Chương 83:
Thọc gậy bánh xe.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - http://vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Vị cán bộ công an nhân dân trẻ tuổi đang trực ban ở phòng hộ tịch thấy Lãnh Băng Băng đột nhiên hàng lâm thì sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng. Lúc này Lãnh Băng Băng muốn hắn làm giấy chứng minh cho Hạ Thiên, tất nhiên hắn sẽ không dám chậm trễ.
- Cậu ở đây điền vào tài liệu, tôi còn có việc, cũng không thể chờ cậu được.
Sau khi làm xong công việc thì Lãnh Băng Băng ném Hạ Thiên ở lại phòng hộ tịch, nhưng sau này nàng chính thức hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.
Bây giờ Hạ Thiên không có sổ hộ khẩu, không có giấy khai sinh, không địa chỉ nhà, không có thứ gì. Nhưng tất cả đều không có gì đáng quan tâm, Lãnh Băng Băng đã nói rõ, làm cho hắn một cái hộ khẩu riêng cũng không có vấn đề.
Dưới sự chỉ đạo của vị công an nhân dân trẻ tuổi, Hạ Thiên mất nửa giờ để điền vào hồ sơ cá nhân, sau đó vị công an nói rằng vài ngày sau sẽ có giấy chứng minh. Người thường tất nhiên sẽ không được nhanh như vậy, nhưng đây là người được Lãnh Băng Băng đưa đến, tất nhiên phải xử lý ưu tiên.
Sau đó Hạ Thiên lại đi đến đội cảnh sát hình sự, đáng tiếc là Lãnh Băng Băng đã mất hút, không biết có phải nàng dự đoán được hắn có quay lại hay không mà vội vàng chạy mất.
- Ôi, đáng tiếc, đáng lý ra phải cùng dùng cơm với cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên có chút tiếc hận, nếu Lãnh Băng Băng không có mặt thì hắn cũng không muốn ở lại cục công an làm gì.
Khi Hạ Thiên đang định bỏ đi thì có một người tiến vào, đó là Hoàng An Bình.
Khi Hoàng An Bình nhìn thấy Hạ Thiên thì có chút mê hoặc, ngay sau đó lại trở nên vui mừng:
- Hạ Thiên sao? Cậu là Hạ Thiên, có đúng không? Tôi còn ấn tượng với cậu.
- Không sai, là tôi, có gì sao? Không phải anh đến tìm vợ của tôi đấy chứ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hoàng An Bình.
- Vợ của cậu sao?
Đầu tiên Hoàng An Bình có chút sững sờ, ngay sau đó đã hiểu ra:
- À, cậu nói đến người đẹp băng giá sao? Không, tất nhiên là không, khi đó đầu óc của tôi có vấn đề, thật ra tôi không có ý gì với cô ấy, cũng không biết vì sao khi đó đầu óc rối loạn, toàn nghĩ ra những vấn đề vớ vẩn.
Hoàng An Bình giải thích một lượt, điều này làm Hạ Thiên giảm đi vài phần địch ý, nếu đối phương không phải đến cướp vợ mình thì cũng dễ nói chuyện hơn.
Khi thấy Hạ Thiên không nói chuyện thì Hoàng An Bình vội vàng mời mọc:
- Hạ Thiên, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, tôi đang định ngày mai đến tìm cậu. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ người này còn muốn trị bệnh sao?
- Cũng không có gì, chẳng qua chỉ cảm ơn cậu, mặt khác tôi cũng biết cậu là cao nhân, muốn kết giao bạn bè.
Hoàng An Bình trực tiếp nói ra ý đồ, cũng không muốn loanh quanh cho mệt.
Hạ Thiên là người thích trực tiếp, vì vậy mà ấn tượng với Hoàng An Bình lại tốt hơn, hắn gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.
Hai người đi đến một quán ăn bên ngoài cục công an, gọi vài món, uống vài chai bia, bắt đầu trò chuyện.
- Hạ Thiên, không gạt cậu, tôi thật sự cảm ơn cậu, nó cậu là cha mẹ cứu tôi sống lại cũng không quá khoa trương.
Hoàng An Bình rót bia cho Hạ Thiên:
- Tôi mời cậu một ly, sau này cậu là anh em của Hoàng An Bình tôi.
Hạ Thiên cũng không uống bia, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng An Bình:
- Anh thật sự không còn muốn theo đuổi vợ tôi nữa đấy chứ?
- Tất nhiên là thật, người đẹp băng giá dáng người rất tốt, nhưng cô ấy quá lạnh, tôi không thích hợp với cô ấy.
Hoàng An Bình đột nhiên dùng tay đâm vào người Hạ Thiên, ngay sau đó hắn lại chỉ ra cửa quán ăn:
- Này, Hạ Thiên, cậu xem, thật ra đó là kiểu mẫu mà tôi ưa thích, nhưng rất tiếc cô ấy đã có chồng.
Ngoài cửa là một nữ cảnh sát, người này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng rất đẹp, dáng người khá tốt, tuy không nóng bỏng bằng Lãnh Băng Băng nhưng lại có một hương vị khác.
- Ông chủ, cho tôi một phần thức ăn nhanh.
Nữ cảnh sát nói rất trong, nàng quay đầu giống như cảm giác được Hoàng An Bình đang nhìn mình, vẻ mặt có chút ngượng ngugnf.
- Anh thật sự thích cô ấy sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng yên lòng, người này không thích Lãnh Băng Băng thì không có uy hiếp gì với hắn.
- Ừ, thật ra tôi yêu cô ấy đã lâu, cô ấy tên là Tiêu Mai, cũng là cảnh sát hình sự nhưng lại ở phòng hồ sơ.
Hoàng An Bình khẽ nói.
- Nếu anh thật sự yêu cô ấy thì nên cướp lấy làm vợ luôn đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng uống bia.
- Nhưng nàng đã có chồng.
Hoàng An Bình nói.
- Có liên quan gì?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Tôi đã thích ai thì nhất định phải lấy làm vợ, giống như cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhất định phải lấy cô ấy làm vợ.
- Khụ...Hạ Thiên, nói đến người đẹp băng giá thì tôi thật sự bội phục cậu, tôi sao có thể so sánh với cậu cho được? Mà những chuyện cướp vợ này tôi cũng không làm được. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng An Bình nói như vậy nhưng vẫn không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào Tiêu Mai, hắn đã ngấp nghé đối phương từ lâu, tất nhiên sẽ rất muốn chụp vào trong tay.
Hạ Thiên dùng ánh mắt xem thường nhìn Hoàng An Bình:
- Nếu anh có gan thì mới có thể làm bạn của tôi được, đàn ông mà không có gan thì cũng giống như phụ nữ, không ai yêu cho được.
Hoàng An Bình có chút xấu hổ, lời này đúng là hắn chưa tưng được nghe.
- Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, bây giờ có lẽ Tiểu Mai kia có vấn đề với chồng, bây giờ anh theo đuổi là cơ hội tốt.
Hạ Thiên nói một câu.
Hoàng An Bình chợt sững sờ:
- Hạ Thiên, sao cậu biết, trước kia cậu có quen biết với cô ấy sao?
