Chương 729
Xe bị người ta đập nát. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Chị, xe của chị... ....
Liễu Vân Anh ấp úng nói.
- Xe cảu chị làm sao?
Liễu Vân Mạn lập tức căng thẳng:
- Em không phải tông vào người ta đấy chứ?
- Không, không đụng vào ai cả.
Liễu Vân Anh lắp bắp một lúc lâu mới nói ra:
- Nhưng xe của chị bị người ta đập nát... ....
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn thiếu chút nữa thì thét lên:
- Chuyện gì xảy ra? Ai đập xe? Em đang ở đâu? Mau nói cho chị biết, chị sẽ đến ngay.
... ....
Sáng hôm nay Liễu Vân Anh cúp học, thật ra chuyện sinh viên cúp học là bình thường, đối với một Liễu Vân Anh thường xuyên cúp học thì quá bình thường. Thực tế cũng không phải chỉ có một mình nàng trốn học, nàng còn kéo theo hai người bạn đã từng bị người ta chọc là "câu lạc bộ máy bay", gồm Hàn Hiểu và Thẩm Vân.
Được sự trợ giúp của phong nhũ sương Hạ Thiên chỉ cách bào chế mà bây giờ dù là Hàn Hiểu hay Thẩm Vân không tính là ngực tấn công nhưng tuyệt đối không còn là sân bay, ba người bây giờ còn không bãi bõ cách gọi câu lạc bộ máy bay, hơn nữa còn xưng là thành viên câu lạc bộ máy bay. Mục tiêu của các nàng là có thể lái máy bay, tuy không được lái thì làm tiếp viên hàng không cũng được.
Nhưng bây giờ các nàng muốn bay là không thể nào, thực tế cả ba cũng biết mục tiêu này khó thành hiện thực. Gần đây Liễu Vân Anh thích xe của Liễu Vân Mạn, nàng cảm thấy chạy chiếc BMW X6 rất phong cách, vì vậy thỉnh thoảng nàng đến mượn xe của Liễu Vân Mạn đi hóng gió. Hôm nay Liễu Vân Mạn vừa lái xe đến bệnh viện thì Liễu Vân Anh đã chờ sẵn, sau đó nàng lái chiếc BMW đi.
- Vẫn là làm bác sĩ có tiền, xe này hình như có giá cả triệu.
Hàn Hiểu ngồi lên xe BMW mà nói bằng giọng hâm mộ:
- Nếu không chúng ta bỏ nghề tiếp viên hàng không, chuyển xuống làm bác sĩ cho rồi.
- Đừng hòng, chúng ta học ngoại ngữ, làm tiếp viên hàng không còn có thể được, nói làm bác sĩ sao, đúng là nằm mơ.
Thẩm Vân cũng không sợ đả kích chị em.
- Thật ra tiền lương của chị mình cũng không cao.
Liễu Vân Anh nói:
- Bây giờ tiền lương bệnh viện không tính là cao, chỉ cao hơn những công tác bình thường mà thôi, chị của mình cũng không lấy tiền lót tay, vì vậy một tháng chỉ vài chục ngàn, không đáng bao tiền.
- Có phải vậy không?
Hàn Hiểu không tin:
- Vậy sao chị cậu mua được xe xịn thế này?
- Cũng không phải không mua được, bà nội của mình rất có tiền, nhưng chị của mình không chịu lấy tiền của bà nội, chị mình dù tự mua cũng sẽ chẳng mua xe đắt thế này.
Liễu Vân Anh giải thích:
- Chị của mìn rất keo kiệt, bảo mua cho mình một chiếc cũng không chịu, trước kia chị ấy chỉ đi một chiếc IIantes chưa đến một trăm ngàn tệ.
- Vậy chiếc xe này lấy đâu ra?
Thẩm Vân có chút tò mò.
- Anh rể mua cho chị.
Liễu Vân Anh bĩu môi:
- Chính là người mà chúng ta đã gặp ở Hồ Bắc.
- Là anh ta sao?
Hàn Hiểu và Thẩm Vân chợt bừng tỉnh, các nàng tất nhiên có ấn tượng rất sâu với Hạ Thiên, không riêng gì người kia vừa là anh rể vừa là dượng của Liễu Vân Anh, hơn nữa vì anh ta mà ngực hai nàng mới phát triển mạnh, cũng vì Phong Nhũ Sương mà Hạ Thiên đưa ra cách điều chế.
