Chương 331
Tứ Hải bang bị diệt.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tối hôm nay khắp thành phố Giang Hải đều có chuyện đổ máu.
Một người đàn ông vừa bước ra khỏi quán bar thì bị một đám người cầm đao xông đến chém ngã xuống đất, vài giây sau thì đám người đã bỏ đi, người đàn ông hoàn toàn bị phế.
Đúng vào thời điểm đó, một người đàn ông vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe, khi bước xuống xe thì có vài người cầm đao phóng đến, cũng chưa đến mười giây đồng hồ đã chém người đàn ông ngã xuống đất.
Những chuyện tương tự như vậy liên tục xảy ra ở rất nhiều địa phương trong thành phố Giang Hải, mà những người bị chém có cùng một đặc điểm, bọn họ đều là những thành viên nòng cốt của Tứ Hải bang.
Trong buổi tối hôm nay cảnh sát thành phố Giang Hải cũng tiến hành một đợt truy quét chưa từng có, tất cả các quán bar và hộp đêm của Tứ Hải bang đều bị cảnh sát tập kích. Nghe nói tối nay tất cả cảnh sát của khắp các phân cục công an thành phố Giang Hải đều được điều động, đều đi truy quét thành viên của Tứ Hải bang.
Ngày hôm sau một tin tức nhanh chóng được truyền bá, Tứ Hải bang từng được coi là vô địch, là bang phái hùng cứ quận Tây, địa vị không thể không thể rung chuyển đã bị diệt chỉ trong vòng một đêm.
Mà Tứ Hải bang bị diệt chỉ vì bọn họ làm một chuyện sai lầm, đó chính là bọn họ đưa ra truy sát lệnh, nghe nói người bị truy sát là một nhân vật thiên ca thần bí. Vị thiên ca này chính là người đã điều động quân tinh nhuệ của hai nhà hắc bạch thành phố Giang Hải để diệt Tứ Hải bang.
Còn thiên ca kia là ai thì không mấy người biết rõ, chỉ biết đó là một người cực mạnh, hai nhà hắc bạch đều không dám chọc vào, dù là Tứ Hải bang hùng mạnh cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
- Biết không, đại ca của tao là thiên ca... ....
- Vậy thì coi là gì, đại ca của tao cũng là thiên ca... ....
- Khoác lác như vậy làm gì, tao là tiểu đệ của thiên ca... ....
- Chúng mày chỉ biết bốc phét, tao cho chúng mày biết, đại ca của chúng tao là thiên ca, tao là tiểu đệ duy nhất của thiên ca... ....
- Tao nghe nói chị hai của chúng tao là vợ của thiên ca... ....
Thời điểm này đám côn đồ thành phố Giang Hải đều coi mình có quan hệ với thiên ca.
Mà đám người kia không biết vị thiên ca trong miệng bọn họ lại đang chơi bài cực kỳ hứng thú, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết tối qua thành phố Giang Hải vì mình mà sinh ra những sự việc long trời lở đất. Tối qua hắn nằm trên người Tôn Hinh Hinh cả đêm, điều này làm nàng chết đi sống lại. Sáng hôm sau Tôn Hinh Hinh đi làm, hắn không có việc gì làm nên ở nhà đánh bài. Hôm qua hắn đã đánh bài cả buổi chiều, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thấy chán.
Nhưng không bao lâu sau Hạ Thiên đã buồn bực, vì hắn phát hiện hôm nay mình quá xui, đã thua liên tiếp hai mươi ván.
- Không chơi nữa.
Hạ Thiên rất bực bội, trò chơi chết tiệt này đúng là, hắn thông mình như vậy mà cứ thua liên tục, rõ ràng trò chơi có vấn đề.
Hạ Thiên tắt máy tính, hắn ra khỏi nhà định tìm chút chuyện gì đó để làm. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi khu Học Phủ Danh Uyển thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên lấy ra xem, trên màn hình là hai chữ Sở Dao.
- Chồng, là em đây, Dao Dao đây.
Điện thoại vừa được nối thông thì đã vang lên giọng nói nũng nịu của Sở Dao, lần này có vẻ không giả dối, thời gian này Sở Dao rèn luyện rất tốt, âm thanh rất quyến rũ.
- Anh biết là em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chồng, em vừa giúp anh làm một chuyện, xét ở mức độ ngoan ngoãn của em, anh có thể đến gặp ông nội em được chưa?
Sở Dao tiếp tục giả vờ nũng nịu, mục đích chính là muốn đưa Hạ Thiên đến gặp ông nội.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Em giúp anh làm chuyện gì?
- Chồng, chẳng lẽ anh không biết có rất nhiều côn đồ của Tứ Hải bang muốn chém anh sao?
Sở Dao ngẩn người hỏi.
- Biết, thì sao?
Hạ Thiên vẫn có chút mơ hồ.
- Chồng, tối qua em đưa người đi diệt Tứ Hải bang, bây giờ chắc chắn sẽ không có ai đến chém anh.
Sở Dao vẫn dùng giọng điệu tranh công nói.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Không phải em gây khó cho anh sao?
Sở Dao ngẩn ngơ, sau đó nàng có chút uất ức:
- Chồng, em giúp anh chứ? Sao lại gây khó cho anh.
- Anh còn chuẩn bị chờ đám người kia đến chém, sau đó có thể thuận tiện vui đùa một chút. Bây giờ không có ai đến chém anh, như vậy anh vui đùa thế nào đây?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Em diệt bọn họ sao không báo anh biết?
Sở Dao có chút buồn bực, chồng này đúng là khó hầu.
- Chồng, em biết lỗi rồi, sau này em chém người sẽ hỏi ý anh.
Sở Dao đáng thương nói. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hừ, dù sao trình độ của đám người kia cũng quá kém, cũng không có gì vui sướng, lần này anh không trách em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Sở Dao rốt cuộc cũng vui sướng:
- Cám ơn chồng, anh đúng là quá tốt.
Sở Dao khựng lại một chút rồi cẩn thận hỏi:
- Chồng này, anh có thể đến thăm ông nội của em chưa?
- Anh rất bận, sau này hãy nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn vẫn không có hứng thú gì với ông lão kia. Dù là ông nội của Mỹ nữ tỷ tỷ là Diệp Thiên Nam muốn mời hắn dùng cơm, hắn còn chưa muốn đi.
- Biết rồi, chồng, khi nào anh rảnh thì nói sau.
Sở Dao có chút buồn bực, vị trí vợ bé số chín quả nhiên khó thể đảm đương.
... ....