- Có tin hay không là tùy anh, dù sao tôi cũng biết ít nhất một tháng qua cô ấy chưa từng lên giường với đàn ông. Nếu cô ấy còn tình cảm với chồng và chồng còn tình cảm với cô ấy thì sao lại không đụng vào nhau?
Hạ Thiên bĩu môi nói.
- Thứ này cậu cũng nhìn ra được sao?
Hoàng An Bình chợt ngẩn ngơ, đúng là thần.
- Cướp hay không thì phải xem vào anh.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nếu không sợ anh tranh cướp cảnh sát tỷ tỷ thì tôi chẳng nói cho anh biết những vấn đề này làm gì.
Thì ra Hạ Thiên vẫn còn lo lắng với Hoàng An Bình, tuy nói mắc bệnh tâm thần sẽ làm ý nghĩ của con người biến đổi, nhưng Hoàng An Bình nhiễm bệnh và sinh ra say mê Lãnh Băng Băng, tất nhiên tận đáy lòng phải có ý đồ với nàng. Vì vậy Hạ Thiên mới giật dây để Hoàng An Bình theo đuổi Tiêu Mai, dù sao thì hắn cũng không thích cô nàng này, để Hoàng An Bình theo đuổi thì rất tốt.
Hoàng An Bình nhìn chằm chằm vào Tiêu Mai, vẻ mặt hắn biến đổi vài lượt. Một lát sau hắn đột nhiên uống cạn ly bia trong tay rồi cắn răng nói:
- Được, tôi nghe lời cậu, cậu có thể làm tôi trở thành người bình thường một lần nữa, tôi cũng tin tưởng cậu một lần, tôi cũng muốn được sống lại trong tình trường, phải cướp lấy cô ấy.
- Được rồi, đợi đến khi anh cướp được cô ấy thì mới có tư cách làm bạn với tôi.
Hạ Thiên rất hài lòng vì quyết định của Hoàng An Bình:
- Này, cụng ly!
- Được.
Hoàng An Bình lại nâng ly bia lên.
- Này, bây giờ anh có thể bắt đầu theo đuổi được rồi, cơ hội khó kiếm đấy.
Sau khi uống xong ly bia thì Hạ Thiên lập tức thúc dục Hoàng An Bình.
- Bây giờ sao?
Hoàng An Bình chợt sững sờ, có nhanh quá không?
Nhưng đúng lúc này Hoàng An Bình nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Hạ Thiên, hắn chợt bùng lên một luồng khí thế. Tiểu tử này dám sàm sỡ với cả người đẹp băng giá, mình đường đường là con trai của cục trưởng cục công an, là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sao không có gan theo đuổi một nữ cảnh sát phòng hồ sơ?
Có chồng thì thế nào? Những năm gần đây ly hôn đầy đường, tục ngữ nói chỉ cần có sức vung cán cuốc thì cây nào không đổ? Ông đây phải đào cây mới được.
Hoàng An Bình nghĩ vậy thì lập tức đứng lên đi về phía Tiêu Mai.
- Tiêu Mai, trùng hợp quá, em cũng ra đây dùng cơm sao?
Hoàng An Bình trực tiếp ngồi xuống đối diện với Tiêu Mai.
- Đúng vậy, rất trùng hợp.
Tiêu Mai ngẩng đầu nhìn Hoàng An Bình, gương mặt đỏ hồng.
Thật ra cũng chẳng có gì trùng hợp ở đây cả, quán ăn này nằm ở bên ngoài cục công an, thường thì người trong cục ra đây ăn uống và gặp mặt nhau không phải là hiếm. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng An Bình đã quyết định "cưa" thì phải tìm lời để nói với Tiêu Mai. Chỉ cần nhìn qua là biết ấn tượng của Tiêu Mai về Hoàng An Bình là rất tốt, hai người trò chuyện rất rôm rả. Mà Hạ Thiên thì cảm thấy nhàn chám, không có việc gì làm nên hắn quyết định bỏ đi. Hắn không có hứng thú làm bà mối cho người khác, nhưng hôm nay Hoàng An Bình để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, mà hắn cũng muốn giải quyết một tình địch.
Hạ Thiên đi ra nhà hàng lại tiến vào cục công an, Hoàng An Bình tán tỉnh nữ cảnh sát cũng làm cho Hạ Thiên động tâm, hắn muốn vào bồi dưỡng cảm tình với cảnh sát tỷ tỷ.
Nhưng đáng tiếc là Hạ Thiên tiến vào đội cảnh sát hình sự và biết cảnh sát tỷ tỷ còn chưa trở lại. Bây giờ hắn là người quen của đội cảnh sát hình sự số sáu, cảnh sát bên trong đội căn bản đều biết hắn, cũng biết tiểu tử kia có ý với Lãnh Băng Băng.
Nếu Hạ Thiên không thể bồi dưỡng cảm tình với cảnh sát tỷ tỷ thì chỉ có thể đi về bồi dưỡng với chị Hinh, vì rơi vào thế đường cùng nên hắn đành phải rời khỏi cục công an và chuẩn bị đi về cửa hàng hoa.
Trên đường đi ra khỏi cục công an thì một người cảnh sát đi sát qua bên người Hạ Thiên, một luồng khí tức quen thuộc xộc vào mũi. Hắn lập tức nhíu mày rồi xoay người nói lớn:
- Này, anh đứng lại đó cho tôi.
Tên kia xoay người, đây là một cảnh sát bình thường, dánh người bình thường, bộ dạng bình thường, không có gì đặc biệt. Hắn nhìn Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Cậu gọi tôi.
- Không sai, là gọi anh.
Hạ Thiên đi về phía tên cảnh sát:
- Này đại ca, kỹ thuật giết người của anh cũng không quá tốt đâu.
- Này đồng chí, tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Tên cảnh sát có chút không vui:
- Cậu là người đến làm việc ở cục công an sao?
- Chú đến đây để giết cô bé kia sao?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Cậu giết người mà không thấy được cô bé là rất ngu, bây giờ thấy có người may mắn tồn tại thì quay lại cục công an ra tay hạ sát. Đúng là quá ngu ngốc, tất nhiên ngu ngốc nhất chính là đến giết người khi có mặt tôi ở đây. Này, sư phụ anh dạy anh thế nào?
Tên cảnh sát nghe thấy vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn đột nhiên vung tay, một luồng hàn quang phóng về phía Hạ Thiên. Ngay sau đó trên tay hắn lóe lên ánh sáng của một con dao nhọn, hắn phóng đến Hạ Thiên.
- Anh rất ngốc, lúc nà chạy trốn mới là biện pháp tốt.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn vươn tay chụp lấy phi đao rồi ném về phía tên sát thủ cảnh sát.
Tên sát thủ lộn một vòng tránh phi đao, ngay sau đó hắn lập tức bỏ chạy, rõ ràng đã quyết định bỏ chạy theo cách nói của Hạ Thiên.
- Thật ra tôi cũn quên nói cho anh biết, tuy bỏ chạy là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này, nhưng ở trước mặt tôi mà bỏ chạy là không hiệu quả.
Âm thanh cười hì hì của Hạ Thiên truyền vào tai làm tên sát thủ sinh ra cảm giác hồn bay phách lạc, lần đầu tiên hắn thấy mình là con mồi của kẻ khác.