- Chính là anh ta, vì vậy chị mình xem chiếc xe này như bảo bối, lúc bắt đầu cũng không chịu cho mình mượn xe, mình phải nài nỉ vài ngày chị ấy mới đồng ý.
Liễu Vân Anh có chút ghen ghét:
- Đợi đến khi anh rể quay lại, mình phải lừa anh ta, để anh ta mua xe cho mình.
- Anh rể của cậu đúng là có tiền.
Hàn Hiểu rất hâm mộ.
- Anh rể của mình không phải là đặc biệt có tiền, nhưng anh ấy rất đen tối. Cậu biết vài sao anh rể của mình có tiền mua xe không? Anh đi xem bệnh, thu người ta một triệu, sau đó dùng số tiền đó mua xe cho chị. Đúng là trái tim đen, mình cảm thấy anh ta còn đen tối hơn đám bác sĩ tâm địa hiểm độc trong bệnh viện.
Liễu Vân Anh bắt đầu rủa Hạ Thiên.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân cùng gật đầu, người này đúng là quá đáng, xem bệnh mà thu một triệu sao?
Nếu ba nàng mà biết rõ Hạ Thiên vừa thu một con bệnh ba mươi tỷ, cũng không biết cả ba có ngất đi không.
- Các người ăn điểm tâm chưa?
Liễu Vân Anh hỏi một câu.
- Chưa.
Hàn Hiểu đáp:
- Vừa mới thức dậy đã bị cậu kéo đi.
- Mình cũng vậy.
Thẩm Vân mở miệng nói:
- Mình muốn giảm béo.
- Ngu ngốc, dù giảm béo cũng không thể không ăn sáng, bạn không ăn bữa tối là được.
Liễu Vân Anh dừng xe ven đường:
- Chỗ đó có một nhà bán thức ăn sáng, người rất đông, hương vị rất ngon, chúng ta đi ăn chút gì đó, chút nữa mới có sức mà dạo phố. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi, nhưng cậu mời khách.
Hàn Hiểu gật đầu nói.
- Đúng vậy, ai bảo cậu bây giờ là người giàu có.
Thẩm Vân tán thành lời đề nghị của Hàn Hiểu.
Liễu Vân Anh cũng rất sảng khoái:
- Không có vấn đề.
Ba nữ sinh cùng đi ăn bữa sáng phong phú, nhưng Thẩm Vân công bố muốn giảm béo là ăn nhiều nhất. Khi các nàng đi ra ngoài thì Liễu Vân Anh chợt phát hiện bên cạnh chiếc xe có một cậu bé bốn năm tuổi.
Cậu bé này rất đáng yêu nhưng trong mắt Liễu Vân Anh thì chẳng đáng yêu tí nào, vì nó đang dùng một khẩu súng đồ chơi bắn vào xe.
- Này, cậu bé, đừng bắn xe chị.
Liễu Vân Anh lập tức nôn nóng, nàng vội vàng xông đến.
Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nó không tiêp tục bắn xe hơi mà chỉa súng vào Liễu Vân Anh:
- Ba ba, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi... ....
Liễu Vân Anh chợt buồn bực, nàng mà bị một đứa trẻ ức hiếp, nhưng nàng cũng không đánh nó. Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé, chỉ vài tuổi mà thôi, vì vậy nàng rơi vào đường cùng và chỉ biết dọa: Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, cậu bé, dùng súng bắn người là không tốt, nếu còn tiếp tục làm bậy thì chị sẽ gọi cảnh sát đến bắt.
- Đúng vậy, xem kìa, chú cảnh sát đang đứng đó.
Hàn Hiểu cũng hát đệm, nàng chỉ vào một chiếc xe cảnh sát vừa đi qua bên cạnh.
Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nàng khóc rống lên, tiếng khóc vang dội lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
- Làm gì? Chúng mày làm gì? Một đám người lớn mà ức hiếp một đứa bé, chúng mày còn biết xấu hổ không?
Một giọng nói tức giận vang lên, một người phụ nữ hơn năm mươi lao đến.
- Bà nội, bà nội.
Cậu bé nhào vào lòng người phụ nữ rồi gào rống lên.
- Bây giờ các cô gái quá kỳ cục.
- Đúng vậy, lớn tướng mà còn ăn hiếp con nít... ....
- Thanh niên bây giờ là vậy... ....
Một đám người vây quanh nghị luận ồn ào, ai cũng chỉ nhích nhóm Liễu Vân Anh.
- Này, ai ức hiếp nó? Nó cầm súng bắn xe tôi, tôi chỉ dọa một câu mà thôi, tôi nào có đánh nó đâu?
