại học kia?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, hợp tác với bọn họ thì hôm qua còn hơn quảng cáo nhiều, làm cho người tiêu dùng yên tâm. Bọn em cũng phải mất nhiều công sức mới đàm phán xong đó. Ngoài việc cổ phần thì hàng năm Công ty dược Thương Lãng cũng phải tài trợ không ít tài chính để bọn họ nghiên cứu.
Trường Xuyên rất hài lòng với kế hoạch của mình.
- Anh, anh thấy sao?
- Ừ, thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe sụp đổ thì cần phải có sản phẩm khác bù đắp. Sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng khác sản phẩm bảo vệ sức khỏe truyền thống, hơn nữa tác dụng cũng rõ ràng. Anh nghĩ đây là cơ hội hiếm có, nắm chắc tốt có lẽ còn có lợi nhuận cao hơn bên ngành thuốc.
Triệu Quốc Đống cũng đồng ý quan điểm của Trường Xuyên nên nói:
- Nhưng nhất định phải khiến cho thương hiệu Thương Lãng giữ được uy tín. Các sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thực phẩm dinh dưỡng sẽ khiến các cơ quan giám sát dinh dưỡng và dược phẩm nhằm vào. Thương Lãng nếu đã làm thì phải làm tốt, chống lại kiểm tra của cả cơ quan nhà nước và người tiêu dùng.
- Anh yên tâm, Triệu gia chúng ta từ trước đến giờ vẫn lấy lòng thành đối xử với người. Từ ngành nước đến sản phẩm bảo vệ sức khỏe đều là chuyện liên quan tới sức khỏe triệu gười, bọn em sao dám sơ sót.
Chương 103b
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Được rồi Băng tỷ, chị đừng cố làm gì. Em bảo anh ấy bế chị vào phòng ngủ. Em còn phải đi nấu canh giải rượu cho chị, nếu không mai dạ dày chị sẽ rất khó chịu.
Trình Nhược Lâm không nói nhiều nữa mà tự quyết định.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười nhìn La Băng đang nhắm tịt mắt lại, sau đó đưa tay ôm lấy nách và eo của cô, bước nhanh vào phòng ngủ, sau đó đặt cô lên chiếc giường ấm áp.
Bởi vì động tác đặt xuống hơi mạnh nên khăn tắm bị tuột ra, cả cơ thể của La Băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Đống. Hai điểm đỏ bừng, đám cỏ đen rậm rạp ở bụng dưới. Mắt Triệu Quốc Đống đỏ bừng lên, La Băng không nhịn được mà hét ầm lên. Điều làm làm Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống phải hốt hoảng đắp chăn thay cô.
La Băng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sau khi uống xong bát canh mà Trình Nhược Lâm nấu, cô ngủ rất ngon.
Trình Nhược Lâm ngủ trong phòng khách, nhưng không đầy nửa đêm Triệu Quốc Đống đã lặng lẽ từ ghế sô pha chui vào phòng dành cho khách. Trong trạng thái Trình Nhược Lâm nửa đẩy nửa kéo, hai người hưởng thụ một đêm điên cuồng.
….
Triệu Quốc Đống đặt ra quy định với mình là tết không nhận lì xì, quy định này nghe ra thì hay nhưng anh muốn làm được là không dễ. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bắt đầu từ 20 âm lịch, Lệnh Hồ Triều cứ một ngày đổi pin điện thoại di động của Triệu Quốc Đống một lần. Trước cứ ba ngày đổi pin một lần, bây giờ một ngày một cục, hơn nữa cứ đến tối là pin yếu. Vì thế Lệnh Hồ Triều phải mua thêm một cục pin nữa để đề phòng.
Lãnh đạo các xã, thị trấn và phòng ban đến văn phòng chúc tết Bí thư Quận ủy là điều không có gì mới lạ, cũng chính là đến văn phòng anh ngồi, sau đó để lại hai bao lì xì, nói một hai câu cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm ủng hộ rồi đi. Ai cũng biết lúc này lãnh đạo rất bận, vừa ra ngoài là có thể gặp bạn đồng nghiệp tới phòng lãnh đạo.
Tập quán tặng lì xì dịp năm mới của Trung Quốc đã có ngàn năm, chẳng qua nó đã thay đổi hương vị trong chốn quan trường. Lãnh đạo bình thường khó có thể đến gần. Anh mời hắn ăn cơm, hắn không đến, anh muốn đưa tiền có lẽ hắn còn trở mặt mắng ngay, không chừng anh vừa đi, hắn liền giao cho Ủy ban kỷ luật. Nhưng dịp tết lại dễ làm hơn, tặng bao lì xì có vẻ như là chuyện hiển nhiên, anh dù không muốn nhận cũng không thể từ chối, ít nhất cũng không thể làm người khác mất mặt mà. Nếu không anh chính là phá vỡ quy định mà mọi người trong chốn quan trường đều hiểu rõ.
Triệu Quốc Đống đặt quy định cho đó là anh tặng lì xì nhất định không nhận, nhưng anh tặng đồ đặc sản gì đó, thậm chí một hai cây thuốc, bình rượu ngon hay là trà thì Triệu Quốc Đống từ chối không được sẽ nhận. Hắn ngồi ở vị trí Bí thư Quận ủy nên phải cân nhắc lợi hại được mất, anh không thể bị người muốn nặn thế nào thì nặn, nhưng không thể ra vẻ anh là hoa sen không bị nhiễm bụi trần, như vậy anh mất đi quần chúng ủng hộ.