__________________
Chương 84:
Sát thủ..
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - http://vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Tên sát thủ kia chạy trốn rất nhanh, nhưng hắn dù có chạy nhanh hơn thì Hạ Thiên cũng luôn đi theo bên cạnh. Sau đó cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chạy trốn cũng không phải là biện pháp tốt nhất, thôi thì quyết định liều mạng.
Tên sát thủ đột nhiên dừng lại, tất nhiên Hạ Thiên cũng ngừng lại, mà cây đao trên tay hắn lại đâm về phía Hạ Thiên.
- Đao pháp quá kém.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn di chuyển đến sau lưng tên sát thủ một cách cực kỳ quỷ dị, sau đó đấm vào gáy đối phương.
Tên sát thủ không may kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó té xuống đất ngất xỉu.
Mà khoảnh khắc này những hành động của hai người cũng kinh động đêns rất nhiều người, đội cảnh sát hình sự số sáu đã có vài người phóng ra.
- Hạ Thiên, có chuyện gì vậy?
Lý Bình thấy một người cảnh sát nằm dưới chân Hạ Thiên thì lập tức sinh ra cảm giác không ổn, người này chạy đến đây đánh cảnh sát sao?
- Lý đại ca, anh biết số điện thoại của cảnh sát tỷ tỷ không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lý Bình có chút dở khóc dở cười:
- Hạ Thiên, bây giờ cậu lấy số điện thoại của đội trưởng làm gì? Nếu chị ấy biết cậu đánh cảnh sát trong đây thì sẽ rất tức giận.
- Tôi không đánh cảnh sát.
Hạ Thiên nói rất vô tội:
- Người này không phải cảnh sát, là sát thủ, tôi phải báo cho cảnh sát tỷ tỷ để giúp phá án, như vậy cô ấy mới trở thành vợ tôi được.
Lý Bình chợt kinh ngạc:
- Hạ Thiên, cậu nói thật sao? Người này thật sự là sát thủ à?
- Tất nhiên là thật, cây đao này chính là hung khí của hắn.
Hạ Thiên chỉ chỉ vào cây đao nhọn trong tay tên sát thủ.
- Tôi sẽ lập tức điện thoại cho đội trưởng Lãnh.
Lý Bình lấy điện thoại ra, đây là chuyện lớn, cần phải thông báo ngay.
- Đừng gọi, để tôi gọi, trước hết tôi phải bắt cảnh sát tỷ tỷ đồng ý làm vợ, miễn xảy ra tình cảnh như ở bệnh viện lần trước.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Lý Bình có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, tôi sẽ nói số điện thoại của đội trưởng cho cậu.
Người khác không biết những gì xảy ra ở bệnh viện trước đó, nhưng Lý Bình là người trong cuộc và biết rất rõ. Phải biết rằng sau lần đó thì trong lòng hắn cũng thầm oán hận Lãnh Băng Băng, sao không chịu đồng ý làm vợ của Hạ Thiên? Nếu nàng đồng ý thì sau này có việc Lý Bình hắn sẽ có thể tìm Hạ Thiên yêu cầu hỗ trợ, dù là cướp hay sát thủ cũng có thể bắt được rất dễ, mà không cần mất vài năm thì Lý Bình cũng là đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
- Không cần cho cậu ấy.
Một tiếng quát lạnh vang lên từ phía bên kia.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ sớm không về muộn không về, sao bây giờ lại quay về.
Lý Bình cũng không ngờ Lãnh Băng Băng vừa mới quay về, hắn bị nàng quát lớn, tất nhiên sẽ không còn tâm tư nói số điện thoại cho Hạ Thiên, chỉ có thể dùng ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn Hạ Thiên.
- Trước tiên phải bắt người, sau đó đưa vào phòng thẩm vấn.
Lãnh Băng Băng phân phó một câu, ngay lập tức có người ra tay.
Đám cảnh sát hình sự chợt trở nên bận rộn, mà Hạ Thiên không có việc gì cũng đến văn phòng ngồi xuống, cũng không có người đuổi đi, không có người quan tâm đến hắn.
Cũng không phải mọi người có ý kiến với Hạ Thiên, thực tế có ý kiến với hắn chỉ là Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng là lãnh đạo nơi đây, nếu nàng đã có ý kiến với hắn thì những người khác không dám lôi kéo làm quen, bọn họ cũng không muốn bị Lãnh Băng Băng gây khó dễ.
Lãnh Băng Băng quả thật rất có ý kiến với Hạ Thiên, trong cục công an Giang Hải thì nàng là người có tỉ lệ phá án cao nhất, có người còn tán dương nàng là thần thám trời sinh, dù bất kể là vụ án gì rơi vào tay nàng đều được phá án thuận lợi và kẻ thủ ác phải bị bắt giam. Nhưng gần đây không biết vì sao một thần thám như nàng lại giống như kẻ mới vào nghề trước mặt Hạ Thiên, chỉ là một vụ án cướp của giết người mà tiểu tử này lại nói vài lời và chuyển thành hung án giết người.
Khi tập hợp tất cả vật chứng và căn cứ thì Lãnh Băng Băng cũng thấy phán đoán của Hạ Thiên là không sai, mà hắn bắt được tên kia cũng chính là sát thủ đã ra tay giết người, hơn nữa còn là sát thủ có vài phần danh tiếng. Tên sát thủ này có một sở thích biến thái, mỗi lần giết người đều phải giêt cả nhà, vì vậy lúc này hắn biết còn một cô gái sót lại nên quyết định đến cục công an xử lý nốt, nếu không phải là như vậy thì hắn đã sớm rời khỏi thành phố Giang Hải. Cũng vì tên sát thủ có sở thích biến thái như vậy nên mới tự mang đến phiền phức cho mình, nhưng cũng vì thế hắn mới nổi danh.
Cừu Thất vốn là tên sát thủ được bộ công an phát lệnh truy nã, đáng lý ra bây giờ bắt được tên này thì Lãnh Băng Băng phải vui sướng mới đúng, nhưng lúc này nàng khó vui nổi, vì toàn đội cảnh sát hình sự đều biết chiến công thuộc về Hạ Thiên.
Quan trong là đã bắt được Cừu Thất nhưng Lãnh Băng Băng thấy vụ án vẫn chưa kết thúc, rốt cuộc mục tiêu của Cừu Thất là Mạc Tử Luân hay Lê San. Mạc Tử Luân là phóng viên, Lê San là người dẫn chương trình, bọn họ đắc tội với kẻ nào mà cần phải phái sát thủ đến xử lý? Tất cả đều chưa thể trả lời, vì vậy có thể nói bây giờ vụ án mới bắt đầu, những chuyện cần điều tra còn rất nhiều.
Bây giờ kẻ nắm giữ nhiều tin tức nhất là Cừu Thất đã tỉnh nhưng hắn không nói lời nào, không kiếm được bất kỳ tin tức gì có giá trị trong miệng người này.
Lãnh Băng Băng từ trong phòng thẩm vấn đi ra mà vẻ mặt vẫn rất khó coi, dù nàng đã sớm dự đoán đối phương không dễ mở miệng, nhưng nàng không ngờ đối phương căn bản là chẳng mở miệng, giống như người câm.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có cần tôi giúp một tay không?