Phân cục quận Đông, Lãnh Băng Băng xoay huyệt thái dương, bây giờ nàng cảm thấy đau đầu, không phải vì tối qua không ngủ, cũng vì hành động lớn của cảnh sát tối qua.
Tuy hành động lần này do Lãnh Băng Băng phát động, nhưng đây là hành động hợp lý. Tứ Hải bang là một tổ chức hắc đạo, đáng lý ra đã sớm bị đánh tan, nhưng vấn đề là hành động hôm qua đã vô tình có sự hợp tác với hắc đạo, vô tình dẫn đến sự liên quan giữa hắc bạch đạo.
Tuy lúc này không có ai trách Lãnh Băng Băng, nhưng nàng sợ rằng những kẻ có ý kiến với mình sẽ khó thể buông tha cơ hội, sẽ mượn đề tài này để làm phiền nàng.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng xoa nhẹ huyệt thái dương, trong lòng có chút cảm giác bức bối, người hỏi tội đã đến.
Lãnh Băng Băng cầm điện thoại xem xét, nàng chợt ngây người, vì người điện thoại đến chính là cục trưởng Hào Đồ. Tuy nàng đã có chuẩn bị chờ người khác hỏi tội, nhưng dù sao cũng không ngờ người đầu tiên là Hào Đồ.
- Chào anh, cục trưởng Hào!
Lãnh Băng Băng vẫn nhận điện thoại.
- Tiểu Lãnh, tôi muốn nhờ cô một chuyện.
Hào Đồ đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói có chút lo lắng.
Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, thì ra Hào Đồ cũng không phải gọi điện hỏi tội, là xin hỗ trợ sao?
- Tiểu Lãnh, tối qua có chuyện phát sinh với Tứ Hải bang, chắc chắn cô cũng biết rõ. Hôm qua có không ít thành viên Tứ Hải bang đã bị chặt đứt gây tay gân chân, bây giờ bọn họ đang ở trong bệnh viện. Lúc này có một người tên là Cổ Ba đang ở trong bệnh viện Phụ Nhất, tôi hy vọng cô có thể nể mặt, mời bạn trai ra chữa tốt tay chân cho hắn.
Hào Đồ nhanh chóng nói.
Lãnh Băng Băng có chút kinh ngạc, vị cục trưởng Hào này muốn mình kéo Hạ Thiên đến cứu chữa cho một người Tứ Hải bang sao?
- Cục trưởng Hào, tôi có thể hỏi một câu được không, Cổ Ba này có gì đặc thù sao?
Lãnh Băng Băng chần chừ hỏi.
Hào Đồ có chút trầm ngâm, sau đó lão mở miệng:
- Tiểu Lãnh, tôi...Tôi cũng không gạt cô, Cổ Ba là người tôi xếp vào nằm vùng ở Tứ Hải bang. Lần trước chuyện phát hiện vụ án buôn lậu ở huyện Lâm Giang, còn có cả truy sát lệnh của Tứ Hải bang với Hạ Thiên, tất cả đều là tin tức của cậu ấy.
Lãnh Băng Băng nghe Hào Đồ giải thích như vậy thì thở phào thoải mái, thì ra Cổ Ba là người nằm vùng, hèn gì Hào Đồ quan tâm như vậy.
- Tiểu Lãnh, chuyện này phải kinh động đến cô, tôi không muốn cả đời sau đều nằm trên giường.
Giọng nói của Hào Đồ có chút nghiêm trọng.
- Cục trưởng Hào, tôi sẽ nói với Hạ Thiên về vấn đề này, cũng chưa thể xác nhận với anh sẽ cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba.
Lãnh Băng Băng vẫn đồng ý, Hào Đồ mời nàng hỗ trợ, tất nhiên nàng phải đồng ý. Hơn nữa, nếu đứng trên góc độ của nàng thì cũng hy vọng Hạ Thiên có thể cứu Cổ Ba, nàng là cảnh sát, nàng rất hiểu những người nằm vùng, thường rất khó khăn.
- Tiểu Lãnh, giám đốc bệnh viện Phụ Nhất nói cho tôi biết, nếu muốn cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba thì chỉ có hy vọng duy nhất là Hạ Thiên.
Giọng nói của Hào Đồ trong điện thoại có chút hưng phấn:
- Chỉ cần cậu ấy tình nguyện, tôi tin sẽ không có vấn đề.
- Vậy thì được, cục trưởng Hào, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Tôi cúp máy trước.
Hào Đồ rõ ràng rất thỏa mãn với kết quả này.
Khi Hào Đồ cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng cũng điện thoại cho Hạ Thiên.
... ....
Bệnh viện Phụ Nhất trực thuộc đại học Giang Hải.
Liễu Vân Mạn đang cầm một não đồ xem xét bệnh tình, đúng lúc này y tá Tiếu Đồng chuyên buôn chuyện đã phóng vào.
- Không tốt rồi, bác sĩ Liễu, Giang Tiểu Nhu lại muốn nhảy lầu.
Tiếu Đồng vội vàng nói.
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng, nàng buông não đồ ra nói:
- Mau đưa tôi đi xem.
Liễu Vân Mạn vội vàng theo y tá ra khỏi phòng, Liễu Vân Mạn vừa đi vừa hỏi:
- Cô có biết Giang Tiểu Nhu sao lại nhảy lầu không?
- Bác sĩ Liễu, tôi cũng không rõ ràng, chỉ là nghe nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện.
Tiếu Đồng trả lời.
- Trương Thiết xảy ra chuyện sao?
Liễu Vân Mạn có chút kinh ngạc.
- Bác sĩ Liễu, chị không nghe nói sao? Chồng của Giang Tiểu Nhu giống như là xã hội đen, tối qua tất cả xã hội đen ở Giang Hải bị truy quét, chồng của Giang Tiểu Nhu cũng bị chém, giống như bị tàn phế.
Tiếu Đồng nói với vẻ mặt đồng tình:
- Giang Tiểu Nhu cũng quá đáng thương, con bị bại não, bây giờ chồng cũng tàn phế, nửa đời sau coi như không còn chỗ dựa, nếu tôi là cô ấy cũng sẽ nhảy lầu.
Tâm tình của Liễu Vân Mạn chợt trầm trọng, nàng không nói thêm điều gì mà đi theo Tiếu Đồng. Một lát sau hai người đã ra ngoài, mà lúc này Giang Tiểu Nhu cũng đã đến vị trí nhảy lầu.
- Giang Tiểu Nhu, đừng làm chuyện điên rồ...Á... ....