Liễu Vân Anh cũng tức giận, nàng bây giờ phát hiện chiếc xe BMW bị xước sơn, nàng đang sốt ruột không biết nên về báo cáo với chị thế nào cho phải.
Chương 730
Bà Trương ồn ào.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Đập xe của mày thì sao? Mày dựa vào cái gì mà dọa nó? Nó mới bốn năm tuổi, nó còn là con nít, mày lớn thế nào rồi? Mày còn bốn tuổi sao? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà nộ của đứa trẻ rất hung hăng:
- Mày tưởng có xe thì ngon sao? Không phải là BMW sao? Đừng tưởng tao không biết, nhà tao có hàng đống BMW, cháu tao thường đấm vào BMW, nó thích đập xe của mày là để mắt đến mày rồi đấy.
- Này, bà biết nói lý lẽ không vậy?
Liễu Vân Anh bị chọc tức:
- Tôi chưa nó có xe là ngon, nhưng nó đập xe của tôi là không đúng, nó mới ba bốn tuổi nhưng bà cũng ba bốn tuổi sao? Bà không biết giữ cháu à?
- Mày mắng ai? Hả? Mắng ai?
Bà nội đứa bé chợt phóng đến tát vào mặt Liễu Vân Anh:
- Cô là loại vô giáo dục, mày không được dạy bảo sao? Tao sẽ thay mặt cha mẹ dạy bảo mày.
- Bốp.
Một âm thanh vang dội làm đám người xung quanh chợt ngây ngẩn.
Liễu Vân Anh cũng ngây người, nàng không ngờ sẽ có người chẳng nói lý lẽ mà ra tay đánh mình như vậy, vì bất ngờ mà nàng không kịp tránh.
Liễu Vân Anh vuốt gò má nóng bỏng mà thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra.
- Nhìn mày ăn mặc như yêu tinh, xe này có được là do làm vợ nhí người ta sao? Đúng là không biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia tiếp tục mắng Liễu Vân Anh, bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo:
- Mau xin lỗi cháu tao, nếu không tiếp tục cho mày ăn tát.
- Bà già này, bà nghĩ rằng tôi sợ bà sao? Tôi cho bà ăn đòn bây giờ.
Liễu Vân Anh đột nhiên nổi nóng, nàng xông lên tát thật mạnh, nhưng một tát của nàng không trúng đích.
- Bốp, bốp!
Hai cái tát vang dội bùng phát, thì ra Hàn Hiểu và Thẩm Vân thấy bạn mình bị ức hiếp thì không nhịn được mà xông lên, hai người bọn họ tung một cái tát, vừa vặn vỗ trúng mặt bà già kia. Sau đó hai nàng còn thuận tay đẩy bà già ngã lăn xuống đất. Dù sao thì hai nàng cũng còn trẻ, nếu muốn ra tay đánh người thì thật sự hơn hẳn một bà lão hơn năm mươi.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, có vài người tranh thủ tiến lên ngăn cản:
- Đừng đánh, đừng đánh... ...
- Đám tiểu yêu tinh chúng mày muốn đánh tao sao? Chúng mày chờ đó cho tao.
Bà lão tức tối gào lên, sau đó bò lên mặt đất rồi lấy điện thoại ra bấm số.
- Chờ thì chờ, tôi còn muốn bà bồi thường.
Liễu Vân Anh tức giận nói.
Liễu Vân Anh cảm thấy mình có lý, vì vậy bây giờ nàng cũng không sợ. Nhưng mười phút sau thì nàng thấy hơn mười chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, có vài chục người từ trên xe bước xuống, khi đó nàng bắt đầu sợ hãi. Lúc này vài chục người được bà lão chỉ huy đã trực tiếp đập nát chiếc BMW của Liễu Vân Anh.
Khi thấy chiếc BMW biến dạng hoàn toàn mà Liễu Vân Anh thậm chí còn có tâm tư muốn chết, sau đó nàng điện thoại cho chị gái, thiếu chút nữa nàng đã khóc lên. Bây giờ phải làm sao? Đây là lễ vật mà anh rể tặng cho chị, là thứ chị xem là bảo vật, nếu chút nữa để chị nhìn thấy thì còn biết nói sao?
Lúc này vẻ mặt Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng tái nhợt, đám người vây quanh cũng đã dứt khoát đứng ra xa, cũng không dám tiến lên nói điều gì.
- Nghe nói ba đứa chúng mày dám dọa con tao, còn đánh cả mẹ tao?