Điều làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy bực bội nhất là Hạ Thiên tiếp tục bâu lại.
- Cậu không làm phiền tôi chính là giúp tôi.
Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, nàng xoay người đi vào phòng làm việc của mình rồi đóng cửa lại.
- Này, Hạ Thiên, cậu có biện pháp để tên kia mở miệng sao?
Lý Bình khẽ hỏi.
- Tôi có thể đánh để hắn phải mở miệng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Điều này, không được tra tấn bức cung.
Lý Bình có chút bất đắc dĩ, nếu có thể tra tấn bức cung thì hắn cũng đã làm cho tên kia mở miệng rồi.
- Tôi có thể làm cho trên người hắn không có chút thương tích.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Tam sư phụ của tôi có nói, bức cung hay không chẳng có gì, chỉ cần không bị người ta chụp lấy chứng cứ bức cung là được.
Lý Bình không khỏi nghĩ đến Tô Tử Cường, tên kia bị Hạ Thiên đánh vào bệnh viện nhưng cuối cùng pháp y lại không thấy có vết thương.
Lý Bình không khỏi cảm thấy động tâm, nhưng hắn vẫn không dám làm chủ, chỉ biết đi vào phòng làm việc để trưng cầu ý kiến của Lãnh Băng Băng.
Đáng tiếc là lời đề nghị này bị Lãnh Băng Băng bác bỏ không chút do dự, nàng hoàn toàn không muốn Hạ Thiên xen vào việc của mình.
- Hạ Thiên, đội trưởng không đồng ý, tôi cũng không có biện pháp. Tôi thấy cậu nên về đi, hôm nay tâm tình của đội trưởng không được tốt.
Lý Bình dùng giọng bất đắc dĩ nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng bỏ đi rất nhanh, nguyên nhân cũng không phải là những lời này của Lý Bình, hắn nhận được điện thoại của Kiều Tiểu Kiều.
Khi Hạ Thiên tiến vào tòa nhà Kiều gia thì bảo vệ có vẻ rất căng thẳng, tất cả đều đứng ra ngăn cản những người xa lạ.
Hạ Thiên lại không có gì, vì Kiều Đông Hải đứng chờ hắn ở cổng vào.
Hạ Thiên đi theo Kiều Đông Hải lên lầu chín, hắn nhíu mày, người nơi đây quá nhiều, chỉ xét về bảo vệ đã có mười người. Đây vốn là khu vực tư nhân của Kiều Tiểu Kiều, bây giờ lại làm người ta sinh ra cảm giác chen chúc.
Khi Hạ Thiên vào phòng tiếp khách thì thở phào, Kiều Tiểu Kiều vẫn bình yên ngồi trên ghế sa lông, trước đó hắn lo lắng nàng xảy ra chuyện.
- Chồng!
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều không được tốt lắm, khi thấy Hạ Thiên thì phóng vào ngực. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vợ, em làm sao vậy?
Hạ Thiên ôm lấy nàng, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn những người khác:
- Có người ức hiếp em sao? Nói cho anh biết, anh đánh hắn.
- Khụ, khụ... ....
Kiều Đông Hải có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng:
- Hạ Thiên, đừng hiểu lầm, người nơi đây sao dám ức hiếp Tiểu Kiều?
- Đại ca, anh nói đám bảo vệ kia rút ra đi, chồng em đã đến, nơi này không cần bọn họ nữa.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Được, anh sẽ cho bọn họ xuống dưới chờ.
Kiều Đông Hải phất tay:
- Các anh đi ra ngoài, bảo vệ bên ngoài là được.
Đám bảo vệ này là người của Kiều Đông Hải, bâ giờ hắn ra lệnh thì bọn họ tất nhiên sẽ đi sạch. Lúc này trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ba người Hạ Thiên, Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Hải.
- Vợ, hai bảo vệ của em đâu?
Hạ Thiên có chút buồn bực, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi gần đây luôn theo sát Kiều Tiểu Kiều như hình với bóng, sao bây giờ lại không thấy đâu?
- Hạ Thiên, đây là nguyên nhân Kiều Tiểu Kiều vội vàng tìm cậu.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh nói ngay:
- Vừa rồi có người muốn giết Tiểu Kiều, may mà Phượng Nhi ngăn cản một đạn, vì vậy Tiểu Kiều mới không có việc gì.
- Tên khốn nào muốn giết vợ tôi? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạ Thiên lập tức nổi giận.
- Tạm thời không biết thân phận của sát thủ, căn cứ vào phán đoán của Hoàng Nhi thì sát thủ là dân chuyên nghiệp, lần này không thành công nhưng đối phương đã bỏ chạy, vì vậy mới để cậu đến bảo vệ Tiểu Kiều.
Kiều Đông Hải giải thích.
Tuy trong mắt người ngoài thì Kiều Đông Hải chỉ là một thiếu gia giả vờ là nghệ thuật gia đi lừa các ngôi sao ca nhạc, nhưng thực chất hắn có địa vị rất quan trọng ở Kiều gia. Vấn đề bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người của Kiều gia đều do Kiều Đông Hải phụ trách. Vừa rồi Kiều Tiểu Kiều gặp chuyện không may, hắn lập tức mang theo một đám bảo vệ tốt nhất nhanh chóng tiến vào tòa nhà, đẩy mạnh công tác bảo vệ ở đây.
Trong Kiều gia có rất nhiều người có ý kiến với Kiều Tiểu Kiều, nhưng không ai hy vọng Kiều Tiểu Kiều sẽ gặp phải chuyện không may, đây là điều không thể nghi ngờ. Vì mọi người biết Kiều Tiểu Kiều còn sống thì tiền mặt mới chảy cuồn cuộn vào Kiều gia, dù Kiều Tiểu Kiều làm Kiều Chấn Quốc tức giận ói máu, nhưng sau khi biết nàng bị ám sát thì lập tức gọi điện thoại đến, ngay cả vấn đề tìm Hạ Thiên đến cũng được Kiều Chấn Quốc nói ra.
- Phượng Nhi đâu?
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Tôi muốn nhìn viên đạn.
- Phượng Nhi đang nghỉ ngơi ở căn phòng bên cạnh, viên đạn đã được lấy ra, Hoàng Nhi đang chăm sóc.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Chồng, anh có thể nhìn viên đạn mà phán đoán ra thân phận của sát thủ sao?
- Không nhất định nếu chỉ là sát thủ bình thường thì viên đạn chỉ là bình thường, nhưng nếu là sát thủ có tên tuổi lớn thì thường có tiêu chí của mình trên đạn, vì bọn họ không sợ đối phương biết được thân phận, ngược lại còn muốn nói rõ cho người ta biết.
Hạ Thiên giải thích, tất nhiên đây là những gì Nhị sư phụ nói cho hắn. Năm xưa Nhị sư phụ cũng có ký hiệu đặc biệt, tất nhiên tiêu chí của sư phụ cũng không nằm trên đạn, vì sư phụ thích dùng dao.
Thọc gậy bánh xe.
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - http://vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Vị cán bộ công an nhân dân trẻ tuổi đang trực ban ở phòng hộ tịch thấy Lãnh Băng Băng đột nhiên hàng lâm thì sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng. Lúc này Lãnh Băng Băng muốn hắn làm giấy chứng minh cho Hạ Thiên, tất nhiên hắn sẽ không dám chậm trễ.