Liễu Vân Mạn đi ra thì Giang Tiểu Nhu đã bước qua lan can, sau đó nàng thét lên. Nàng chưa hét thì không sao, khi hét lên thì Giang Tiểu Nhu đã nhảy xuống.
Chương 332
Tại sao lại là cô.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Hạ Thiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì lập tức chạy đến tụ hợp, Lãnh Băng Băng chỉ nói trong điện thoại là sẽ cùng hắn đến bệnh viện, cũng không nói thêm điều gì.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, cảnh sát tỷ tỷ nghĩ đến hắn, vì vậy hắn phải xuất hiện, dù là địa phương nào cũng được.
Học Phủ Danh Uyển cách bệnh viện cũng không quá xa, khi Hạ Thiên vào bệnh viện thì xe cảnh sát của Lãnh Băng Băng cũng mới tiến vào. Khi đó nàng dừng xe lại, khi vừa mới xuống cửa xe, còn chưa kịp bước chân xuống đã bị bế lên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị, muốn hôn chị.
Hạ Thiên nhanh chóng hôn lên môi Lãnh Băng Băng, sau đó hắn đặt nàng xuống đất.
Lãnh Băng Băng lập tức xấu hổ đỏ mặt, lưu manh này đúng là càng ngày càng quá mức.
- Đi với tôi vào bệnh viện, có người bị thương rất nặng, cậu nên chữa tốt cho người ta.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, nàng quay lưng đi về phía bệnh viện.
Hạ Thiên đi theo:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên bị thương kia là thân thích với chị sao?
- Không phải.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Vậy đối phương là nam hay nữ.
Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.
- Nam.
Lãnh Băng Băng vẫn trả lời rất ngắn gọn.
Hạ Thiên dừng bước:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi không chữa cho tên kia.
Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Vì sao?
- Tôi không chữa bệnh cho tình địch.
Hạ Thiên bĩu môi nói.
- Cái gì?
Lãnh Băng Băng tưởng mình nghe lầm, tên lưu manh kia vừa nói gì.
Hạ Thiên dùng lời lẽ hùng hồn nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên kia không phải là thân thích của chị, lại là đàn ông, chị quan tâm đến hắn, tất nhiên hắn là tình địch của tôi. Bây giờ chị muốn chữa bệnh cho hắn, tôi sợ rằng sẽ dùng kim đâm chết hắn.
- Đầu óc cậu chỉ biết nghĩ như vậy thôi sao?
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
- Cái gì mà tình địch? Tôi hoàn toàn không biết anh ta.
- Vậy sao chị muốn tôi chữa cho anh ta?
Hạ Thiên có chút không tin.
Lãnh Băng Băng bất đắc dĩ giải thích:
- Cục trưởng Hào nhờ tôi hỗ trợ.
- Đúng là không phải tình địch.
Hạ Thiên lúc này mới tin:
- Vậy thì được, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi chữa bệnh cho anh ta.
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là, suốt ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng, bây giờ còn nghi ngờ nàng.
Hạ Thiên nghe nói không phải cứu chữa cho tình địch, tất nhiên tâm tình của hắn sẽ tốt lên rất nhiều, hắn vươn tay kéo bàn tay mềm của Lãnh Băng Băng rồi vui vẻ đi vào bệnh viện.
Lãnh Băng Băng cũng không có thói quen bị Hạ Thiên lôi kéo như vậy, nhưng nàng bây giờ tránh không thoát, hơn nữa đối phương nắm tay rất căng giống như biểu hiện quyền sở hữu công khai, căn bản không cho nàng né tránh. Vì vậy rơi vào đường cùng, nàng cũng đành để mặc hắn lôi kéo.
Hai người nhanh chóng đi đến khu nhà bệnh viện, Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cách đó không xa tụ tập một nhóm người, ai cũng ngẩng đầu chỉ trỏ. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mau tránh ra.
Chẳng biết có phải người nào đó nhìn thấy Lãnh Băng Băng hay không, một âm thanh chợt vang lên để dọn đường.
Lãnh Băng Băng phát hiện tầm mắt mọi người nhìn lên trên, vì vậy nàng cũng nhìn thoáng qua, sau đó hô lên kinh hoàng:
- Á... ....
Một người đang rơi xuống, thì ra có người nhảy lầu.
Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng hô lên kinh hoàng mà cảm thấy khó chịu, tên khốn nào nhảy lầu ở bệnh viện để dọa vợ hắn vậy?
Hạ Thiên không thích những kẻ nhảy lầu, vì hắn cảm thấy nhảy lầu không có chút sáng ý, dù muốn chết thì chỉ cần đập đầu vào tường là xong, cần gì phải làm loạn?
Hạ Thiên khó chịu thì khó chịu nhưng cũng không muốn vợ bị dọa, vì thế hắn buông lỏng tay Lãnh Băng Băng, sau đó nhảy dựng lên chụp lấy người nhảy lầu giữa không trung. Cuối cùng hắn hạ nhẹ xuống đất rồi đặt đối phương xuống.
- Sao lại là cô?
Lúc này Hạ Thiên đã nhìn kỹ người nhảy lầu, đây không phải là Giang Tiểu Nhu gì đó sao?
Vẻ mặt Giang Tiểu Nhu có chút ngây ngốc, nàng giống như còn chưa kịp phản ứng, nàng vẫn giống như lần trước, vẫn ôm đứa con Trương Hạo trong lòng.
Hạ Thiên thấy Giang Tiểu Nhu không nói lời nào thì càng thêm khó chịu:
- Này, chị nghiện nhảy lầu rồi sao? Lần trước nhảy lầu dọa chị Vân Mạn, bây giờ lại dọa cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng đã nói chị đổi địa điểm nhảy lầu, sao lại tiếp tục nhảy lầu trước mặt vợ tôi? Có phải chị cố ý gây khó cho tôi không?
Đáng tiếc là Giang Tiểu Nhu giống như bị kích thích quá lớn, nàng ngồi xuống đất với vẻ mặt ngây ngốc, nàng không có chút phản ứng với lời nói của Hạ Thiên.
- Có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì mà phải đến mức phải nhảy lầu?
Lãnh Băng Băng đi đến bên cạnh Giang Tiểu Nhu, nàng ngồi xuống dùng giọng dịu dàng hỏi.
Giang Tiểu Nhu lúc này mới có phản ứng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Lãnh Băng Băng, sau đó nàng cúi đầu nhìn đứa bé vẫn còn ngủ trong lòng.
Đúng lúc này một bác sĩ xinh đẹp như tiên và một y tá cũng khá xinh nhanh chóng chạy về phía Giang Tiểu Nhu, hai người này chính là Liễu Vân Mạn và y tá lắm chuyện Tiếu Đồng.