Triệu Quốc Đống hoặc sáng hoặc tối nói rõ, ám chỉ quan điểm của mình. Hút cây thuốc, uống bình rượu hoặc ăn đồ đặc sản do anh mang tới thì không vấn đề gì, lòng người đều là thịt mà, không thể không có nhân tình. Nhưng tôi nhận một đồng tiền của anh thì tính chất đổi hẳn, đó chính là hại người hại mình. Cho nên Triệu Quốc Đống khi đề cập ăn tết tiết kiệm thì cũng thông qua cách này truyền đạt quan điểm của mình ra ngoài. Hơn nữa không ít người đã từ bên Hoa Lâm hiểu tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, vì thế bọn họ cũng noi theo quy định này.
Mặc dù là như vậy nhưng vẫn làm Lệnh Hồ Triều cảm thấy mình sắp thành một ông chủ cửa hàng tạp hóa. Từ gà, thỏ, vịt đến thuốc, rượu, trà, chỉ một tuần mà đã chất đầy một nửa phòng thư ký của y.
Lệnh Hồ Triều làm theo lời Triệu Quốc Đống, cứ món gì trên 1000 liền đăng ký, giao cho văn phòng Quận ủy xử lý, còn mấy thứ như rượu, thuốc lá, trà thì để ở phòng thư ký coi như dùng trong tiếp đón khách. Về phần đặc sản thì Triệu Quốc Đống chọn mấy món mình thích, các tứ khách Lệnh Hồ Triều, Lục Nhị muốn gì thì chọn. Điều này làm Lệnh Hồ Triều và Lục Nhị rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống tiễn hai người khách ra ngoài rồi nói với Lệnh Hồ Triều:
- Lệnh Hồ, anh đi theo hai vị khách kia, bọn họ đưa tới hai chiếc ghế da trâu, nói cái gì mà sản phẩm mới làm ra và đưa tới cho tôi dùng thử, ngồi vào mùa hè sẽ mát, mùa đông là ấm, ân tình này không nhận không được. Anh xuống nhận đi, ừ, đưa Chủ tịch Tằng một chiếc, Chủ tịch Tằng sợ nóng. Còn đưa cả cho Phó bí thư Vương Ích một chiếc, coi như tôi đưa cho bọn họ.
- Bí thư Triệu, lại là khách bên Hoa Lâm sang?
Quế Toàn Hữu cầm một tập văn bản đi vào mà hỏi.
- Ừ, nhà máy da Hồng Tinh. Anh biết hai vị này thành lập nhà máy như thế nào không? Ha ha, chỉ sợ anh nghĩ cũng không nghĩ tới. Chính là chúng ta làm cái trò xây dựng thành thị đó, hai anh em bọn họ là người Bồng Sơn và mua được nhà ở Hoa Lâm. Chẳng qua ngồi ăn mãi thì núi vàng cũng hết. Bọn họ liền khảo sát thị trường Hoa Lâm, hơn nữa bọn họ cũng đã làm ăn ở khu vực duyên hải vài năm nên thấy có thể phát triển trong ngành da. Bọn họ liền cùng họ hàng tụ tập được hơn triệu mở nhà máy da Hồng Tinh, chuyên môn lầm các sản phẩm về da trâu, bò cho ghế ô tô, ghế ngồi, sản phẩm bán khá chạy ở Hồ Nam, Trùng Khánh, Tứ Xuyên. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cười cười mà nói.
- Ồ, xem ra xây dựng thành thị đã thu hút được nhiều người có năng lực. Vấn đề hạn chế hộ khẩu đã ngăn cản nhiều người có năng lực ở lại nông thôn. Hoa Lâm xây dựng thành thị đầu tiên trong cả Thị xã nên thu hút không ít người có năng lực. Bọn họ an cư ở Hoa Lâm, lại có tài chính và kỹ thuật nên khó tránh khỏi muốn gây dựng sự nghiệp, đây cũng chính là thu hút đầu tư tài chính và nhân tài cho Hoa Lâm. Đây là một công vài việc.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Ai đi trước người đó chiếm thời cơ, những lời này không hề sai, ai đi sau thì chỉ có hóng gió, đúng là không dễ dàng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ừ, khi tôi rời khỏi Hoa Lâm thì bên khu Hà Đông có ít nhất hơn 10 công ty lớn nhỏ được khai trương, đều là người có lợi từ chế độ hộ khẩu khi xây dựng thành thị mới. Phần lớn trong bọn họ đều ở các vùng nông thôn xung quanh, nhưng nhiều người trong bọn họ cũng đã từng sang khu vực duyên hải làm ăn, tích lũy được tài chính và kỹ thuật. Hoa Lâm lại có chính sách giúp đỡ nhiều cho các nhà đầu tư, ủng hộ bọn họ gây dựng sự nghiệp trên địa bàn hiện có, cho nên khu Hà Đông Hoa Lâm phát triển rất nhanh. Tôi nghe Thị trưởng Kim nói Thị trưởng Thư yêu cầu chọn một nơi có các công ty tư nhân phát triển nhanh mà tổ chức hội nghị, coi như là làm trước công tác phát triển kinh tế của toàn tình vào tháng năm. Hoàng Côn và Đường Diệu Văn đang tích cực tranh lấy hội nghị vào trong tay mà phải đi hoạt động các nơi. Xem ra xu thế phát triển của Hoa Lâm rất tốt.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nói.