- Cậu ở đây điền vào tài liệu, tôi còn có việc, cũng không thể chờ cậu được.
Sau khi làm xong công việc thì Lãnh Băng Băng ném Hạ Thiên ở lại phòng hộ tịch, nhưng sau này nàng chính thức hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.
Bây giờ Hạ Thiên không có sổ hộ khẩu, không có giấy khai sinh, không địa chỉ nhà, không có thứ gì. Nhưng tất cả đều không có gì đáng quan tâm, Lãnh Băng Băng đã nói rõ, làm cho hắn một cái hộ khẩu riêng cũng không có vấn đề.
Dưới sự chỉ đạo của vị công an nhân dân trẻ tuổi, Hạ Thiên mất nửa giờ để điền vào hồ sơ cá nhân, sau đó vị công an nói rằng vài ngày sau sẽ có giấy chứng minh. Người thường tất nhiên sẽ không được nhanh như vậy, nhưng đây là người được Lãnh Băng Băng đưa đến, tất nhiên phải xử lý ưu tiên.
Sau đó Hạ Thiên lại đi đến đội cảnh sát hình sự, đáng tiếc là Lãnh Băng Băng đã mất hút, không biết có phải nàng dự đoán được hắn có quay lại hay không mà vội vàng chạy mất.
- Ôi, đáng tiếc, đáng lý ra phải cùng dùng cơm với cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên có chút tiếc hận, nếu Lãnh Băng Băng không có mặt thì hắn cũng không muốn ở lại cục công an làm gì.
Khi Hạ Thiên đang định bỏ đi thì có một người tiến vào, đó là Hoàng An Bình.
Khi Hoàng An Bình nhìn thấy Hạ Thiên thì có chút mê hoặc, ngay sau đó lại trở nên vui mừng:
- Hạ Thiên sao? Cậu là Hạ Thiên, có đúng không? Tôi còn ấn tượng với cậu.
- Không sai, là tôi, có gì sao? Không phải anh đến tìm vợ của tôi đấy chứ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hoàng An Bình.
- Vợ của cậu sao?
Đầu tiên Hoàng An Bình có chút sững sờ, ngay sau đó đã hiểu ra:
- À, cậu nói đến người đẹp băng giá sao? Không, tất nhiên là không, khi đó đầu óc của tôi có vấn đề, thật ra tôi không có ý gì với cô ấy, cũng không biết vì sao khi đó đầu óc rối loạn, toàn nghĩ ra những vấn đề vớ vẩn.
Hoàng An Bình giải thích một lượt, điều này làm Hạ Thiên giảm đi vài phần địch ý, nếu đối phương không phải đến cướp vợ mình thì cũng dễ nói chuyện hơn.
Khi thấy Hạ Thiên không nói chuyện thì Hoàng An Bình vội vàng mời mọc:
- Hạ Thiên, bây giờ đã là giữa trưa, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, tôi đang định ngày mai đến tìm cậu. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ người này còn muốn trị bệnh sao?
- Cũng không có gì, chẳng qua chỉ cảm ơn cậu, mặt khác tôi cũng biết cậu là cao nhân, muốn kết giao bạn bè.
Hoàng An Bình trực tiếp nói ra ý đồ, cũng không muốn loanh quanh cho mệt.
Hạ Thiên là người thích trực tiếp, vì vậy mà ấn tượng với Hoàng An Bình lại tốt hơn, hắn gật đầu:
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.
Hai người đi đến một quán ăn bên ngoài cục công an, gọi vài món, uống vài chai bia, bắt đầu trò chuyện.
- Hạ Thiên, không gạt cậu, tôi thật sự cảm ơn cậu, nó cậu là cha mẹ cứu tôi sống lại cũng không quá khoa trương.
Hoàng An Bình rót bia cho Hạ Thiên:
- Tôi mời cậu một ly, sau này cậu là anh em của Hoàng An Bình tôi.
Hạ Thiên cũng không uống bia, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Hoàng An Bình:
- Anh thật sự không còn muốn theo đuổi vợ tôi nữa đấy chứ?
- Tất nhiên là thật, người đẹp băng giá dáng người rất tốt, nhưng cô ấy quá lạnh, tôi không thích hợp với cô ấy.
Hoàng An Bình đột nhiên dùng tay đâm vào người Hạ Thiên, ngay sau đó hắn lại chỉ ra cửa quán ăn:
- Này, Hạ Thiên, cậu xem, thật ra đó là kiểu mẫu mà tôi ưa thích, nhưng rất tiếc cô ấy đã có chồng.
Ngoài cửa là một nữ cảnh sát, người này hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, bộ dạng rất đẹp, dáng người khá tốt, tuy không nóng bỏng bằng Lãnh Băng Băng nhưng lại có một hương vị khác.
- Ông chủ, cho tôi một phần thức ăn nhanh.
Nữ cảnh sát nói rất trong, nàng quay đầu giống như cảm giác được Hoàng An Bình đang nhìn mình, vẻ mặt có chút ngượng ngugnf.
- Anh thật sự thích cô ấy sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng yên lòng, người này không thích Lãnh Băng Băng thì không có uy hiếp gì với hắn.
- Ừ, thật ra tôi yêu cô ấy đã lâu, cô ấy tên là Tiêu Mai, cũng là cảnh sát hình sự nhưng lại ở phòng hồ sơ.
Hoàng An Bình khẽ nói.
- Nếu anh thật sự yêu cô ấy thì nên cướp lấy làm vợ luôn đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng uống bia.
- Nhưng nàng đã có chồng.
Hoàng An Bình nói.
- Có liên quan gì?
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Tôi đã thích ai thì nhất định phải lấy làm vợ, giống như cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhất định phải lấy cô ấy làm vợ.
- Khụ...Hạ Thiên, nói đến người đẹp băng giá thì tôi thật sự bội phục cậu, tôi sao có thể so sánh với cậu cho được? Mà những chuyện cướp vợ này tôi cũng không làm được. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng An Bình nói như vậy nhưng vẫn không nhịn được phải nhìn chằm chằm vào Tiêu Mai, hắn đã ngấp nghé đối phương từ lâu, tất nhiên sẽ rất muốn chụp vào trong tay.
Hạ Thiên dùng ánh mắt xem thường nhìn Hoàng An Bình:
- Nếu anh có gan thì mới có thể làm bạn của tôi được, đàn ông mà không có gan thì cũng giống như phụ nữ, không ai yêu cho được.
Hoàng An Bình có chút xấu hổ, lời này đúng là hắn chưa tưng được nghe.
- Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, bây giờ có lẽ Tiểu Mai kia có vấn đề với chồng, bây giờ anh theo đuổi là cơ hội tốt.
Hạ Thiên nói một câu.
Hoàng An Bình chợt sững sờ:
- Hạ Thiên, sao cậu biết, trước kia cậu có quen biết với cô ấy sao?
- Có tin hay không là tùy anh, dù sao tôi cũng biết ít nhất một tháng qua cô ấy chưa từng lên giường với đàn ông. Nếu cô ấy còn tình cảm với chồng và chồng còn tình cảm với cô ấy thì sao lại không đụng vào nhau?