- Giang Tiểu Nhu, sao chị lại như vậy? Mấy ngày trước chị đã nhảy lầu, chị may mắn không việc gì, sao bây giờ lại tiếp tục? Sao chị không biết quý trọng tính mạng mình? Chị cho rằng lần nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu sao?
Liễu Vân Mạn có vẻ rất tức giận:
- Tôi đã sớm nói với chị, bệnh bại não cũng không phải nan y, con của chị mới năm tuổi, y học sẽ còn phát triển, ai biết được vài chục năm sau cháu sẽ được chữa hết bệnh.
- Hu hu... ....
Giang Tiểu Nhu đột nhiên khóc rống lên, nàng vừa khóc vừa nói:
- Bác sĩ Liễu, tôi cũng không muốn chết, nhưng bây giờ tôi không chết thì biết làm sao? Tiểu Hạo có bộ dạng thế này, chồng tôi lại bị người ta chém tàn phế, bác sĩ nói cả đời này anh ấy không khôi phục trở lại. Tôi không việc làm, Tiểu Hạo bệnh cần tiền, chồng tôi lại nằm liệt giường, anh ấy cũng cần tiền, chị nói xem tôi phải làm sao?
Khi nghe Giang Tiểu Nhu nói như vậy thì đám người vây quanh vốn không biết gì cũng sinh ra cảm giác đồng tình, người phụ nữ này thật sự quá đáng thương, con bị bại não, chồng tàn phế, mình lại thất nghiệp, rõ ràng chết quách cho rồi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai mắt Liễu Vân Mạn chợt đỏ hồng, nàng vừa nghe Tiếu Đồng nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn nhảm, không ngờ lại là sự thật. Giang Tiểu Nhu vốn đã tỵyệt vọng vì chuyện của con trai, bây giờ lại mất đi chỗ dựa là chồng, nàng vì quá quẩn trí mà nhảy lầu, điều này cũng quá bình thường.
- Giang Tiểu Nhu, tôi biết chị rất quẩn, nhưng chị phải tin tôi, dù sao cũng có biện pháp.
Liễu Vân Mạn dùng giọng dịu dàng nói:
- Tôi cũng vậy, tôi sinh ra đã có bệnh, hơn một tháng trước tôi còn nghĩ rằng mình không sống quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng bây giờ bệnh của tôi đã hết, chị nên tin tôi, chị cũng sẽ gặp được kỳ tích.
Liễu Vân Mạn nói đến đây thì không khỏi nhìn Hạ Thiên, kỳ tích của nàng chính là hắn. Giang Tiểu Nhu nhảy lầu hai lần nhảy lầu mà vẫn còn sống, tất nhiên cũng có thể nói là kỳ tích, cũng vì có Hạ Thiên, nếu không thì chẳng có ai cứu được Giang Tiểu Nhu.
Thật ra Liễu Vân Mạn không thể không nghĩ đến vấn đề nói Hạ Thiên chữa bệnh cho con của Giang Tiểu Nhu, nhưng nàng cũng không biết đối phương có chữa được bệnh bại não hay không. Hơn nữa nàng cảm thấy mình có quá nhiều yêu cầu với Hạ Thiên, không nên tiếp tục đưa ra yêu cầu. Trước đó nàng đã yêu cầu hắn chữa cho tất cả thân nhân, nhưng nếu bây giờ nàng còn bắt hắn hỗ trợ cả bệnh nhân của mình, như vậy đúng là quá mức.
- Không có kỳ tích, bác sĩ Liễu, trên đời này không có ai chữa được bệnh bại não.
Giang Tiểu Nhu tuy đã khóc nhỏ hơn nhưng giọng nói vẫn cực kỳ tuyệt vọng.
- Ai nói không chữa được bệnh bại não?
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Này, con của chị bị bại não sao? Chỉ vì một đứa con bị bại não mà muốn chết muốn sống, có cần như vậy sao?
Người liên quan bên ngoài nghe thấy như vậy cũng không biết nên nói gì, cái gì là bại não? Cũng không biết có bao nhiêu bậc cha mẹ táng gia bại sản vì con cháu mắc bệnh như vậy.
Giang Tiểu Nhu nhìn Hạ Thiên, nàng chợt sinh ra xúc động muốn mắng người. Tuy người này đã cứu nàng hai lần, nhưng nàng thật sự không thể nói lời cảm ơn, vì mỗi lần cứu nàng, những lời hắn nói ra cực kỳ khó chịu.
- Này, cậu có chữa tốt cho con chị ấy không?
Lãnh Băng Băng khẽ hỏi.
- Tất nhiên, tôi chữa được, chẳng qua có ra tay hay không mà thôi.
Hạ Thiên dùng giọng tự tin nói.
Giang Tiểu Nhu nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị:
- Cậu có thể chữa tốt cho con tôi sao?
Giang Tiểu Nhu cũng không đợi Hạ Thiên mở miệng, nàng nói với Liễu Vân Mạn:
- Bác sĩ Liễu, chị vừa nói mình có bệnh nan y, có phải là cậu ấy chữa hay không? Cậu ấy là bạn trai của chị, có phải cũng là bác sĩ không?
Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó nàng vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, cậu ta cũng là bác sĩ.
Giang Tiểu Nhu đột nhiên ôm con đứng lên, nàng chạy vài bước rồi quỳ rập xuống trước mặt Hạ Thiên:
- Bác sĩ, van xinn cậu, cứu con tôi, chỉ cần anh có thể cứu con tôi, muốn gì tôi cũng đáp ứng.
- Thật sự điều gì cũng đáp ứng sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Chỉ cần có thể chữa tốt cho con tôi, dù làm trâu ngựa tôi cũng tình nguyện.
Giang Tiểu Nhu vội vàng nói, có câu nói "cái gì cũng thử khi tuyệt vọng", dù nàng không biết Hạ Thiên, nhưng lúc này hắn là cọc cứu mạng giữa dòng nước lũ. Nàng đã nhảy lầu hai lần và đều được đối phương cứu, vì vậy nàng hiểu đối phương nhất định có bản lĩnh.
Đám người vây quanh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nhu có chút mập mờ, thật ra Giang Tiểu Nhu cũng không tệ, ít nhất cũng có thể thỏa mãn nhiều đàn ông ở đây.
Liễu Vân Mạn cũng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ sắc lang này đói bụng ăn quàng?
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không tự giác phải cắn chặt răng, nếu lưu manh dám đưa ra điều kiện hồ đồ, nàng sẽ không để ý đến hắn.
