Chương 827 Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
34D đấy nhé
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Đi đầu là một nam sinh, bộ dạng phong nhã nhưng vẻ mặt có hơi lạnh lùng, điều này làm người ta sinh ra cảm giác lạnh lùng, nhưng cũng không biết hắn thật sự tàn khốc như vậy hay giả vờ.
Sau lưng nam sinh lãnh khốc là một nam một nữ, đều hơn hai mươi, tướng mạo nam sinh không tồi nhưng có hơi lùn, hắn mặc tây trang, cách ăn mặc khá chính thức. Còn nữ sinh cũng thật sự xinh đẹp, dáng người tương đối khá, mặc váy khá đẹp, ánh mắt dịu hiền làm người ta sinh ra cảm giác dịu dàng.
- Tôi là Triệu Thanh Thanh, anh chính là Kim Dân Hạo kia sao?
Triệu Thanh Thanh đi tới, nàng nhìn chằm vào vào tên nam sinh đi đầu, sau đó nàng bĩu môi:
- Quả nhiên khá tuấn tú, xem ra đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Bốn phía vang lên những tiếng cười vang, trong mắt nam sinh lóe lên cái nhìn tức giận nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường:
- Đúng vậy, tôi là Kiều Đông Hải, nghe nói hiệp hội võ thuật Trung Hoa này tự xưng là tận diệt tất cả, tôi liền đến thử tay, đáng tiếc là cô chỉ biết khoác lác, thực tế không chịu nổi một đòn.
- Này, đừng nói hươu nói vượn, khi nào thì nói là tận diệt tất cả?
Triệu Thanh Thanh có chút bất mãn:
- Tôi chỉ nói mình là vô đối thôi.
- Hội trưởng uy vũ!
- Hội trưởng thống nhất thiên hạ.
- Xử lý cây gậy.
...
Đám người ồn ào, có tên còn nói "Hội trưởng ngực nhỏ!"
Triệu Thanh Thanh lập tức nổi giận, nàng đạp bay tên kia:
- Chú muốn chết sao? Chú nói chị ngực phẳng à? Nói cho chú biết, ngực chị là 34D đấy.
- Hừ, 34A sân bay thì có.
Vương Tiểu Nha tiếp một câu.
- Em mới là sân bay.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
Vương Tiểu Nha tuyệt đối không quan tâm:
- Tôi sân bay cũng chẳng sao, tôi mới mười hai tuổi, có rất nhiều cơ hội biến thành 34D. Chị mười tám tuổi, sẽ không tiếp tục phát dục, cả đời đều là 34A.
- Thúi lắm, bây giờ chị là 34B.
Triệu Thanh Thanh thở phì phò nhìn Vương Tiểu Nha:
- Nếu em còn nói hươu nói vượn, coi chừng bị chị đánh đòn.
- Hừ, trước tiên chị sẽ bị đánh.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, nàng chỉ vào Kim Dân Hạo:
- Người ta đang chờ đánh chị kìa.
- Tiểu nhà đầu chờ đấy, trước tiên chị đánh cây gậy, lát nữa sẽ biết tay.
Triệu Thanh Thanh dùng ánh mắt căm giận nhìn Vương Tiểu Nha, sau đó nàng nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, cây gậy chết tiệt, anh dám đến phá địa bàn của tôi, tôi muón đập bể đầu anh.
- Triệu Thanh Thanh, miệng của cô không sạch sẽ, trước tiên tôi sẽ vã vào miệng cô.
Kim Dân Hạo đã sớm tức tối đến mức gương mặt tái nhợt, điều này cũng khó trách, đầu tiên Triệu Thanh Thanh nói hắn đi phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ lại nói hắn là cây gậy chết tiệt, hắn không tức mới lạ.
Kim Dân Hạo nói xong thì tiến lên phía trước, một bàn tay vỗ vào mặt Triệu Thanh Thanh.
- Cây gậy chết tiệt, dám chơi trò đánh lén sao?
Triệu Thanh Thanh bất mãn mắng một câu, nhưng nàng mắng thì mắng nhưng động tác lại không chậm, nàng uốn eo rồi dịch chân, lập tức tránh ra.
Triệu Thanh Thanh vừa động thì Hạ Thiên phát hiện nha đầu này có học Phiêu Miểu Bộ, hơn nữa học được khá tốt. Tuy không tính là tinh thông nhưng gặp đối thủ bình thường sẽ không có vấn đề.