Hạ Thiên bĩu môi nói.
- Thứ này cậu cũng nhìn ra được sao?
Hoàng An Bình chợt ngẩn ngơ, đúng là thần.
- Cướp hay không thì phải xem vào anh.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nếu không sợ anh tranh cướp cảnh sát tỷ tỷ thì tôi chẳng nói cho anh biết những vấn đề này làm gì.
Thì ra Hạ Thiên vẫn còn lo lắng với Hoàng An Bình, tuy nói mắc bệnh tâm thần sẽ làm ý nghĩ của con người biến đổi, nhưng Hoàng An Bình nhiễm bệnh và sinh ra say mê Lãnh Băng Băng, tất nhiên tận đáy lòng phải có ý đồ với nàng. Vì vậy Hạ Thiên mới giật dây để Hoàng An Bình theo đuổi Tiêu Mai, dù sao thì hắn cũng không thích cô nàng này, để Hoàng An Bình theo đuổi thì rất tốt.
Hoàng An Bình nhìn chằm chằm vào Tiêu Mai, vẻ mặt hắn biến đổi vài lượt. Một lát sau hắn đột nhiên uống cạn ly bia trong tay rồi cắn răng nói:
- Được, tôi nghe lời cậu, cậu có thể làm tôi trở thành người bình thường một lần nữa, tôi cũng tin tưởng cậu một lần, tôi cũng muốn được sống lại trong tình trường, phải cướp lấy cô ấy.
- Được rồi, đợi đến khi anh cướp được cô ấy thì mới có tư cách làm bạn với tôi.
Hạ Thiên rất hài lòng vì quyết định của Hoàng An Bình:
- Này, cụng ly!
- Được.
Hoàng An Bình lại nâng ly bia lên.
- Này, bây giờ anh có thể bắt đầu theo đuổi được rồi, cơ hội khó kiếm đấy.
Sau khi uống xong ly bia thì Hạ Thiên lập tức thúc dục Hoàng An Bình.
- Bây giờ sao?
Hoàng An Bình chợt sững sờ, có nhanh quá không?
Nhưng đúng lúc này Hoàng An Bình nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Hạ Thiên, hắn chợt bùng lên một luồng khí thế. Tiểu tử này dám sàm sỡ với cả người đẹp băng giá, mình đường đường là con trai của cục trưởng cục công an, là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sao không có gan theo đuổi một nữ cảnh sát phòng hồ sơ?
Có chồng thì thế nào? Những năm gần đây ly hôn đầy đường, tục ngữ nói chỉ cần có sức vung cán cuốc thì cây nào không đổ? Ông đây phải đào cây mới được.
Hoàng An Bình nghĩ vậy thì lập tức đứng lên đi về phía Tiêu Mai.
- Tiêu Mai, trùng hợp quá, em cũng ra đây dùng cơm sao?
Hoàng An Bình trực tiếp ngồi xuống đối diện với Tiêu Mai.
- Đúng vậy, rất trùng hợp.
Tiêu Mai ngẩng đầu nhìn Hoàng An Bình, gương mặt đỏ hồng.
Thật ra cũng chẳng có gì trùng hợp ở đây cả, quán ăn này nằm ở bên ngoài cục công an, thường thì người trong cục ra đây ăn uống và gặp mặt nhau không phải là hiếm. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng An Bình đã quyết định "cưa" thì phải tìm lời để nói với Tiêu Mai. Chỉ cần nhìn qua là biết ấn tượng của Tiêu Mai về Hoàng An Bình là rất tốt, hai người trò chuyện rất rôm rả. Mà Hạ Thiên thì cảm thấy nhàn chám, không có việc gì làm nên hắn quyết định bỏ đi. Hắn không có hứng thú làm bà mối cho người khác, nhưng hôm nay Hoàng An Bình để lại cho hắn ấn tượng rất tốt, mà hắn cũng muốn giải quyết một tình địch.
Hạ Thiên đi ra nhà hàng lại tiến vào cục công an, Hoàng An Bình tán tỉnh nữ cảnh sát cũng làm cho Hạ Thiên động tâm, hắn muốn vào bồi dưỡng cảm tình với cảnh sát tỷ tỷ.
Nhưng đáng tiếc là Hạ Thiên tiến vào đội cảnh sát hình sự và biết cảnh sát tỷ tỷ còn chưa trở lại. Bây giờ hắn là người quen của đội cảnh sát hình sự số sáu, cảnh sát bên trong đội căn bản đều biết hắn, cũng biết tiểu tử kia có ý với Lãnh Băng Băng.
Nếu Hạ Thiên không thể bồi dưỡng cảm tình với cảnh sát tỷ tỷ thì chỉ có thể đi về bồi dưỡng với chị Hinh, vì rơi vào thế đường cùng nên hắn đành phải rời khỏi cục công an và chuẩn bị đi về cửa hàng hoa.
Trên đường đi ra khỏi cục công an thì một người cảnh sát đi sát qua bên người Hạ Thiên, một luồng khí tức quen thuộc xộc vào mũi. Hắn lập tức nhíu mày rồi xoay người nói lớn:
- Này, anh đứng lại đó cho tôi.
Tên kia xoay người, đây là một cảnh sát bình thường, dánh người bình thường, bộ dạng bình thường, không có gì đặc biệt. Hắn nhìn Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Cậu gọi tôi.
- Không sai, là gọi anh.
Hạ Thiên đi về phía tên cảnh sát:
- Này đại ca, kỹ thuật giết người của anh cũng không quá tốt đâu.
- Này đồng chí, tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Tên cảnh sát có chút không vui:
- Cậu là người đến làm việc ở cục công an sao?
- Chú đến đây để giết cô bé kia sao?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Cậu giết người mà không thấy được cô bé là rất ngu, bây giờ thấy có người may mắn tồn tại thì quay lại cục công an ra tay hạ sát. Đúng là quá ngu ngốc, tất nhiên ngu ngốc nhất chính là đến giết người khi có mặt tôi ở đây. Này, sư phụ anh dạy anh thế nào?
Tên cảnh sát nghe thấy vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn đột nhiên vung tay, một luồng hàn quang phóng về phía Hạ Thiên. Ngay sau đó trên tay hắn lóe lên ánh sáng của một con dao nhọn, hắn phóng đến Hạ Thiên.
- Anh rất ngốc, lúc nà chạy trốn mới là biện pháp tốt.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn vươn tay chụp lấy phi đao rồi ném về phía tên sát thủ cảnh sát.
Tên sát thủ lộn một vòng tránh phi đao, ngay sau đó hắn lập tức bỏ chạy, rõ ràng đã quyết định bỏ chạy theo cách nói của Hạ Thiên.
- Thật ra tôi cũn quên nói cho anh biết, tuy bỏ chạy là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này, nhưng ở trước mặt tôi mà bỏ chạy là không hiệu quả.
Âm thanh cười hì hì của Hạ Thiên truyền vào tai làm tên sát thủ sinh ra cảm giác hồn bay phách lạc, lần đầu tiên hắn thấy mình là con mồi của kẻ khác.
__________________
Chương 84:
Sát thủ..