Tứ Hải bang bị diệt.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tối hôm nay khắp thành phố Giang Hải đều có chuyện đổ máu.
Một người đàn ông vừa bước ra khỏi quán bar thì bị một đám người cầm đao xông đến chém ngã xuống đất, vài giây sau thì đám người đã bỏ đi, người đàn ông hoàn toàn bị phế.
Đúng vào thời điểm đó, một người đàn ông vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe, khi bước xuống xe thì có vài người cầm đao phóng đến, cũng chưa đến mười giây đồng hồ đã chém người đàn ông ngã xuống đất.
Những chuyện tương tự như vậy liên tục xảy ra ở rất nhiều địa phương trong thành phố Giang Hải, mà những người bị chém có cùng một đặc điểm, bọn họ đều là những thành viên nòng cốt của Tứ Hải bang.
Trong buổi tối hôm nay cảnh sát thành phố Giang Hải cũng tiến hành một đợt truy quét chưa từng có, tất cả các quán bar và hộp đêm của Tứ Hải bang đều bị cảnh sát tập kích. Nghe nói tối nay tất cả cảnh sát của khắp các phân cục công an thành phố Giang Hải đều được điều động, đều đi truy quét thành viên của Tứ Hải bang.
Ngày hôm sau một tin tức nhanh chóng được truyền bá, Tứ Hải bang từng được coi là vô địch, là bang phái hùng cứ quận Tây, địa vị không thể không thể rung chuyển đã bị diệt chỉ trong vòng một đêm.
Mà Tứ Hải bang bị diệt chỉ vì bọn họ làm một chuyện sai lầm, đó chính là bọn họ đưa ra truy sát lệnh, nghe nói người bị truy sát là một nhân vật thiên ca thần bí. Vị thiên ca này chính là người đã điều động quân tinh nhuệ của hai nhà hắc bạch thành phố Giang Hải để diệt Tứ Hải bang.
Còn thiên ca kia là ai thì không mấy người biết rõ, chỉ biết đó là một người cực mạnh, hai nhà hắc bạch đều không dám chọc vào, dù là Tứ Hải bang hùng mạnh cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
- Biết không, đại ca của tao là thiên ca... ....
- Vậy thì coi là gì, đại ca của tao cũng là thiên ca... ....
- Khoác lác như vậy làm gì, tao là tiểu đệ của thiên ca... ....
- Chúng mày chỉ biết bốc phét, tao cho chúng mày biết, đại ca của chúng tao là thiên ca, tao là tiểu đệ duy nhất của thiên ca... ....
- Tao nghe nói chị hai của chúng tao là vợ của thiên ca... ....
Thời điểm này đám côn đồ thành phố Giang Hải đều coi mình có quan hệ với thiên ca.
Mà đám người kia không biết vị thiên ca trong miệng bọn họ lại đang chơi bài cực kỳ hứng thú, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết tối qua thành phố Giang Hải vì mình mà sinh ra những sự việc long trời lở đất. Tối qua hắn nằm trên người Tôn Hinh Hinh cả đêm, điều này làm nàng chết đi sống lại. Sáng hôm sau Tôn Hinh Hinh đi làm, hắn không có việc gì làm nên ở nhà đánh bài. Hôm qua hắn đã đánh bài cả buổi chiều, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thấy chán.
Nhưng không bao lâu sau Hạ Thiên đã buồn bực, vì hắn phát hiện hôm nay mình quá xui, đã thua liên tiếp hai mươi ván.
- Không chơi nữa.
Hạ Thiên rất bực bội, trò chơi chết tiệt này đúng là, hắn thông mình như vậy mà cứ thua liên tục, rõ ràng trò chơi có vấn đề.
Hạ Thiên tắt máy tính, hắn ra khỏi nhà định tìm chút chuyện gì đó để làm. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi khu Học Phủ Danh Uyển thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên lấy ra xem, trên màn hình là hai chữ Sở Dao.
- Chồng, là em đây, Dao Dao đây.
Điện thoại vừa được nối thông thì đã vang lên giọng nói nũng nịu của Sở Dao, lần này có vẻ không giả dối, thời gian này Sở Dao rèn luyện rất tốt, âm thanh rất quyến rũ.
- Anh biết là em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Chồng, em vừa giúp anh làm một chuyện, xét ở mức độ ngoan ngoãn của em, anh có thể đến gặp ông nội em được chưa?
Sở Dao tiếp tục giả vờ nũng nịu, mục đích chính là muốn đưa Hạ Thiên đến gặp ông nội.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Em giúp anh làm chuyện gì?
- Chồng, chẳng lẽ anh không biết có rất nhiều côn đồ của Tứ Hải bang muốn chém anh sao?
Sở Dao ngẩn người hỏi.
- Biết, thì sao?
Hạ Thiên vẫn có chút mơ hồ.
- Chồng, tối qua em đưa người đi diệt Tứ Hải bang, bây giờ chắc chắn sẽ không có ai đến chém anh.
Sở Dao vẫn dùng giọng điệu tranh công nói.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Không phải em gây khó cho anh sao?
Sở Dao ngẩn ngơ, sau đó nàng có chút uất ức:
- Chồng, em giúp anh chứ? Sao lại gây khó cho anh.
- Anh còn chuẩn bị chờ đám người kia đến chém, sau đó có thể thuận tiện vui đùa một chút. Bây giờ không có ai đến chém anh, như vậy anh vui đùa thế nào đây?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Em diệt bọn họ sao không báo anh biết?
Sở Dao có chút buồn bực, chồng này đúng là khó hầu.
- Chồng, em biết lỗi rồi, sau này em chém người sẽ hỏi ý anh.
Sở Dao đáng thương nói. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hừ, dù sao trình độ của đám người kia cũng quá kém, cũng không có gì vui sướng, lần này anh không trách em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Sở Dao rốt cuộc cũng vui sướng:
- Cám ơn chồng, anh đúng là quá tốt.
Sở Dao khựng lại một chút rồi cẩn thận hỏi:
- Chồng này, anh có thể đến thăm ông nội của em chưa?
- Anh rất bận, sau này hãy nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn vẫn không có hứng thú gì với ông lão kia. Dù là ông nội của Mỹ nữ tỷ tỷ là Diệp Thiên Nam muốn mời hắn dùng cơm, hắn còn chưa muốn đi.
- Biết rồi, chồng, khi nào anh rảnh thì nói sau.
Sở Dao có chút buồn bực, vị trí vợ bé số chín quả nhiên khó thể đảm đương.
... ....