Đáng tiếc là Kim Dân Hạo không phải là đối thủ bình thường, tốc độ ra tay của hắn là rất nhanh, hơn nữa chiêu thức lại biến hóa kỳ lạ, ra tay không theo lẽ thường, quả thật là một cao thủ. Tất nhiên nếu đứng ở góc độ Hạ Thiên thì cũng chỉ là tầm thường.
Kim Dân Hạo và Triệu Thanh Thanh tới lui qua lại, hai bên khó phân thắn bại. Triệu Thanh Thanh học được khá nhiều chiêu thức nhưng hơi rối, có vẻ mất trật tự. Đây cũng là nguyên nhân nàng không có sư phụ tốt, cũng vì thế mà uy lực chiêu thức của nàng giảm xuống. Nếu xét về chiêu số thì nàng thua Kim Dân Hạo, nhưng vì Phiêu Miểu Bộ mà nàng tạm thời không bại.
- Này, cây gậy, sao chán vậy? Mau đánh đi, đánh chết chị ta đi.
Vương Tiểu Nha ở đằng kia la hét rất bất mãn, nàng gào la một lúc lâu mà phát hiện Kim Dân Hạo không thể động vào Triệu Thanh Thanh, vì vậy nàng tức giận:
- Cái gì vậy? Đẹp trai như vậy mà không chút lợi hại, Triệu Thanh Thanh nói không sai, có lẽ cây gậy này phẫu thuật thẫm mỹ, nếu không sao nhìn ngon như vậy? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Dân Hạo đang cùng luận võ với Triệu Thanh Thanh, hắn nghe được những lời của Vương Tiểu Nha mà thiếu chút nữa đã tức chết. Đám người đứng bên ngoài theo dõi cũng không khỏi nhìn Vương Tiểu Nha vài lượt, tiểu mỹ nhân kia rốt cuộc đến vì ai?
- Hội trưởng cố lên.
- Đánh chết cây gậy Hàn Quốc.
- Giết hắn.
Vài chục tên thành viên hiệp hội võ thuận Trung Hoa đang cố gắng cổ vũ cho Triệu Thanh Thanh, có thể nói là khí thế rất mạnh, xem ra Triệu Thanh Thanh cũng rất có uy vọng.
Hạ Thiên đột nhiên quay đầu, hắn nhìn nữ sinh đi cùng Kim Dân Hạo rồi có chút buồn bực: Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, cô nhìn tôi làm gì vậy?
- Sao?
Nữ sinh kia chợt ngẩn ngơ, nàng đỏ mặt, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Tôi...Tôi không...
- Này, tôi mặc kệ cô có thừa nhận hay không, nhưng tôi nói cho cô biết, tuy tôi rất tuấn tú nhưng không có hứng với cô, cô không đủ đẹp, tôi không thích cô.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói:
- Đừng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thích bị nhìn như vậy, đặc biệt là bị phụ nữ xấu nhìn vào.
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca đã có bạn gái, chính là tôi.
Vương Tiểu Nha ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, nàng dùng giọng thị uy nói với nữ sinh kia.
- Thật xin lỗi, hình như tôi đã được gặp anh trên mạng thì phải.
Nũ sinh kia có chút ngượng ngùng:
- Xin hỏi, anh...Anh có phải là bạn trai của An Khả Khả?
- Tôi là chồng của An Khả Khả.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy anh là Hạ Thiên?
Nữ sinh kia lại hỏi.
- Nói nhảm, Hạ Thiên ca ca tất nhiên tên là hạ thiên, chị là ai, sao hỏi nhiều như vậy?
Vương Tiểu Nha dùng giọng không vui hỏi.
- Thật xin lỗi, tôi...Tôi là Masako Kimura.
Nữ sinh kia trả lời.
- Tên dài thế, là người Nhật sao?
Vương Tiểu Nha không khỏi hỏi.
- Đúng vậy, tôi đến từ Tokyo.
Masako Kimura khẽ trả lời:
- Chúng tôi là lưu học sinh đến đại học Giang Hải, Kim Dân Hạo là bạn của tôi.
- Bạn của chị đúng là vô dụng, đánh không lại một nữ sinh.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, sau đó nàng nhìn nam sinh bên cạnh Masako Kimura:
- Này, anh ấy không phải là người Nhật đấy chứ?
- À, anh ấy cũng là người Tokyo.
Masako Kimura trả lời.
- Á.
Những tiếng hô kinh hoàng chợt vang lên thu hút sự chú ý của Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha, bọn họ quay đầu thấy Triệu Thanh Thanh đang biểu diễn thuật phi thân trên không, nàng tạo thành một đường cong xinh đẹp phóng vào trong đám người.