Một người đàn ông hơn ba mươi chợt đi về phía Liễu Vân Anh, người này thân hình cao lớn, bộ dạng hung tướng, phía sau có vài chục tên đàn ông, tên nào cũng trên dưới ba mươi.
- Là mẹ ông đánh tôi trước.
Liễu Vân Anh có chút khiếp đảm, nhưng nàng vẫn cãi lại.
- Dù mẹ tao đánh mày trước, mày được phép đánh lại sao?
Người đàn ông gầm lên một tiếng:
- Mày đi hỏi thăm xem Đặng Đào tao là ai? Mẹ của Đặng Đào tao mà mày dám đánh sao? Con tao mà mày dám dọa à? Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là ba đứa chúng mày lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai, tao sẽ bỏ qua cho, nếu không tao sẽ để cho tất cả anh em tát chúng mày một lượt.
- Này, ông...Ông đừng làm quá, tôi đã báo cảnh sát.
Liễu Vân Anh lui về phía sau vài bước.
- Báo cảnh sát sao?
Người đàn ông tự xưng là Đặng Đào chợt cười ha hả:
- Tao nói chúng mày sao khờ dại như vậy? Báo cảnh sát thì sao? Dù có cảnh sát ở đây thì ông cũng có thể đánh mày. Ông đánh mày sẽ không chết, cũng không có vết thương, nhiều lắm ông chỉ cho mày chút tiền, ông có nhiều tiền.
- Có tiền thì ngon sao?
Hàn Hiểu không nhịn được nói:
- Cũng không phải chỉ các ông mới có tiền. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bốp.
Đặng Đào chợt vung tay tát cho gò má Hàn Hiểu sưng đỏ tấy:
- Có tiền thì ngon, ông có thể đánh mày.
- Ông...Ông... ....
Hàn Hiểu vuốt gò má nóng bỏng, nước mắt không tự giác trào ra.
Liễu Vân Anh cũng rất tức giận, nhưng cảnh sát chưa đến, nàng cũng không có biện pháp, đúng lúc này điện thoại của nàng vang lên.
- Cô cô, cô...Cô tìm cháu à?
Liễu Vân Anh nhận điện thoại.
- Tiểu Anh, cháu ở đâu? Theo cô đi đón gió?
Người điện thoại đến là Liễu Mộng.
- Cô cô, cháu ở trên đường Hải Giang... ....
Liễu Vân Anh vừa nói được vài lời đã bị Liễu Mộng cắt ngang lời. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu Anh, cô sẽ đến tìm cháu ngay, cô đang ở rất gần.
Liễu Mộng nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đặng Đào lại nói:
- Thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Quỳ xuống hay để chúng tao xếp hàng cho ăn tát?
- Muốn chúng tôi dập đầu sao? Còn khuya!
Liễu Vân Anh tức giận nói:
- Con của ông đập xe tôi, sau đó mẹ ông đánh tôi, tôi không sai.
- Tốt, mày đã không muốn đập đầu thì tao sẽ cho mày ăn tát.
Đặng Đào cười lạnh một tiếng, sau đó hắn quay đầu nhìn đám đàn em:
- Ai lên trước?
- Để mẹ.
Người nói là bà lão, bà tức giận phóng về phía Liễu Vân Anh:
- Tao muốn cho tiểu yêu tinh mày không còn răng húp cháo.
Bà lão vừa nói vừa tát Liễu Vân Anh, nhưng lúc này Liễu Vân Anh đã có chuẩn bị, nàng lui về phía sau né tránh.
- Còn dám trốn sao?
Bà lão gào lên:
- Tiểu Đào, bắt con tiểu yêu tinh này, đừng cho nó chạy.
- Vâng, thưa mẹ.
Đặng Đào vung tay lên, hai tên đàn ông phóng đến trước mặt Liễu Vân Anh, cả hai giữ chặt lấy hai tay nàng.
- Á, á!
Hai tiếng kêu gào vang lên cùng một lúc, một người phụ nữ tuyệt sắc mặc đồ trắng trông như tiên nữ chợt xuất hiện bên cạnh Liễu Vân Anh, sau đó nàng tung chân đá văng hai tên đàn ông ra ngoài.
- Cô cô.
Liễu Vân Anh chợt vui mừng như điên, cô cô của nàng đến quá nhanh, lúc này xem như nàng được cứu, nàng biết cô mình đánh nhau rất giỏi.
Xe bị người ta đập nát. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Chị, xe của chị... ....