Phân cục quận Đông, Lãnh Băng Băng xoay huyệt thái dương, bây giờ nàng cảm thấy đau đầu, không phải vì tối qua không ngủ, cũng vì hành động lớn của cảnh sát tối qua.
Tuy hành động lần này do Lãnh Băng Băng phát động, nhưng đây là hành động hợp lý. Tứ Hải bang là một tổ chức hắc đạo, đáng lý ra đã sớm bị đánh tan, nhưng vấn đề là hành động hôm qua đã vô tình có sự hợp tác với hắc đạo, vô tình dẫn đến sự liên quan giữa hắc bạch đạo.
Tuy lúc này không có ai trách Lãnh Băng Băng, nhưng nàng sợ rằng những kẻ có ý kiến với mình sẽ khó thể buông tha cơ hội, sẽ mượn đề tài này để làm phiền nàng.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng xoa nhẹ huyệt thái dương, trong lòng có chút cảm giác bức bối, người hỏi tội đã đến.
Lãnh Băng Băng cầm điện thoại xem xét, nàng chợt ngây người, vì người điện thoại đến chính là cục trưởng Hào Đồ. Tuy nàng đã có chuẩn bị chờ người khác hỏi tội, nhưng dù sao cũng không ngờ người đầu tiên là Hào Đồ.
- Chào anh, cục trưởng Hào!
Lãnh Băng Băng vẫn nhận điện thoại.
- Tiểu Lãnh, tôi muốn nhờ cô một chuyện.
Hào Đồ đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói có chút lo lắng.
Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, thì ra Hào Đồ cũng không phải gọi điện hỏi tội, là xin hỗ trợ sao?
- Tiểu Lãnh, tối qua có chuyện phát sinh với Tứ Hải bang, chắc chắn cô cũng biết rõ. Hôm qua có không ít thành viên Tứ Hải bang đã bị chặt đứt gây tay gân chân, bây giờ bọn họ đang ở trong bệnh viện. Lúc này có một người tên là Cổ Ba đang ở trong bệnh viện Phụ Nhất, tôi hy vọng cô có thể nể mặt, mời bạn trai ra chữa tốt tay chân cho hắn.
Hào Đồ nhanh chóng nói.
Lãnh Băng Băng có chút kinh ngạc, vị cục trưởng Hào này muốn mình kéo Hạ Thiên đến cứu chữa cho một người Tứ Hải bang sao?
- Cục trưởng Hào, tôi có thể hỏi một câu được không, Cổ Ba này có gì đặc thù sao?
Lãnh Băng Băng chần chừ hỏi.
Hào Đồ có chút trầm ngâm, sau đó lão mở miệng:
- Tiểu Lãnh, tôi...Tôi cũng không gạt cô, Cổ Ba là người tôi xếp vào nằm vùng ở Tứ Hải bang. Lần trước chuyện phát hiện vụ án buôn lậu ở huyện Lâm Giang, còn có cả truy sát lệnh của Tứ Hải bang với Hạ Thiên, tất cả đều là tin tức của cậu ấy.
Lãnh Băng Băng nghe Hào Đồ giải thích như vậy thì thở phào thoải mái, thì ra Cổ Ba là người nằm vùng, hèn gì Hào Đồ quan tâm như vậy.
- Tiểu Lãnh, chuyện này phải kinh động đến cô, tôi không muốn cả đời sau đều nằm trên giường.
Giọng nói của Hào Đồ có chút nghiêm trọng.
- Cục trưởng Hào, tôi sẽ nói với Hạ Thiên về vấn đề này, cũng chưa thể xác nhận với anh sẽ cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba.
Lãnh Băng Băng vẫn đồng ý, Hào Đồ mời nàng hỗ trợ, tất nhiên nàng phải đồng ý. Hơn nữa, nếu đứng trên góc độ của nàng thì cũng hy vọng Hạ Thiên có thể cứu Cổ Ba, nàng là cảnh sát, nàng rất hiểu những người nằm vùng, thường rất khó khăn.
- Tiểu Lãnh, giám đốc bệnh viện Phụ Nhất nói cho tôi biết, nếu muốn cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba thì chỉ có hy vọng duy nhất là Hạ Thiên.
Giọng nói của Hào Đồ trong điện thoại có chút hưng phấn:
- Chỉ cần cậu ấy tình nguyện, tôi tin sẽ không có vấn đề.
- Vậy thì được, cục trưởng Hào, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Tôi cúp máy trước.
Hào Đồ rõ ràng rất thỏa mãn với kết quả này.
Khi Hào Đồ cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng cũng điện thoại cho Hạ Thiên.
... ....
Bệnh viện Phụ Nhất trực thuộc đại học Giang Hải.
Liễu Vân Mạn đang cầm một não đồ xem xét bệnh tình, đúng lúc này y tá Tiếu Đồng chuyên buôn chuyện đã phóng vào.
- Không tốt rồi, bác sĩ Liễu, Giang Tiểu Nhu lại muốn nhảy lầu.
Tiếu Đồng vội vàng nói.
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng, nàng buông não đồ ra nói:
- Mau đưa tôi đi xem.
Liễu Vân Mạn vội vàng theo y tá ra khỏi phòng, Liễu Vân Mạn vừa đi vừa hỏi:
- Cô có biết Giang Tiểu Nhu sao lại nhảy lầu không?
- Bác sĩ Liễu, tôi cũng không rõ ràng, chỉ là nghe nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện.
Tiếu Đồng trả lời.
- Trương Thiết xảy ra chuyện sao?
Liễu Vân Mạn có chút kinh ngạc.
- Bác sĩ Liễu, chị không nghe nói sao? Chồng của Giang Tiểu Nhu giống như là xã hội đen, tối qua tất cả xã hội đen ở Giang Hải bị truy quét, chồng của Giang Tiểu Nhu cũng bị chém, giống như bị tàn phế.
Tiếu Đồng nói với vẻ mặt đồng tình:
- Giang Tiểu Nhu cũng quá đáng thương, con bị bại não, bây giờ chồng cũng tàn phế, nửa đời sau coi như không còn chỗ dựa, nếu tôi là cô ấy cũng sẽ nhảy lầu.
Tâm tình của Liễu Vân Mạn chợt trầm trọng, nàng không nói thêm điều gì mà đi theo Tiếu Đồng. Một lát sau hai người đã ra ngoài, mà lúc này Giang Tiểu Nhu cũng đã đến vị trí nhảy lầu.
- Giang Tiểu Nhu, đừng làm chuyện điên rồ...Á... ....
Liễu Vân Mạn đi ra thì Giang Tiểu Nhu đã bước qua lan can, sau đó nàng thét lên. Nàng chưa hét thì không sao, khi hét lên thì Giang Tiểu Nhu đã nhảy xuống.