Mọi người sợ bị nện lên người nên lập tức né tránh, tạo nên một khoảng đất trống, Triệu Thanh Thanh đáng thương té xuống sàn nhà tạo nên một tiếng vang lớn.
Chương 828
Không cần ra tay cũng có thể xử lý chú
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Á. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai hàng chân mày của Triệu Thanh Thanh chau thành một khối, nàng rên lên một tiếng đau đớn, có lẽ bị ném hơi thảm.
- Hay, quá hay.
Vương Tiểu Nha vỗ tay:
- Triệu Thanh Thanh kia, lừa đảo bây giờ gặp báo ứng, à, cây gậy Kim Dân Hạo kia khá tốt, biết cố gắng, có thể đánh ngã Triệu Thanh Thanh là giỏi rồi.
Đám người cũng không nói gì với sự hả hê của Vương Tiểu Nha, mà Kim Dân Hạo thì trợn mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
- Cây gậy chết tiệt, anh có biết xấu hổ không? Anh dùng chiêu thức hạ lưu như vậy sao?
Triệu Thanh Thanh lúc này đã bò từ dưới đất lên, nàng tức giận mắng.
- Hội trưởng, sao lại bảo cây gậy chết tiệt kia không biết xấu hổ?
Có người không nhịn được phải hỏi.
- Cây gậy chết tiệt kia giở trò lưu manh đánh lén lên ngực, vì sợ bộ ngực 33D của bản hội trưởng loạn kết cấu, nên mới bị hắn đánh trúng.
Triệu Thanh Thanh tức giận mắng:
- Quá vô sỉ, không chút đạo đức nghề nghiệp, chẳng lẽ không biết ngực phụ nữ đừng đánh vào sao?
- Vì người ta không xem chị là phụ nữ.
Vương Tiểu Nha nói tiếp một câu.
- Em câm mồm.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha, nha đầu chết tiệt kia chỉ biết hả hê, chỉ biết ném đá xuống giếng.
- Cây gậy quả nhiên không biết xấu hổ, chơi trò đánh len.
- Chơi với dế...
- Hừ, không có mặt mũi thì làm sao xấu hổ...
- Cây gậy cút đi...
- Cút...
...
Đám người cùng ồn ào, ai cũng tin cây gậy chết tiệt không biết xấu hổ dám dùng chiêu thức hạ lưu đánh lén hội trưởng.
Vẻ mặt Kim Dân Hạo vẫn lạnh lùng, không thay đổi vì tình cảnh xung quanh. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Võ học Trung Quốc lúc nào mà chả như vậy, thua thì kiếm cớ này nọ, không bao giờ chịu thừa nhận mình không bằng đối thủ, đúng là đáng cười đến cực điểm.
- Ai kiếm cớ? Chẳng lẽ anh không đánh lén lên ngực tôi?
Triệu Thanh Thanh tức giận nói.
- Trên chiến trường chỉ nói đến sinh tử, không nói đến kết quả, võ công cũng là như vậy, kết quả là quan trọng, thắng là thắng thua là thua, dù dùng bất kỳ phương pháp gì cũng không quan trọng. Bây giờ tôi thắng cô thua, đây là kết quả.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Cái gì là võ thuật Trung Hoa? Cũng chẳng gì hơn thế này, tôi khuyên các cô nên giải tán cái hiệp hội trời ơi này đi cho rồi.
- Được, cứ coi như cây gậy anh có lý.
Triệu Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Anh đánh thắng tôi thì có nghĩa lý gì, ngon thì đánh với sư phụ tôi.
- Sư phụ?
Kim Dân Hạo cười lạnh:
- Đây cũng là trò của người Trung Quốc, đệ tử thua thì sư phụ chường mặt ra, nhưng không sao, dù là sư phụ của cô thì sao? Anh chiều nhé.
- Được, bây giờ anh tỷ thí với sư phụ tôi, chỉ cần sư phụ tôi dùng một ngón tay cũng có thể đâm chết anh.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi:
- Nhìn đi, đó là sư phụ của tôi.
Triệu Thanh Thanh chỉ Hạ Thiên, điều này làm cho mọi người chú ý về hắn.
- Chú em là sư phụ của Triệu Thanh Thanh?
Kim Dân Hạo nhìn Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Không.
Hạ Thiên phủ nhận:
- Tôi không có đồ đệ trời ơi như vậy.
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca không phải là sư phụ của Triệu Thanh Thanh lừa đảo.