Dịch. Masta4ever
Nguồn: Nhóm dịch Tepga - http://vipvandan.vn
Nội dung thu gọn
Tên sát thủ kia chạy trốn rất nhanh, nhưng hắn dù có chạy nhanh hơn thì Hạ Thiên cũng luôn đi theo bên cạnh. Sau đó cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chạy trốn cũng không phải là biện pháp tốt nhất, thôi thì quyết định liều mạng.
Tên sát thủ đột nhiên dừng lại, tất nhiên Hạ Thiên cũng ngừng lại, mà cây đao trên tay hắn lại đâm về phía Hạ Thiên.
- Đao pháp quá kém.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn di chuyển đến sau lưng tên sát thủ một cách cực kỳ quỷ dị, sau đó đấm vào gáy đối phương.
Tên sát thủ không may kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó té xuống đất ngất xỉu.
Mà khoảnh khắc này những hành động của hai người cũng kinh động đêns rất nhiều người, đội cảnh sát hình sự số sáu đã có vài người phóng ra.
- Hạ Thiên, có chuyện gì vậy?
Lý Bình thấy một người cảnh sát nằm dưới chân Hạ Thiên thì lập tức sinh ra cảm giác không ổn, người này chạy đến đây đánh cảnh sát sao?
- Lý đại ca, anh biết số điện thoại của cảnh sát tỷ tỷ không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lý Bình có chút dở khóc dở cười:
- Hạ Thiên, bây giờ cậu lấy số điện thoại của đội trưởng làm gì? Nếu chị ấy biết cậu đánh cảnh sát trong đây thì sẽ rất tức giận.
- Tôi không đánh cảnh sát.
Hạ Thiên nói rất vô tội:
- Người này không phải cảnh sát, là sát thủ, tôi phải báo cho cảnh sát tỷ tỷ để giúp phá án, như vậy cô ấy mới trở thành vợ tôi được.
Lý Bình chợt kinh ngạc:
- Hạ Thiên, cậu nói thật sao? Người này thật sự là sát thủ à?
- Tất nhiên là thật, cây đao này chính là hung khí của hắn.
Hạ Thiên chỉ chỉ vào cây đao nhọn trong tay tên sát thủ.
- Tôi sẽ lập tức điện thoại cho đội trưởng Lãnh.
Lý Bình lấy điện thoại ra, đây là chuyện lớn, cần phải thông báo ngay.
- Đừng gọi, để tôi gọi, trước hết tôi phải bắt cảnh sát tỷ tỷ đồng ý làm vợ, miễn xảy ra tình cảnh như ở bệnh viện lần trước.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Lý Bình có chút bất đắc dĩ:
- Được rồi, tôi sẽ nói số điện thoại của đội trưởng cho cậu.
Người khác không biết những gì xảy ra ở bệnh viện trước đó, nhưng Lý Bình là người trong cuộc và biết rất rõ. Phải biết rằng sau lần đó thì trong lòng hắn cũng thầm oán hận Lãnh Băng Băng, sao không chịu đồng ý làm vợ của Hạ Thiên? Nếu nàng đồng ý thì sau này có việc Lý Bình hắn sẽ có thể tìm Hạ Thiên yêu cầu hỗ trợ, dù là cướp hay sát thủ cũng có thể bắt được rất dễ, mà không cần mất vài năm thì Lý Bình cũng là đại đội trưởng cảnh sát hình sự.
- Không cần cho cậu ấy.
Một tiếng quát lạnh vang lên từ phía bên kia.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ sớm không về muộn không về, sao bây giờ lại quay về.
Lý Bình cũng không ngờ Lãnh Băng Băng vừa mới quay về, hắn bị nàng quát lớn, tất nhiên sẽ không còn tâm tư nói số điện thoại cho Hạ Thiên, chỉ có thể dùng ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn Hạ Thiên.
- Trước tiên phải bắt người, sau đó đưa vào phòng thẩm vấn.
Lãnh Băng Băng phân phó một câu, ngay lập tức có người ra tay.
Đám cảnh sát hình sự chợt trở nên bận rộn, mà Hạ Thiên không có việc gì cũng đến văn phòng ngồi xuống, cũng không có người đuổi đi, không có người quan tâm đến hắn.
Cũng không phải mọi người có ý kiến với Hạ Thiên, thực tế có ý kiến với hắn chỉ là Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng là lãnh đạo nơi đây, nếu nàng đã có ý kiến với hắn thì những người khác không dám lôi kéo làm quen, bọn họ cũng không muốn bị Lãnh Băng Băng gây khó dễ.
Lãnh Băng Băng quả thật rất có ý kiến với Hạ Thiên, trong cục công an Giang Hải thì nàng là người có tỉ lệ phá án cao nhất, có người còn tán dương nàng là thần thám trời sinh, dù bất kể là vụ án gì rơi vào tay nàng đều được phá án thuận lợi và kẻ thủ ác phải bị bắt giam. Nhưng gần đây không biết vì sao một thần thám như nàng lại giống như kẻ mới vào nghề trước mặt Hạ Thiên, chỉ là một vụ án cướp của giết người mà tiểu tử này lại nói vài lời và chuyển thành hung án giết người.
Khi tập hợp tất cả vật chứng và căn cứ thì Lãnh Băng Băng cũng thấy phán đoán của Hạ Thiên là không sai, mà hắn bắt được tên kia cũng chính là sát thủ đã ra tay giết người, hơn nữa còn là sát thủ có vài phần danh tiếng. Tên sát thủ này có một sở thích biến thái, mỗi lần giết người đều phải giêt cả nhà, vì vậy lúc này hắn biết còn một cô gái sót lại nên quyết định đến cục công an xử lý nốt, nếu không phải là như vậy thì hắn đã sớm rời khỏi thành phố Giang Hải. Cũng vì tên sát thủ có sở thích biến thái như vậy nên mới tự mang đến phiền phức cho mình, nhưng cũng vì thế hắn mới nổi danh.
Cừu Thất vốn là tên sát thủ được bộ công an phát lệnh truy nã, đáng lý ra bây giờ bắt được tên này thì Lãnh Băng Băng phải vui sướng mới đúng, nhưng lúc này nàng khó vui nổi, vì toàn đội cảnh sát hình sự đều biết chiến công thuộc về Hạ Thiên.
Quan trong là đã bắt được Cừu Thất nhưng Lãnh Băng Băng thấy vụ án vẫn chưa kết thúc, rốt cuộc mục tiêu của Cừu Thất là Mạc Tử Luân hay Lê San. Mạc Tử Luân là phóng viên, Lê San là người dẫn chương trình, bọn họ đắc tội với kẻ nào mà cần phải phái sát thủ đến xử lý? Tất cả đều chưa thể trả lời, vì vậy có thể nói bây giờ vụ án mới bắt đầu, những chuyện cần điều tra còn rất nhiều.
Bây giờ kẻ nắm giữ nhiều tin tức nhất là Cừu Thất đã tỉnh nhưng hắn không nói lời nào, không kiếm được bất kỳ tin tức gì có giá trị trong miệng người này.
Lãnh Băng Băng từ trong phòng thẩm vấn đi ra mà vẻ mặt vẫn rất khó coi, dù nàng đã sớm dự đoán đối phương không dễ mở miệng, nhưng nàng không ngờ đối phương căn bản là chẳng mở miệng, giống như người câm.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có cần tôi giúp một tay không?