Chương 332
Tại sao lại là cô.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Hạ Thiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì lập tức chạy đến tụ hợp, Lãnh Băng Băng chỉ nói trong điện thoại là sẽ cùng hắn đến bệnh viện, cũng không nói thêm điều gì.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, cảnh sát tỷ tỷ nghĩ đến hắn, vì vậy hắn phải xuất hiện, dù là địa phương nào cũng được.
Học Phủ Danh Uyển cách bệnh viện cũng không quá xa, khi Hạ Thiên vào bệnh viện thì xe cảnh sát của Lãnh Băng Băng cũng mới tiến vào. Khi đó nàng dừng xe lại, khi vừa mới xuống cửa xe, còn chưa kịp bước chân xuống đã bị bế lên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị, muốn hôn chị.
Hạ Thiên nhanh chóng hôn lên môi Lãnh Băng Băng, sau đó hắn đặt nàng xuống đất.
Lãnh Băng Băng lập tức xấu hổ đỏ mặt, lưu manh này đúng là càng ngày càng quá mức.
- Đi với tôi vào bệnh viện, có người bị thương rất nặng, cậu nên chữa tốt cho người ta.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, nàng quay lưng đi về phía bệnh viện.
Hạ Thiên đi theo:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên bị thương kia là thân thích với chị sao?
- Không phải.
Lãnh Băng Băng trả lời.
- Vậy đối phương là nam hay nữ.
Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.
- Nam.
Lãnh Băng Băng vẫn trả lời rất ngắn gọn.
Hạ Thiên dừng bước:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi không chữa cho tên kia.
Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Vì sao?
- Tôi không chữa bệnh cho tình địch.
Hạ Thiên bĩu môi nói.
- Cái gì?
Lãnh Băng Băng tưởng mình nghe lầm, tên lưu manh kia vừa nói gì.
Hạ Thiên dùng lời lẽ hùng hồn nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên kia không phải là thân thích của chị, lại là đàn ông, chị quan tâm đến hắn, tất nhiên hắn là tình địch của tôi. Bây giờ chị muốn chữa bệnh cho hắn, tôi sợ rằng sẽ dùng kim đâm chết hắn.
- Đầu óc cậu chỉ biết nghĩ như vậy thôi sao?
Lãnh Băng Băng có chút tức giận:
- Cái gì mà tình địch? Tôi hoàn toàn không biết anh ta.
- Vậy sao chị muốn tôi chữa cho anh ta?
Hạ Thiên có chút không tin.
Lãnh Băng Băng bất đắc dĩ giải thích:
- Cục trưởng Hào nhờ tôi hỗ trợ.
- Đúng là không phải tình địch.
Hạ Thiên lúc này mới tin:
- Vậy thì được, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi chữa bệnh cho anh ta.
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là, suốt ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng, bây giờ còn nghi ngờ nàng.
Hạ Thiên nghe nói không phải cứu chữa cho tình địch, tất nhiên tâm tình của hắn sẽ tốt lên rất nhiều, hắn vươn tay kéo bàn tay mềm của Lãnh Băng Băng rồi vui vẻ đi vào bệnh viện.
Lãnh Băng Băng cũng không có thói quen bị Hạ Thiên lôi kéo như vậy, nhưng nàng bây giờ tránh không thoát, hơn nữa đối phương nắm tay rất căng giống như biểu hiện quyền sở hữu công khai, căn bản không cho nàng né tránh. Vì vậy rơi vào đường cùng, nàng cũng đành để mặc hắn lôi kéo.
Hai người nhanh chóng đi đến khu nhà bệnh viện, Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cách đó không xa tụ tập một nhóm người, ai cũng ngẩng đầu chỉ trỏ. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mau tránh ra.
Chẳng biết có phải người nào đó nhìn thấy Lãnh Băng Băng hay không, một âm thanh chợt vang lên để dọn đường.
Lãnh Băng Băng phát hiện tầm mắt mọi người nhìn lên trên, vì vậy nàng cũng nhìn thoáng qua, sau đó hô lên kinh hoàng:
- Á... ....
Một người đang rơi xuống, thì ra có người nhảy lầu.
Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng hô lên kinh hoàng mà cảm thấy khó chịu, tên khốn nào nhảy lầu ở bệnh viện để dọa vợ hắn vậy?
Hạ Thiên không thích những kẻ nhảy lầu, vì hắn cảm thấy nhảy lầu không có chút sáng ý, dù muốn chết thì chỉ cần đập đầu vào tường là xong, cần gì phải làm loạn?
Hạ Thiên khó chịu thì khó chịu nhưng cũng không muốn vợ bị dọa, vì thế hắn buông lỏng tay Lãnh Băng Băng, sau đó nhảy dựng lên chụp lấy người nhảy lầu giữa không trung. Cuối cùng hắn hạ nhẹ xuống đất rồi đặt đối phương xuống.
- Sao lại là cô?
Lúc này Hạ Thiên đã nhìn kỹ người nhảy lầu, đây không phải là Giang Tiểu Nhu gì đó sao?
Vẻ mặt Giang Tiểu Nhu có chút ngây ngốc, nàng giống như còn chưa kịp phản ứng, nàng vẫn giống như lần trước, vẫn ôm đứa con Trương Hạo trong lòng.
Hạ Thiên thấy Giang Tiểu Nhu không nói lời nào thì càng thêm khó chịu:
- Này, chị nghiện nhảy lầu rồi sao? Lần trước nhảy lầu dọa chị Vân Mạn, bây giờ lại dọa cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng đã nói chị đổi địa điểm nhảy lầu, sao lại tiếp tục nhảy lầu trước mặt vợ tôi? Có phải chị cố ý gây khó cho tôi không?
Đáng tiếc là Giang Tiểu Nhu giống như bị kích thích quá lớn, nàng ngồi xuống đất với vẻ mặt ngây ngốc, nàng không có chút phản ứng với lời nói của Hạ Thiên.
- Có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì mà phải đến mức phải nhảy lầu?
Lãnh Băng Băng đi đến bên cạnh Giang Tiểu Nhu, nàng ngồi xuống dùng giọng dịu dàng hỏi.
Giang Tiểu Nhu lúc này mới có phản ứng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Lãnh Băng Băng, sau đó nàng cúi đầu nhìn đứa bé vẫn còn ngủ trong lòng.
Đúng lúc này một bác sĩ xinh đẹp như tiên và một y tá cũng khá xinh nhanh chóng chạy về phía Giang Tiểu Nhu, hai người này chính là Liễu Vân Mạn và y tá lắm chuyện Tiếu Đồng.