Vương Tiểu Nha trừng mắt bất mãn nhìn Kim Dân Hạo:
- Mắt anh quá kém, hay là sửa cả mắt đi rồi? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Dân Hạo nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận, Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh không khỏi thầm nghĩ, tiểu nha đầu kia mồm mép ác độc, xem ra sau này mình cãi nhau cũng khó thắng.
- Thế nào? Không có dũng khí thừa nhận mình là sư phụ của Triệu Thanh Thanh kia sao?
Kim Dân Hạo nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong giọng nói có chút trào phúng. Hắn bị Vương Tiểu Nha mắng vài lượt, hắn cảm thấy so đo với trẻ nít chỉ hạ thấp chính mình, vì vậy dứt khoát đổ hết lên đầu Hạ Thiên, vì hắn thấy Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha có quan hệ rất thân mật.
- Ngu quá.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kim Dân Hạo:
- Triệu Thanh Thanh vốn không phải là đồ đệ của anh, nếu cô ta là đồ đệ của anh, anh đây đã sớm đá cô ta chết tươi rồi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mạnh mồm cũng là truyền thống chó má của Trung Quốc.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Đáng tiếc mạnh mồm cũng vậy mà thôi, làm được hay không mới là vấn đề.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, chú muốn ăn đòn sao? Chú thích thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ cho ăn đòn.
- Hạ Thiên ca ca, đánh đi, tên này rất thích ăn đòn.
Vương Tiểu Nha ở bên cạnh cổ động Hạ Thiên.
- Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, tên này không biết xấu hổ.
Triệu Thanh Thanh cũng chạy đến, lần này nàng đứng cùng trận tuyến với Vương Tiểu Nha:
- Anh mau dạy bảo hắn một bài học, cho hắn biết anh lợi hại thế nào.
- Này, nếu em còn tiếp tục gọi anh là sư phụ thì ăn đòn đấy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em đánh không lại một tên ngốc, lại còn dám gọi anh là sư phụ, đúng là quá dọa người.
Hạ Thiên nói xong thì nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, tên ngốc thích ăn đòn, anh sẽ cho chú biết thế nào là võ công lợi hại.
- Phải không? Anh cũng muốn xem chú có bao nhiêu lợi hại.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng.
- Hừ, sư phụ tôi chỉ cần dùng một ngón tay là đủ xử lý anh rồi.
Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn:
- Sư phụ, dung một ngón tay xử lý cây gậy...Á...Đau quá...
Hạ Thiên tung một đá vào mông Triệu Thanh Thanh, hắn đá văng nàng rồi bất mãn nói:
- Đừng gọi anh là sư phụ.
Triệu Thanh Thanh lần này khá may mắn, nàng bay xa vài mét nhưng rơi xuống đất lại đứng. Nàng dùng tay xoa mông mà không dám tiếp tục gọi Hạ Thiên là sư phụ.
- Này, tên ngốc, tuy nha đầu Triệu Thanh Thanh kia không phải là đệ tử của anh, nhưng cô ta nói không sai, anh chỉ cần dùng một ngón tay là xử lý được chú.
Hạ Thiên nhìn Kim Dân Hạo:
- Nhưng anh thấy dùng một tay xử lý chú là lãng phí, anh không cần ra tay vẫn có thể xử lý chú.
Hạ Thiên tiến lên phía trước một bước, sau đó hắn nói:
- Này, tên ngốc, mau ra tay, anh đứng bất động cũng có thể xử lý chú.
- Chú mày và Triệu Thanh Thanh giống hệt nhau, miệng không sạch sẽ.
Kim Dân Hạo đã sớm bị những từ ngốc trong miệng Hạ Thiên làm cho nổi giận, bây giờ nghe nói như vậy thì hắn không nhịn được nữa, hắn đột nhiên phóng về phía Hạ Thiên, một quyền nặng nề phóng đến.
Hạ Thiên thật sự đứng yên không nhúc nhích, hắn căn bản không né, cứ để một đấm của Kim Dân Hạo đánh vào ngực mình.
- Rắc.
- Á!
Khi hai âm thanh này vang lên thì Kim Dân Hạo bay ngược ra phía sau, hắn ngã nặng nề xuống đất, vẻ mặt tái nhợt, biểu cảm đau đớn, trên trán xuát hiện những hạt mồ hôi như hạt đậu.
Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, hắn điềm nhiên như không:
- Thế nào? Bây giờ biết rõ chưa?
34D đấy nhé
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
Đi đầu là một nam sinh, bộ dạng phong nhã nhưng vẻ mặt có hơi lạnh lùng, điều này làm người ta sinh ra cảm giác lạnh lùng, nhưng cũng không biết hắn thật sự tàn khốc như vậy hay giả vờ.