- Bảo sao khi tôi lên Thị xã thì thấy Đường Diệu Văn và Vi Biểu từ văn phòng của Thị trưởng Kim đi ra, thì ra bọn họ muốn tổ chức hội nghị này.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Bí thư Triệu, Hoàng Côn đúng là người xuống mà hái đào. Nếu hội nghị kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng chúng ta, chỉ sợ sẽ đến thăm quan khu du lịch Kỳ Lân Quan – núi Hốt Luân. Dù hội nghị không diễn ra ở Ninh Lăng thì điểm thăm quan cũng chọn là Hoa Lâm. Trụ cột do ngài gây dựng, vầng sáng lại được Hoàng Côn nhận. Ha ha, đúng là làm tốt không bằng may mắn. Tôi nghe lão Hoắc nói giá trị sản xuất công nghiệp nửa cuối năm của Hoa Lâm khá nhanh, hơn nữa có lẽ năm sau còn có mấy hạng mục tiến vào, chủ yếu là ở ngành sản xuất da giầy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Toàn Hữu, khả năng hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh tổ chức ở Ninh Lăng là không cao. Phát triển kinh tế tư nhân thì ở Tân Châu hay là Lam Sơn đều hơn chúng ta, Bây giờ tốc độ phát triển của Vĩnh Lương cũng nhanh, chứ đừng nói tới Miên Châu Kiến Dương. Mấy nơi này còn có thể hơn, nhưng điểm tham quan thì có thể cho Ninh Lăng một cái. Xem khu Hà Đông – Hoa Lâm cũng là việc tốt, coi như xúc tiến sự phát triển của khu Hà Đông. Chúng ta đều từ Hoa Lâm ra, Hoa Lâm tốt thì chúng ta cũng nở mày nở mặt mà.
- Chỉ là điểm thăm quan nhất định phải có Tây Giang chúng ta.
Quế Toàn Hữu nói với giọng rất kiên quyết.
- Tây Giang, giọng anh cũng tự tin đó, dựa vào cái gì mà phải bố trí điểm thăm quan ở Tây Giang? Chỉ bằng sự phát triển của Tây Giang bây giờ sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Quế Toàn Hữu rồi nói.
- Bí thư Triệu, đây là hội nghị phát triển kinh tế không phải nhà nước, không phải là hội nghị của riêng kinh tế tư nhân. Mặc dù bao gồm kinh tế tư nhân nhưng phạm vi rộng hơn, bao gồm cả kinh doanh cá thể, kinh tế tư nhân. Hoa Lâm một hai năm nay phát triển mạnh về kinh tế tư nhân là chính xác, nhưng tổng thể mà nói thì Tây Giang là nơi phát triển sôi động nhất của cả Thị xã Ninh Lăng, nhất là các ngành dịch vụ ở Tây Giang phát triển hơn xa Hoa Lâm. Ở điểm này tôi thấy Tây Giang chúng ta sẽ là điểm thăm quan.
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ hứng thú với vấn đề này, Quế Toàn Hữu cảm thấy vấn đề này Triệu Quốc Đống đã có suy nghĩ. Vì thế y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kinh tế tư nhân là điểm yếu của Tây Giang chúng ta. Nhưng hội nghị thu hút đầu tư ở Thượng Hải của Tây Giang chính là mở đầu tốt. Mà lời nói của ngài đối với các nhà đầu tư thì tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh cũng ít nhiều biết được. đây là ưu thế của chúng ta. Nếu chúng ta có thể nắm chắc thời gian đưa ra một hai hạng mục gì đó nổi bật trước tháng năm, tôi thấy có thể bù đắp cho nhiều thứ.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng. ý tưởng của Quế Toàn Hữu là rất rõ ràng, hơn nữa luôn có thể từ lời nói của hắn mà nhạy cảm phát hiện ra ý đồ của hắn. Quế Toàn Hữu còn có một biệt tài là từ một vấn đề phức tạp lại tìm ra được con đường giải quyết nhanh nhất, hiệu quả nhất, không hổ xuất thân giáo viên.
Quyển 8
Chương 104
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Ngoài ra Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là một điểm sáng không thể bỏ qua. Nếu như đầu năm sau khoản đầu tư 8 triệu Usd được xác thực, đây có thể nói là một điểm sáng trong thu hút đầu tư của cả tỉnh An Nguyên.
Quế Toàn Hữu dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thu hút đầu tư của tỉnh vẫn không quá tốt. Theo tôi biết mấy năm nay ngoài hai đường cao tốc cùng Cảng tân Châu là có vốn đầu tư từ ngoài vào nhiều, còn đâu ngành chế tạo đều khá ảm đạm. Điểm này tôi cảm thấy Tây Giang chúng ta thu hút được Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo là chói mắt, nhất là khi sự cố ô nhiễm môi trường diễn ra ở nhiều nơi. Tôi càng thấy ngành sản xuất bảo vệ môi trường về sau sẽ có tiềm lực lớn. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo xây dựng nhà máy ở Quận Tây Giang chúng ta, như vậy nó sẽ mang tới phản ứng dây chuyền. Chỉ bằng điểm này tôi cảm thấy tỉnh nhất định sẽ liệt Quận Tây Giang chúng ta làm điểm thăm quan.
Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quế Toàn Hữu nói trúng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống. Có thể cẩn thận quan sát phương hướng phát triển và tình hình kinh tế của tỉnh như vậy, hơn nữa có thể thực hanh tốt ý kiến của Triệu Quốc Đống, theo Triệu Quốc Đống thấy Quế Toàn Hữu là một Chánh văn phòng Quận ủy đủ tư cách. Xem ra Quế Toàn Hữu đến Tây Giang gần năm tuy nhẫn nhịn chờ cơ hội nhưng năng lực cũng tăng lên không ít, đã có biến hoá không nhỏ so với khi còn ở Hoa Lâm.
- Toàn Hữu, nếu như tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, tôi vốn chỉ dám chắc Tây Giang được chọn khoảng 50%, nhưng nghe anh nói như vậy, ha ha, tôi thấy nếu không tranh được thì đúng là mình có lỗi với sự phấn đấu vất vả của cán bộ Tây Giang. Đúng, chúng ta bây giờ cần phải châm chước mà hành động, chỉ cần xác định tỉnh chọn điểm thăm quan ở Ninh Lăng, như vậy Tây Giang nhất định phải bắt được. Nếu như tỉnh không có xác định Ninh Lăng, vậy tôi phải đến tìm Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư để bọn họ vận động xếp Ninh Lăng vào điểm thăm quan.
- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài tích cực tranh thủ như vậy, chỉ sợ Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư nhìn cái là nhận ra ngài nghĩ gì.
Quế Toàn Hữu cũng cười nói:
- Thị trưởng Thư thì dễ nói, Bí thư Kỳ có thể bỏ cho ngài đoạt danh tiếng của Bí thư Hoàng Côn – Hoa Lâm không? Chỉ sợ nếu đến lượt Ninh Lăng, Bí thư Kỳ đều tiên sẽ nghĩ tới Hoa Lâm. Hơn nữa Hoa Lâm cũng có nhiều điểm sáng, ví dụ như khu công nghiệp chế biến đồ da, ngành du lịch, như trụ sở chăn nuôi gia súc. Điểm này không thể không nói Hoa Lâm làm người ta động tâm hơn Tây Giang.
- Phải tranh, anh không tranh thì sao đến được tay.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Hoa Lâm đại biểu cho quá khứ, Tây Giang đại biểu cho tương lại. Lão Quế, anh đừng có khơi dậy hăng hái của tôi rồi rội gáo nước lạnh vào, diệt uy phong của chúng ta mà tăng chí khí của người khác.
- Bí thư Triệu, Đường Diệu Văn chỉ cần tiếp tục chính sách mà ngài đặt ra ở Hoa Lâm, như vậy xu thế phát triển của Hoa Lâm sẽ không ngừng lại. Ngài đừng thấy Đường Diệu Văn nhìn như ôn hòa, cũng nhường nhịn Hoàng Côn nhiều. Nhưng y lại chú trọng vào phát triển kinh tế. Tôi nghe nói vì quy hoạch phát triển kinh tế năm nay mà Đường Diệu Văn đã tranh chấp vài lần với Hoàng Côn, hơn nữa một bước không rời. Vị Chủ tịch huyện Đường Diệu Văn này không hề đơn giản. Ở vấn đề nhân sự khi Hoàng Côn thay đổi người thì y không nói gì, chỉ riêng vấn đề có vẻ không quan trọng lại không chịu nhường. Điều này làm nhiều người khó hiểu.
Quế Toàn Hữu cười nói.
- Toàn Hữu, anh cũng thấy rồi sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đường Diệu Văn rất khôn khéo. Vua nào thần đó. Hoàng Côn làm Bí thư thì cần dùng người của y. Đám người Hà Lương Tài, Trần Đại Lực, Lữ An Bang không phải đều do y đưa lên sao? Đường Diệu Văn là Chủ tịch huyện, ở quyền nhân sự thì kém hơn đôi chút. Hơn nữa Địch Hóa Dũng chỉ nghe Bí thư huyện ủy, mà Lỗ Đạt vẫn giữa im lặng. Đường Diệu Văn muốn làm gì thì cũng khó khăn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quế Toàn Hữu cũng nghe ra lời này của Triệu Quốc Đống là còn có ý tiếp nên im lặng không nói.
- Nhưng Hoàng Côn không làm tốt công tác kinh tế thì cả Thị ủy, Ủy ban Thị xã đều phải công nhận. Y cũng dựa vào việc đi theo Bí thư Kỳ lâu mà lên, vừa lại không có tương lai tốt, lúc này mới đưa tới Hoa Lâm. Nhưng Bí thư Kỳ Dư Hồng có thể ở Ninh Lăng bao lâu nữa?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Kỳ Dư Hồng đến Ninh Lăng đã gần bốn năm, thời gian không ngắn. Theo thông lệ thì y làm tầm năm nữa là sẽ điều chỉnh. Đường Diệu Văn đây là đặt cược vào người sẽ lên thay Kỳ Dư Hồng. Y làm tốt kinh tế ở Hoa Lâm thì dù là Thư Chí Cao hay người khác đến làm Bí thư Thị ủy, với một nơi như Ninh Lăng thì anh muốn được tán thành thì làm tốt công tác kinh tế là điểm rất quan trọng. Anh làm tốt công tác kinh tế sẽ được cấp trên thừa nhận, vậy anh đã đi được bước quan trọng nhất. Chỉ cần đầu óc linh hoạt một chút, tạo quan hệ với Bí thư Thị ủy, anh điều tới huyện khác làm Bí thư huyện ủy cũng không phải không thể. Anh hiểu chưa?
Quế Toàn Hữu gật đầu mà suy nghĩ. Lời nói của Triệu Quốc Đống có ý rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ở nơi có kinh tế không phát triển như Ninh Lăng, như vậy chỉ có thể có thành tích về kinh tế mới được lãnh đạo cấp trên coi trọng, mới có không gian rộng mở trước mắt. Chính y là Chánh văn phòng Quận ủy lại thiếu cơ hội này.
- Bí thư Triệu, nếu có cơ hội tôi cũng muốn rèn luyện mình về nhiều phương diện.
- Anh có ý thức như vậy là đủ rồi. Ý tưởng vừa rồi của anh rất đúng, có cơ hội có thể thoát khỏi mấy công tác hành chính mà làm công tác kinh tế, tôi nghĩ có lợi cho anh hơn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng qua bây giờ tạm thời còn chưa được, tôi đang rất cần anh. Tầm nửa năm nữa tôi mới điều chỉnh anh được. Ít nhất anh phải tìm người thay tôi phụ trách bên văn phòng Quận ủy.
- Bí thư Triệu, đây là ngài đánh giá tôi quá cao, có nhiều người có năng lực hơn tôi.