- Giang Tiểu Nhu, sao chị lại như vậy? Mấy ngày trước chị đã nhảy lầu, chị may mắn không việc gì, sao bây giờ lại tiếp tục? Sao chị không biết quý trọng tính mạng mình? Chị cho rằng lần nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu sao?
Liễu Vân Mạn có vẻ rất tức giận:
- Tôi đã sớm nói với chị, bệnh bại não cũng không phải nan y, con của chị mới năm tuổi, y học sẽ còn phát triển, ai biết được vài chục năm sau cháu sẽ được chữa hết bệnh.
- Hu hu... ....
Giang Tiểu Nhu đột nhiên khóc rống lên, nàng vừa khóc vừa nói:
- Bác sĩ Liễu, tôi cũng không muốn chết, nhưng bây giờ tôi không chết thì biết làm sao? Tiểu Hạo có bộ dạng thế này, chồng tôi lại bị người ta chém tàn phế, bác sĩ nói cả đời này anh ấy không khôi phục trở lại. Tôi không việc làm, Tiểu Hạo bệnh cần tiền, chồng tôi lại nằm liệt giường, anh ấy cũng cần tiền, chị nói xem tôi phải làm sao?
Khi nghe Giang Tiểu Nhu nói như vậy thì đám người vây quanh vốn không biết gì cũng sinh ra cảm giác đồng tình, người phụ nữ này thật sự quá đáng thương, con bị bại não, chồng tàn phế, mình lại thất nghiệp, rõ ràng chết quách cho rồi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai mắt Liễu Vân Mạn chợt đỏ hồng, nàng vừa nghe Tiếu Đồng nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn nhảm, không ngờ lại là sự thật. Giang Tiểu Nhu vốn đã tỵyệt vọng vì chuyện của con trai, bây giờ lại mất đi chỗ dựa là chồng, nàng vì quá quẩn trí mà nhảy lầu, điều này cũng quá bình thường.
- Giang Tiểu Nhu, tôi biết chị rất quẩn, nhưng chị phải tin tôi, dù sao cũng có biện pháp.
Liễu Vân Mạn dùng giọng dịu dàng nói:
- Tôi cũng vậy, tôi sinh ra đã có bệnh, hơn một tháng trước tôi còn nghĩ rằng mình không sống quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng bây giờ bệnh của tôi đã hết, chị nên tin tôi, chị cũng sẽ gặp được kỳ tích.
Liễu Vân Mạn nói đến đây thì không khỏi nhìn Hạ Thiên, kỳ tích của nàng chính là hắn. Giang Tiểu Nhu nhảy lầu hai lần nhảy lầu mà vẫn còn sống, tất nhiên cũng có thể nói là kỳ tích, cũng vì có Hạ Thiên, nếu không thì chẳng có ai cứu được Giang Tiểu Nhu.
Thật ra Liễu Vân Mạn không thể không nghĩ đến vấn đề nói Hạ Thiên chữa bệnh cho con của Giang Tiểu Nhu, nhưng nàng cũng không biết đối phương có chữa được bệnh bại não hay không. Hơn nữa nàng cảm thấy mình có quá nhiều yêu cầu với Hạ Thiên, không nên tiếp tục đưa ra yêu cầu. Trước đó nàng đã yêu cầu hắn chữa cho tất cả thân nhân, nhưng nếu bây giờ nàng còn bắt hắn hỗ trợ cả bệnh nhân của mình, như vậy đúng là quá mức.
- Không có kỳ tích, bác sĩ Liễu, trên đời này không có ai chữa được bệnh bại não.
Giang Tiểu Nhu tuy đã khóc nhỏ hơn nhưng giọng nói vẫn cực kỳ tuyệt vọng.
- Ai nói không chữa được bệnh bại não?
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Này, con của chị bị bại não sao? Chỉ vì một đứa con bị bại não mà muốn chết muốn sống, có cần như vậy sao?
Người liên quan bên ngoài nghe thấy như vậy cũng không biết nên nói gì, cái gì là bại não? Cũng không biết có bao nhiêu bậc cha mẹ táng gia bại sản vì con cháu mắc bệnh như vậy.
Giang Tiểu Nhu nhìn Hạ Thiên, nàng chợt sinh ra xúc động muốn mắng người. Tuy người này đã cứu nàng hai lần, nhưng nàng thật sự không thể nói lời cảm ơn, vì mỗi lần cứu nàng, những lời hắn nói ra cực kỳ khó chịu.
- Này, cậu có chữa tốt cho con chị ấy không?
Lãnh Băng Băng khẽ hỏi.
- Tất nhiên, tôi chữa được, chẳng qua có ra tay hay không mà thôi.
Hạ Thiên dùng giọng tự tin nói.
Giang Tiểu Nhu nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị:
- Cậu có thể chữa tốt cho con tôi sao?
Giang Tiểu Nhu cũng không đợi Hạ Thiên mở miệng, nàng nói với Liễu Vân Mạn:
- Bác sĩ Liễu, chị vừa nói mình có bệnh nan y, có phải là cậu ấy chữa hay không? Cậu ấy là bạn trai của chị, có phải cũng là bác sĩ không?
Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó nàng vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, cậu ta cũng là bác sĩ.
Giang Tiểu Nhu đột nhiên ôm con đứng lên, nàng chạy vài bước rồi quỳ rập xuống trước mặt Hạ Thiên:
- Bác sĩ, van xinn cậu, cứu con tôi, chỉ cần anh có thể cứu con tôi, muốn gì tôi cũng đáp ứng.
- Thật sự điều gì cũng đáp ứng sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Chỉ cần có thể chữa tốt cho con tôi, dù làm trâu ngựa tôi cũng tình nguyện.
Giang Tiểu Nhu vội vàng nói, có câu nói "cái gì cũng thử khi tuyệt vọng", dù nàng không biết Hạ Thiên, nhưng lúc này hắn là cọc cứu mạng giữa dòng nước lũ. Nàng đã nhảy lầu hai lần và đều được đối phương cứu, vì vậy nàng hiểu đối phương nhất định có bản lĩnh.
Đám người vây quanh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nhu có chút mập mờ, thật ra Giang Tiểu Nhu cũng không tệ, ít nhất cũng có thể thỏa mãn nhiều đàn ông ở đây.
Liễu Vân Mạn cũng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ sắc lang này đói bụng ăn quàng?
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không tự giác phải cắn chặt răng, nếu lưu manh dám đưa ra điều kiện hồ đồ, nàng sẽ không để ý đến hắn.