Sau lưng nam sinh lãnh khốc là một nam một nữ, đều hơn hai mươi, tướng mạo nam sinh không tồi nhưng có hơi lùn, hắn mặc tây trang, cách ăn mặc khá chính thức. Còn nữ sinh cũng thật sự xinh đẹp, dáng người tương đối khá, mặc váy khá đẹp, ánh mắt dịu hiền làm người ta sinh ra cảm giác dịu dàng.
- Tôi là Triệu Thanh Thanh, anh chính là Kim Dân Hạo kia sao?
Triệu Thanh Thanh đi tới, nàng nhìn chằm vào vào tên nam sinh đi đầu, sau đó nàng bĩu môi:
- Quả nhiên khá tuấn tú, xem ra đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Bốn phía vang lên những tiếng cười vang, trong mắt nam sinh lóe lên cái nhìn tức giận nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường:
- Đúng vậy, tôi là Kiều Đông Hải, nghe nói hiệp hội võ thuật Trung Hoa này tự xưng là tận diệt tất cả, tôi liền đến thử tay, đáng tiếc là cô chỉ biết khoác lác, thực tế không chịu nổi một đòn.
- Này, đừng nói hươu nói vượn, khi nào thì nói là tận diệt tất cả?
Triệu Thanh Thanh có chút bất mãn:
- Tôi chỉ nói mình là vô đối thôi.
- Hội trưởng uy vũ!
- Hội trưởng thống nhất thiên hạ.
- Xử lý cây gậy.
...
Đám người ồn ào, có tên còn nói "Hội trưởng ngực nhỏ!"
Triệu Thanh Thanh lập tức nổi giận, nàng đạp bay tên kia:
- Chú muốn chết sao? Chú nói chị ngực phẳng à? Nói cho chú biết, ngực chị là 34D đấy.
- Hừ, 34A sân bay thì có.
Vương Tiểu Nha tiếp một câu.
- Em mới là sân bay.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
Vương Tiểu Nha tuyệt đối không quan tâm:
- Tôi sân bay cũng chẳng sao, tôi mới mười hai tuổi, có rất nhiều cơ hội biến thành 34D. Chị mười tám tuổi, sẽ không tiếp tục phát dục, cả đời đều là 34A.
- Thúi lắm, bây giờ chị là 34B.
Triệu Thanh Thanh thở phì phò nhìn Vương Tiểu Nha:
- Nếu em còn nói hươu nói vượn, coi chừng bị chị đánh đòn.
- Hừ, trước tiên chị sẽ bị đánh.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, nàng chỉ vào Kim Dân Hạo:
- Người ta đang chờ đánh chị kìa.
- Tiểu nhà đầu chờ đấy, trước tiên chị đánh cây gậy, lát nữa sẽ biết tay.
Triệu Thanh Thanh dùng ánh mắt căm giận nhìn Vương Tiểu Nha, sau đó nàng nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, cây gậy chết tiệt, anh dám đến phá địa bàn của tôi, tôi muón đập bể đầu anh.
- Triệu Thanh Thanh, miệng của cô không sạch sẽ, trước tiên tôi sẽ vã vào miệng cô.
Kim Dân Hạo đã sớm tức tối đến mức gương mặt tái nhợt, điều này cũng khó trách, đầu tiên Triệu Thanh Thanh nói hắn đi phẫu thuật thẩm mỹ, bây giờ lại nói hắn là cây gậy chết tiệt, hắn không tức mới lạ.
Kim Dân Hạo nói xong thì tiến lên phía trước, một bàn tay vỗ vào mặt Triệu Thanh Thanh.
- Cây gậy chết tiệt, dám chơi trò đánh lén sao?
Triệu Thanh Thanh bất mãn mắng một câu, nhưng nàng mắng thì mắng nhưng động tác lại không chậm, nàng uốn eo rồi dịch chân, lập tức tránh ra.
Triệu Thanh Thanh vừa động thì Hạ Thiên phát hiện nha đầu này có học Phiêu Miểu Bộ, hơn nữa học được khá tốt. Tuy không tính là tinh thông nhưng gặp đối thủ bình thường sẽ không có vấn đề.
Đáng tiếc là Kim Dân Hạo không phải là đối thủ bình thường, tốc độ ra tay của hắn là rất nhanh, hơn nữa chiêu thức lại biến hóa kỳ lạ, ra tay không theo lẽ thường, quả thật là một cao thủ. Tất nhiên nếu đứng ở góc độ Hạ Thiên thì cũng chỉ là tầm thường.