- Đừng ra vẻ trước mặt tôi, giữa tôi và anh có nói mấy lời sáo rỗng như vậy không? Năng lực có là một vấn đề, nhưng càng quan trọng hơn đó là có tiếng nói chung, cái nhìn chung.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời đối phương mà nói.
- Bí thư Triệu, ngài đây là làm khó tôi. Người như vậy sao có thể dễ tìm.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Tây Giang bị ngài tạo cơn gó lốc như vậy khiến cho gà bay chó chạy, bây giờ không ít người đều đang lo sợ, không biết sang năm mới ngài còn tính nợ cũ hay không?
- Có cần không? Ngay cả người như La Minh, Ngô Ứng Cương, Vương Lệ Mai mà tôi vẫn phân công công việc, bọn họ còn lo gì? Chỉ cần không vi phạm pháp luật, về phần anh đi gần lãnh đạo nào cũng là bình thường. Ai không có người nói chuyện hợp với mình? Trương Thiệu Văn có chuyện không có nghĩa anh cũng có chuyện. Tô chỉ đối việc không đối người. Chỉ cần công việc của anh không vấn đề là được.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Trong lòng không yên tâm tức là y có lo lắng, vậy tốt nhất đến Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát khai báo để được giảm án.
- Ha ha, Bí thư Triệu, tôi chỉ là thực tế, ngài đừng bực mình.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Nếu nói một người lúc nào cũng tự tin thì tôi thấy rất khó. Dù là tôi cũng sẽ như vậy. Thời buổi này sau cơn mưa gió sẽ làm người ta bị ảnh hưởng, khiến lòng người hoảng sợ nên cần thời gian chữa trị. Ai bảo ngài đến nhặt cục diện rối ren ở Tây Giang này.
- Trong nghịch cảnh mới rèn luyện người có ý chí, vàng không sợ lửa, không kinh nghiệm sóng gió thì sao có thể trưởng thành? Lão Quế, chúng ta bây giờ làm trong nhà nước thì phải làm ra thành tích gì đó. Cuộc sống cho qua ngày không phải phong cách con người tôi. Con người phải vượt trên thời đại, phải sáng tạo kỳ tích.
Triệu Quốc Đống đi đến cửa sổ vén màn nhìn dòng nước bên ngoài rồi nói.
Quyển 9
Chương 1
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Tiễn người nước Đức lên máy bay về nước, Triệu Quốc Đống mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Sự chuyên nghiệp của người Đức làm ngay cả phiên dịch đi theo cũng phải than thở. Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo có hai đại biểu và một nhân viên phiên dịch tới Ninh Lăng năm ngày, tiến hành khảo sát các phương diện như vị trí địa lý khu công nghiệp Lâm Cảng, năng lực vận chuyển của cảng Ninh Lăng, cùng với hệ thống giao thông và giá đất của khu công nghiệp, từ chính sách ưu đãi đến điều kiện trụ cột của Ninh Lăng, từ năng lực cung cấp điện đến tình hình an ninh trật tự.
So sánh với lần trước lãnh đạo của công ty tới, lần này nhân viên của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo tiến hành khảo sát cẩn thận hơn nhiều, yêu cầu Ninh Lăng chuẩn bị các tài liệu rất chi tiết, cụ thể. Điều này làm cán bộ Tây Giang không nhịn được nói thầm Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo này rốt cuộc muốn chuyển trụ sở chính tới Ninh Lăng hay là xây dựng một trụ sở chế tạo ở đây?
Trong mắt người Đức không có tết truyền thống Trung Quốc, cũng không có nghĩa người Ninh Lăng không có khái niệm tết, nhưng tất cả phải vì công việc. Ngay vả Triệu Quốc Đống, Tằng Lệnh Thuần và Hoắc Vân Đạt gần như phải quay vòng tròn theo hai người Đức. Tất cả công việc nhường hết cho đợt khảo sát lần này. Tất cả các tài liệu đều phải được ba người kiểm tra rồi mới đưa sang cho người Đức. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cũng may người Đức yêu cầu không cao về điều kiện sinh hoạt, ngược lại tên phiên dịch kia lại làm người ta chán ghét. Một kẻ ở Trung Quốc mà ra vẻ người nước ngoài làm Triệu Quốc Đống rất khó chịu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Tằng Lệnh Thuần vẫn hết sức nhẫn nại đợi người Đức lên máy bay mà vẫn không phát tiết.
Người Đức khá hài lòng không phải vì sự tiếp đón cao của Tây Giang, mà vì sự chuẩn bị tỉ mỉ của Tây Giang. Các loại số liệu đều có thể nhanh chóng được đưa tới, hơn nữa khảo sát thực địa cho thấy tài liệu viết là thật, không hề sai khác. Ở điểm này Triệu Quốc Đống đã yêu cầu rất rõ ràng, không được giấu giếm, không được nói quá lên, cho dù ở địa phương có điểm gì không như ý cũng phải phản ánh rõ. Đúng là vì điểm này nên được người Đức tôn trọng.
Hai vị đại biểu của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo đã ở Thượng Hải vài năm, cũng từng đến khảo sát mấy thành phố nên hiểu rõ tác phong làm việc của cơ quan nhà nước Tiếu Triêu Quý. Nhất là còn có hai nhân viên trong nước phối hợp nên quá trình khảo sát rất nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ làm khó.
Nhưng biểu hiện của Tây Giang làm bọn họ có chút ngạc nhiên. Mặc dù có không ít chỗ không như ý, nhưng ít nhất thái độ của chính quyền địa phương là thẳng thắn mà nhiệt tình, không hề giấu. Điều này làm người Đức cảm thấy tác phong của chính quyền địa phương còn quan trọng hơn là mấy vấn đề bất lợi khác.
Có thể nói lần khảo sát này của Công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị hút bụi Neo khá thành công.