Điều làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy bực bội nhất là Hạ Thiên tiếp tục bâu lại.
- Cậu không làm phiền tôi chính là giúp tôi.
Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, nàng xoay người đi vào phòng làm việc của mình rồi đóng cửa lại.
- Này, Hạ Thiên, cậu có biện pháp để tên kia mở miệng sao?
Lý Bình khẽ hỏi.
- Tôi có thể đánh để hắn phải mở miệng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Điều này, không được tra tấn bức cung.
Lý Bình có chút bất đắc dĩ, nếu có thể tra tấn bức cung thì hắn cũng đã làm cho tên kia mở miệng rồi.
- Tôi có thể làm cho trên người hắn không có chút thương tích.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Tam sư phụ của tôi có nói, bức cung hay không chẳng có gì, chỉ cần không bị người ta chụp lấy chứng cứ bức cung là được.
Lý Bình không khỏi nghĩ đến Tô Tử Cường, tên kia bị Hạ Thiên đánh vào bệnh viện nhưng cuối cùng pháp y lại không thấy có vết thương.
Lý Bình không khỏi cảm thấy động tâm, nhưng hắn vẫn không dám làm chủ, chỉ biết đi vào phòng làm việc để trưng cầu ý kiến của Lãnh Băng Băng.
Đáng tiếc là lời đề nghị này bị Lãnh Băng Băng bác bỏ không chút do dự, nàng hoàn toàn không muốn Hạ Thiên xen vào việc của mình.
- Hạ Thiên, đội trưởng không đồng ý, tôi cũng không có biện pháp. Tôi thấy cậu nên về đi, hôm nay tâm tình của đội trưởng không được tốt.
Lý Bình dùng giọng bất đắc dĩ nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng bỏ đi rất nhanh, nguyên nhân cũng không phải là những lời này của Lý Bình, hắn nhận được điện thoại của Kiều Tiểu Kiều.
Khi Hạ Thiên tiến vào tòa nhà Kiều gia thì bảo vệ có vẻ rất căng thẳng, tất cả đều đứng ra ngăn cản những người xa lạ.
Hạ Thiên lại không có gì, vì Kiều Đông Hải đứng chờ hắn ở cổng vào.
Hạ Thiên đi theo Kiều Đông Hải lên lầu chín, hắn nhíu mày, người nơi đây quá nhiều, chỉ xét về bảo vệ đã có mười người. Đây vốn là khu vực tư nhân của Kiều Tiểu Kiều, bây giờ lại làm người ta sinh ra cảm giác chen chúc.
Khi Hạ Thiên vào phòng tiếp khách thì thở phào, Kiều Tiểu Kiều vẫn bình yên ngồi trên ghế sa lông, trước đó hắn lo lắng nàng xảy ra chuyện.
- Chồng!
Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều không được tốt lắm, khi thấy Hạ Thiên thì phóng vào ngực. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vợ, em làm sao vậy?
Hạ Thiên ôm lấy nàng, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn những người khác:
- Có người ức hiếp em sao? Nói cho anh biết, anh đánh hắn.
- Khụ, khụ... ....
Kiều Đông Hải có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng:
- Hạ Thiên, đừng hiểu lầm, người nơi đây sao dám ức hiếp Tiểu Kiều?
- Đại ca, anh nói đám bảo vệ kia rút ra đi, chồng em đã đến, nơi này không cần bọn họ nữa.
Kiều Tiểu Kiều nói.
- Được, anh sẽ cho bọn họ xuống dưới chờ.
Kiều Đông Hải phất tay:
- Các anh đi ra ngoài, bảo vệ bên ngoài là được.
Đám bảo vệ này là người của Kiều Đông Hải, bâ giờ hắn ra lệnh thì bọn họ tất nhiên sẽ đi sạch. Lúc này trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ba người Hạ Thiên, Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Hải.
- Vợ, hai bảo vệ của em đâu?
Hạ Thiên có chút buồn bực, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi gần đây luôn theo sát Kiều Tiểu Kiều như hình với bóng, sao bây giờ lại không thấy đâu?
- Hạ Thiên, đây là nguyên nhân Kiều Tiểu Kiều vội vàng tìm cậu.
Kiều Đông Hải ở bên cạnh nói ngay:
- Vừa rồi có người muốn giết Tiểu Kiều, may mà Phượng Nhi ngăn cản một đạn, vì vậy Tiểu Kiều mới không có việc gì.
- Tên khốn nào muốn giết vợ tôi? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạ Thiên lập tức nổi giận.
- Tạm thời không biết thân phận của sát thủ, căn cứ vào phán đoán của Hoàng Nhi thì sát thủ là dân chuyên nghiệp, lần này không thành công nhưng đối phương đã bỏ chạy, vì vậy mới để cậu đến bảo vệ Tiểu Kiều.
Kiều Đông Hải giải thích.
Tuy trong mắt người ngoài thì Kiều Đông Hải chỉ là một thiếu gia giả vờ là nghệ thuật gia đi lừa các ngôi sao ca nhạc, nhưng thực chất hắn có địa vị rất quan trọng ở Kiều gia. Vấn đề bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người của Kiều gia đều do Kiều Đông Hải phụ trách. Vừa rồi Kiều Tiểu Kiều gặp chuyện không may, hắn lập tức mang theo một đám bảo vệ tốt nhất nhanh chóng tiến vào tòa nhà, đẩy mạnh công tác bảo vệ ở đây.
Trong Kiều gia có rất nhiều người có ý kiến với Kiều Tiểu Kiều, nhưng không ai hy vọng Kiều Tiểu Kiều sẽ gặp phải chuyện không may, đây là điều không thể nghi ngờ. Vì mọi người biết Kiều Tiểu Kiều còn sống thì tiền mặt mới chảy cuồn cuộn vào Kiều gia, dù Kiều Tiểu Kiều làm Kiều Chấn Quốc tức giận ói máu, nhưng sau khi biết nàng bị ám sát thì lập tức gọi điện thoại đến, ngay cả vấn đề tìm Hạ Thiên đến cũng được Kiều Chấn Quốc nói ra.
- Phượng Nhi đâu?
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Tôi muốn nhìn viên đạn.
- Phượng Nhi đang nghỉ ngơi ở căn phòng bên cạnh, viên đạn đã được lấy ra, Hoàng Nhi đang chăm sóc.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:
- Chồng, anh có thể nhìn viên đạn mà phán đoán ra thân phận của sát thủ sao?
- Không nhất định nếu chỉ là sát thủ bình thường thì viên đạn chỉ là bình thường, nhưng nếu là sát thủ có tên tuổi lớn thì thường có tiêu chí của mình trên đạn, vì bọn họ không sợ đối phương biết được thân phận, ngược lại còn muốn nói rõ cho người ta biết.
Hạ Thiên giải thích, tất nhiên đây là những gì Nhị sư phụ nói cho hắn. Năm xưa Nhị sư phụ cũng có ký hiệu đặc biệt, tất nhiên tiêu chí của sư phụ cũng không nằm trên đạn, vì sư phụ thích dùng dao.