Kim Dân Hạo và Triệu Thanh Thanh tới lui qua lại, hai bên khó phân thắn bại. Triệu Thanh Thanh học được khá nhiều chiêu thức nhưng hơi rối, có vẻ mất trật tự. Đây cũng là nguyên nhân nàng không có sư phụ tốt, cũng vì thế mà uy lực chiêu thức của nàng giảm xuống. Nếu xét về chiêu số thì nàng thua Kim Dân Hạo, nhưng vì Phiêu Miểu Bộ mà nàng tạm thời không bại.
- Này, cây gậy, sao chán vậy? Mau đánh đi, đánh chết chị ta đi.
Vương Tiểu Nha ở đằng kia la hét rất bất mãn, nàng gào la một lúc lâu mà phát hiện Kim Dân Hạo không thể động vào Triệu Thanh Thanh, vì vậy nàng tức giận:
- Cái gì vậy? Đẹp trai như vậy mà không chút lợi hại, Triệu Thanh Thanh nói không sai, có lẽ cây gậy này phẫu thuật thẫm mỹ, nếu không sao nhìn ngon như vậy? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Dân Hạo đang cùng luận võ với Triệu Thanh Thanh, hắn nghe được những lời của Vương Tiểu Nha mà thiếu chút nữa đã tức chết. Đám người đứng bên ngoài theo dõi cũng không khỏi nhìn Vương Tiểu Nha vài lượt, tiểu mỹ nhân kia rốt cuộc đến vì ai?
- Hội trưởng cố lên.
- Đánh chết cây gậy Hàn Quốc.
- Giết hắn.
Vài chục tên thành viên hiệp hội võ thuận Trung Hoa đang cố gắng cổ vũ cho Triệu Thanh Thanh, có thể nói là khí thế rất mạnh, xem ra Triệu Thanh Thanh cũng rất có uy vọng.
Hạ Thiên đột nhiên quay đầu, hắn nhìn nữ sinh đi cùng Kim Dân Hạo rồi có chút buồn bực: Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, cô nhìn tôi làm gì vậy?
- Sao?
Nữ sinh kia chợt ngẩn ngơ, nàng đỏ mặt, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Tôi...Tôi không...
- Này, tôi mặc kệ cô có thừa nhận hay không, nhưng tôi nói cho cô biết, tuy tôi rất tuấn tú nhưng không có hứng với cô, cô không đủ đẹp, tôi không thích cô.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói:
- Đừng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thích bị nhìn như vậy, đặc biệt là bị phụ nữ xấu nhìn vào.
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca đã có bạn gái, chính là tôi.
Vương Tiểu Nha ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, nàng dùng giọng thị uy nói với nữ sinh kia.
- Thật xin lỗi, hình như tôi đã được gặp anh trên mạng thì phải.
Nũ sinh kia có chút ngượng ngùng:
- Xin hỏi, anh...Anh có phải là bạn trai của An Khả Khả?
- Tôi là chồng của An Khả Khả.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy anh là Hạ Thiên?
Nữ sinh kia lại hỏi.
- Nói nhảm, Hạ Thiên ca ca tất nhiên tên là hạ thiên, chị là ai, sao hỏi nhiều như vậy?
Vương Tiểu Nha dùng giọng không vui hỏi.
- Thật xin lỗi, tôi...Tôi là Masako Kimura.
Nữ sinh kia trả lời.
- Tên dài thế, là người Nhật sao?
Vương Tiểu Nha không khỏi hỏi.
- Đúng vậy, tôi đến từ Tokyo.
Masako Kimura khẽ trả lời:
- Chúng tôi là lưu học sinh đến đại học Giang Hải, Kim Dân Hạo là bạn của tôi.
- Bạn của chị đúng là vô dụng, đánh không lại một nữ sinh.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, sau đó nàng nhìn nam sinh bên cạnh Masako Kimura:
- Này, anh ấy không phải là người Nhật đấy chứ?
- À, anh ấy cũng là người Tokyo.
Masako Kimura trả lời.
- Á.
Những tiếng hô kinh hoàng chợt vang lên thu hút sự chú ý của Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha, bọn họ quay đầu thấy Triệu Thanh Thanh đang biểu diễn thuật phi thân trên không, nàng tạo thành một đường cong xinh đẹp phóng vào trong đám người.