- Bí thư Triệu, người Đức đúng là cố chấp, nói nhiều như vậy mà cũng không muốn ở lại thêm. Bọn họ nói mười ngày sau đến là đến, nhưng khi đó chúng ta mới bắt đầu đi làm, ăn tết cũng không ngon.
Hoắc Vân Đạt thở dài một tiếng mà nói:
- Vì hạng mục này mà Ủy ban kinh tế, phòng Đất đai, giao thông, Ủy ban Xây dựng đã phải thức trắng mấy đêm. Cuối năm là lúc mọi người phải được nghỉ ngơi mà lại thế này.
- Có những lúc phải dùng thủ đoạn như vậy, có thể thu hút hạng mục này thì Tây Giang chúng ta có bước khởi đầu tốt, dù mệt hơn nữa cũng phải cố gắng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, anh bảo Hạ Đồng hỗ trợ cho nhân viên của các phòng ban tham gia chuẩn bị cho hạng mục này một chút, bọn họ đúng là vất vả. Chúng ta vừa cho ngựa chạy cũng phải cho nó ăn chứ.
- Tôi cũng đang định bàn với Bí thư về việc này. Hơn nữa dựa theo quy định thu hút đầu tư của Tây Giang chúng ta, thu một hạng mục này vào thì sẽ có tiền thưởng. Trước kia số lượng không nhiều nên không thực hiện. Nhưng hạng mục này thì khác, chính thức xác thực cũng là tầm 70 triệu đầu tư, theo tỷ lệ thì cũng là hơn 700 ngàn tiền thưởng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói, trong thời gian này mọi người đúng là rất mệt, hy sinh thời gian nghỉ ngơi nên phải có trợ cấp mới đúng.
- Bí thư Triệu xem có cần điều chỉnh tiêu chuẩn và chính sách hay không?
- Tôi thấy chính sách khích lệ này có thể tiếp tục duy trì. Hơn 700 ngàn cũng được. Chúng ta không thể vì số lượng đầu tư lớn mà cắt giảm. Người có cống hiến xuất sắc trong hạng mục thì phải trọng thưởng, tất cả nhân viên tham gia đều phải được tính tới, nhưng lãnh đạo quận theo quyết định là không được tham gia vào.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Tằng Lệnh Thuần ngẩn ra rồi thử hỏi.
- Bí thư Triệu, khoản chi lớn như vậy, hơn nữa theo hình thức thưởng thì tôi lo sẽ làm Thị xã có phản ứng. Mặc dù chế độ này sớm được xác định nhưng trước đây chỉ là đầu tư có bốn năm triệu mà không dựa theo tiêu chuẩn áp dụng, chỉ trợ cấp một chút, một người vài trăm. Nếu thực sự dựa theo thì mỗi người sợ rằng phải 30 ngàn, như vậy sẽ dẫn đến phiền phức.
- Đúng thế Bí thư Triệu, điểm này tôi nghĩ cũng nên cẩn thận một chút.
Quế Toàn Hữu nhíu mày nói;
- Số lượng quá lớn. Nếu chỉ là tầm trăm ngàn thì chia ra mỗi người vài ba ngàn còn được. Nhưng hơn 700 ngàn thì sẽ làm người ta sợ hãi. Các cán bộ không ở cơ quan mảng kinh tế cũng sẽ ý kiến.
Hoắc Vân Đạt cũng gật đầu đồng ý.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tằng, Quận ủy, Ủy ban có đưa ra văn bản không?
- Có, lúc ấy Hội nghị thường vụ Quận ủy đã xác định, sau đó cũng làm văn bản gửi tới các cơ quan.
Tằng Lệnh Thuần nói.
- Vậy theo ý tôi là cứ dựa theo quy định mà làm. Người không có chữ tín thì không thể đứng vững, chính quyền càng là như vậy. Chỉ là lần này thu hút đầu tư này không phải tác dụng của riêng đơn vị nào cả. Ý của tôi là dành một phần lớn làm quỹ thu hút đầu tư, số còn lại phát cho anh em. Ừ, tôi thấy thưởng không thấp hơn 200 ngàn, 500 ngàn còn lại có thể thành lập một quỹ dùng để thưởng cho đơn vị và cá nhân có thành tích xuất sắc trong công tác thu hút đầu tư. Chúng ta cần đưa ra nguyên tắc thưởng, trừ một phần trăm theo quy định thì sẽ do chính quyền tiến hành bình chọn, mỗi năm có thể trích ra 100 ngàn thưởng cho lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn tạo hoàn cảnh đầu tư tốt.
- 200 ngàn phát ra sợ là cũng tạo thành chấn động, Bí thư Triệu, điểm này có phải là …
Tằng Lệnh Thuần nói.
- Cứ làm theo ý tôi, có vấn đề tôi chịu. Nếu có chấn động thì tôi thấy là chuyện tốt, ít nhất chứng minh Tây Giang chúng ta muốn thật sự thu hút đầu tư, có thể coi đây là cách kích thích tính năng động của cán bộ.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Triệu Quốc Đống không ngại có phản ứng, hắn lại mong có.
Đến vị trí này thì công việc bình thường khó làm lãnh đạo tỉnh chú ý, ít nhất anh muốn tỉnh chú ý thì phải làm ra thứ gì mới, đương nhiên phải phù hợp quy định pháp luật. Nếu Quận ủy, Ủy ban Tây Giang sớm có văn bản quy định, như vậy hắn chẳng qua chỉ là kiên trì thực hiện mà thôi. Dù ai muốn ý kiến cũng không làm gì được hắn.
Một tuần trước Quý Thành Công được miễn chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh An Nguyên, Trung ương có phân công khác. Nhưng nghe đồn Quý Thành Công sẽ kiêm chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung ương, coi như là Lãnh đạo quốc gia.
Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa trước đây của tỉnh An Nguyên bây giờ đã làm Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Bí thư Thành phố Ninh Giang. Quý Thành Công là Bí thư tỉnh ủy lại chỉ là Ủy viên trung ương, nếu như không bố trí một vị trí thích hợp đúng là không ổn.
Ninh Pháp đã chính thức tiếp nhận chức Bí thư tỉnh ủy, có lẽ đợi hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh sẽ từ chức chủ tịch tỉnh, nhường đường cho bộ máy mới khi Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh khóa mới diễn ra vào năm tới.
Mà trước đó Trương Nghiễm Lan đã được miễn chức Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô, chức vụ mới là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Hải, quyền chủ tịch tỉnh. Mà Bí thư Thị ủy An Đô do Phó bộ trưởng bộ Lâm nghiệp – Miêu Chấn Trung đảm nhiệm.
Quyển 9
Chương 2
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Tài chính thật sự khó khăn đến như vậy sao?
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nhìn Đức Sơn mà nói.
Đức Sơn hơi rụt cổ lại mà nói:
- Anh, anh đừng tức giận. Em chỉ nói là toàn bộ Trung Quốc có nhiều công nhân mất việc như vậy, anh dù giải quyết được một ít nhưng chẳng lẽ có thể giải quyết tất cả sao? Đây là chuyện mà chính quyền cần lo lắng. Chính quyền nên đưa ra quyết định và cơ chế giải quyết vấn đề. Em cảm thấy cùng với việc bỏ mấy chục triệu bay hơi còn không bằng phát cho mỗi công nhân vài chục ngàn, bọn họ còn có thể nhớ kỹ chỗ tốt này. Một nhà máy sống dở chết dở như vậy, anh nếu muốn nó sống lại thì vài chục triệu chưa chắc đã thành, sao phải khổ như vậy. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh, Nhị ca nói đúng. Em biết ý của anh, thực ra hôm đó anh cùng trao đổi việc này với em, em đoán anh có ý mới. Nhưng anh có nghĩ đến nhà máy có thể sống lại không, tương lai là như thế nào? Có cần phải đầu tư và nhận nó hay không?
Trường Xuyên cẩn thận mà nói. Y biết Triệu Quốc Đống nói ra vấn đề gì thì thường đã suy nghĩ kỹ, hơn nữa nhất định phải làm. Nhưng điều này làm hơi quá, hơn nữa phân tích ra thì không thích hợp.
Thương Lãng không làm dệt may, nếu thêm một Nhà máy dệt cùng với hơn ngàn công nhân thì vừa phải giải quyết cuộc sống cho bọn họ, còn phải đổi mới hơn phân nửa thiết bị, còn phải mở con đường tiêu thụ. Tài chính đầu tư là một vấn đề, vấn đề là anh làm như thế nào để nó khởi sắc lên.
Ngành may bây giờ đang suy sụp, anh chỉ dựa vào tình cảm mà nhận Nhà máy dệt Giang Khẩu sao? Bây giờ phải giữ được sự tỉnh táo, Trường Xuyên biết Triệu Quốc Đống không hành động theo cảm tính nhưng sao lại như vậy?
- Hai thằng cảm thấy anh đây là ý nghĩ nóng lên nên mới nói như vậy sao?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến hai người mà cười nói.
- Anh, 30, 50 triệu không phải vấn đề. Mặc dù năm nay tập đoàn có nhiều dự án nhưng thậm chí 100 triệu thì Thương Lãng vẫn có thể lấy ra. Nếu không đủ thì có thể vay ngân hàng. Nhưng anh có thể cho bọn em lý do không? Em và Nhị ca ở đây, anh nếu thuyết phục được bọn em thì đừng nói từng đó, dù gấp đôi bọn em cũng ủng hộ. Thương Lãng vốn do một tay anh lập lên, em và nhị ca chỉ làm theo ý anh thôi mà.
Trường Xuyên nhìn Đức Sơn rồi cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống đã suy nghĩ kỹ nhưng bây giờ còn chưa quá chín chắn. Hắn hôm nay nói ra với hai thằng em chỉ là để bọn họ chuẩn bị tâm lý mà thôi, cũng không phải lập tức tiến hành kế hoạch này.
Đúng như Đức Sơn nói, Thương Lãng không làm Ngành may, hơn nữa cũng không thể đi theo Ngành may. Bây giờ Thương Lãng đã đủ lớn, bên trong đã nhất trí nhận định Thương Lãng không nên mở rộng phạm vi nữa, cho nên ở điểm này cần thận trọng. Mặc dù hắn có quyền quyết định, nhưng Triệu Quốc Đống không hy vọng quyết định của thả.
- Trường Xuyên, chú và Đức Sơn có thể tỉnh táo và kiên trì với quyết định của mình như vậy, anh rất vui.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ khi chú càng hiểu rõ về thế giới, chú mới có thể tỉnh táo đối mặt với nó. Nhưng tỉnh táo không phải lạnh lùng, con người không thể vì mình hoặc là một quần thể nhỏ xung quanh mình, trách nhiệm xã hội là điều cần thiết của các công ty, tập đoàn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh, em hiểu, bọn em cũng không phải muốn né tránh. Nếu anh muốn em và Nhị ca làm, bọn em nhất định sẽ làm theo. Bọn em chỉ là cảm thấy anh không phải người hành động theo cảm tính nên bọn em …
Trường Xuyên vội vàng giải thích.
- Trường Xuyên, anh không có ý khác. Ý của chú thì anh hiểu, chú lo anh phí công vô ích, làm tổn thương sự tự tin và tình cảm của mình.