Mọi người sợ bị nện lên người nên lập tức né tránh, tạo nên một khoảng đất trống, Triệu Thanh Thanh đáng thương té xuống sàn nhà tạo nên một tiếng vang lớn.
Chương 828
Không cần ra tay cũng có thể xử lý chú
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: vipvandan
Nội dung thu gọn
- Á. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai hàng chân mày của Triệu Thanh Thanh chau thành một khối, nàng rên lên một tiếng đau đớn, có lẽ bị ném hơi thảm.
- Hay, quá hay.
Vương Tiểu Nha vỗ tay:
- Triệu Thanh Thanh kia, lừa đảo bây giờ gặp báo ứng, à, cây gậy Kim Dân Hạo kia khá tốt, biết cố gắng, có thể đánh ngã Triệu Thanh Thanh là giỏi rồi.
Đám người cũng không nói gì với sự hả hê của Vương Tiểu Nha, mà Kim Dân Hạo thì trợn mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
- Cây gậy chết tiệt, anh có biết xấu hổ không? Anh dùng chiêu thức hạ lưu như vậy sao?
Triệu Thanh Thanh lúc này đã bò từ dưới đất lên, nàng tức giận mắng.
- Hội trưởng, sao lại bảo cây gậy chết tiệt kia không biết xấu hổ?
Có người không nhịn được phải hỏi.
- Cây gậy chết tiệt kia giở trò lưu manh đánh lén lên ngực, vì sợ bộ ngực 33D của bản hội trưởng loạn kết cấu, nên mới bị hắn đánh trúng.
Triệu Thanh Thanh tức giận mắng:
- Quá vô sỉ, không chút đạo đức nghề nghiệp, chẳng lẽ không biết ngực phụ nữ đừng đánh vào sao?
- Vì người ta không xem chị là phụ nữ.
Vương Tiểu Nha nói tiếp một câu.
- Em câm mồm.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha, nha đầu chết tiệt kia chỉ biết hả hê, chỉ biết ném đá xuống giếng.
- Cây gậy quả nhiên không biết xấu hổ, chơi trò đánh len.
- Chơi với dế...
- Hừ, không có mặt mũi thì làm sao xấu hổ...
- Cây gậy cút đi...
- Cút...
...
Đám người cùng ồn ào, ai cũng tin cây gậy chết tiệt không biết xấu hổ dám dùng chiêu thức hạ lưu đánh lén hội trưởng.
Vẻ mặt Kim Dân Hạo vẫn lạnh lùng, không thay đổi vì tình cảnh xung quanh. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Võ học Trung Quốc lúc nào mà chả như vậy, thua thì kiếm cớ này nọ, không bao giờ chịu thừa nhận mình không bằng đối thủ, đúng là đáng cười đến cực điểm.
- Ai kiếm cớ? Chẳng lẽ anh không đánh lén lên ngực tôi?
Triệu Thanh Thanh tức giận nói.
- Trên chiến trường chỉ nói đến sinh tử, không nói đến kết quả, võ công cũng là như vậy, kết quả là quan trọng, thắng là thắng thua là thua, dù dùng bất kỳ phương pháp gì cũng không quan trọng. Bây giờ tôi thắng cô thua, đây là kết quả.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Cái gì là võ thuật Trung Hoa? Cũng chẳng gì hơn thế này, tôi khuyên các cô nên giải tán cái hiệp hội trời ơi này đi cho rồi.
- Được, cứ coi như cây gậy anh có lý.
Triệu Thanh Thanh hừ một tiếng:
- Anh đánh thắng tôi thì có nghĩa lý gì, ngon thì đánh với sư phụ tôi.
- Sư phụ?
Kim Dân Hạo cười lạnh:
- Đây cũng là trò của người Trung Quốc, đệ tử thua thì sư phụ chường mặt ra, nhưng không sao, dù là sư phụ của cô thì sao? Anh chiều nhé.
- Được, bây giờ anh tỷ thí với sư phụ tôi, chỉ cần sư phụ tôi dùng một ngón tay cũng có thể đâm chết anh.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi:
- Nhìn đi, đó là sư phụ của tôi.
Triệu Thanh Thanh chỉ Hạ Thiên, điều này làm cho mọi người chú ý về hắn.
- Chú em là sư phụ của Triệu Thanh Thanh?
Kim Dân Hạo nhìn Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói.
- Không.
Hạ Thiên phủ nhận:
- Tôi không có đồ đệ trời ơi như vậy.
- Đúng vậy, Hạ Thiên ca ca không phải là sư phụ của Triệu Thanh Thanh lừa đảo.
Vương Tiểu Nha trừng mắt bất mãn nhìn Kim Dân Hạo:
- Mắt anh quá kém, hay là sửa cả mắt đi rồi? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Dân Hạo nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn tức giận, Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh không khỏi thầm nghĩ, tiểu nha đầu kia mồm mép ác độc, xem ra sau này mình cãi nhau cũng khó thắng.
- Thế nào? Không có dũng khí thừa nhận mình là sư phụ của Triệu Thanh Thanh kia sao?
Kim Dân Hạo nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong giọng nói có chút trào phúng. Hắn bị Vương Tiểu Nha mắng vài lượt, hắn cảm thấy so đo với trẻ nít chỉ hạ thấp chính mình, vì vậy dứt khoát đổ hết lên đầu Hạ Thiên, vì hắn thấy Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha có quan hệ rất thân mật.
- Ngu quá.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kim Dân Hạo:
- Triệu Thanh Thanh vốn không phải là đồ đệ của anh, nếu cô ta là đồ đệ của anh, anh đây đã sớm đá cô ta chết tươi rồi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Mạnh mồm cũng là truyền thống chó má của Trung Quốc.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng:
- Đáng tiếc mạnh mồm cũng vậy mà thôi, làm được hay không mới là vấn đề.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, chú muốn ăn đòn sao? Chú thích thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ cho ăn đòn.
- Hạ Thiên ca ca, đánh đi, tên này rất thích ăn đòn.
Vương Tiểu Nha ở bên cạnh cổ động Hạ Thiên.
- Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, tên này không biết xấu hổ.
Triệu Thanh Thanh cũng chạy đến, lần này nàng đứng cùng trận tuyến với Vương Tiểu Nha:
- Anh mau dạy bảo hắn một bài học, cho hắn biết anh lợi hại thế nào.
- Này, nếu em còn tiếp tục gọi anh là sư phụ thì ăn đòn đấy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Triệu Thanh Thanh:
- Em đánh không lại một tên ngốc, lại còn dám gọi anh là sư phụ, đúng là quá dọa người.
Hạ Thiên nói xong thì nhìn Kim Dân Hạo:
- Này, tên ngốc thích ăn đòn, anh sẽ cho chú biết thế nào là võ công lợi hại.
- Phải không? Anh cũng muốn xem chú có bao nhiêu lợi hại.
Kim Dân Hạo cười lạnh một tiếng.
- Hừ, sư phụ tôi chỉ cần dùng một ngón tay là đủ xử lý anh rồi.
Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn:
- Sư phụ, dung một ngón tay xử lý cây gậy...Á...Đau quá...
Hạ Thiên tung một đá vào mông Triệu Thanh Thanh, hắn đá văng nàng rồi bất mãn nói:
- Đừng gọi anh là sư phụ.
Triệu Thanh Thanh lần này khá may mắn, nàng bay xa vài mét nhưng rơi xuống đất lại đứng. Nàng dùng tay xoa mông mà không dám tiếp tục gọi Hạ Thiên là sư phụ.
- Này, tên ngốc, tuy nha đầu Triệu Thanh Thanh kia không phải là đệ tử của anh, nhưng cô ta nói không sai, anh chỉ cần dùng một ngón tay là xử lý được chú.
Hạ Thiên nhìn Kim Dân Hạo:
- Nhưng anh thấy dùng một tay xử lý chú là lãng phí, anh không cần ra tay vẫn có thể xử lý chú.
Hạ Thiên tiến lên phía trước một bước, sau đó hắn nói:
- Này, tên ngốc, mau ra tay, anh đứng bất động cũng có thể xử lý chú.
- Chú mày và Triệu Thanh Thanh giống hệt nhau, miệng không sạch sẽ.
Kim Dân Hạo đã sớm bị những từ ngốc trong miệng Hạ Thiên làm cho nổi giận, bây giờ nghe nói như vậy thì hắn không nhịn được nữa, hắn đột nhiên phóng về phía Hạ Thiên, một quyền nặng nề phóng đến.
Hạ Thiên thật sự đứng yên không nhúc nhích, hắn căn bản không né, cứ để một đấm của Kim Dân Hạo đánh vào ngực mình.
- Rắc.
- Á!
Khi hai âm thanh này vang lên thì Kim Dân Hạo bay ngược ra phía sau, hắn ngã nặng nề xuống đất, vẻ mặt tái nhợt, biểu cảm đau đớn, trên trán xuát hiện những hạt mồ hôi như hạt đậu.
Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, hắn điềm nhiên như không:
- Thế nào? Bây giờ biết rõ chưa?