Triệu Quốc Đống hiểu rõ ý của Trường Xuyên. Với thực lực của Thương Lãng thì bỏ ra một trăm triệu làm từ thiện cũng không khó. Mặc dù bây giờ cần tài chính để phát triển, nhưng Triệu Quốc Đống tin hắn nói một câu thì Trường Xuyên sẽ không do dự mà làm theo. Nhưng bởi vì lo hắn bị tổn thương nên Trường Xuyên mới cẩn thận phản đối.
- Anh …
Trường Xuyên không biết nói gì.
- yên tâm, anh đâu yếu ớt như vậy. Ở quan trường cũng không hề dễ hơn đấu đá ở thương trường, hơn nữa anh cũng đâu ngu ném mấy chục triệu xuống nước. Anh chỉ là có một suy nghĩ mơ hồ là tìm một nhà đầu tư chuyên nghiệp trong Ngành may mà hợp tác, để bọn họ làm, mà Thương Lãng chỉ ủng hộ về tài chính, giúp bọn họ gánh một phần mạo hiểm. Nếu không sẽ không ai nhận Nhà máy dệt.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Đây không phải chuyện một hai ngày là xong, còn cần bàn bạc kỹ.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, hai người Trường Xuyên yên tâm hơn nhiều. Tiền là một chuyện, nhưng nếu có thể hợp tác với nhà đầu tư trong nghề, Thương Lãng cũng không ngại tiến hành đầu tư mạo hiểm. Dù không lãi nhưng chỉ cần không vứt tiền đi mà có hiệu quả xã hội cũng đủ rồi.
- Anh, Ngành may cần cải cách, mà việc này không phải một hai năm là có thể thay đổi, điểm này anh phải chuẩn bị về tư tưởng.
Trường Xuyên ở Thượng Hải một năm nên cũng hiểu đôi chút về sự suy sụp của Ngành may của Thượng Hải.
- Anh hiểu, nhưng con đường tiêu thụ chính của Ngành may Trung Quốc chính là xuất khẩu, chỉ cần tìm được con đường đúng là vẫn có thể bán. Ngành may Chiết Giang sau một thời gian suy sụp không phải đang phát triển trở lại sao?
Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện ở đề tài này nữa nên chuyển đề tài khác.
- Thương Lãng năm nay có ý định gì mới không?
- Cũng có không ít dự định ạ, động tác hơi lớn một chút thì có một. Công ty dược Thương Lãng chuẩn bị tiền hành thành lập công ty cổ phần công trình sinh vật biển với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, chủ yếu tiến quân vào sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Trường Xuyên gật đầu nói.
- Bọn em đã sơ bộ tiếp xúc với Đại học y dược Hỗ Giang và Đại học Trung y Hỗ Giang, đạt được ý kiến nhất trí. Chúng ta bỏ ra 40 triệu, công ty thành lập ở Khu công nghệ cao Trương Giang. Hai trường đại học kia phụ trách kỹ thuật và nghiên cứu để có cổ phần, bọn họ chiếm 20% và 10%.
- Sinh vật biển? Sản phẩm bảo vệ sức khỏe?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói: Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chú đã nghĩ đến tình hình thị trường hay chưa?
- Bọn em đã khảo sát, bây giờ thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe đang ảm đạm, mấy sản phẩm chủ yếu đều có tiếng xấu, hiệu quả kinh doanh kém. Bọn em không định làm như bọn họ. Sản phẩm của chúng ta không phải bảo vệ sức khỏe truyền thống. Ví dụ như tảo, trứng lân chi, hải sản, hơn nữa dựa vào hai đại học kia đều là đại học y khoa nổi tiếng cả nước nên em thấy thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe có tương lai tốt.
Trường Xuyên khá tự tin mà nói.
Mỗi lần gặp Trường Xuyên đều khiến Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới. Thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng là ngành sản xuất có tương lai tốt, Trường Xuyên nhạy cảm phát hiện điểm này và tiến quân vào nó, đây là do ánh mắt và khí phách nhạy bén của y.
- Sao chú lại định hợp tác với hai đại học kia?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ha ha, hợp tác với bọn họ thì hôm qua còn hơn quảng cáo nhiều, làm cho người tiêu dùng yên tâm. Bọn em cũng phải mất nhiều công sức mới đàm phán xong đó. Ngoài việc cổ phần thì hàng năm Công ty dược Thương Lãng cũng phải tài trợ không ít tài chính để bọn họ nghiên cứu.
Trường Xuyên rất hài lòng với kế hoạch của mình.
- Anh, anh thấy sao?
- Ừ, thị trường sản phẩm bảo vệ sức khỏe sụp đổ thì cần phải có sản phẩm khác bù đắp. Sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thức ăn dinh dưỡng khác sản phẩm bảo vệ sức khỏe truyền thống, hơn nữa tác dụng cũng rõ ràng. Anh nghĩ đây là cơ hội hiếm có, nắm chắc tốt có lẽ còn có lợi nhuận cao hơn bên ngành thuốc.
Triệu Quốc Đống cũng đồng ý quan điểm của Trường Xuyên nên nói:
- Nhưng nhất định phải khiến cho thương hiệu Thương Lãng giữ được uy tín. Các sản phẩm bảo vệ sức khỏe và thực phẩm dinh dưỡng sẽ khiến các cơ quan giám sát dinh dưỡng và dược phẩm nhằm vào. Thương Lãng nếu đã làm thì phải làm tốt, chống lại kiểm tra của cả cơ quan nhà nước và người tiêu dùng.
- Anh yên tâm, Triệu gia chúng ta từ trước đến giờ vẫn lấy lòng thành đối xử với người. Từ ngành nước đến sản phẩm bảo vệ sức khỏe đều là chuyện liên quan tới sức khỏe triệu gười, bọn em sao dám sơ sót.