Liễu Vân Anh ấp úng nói.
- Xe cảu chị làm sao?
Liễu Vân Mạn lập tức căng thẳng:
- Em không phải tông vào người ta đấy chứ?
- Không, không đụng vào ai cả.
Liễu Vân Anh lắp bắp một lúc lâu mới nói ra:
- Nhưng xe của chị bị người ta đập nát... ....
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn thiếu chút nữa thì thét lên:
- Chuyện gì xảy ra? Ai đập xe? Em đang ở đâu? Mau nói cho chị biết, chị sẽ đến ngay.
... ....
Sáng hôm nay Liễu Vân Anh cúp học, thật ra chuyện sinh viên cúp học là bình thường, đối với một Liễu Vân Anh thường xuyên cúp học thì quá bình thường. Thực tế cũng không phải chỉ có một mình nàng trốn học, nàng còn kéo theo hai người bạn đã từng bị người ta chọc là "câu lạc bộ máy bay", gồm Hàn Hiểu và Thẩm Vân.
Được sự trợ giúp của phong nhũ sương Hạ Thiên chỉ cách bào chế mà bây giờ dù là Hàn Hiểu hay Thẩm Vân không tính là ngực tấn công nhưng tuyệt đối không còn là sân bay, ba người bây giờ còn không bãi bõ cách gọi câu lạc bộ máy bay, hơn nữa còn xưng là thành viên câu lạc bộ máy bay. Mục tiêu của các nàng là có thể lái máy bay, tuy không được lái thì làm tiếp viên hàng không cũng được.
Nhưng bây giờ các nàng muốn bay là không thể nào, thực tế cả ba cũng biết mục tiêu này khó thành hiện thực. Gần đây Liễu Vân Anh thích xe của Liễu Vân Mạn, nàng cảm thấy chạy chiếc BMW X6 rất phong cách, vì vậy thỉnh thoảng nàng đến mượn xe của Liễu Vân Mạn đi hóng gió. Hôm nay Liễu Vân Mạn vừa lái xe đến bệnh viện thì Liễu Vân Anh đã chờ sẵn, sau đó nàng lái chiếc BMW đi.
- Vẫn là làm bác sĩ có tiền, xe này hình như có giá cả triệu.
Hàn Hiểu ngồi lên xe BMW mà nói bằng giọng hâm mộ:
- Nếu không chúng ta bỏ nghề tiếp viên hàng không, chuyển xuống làm bác sĩ cho rồi.
- Đừng hòng, chúng ta học ngoại ngữ, làm tiếp viên hàng không còn có thể được, nói làm bác sĩ sao, đúng là nằm mơ.
Thẩm Vân cũng không sợ đả kích chị em.
- Thật ra tiền lương của chị mình cũng không cao.
Liễu Vân Anh nói:
- Bây giờ tiền lương bệnh viện không tính là cao, chỉ cao hơn những công tác bình thường mà thôi, chị của mình cũng không lấy tiền lót tay, vì vậy một tháng chỉ vài chục ngàn, không đáng bao tiền.
- Có phải vậy không?
Hàn Hiểu không tin:
- Vậy sao chị cậu mua được xe xịn thế này?
- Cũng không phải không mua được, bà nội của mình rất có tiền, nhưng chị của mình không chịu lấy tiền của bà nội, chị mình dù tự mua cũng sẽ chẳng mua xe đắt thế này.
Liễu Vân Anh giải thích:
- Chị của mìn rất keo kiệt, bảo mua cho mình một chiếc cũng không chịu, trước kia chị ấy chỉ đi một chiếc IIantes chưa đến một trăm ngàn tệ.
- Vậy chiếc xe này lấy đâu ra?
Thẩm Vân có chút tò mò.
- Anh rể mua cho chị.
Liễu Vân Anh bĩu môi:
- Chính là người mà chúng ta đã gặp ở Hồ Bắc.
- Là anh ta sao?
Hàn Hiểu và Thẩm Vân chợt bừng tỉnh, các nàng tất nhiên có ấn tượng rất sâu với Hạ Thiên, không riêng gì người kia vừa là anh rể vừa là dượng của Liễu Vân Anh, hơn nữa vì anh ta mà ngực hai nàng mới phát triển mạnh, cũng vì Phong Nhũ Sương mà Hạ Thiên đưa ra cách điều chế.
- Chính là anh ta, vì vậy chị mình xem chiếc xe này như bảo bối, lúc bắt đầu cũng không chịu cho mình mượn xe, mình phải nài nỉ vài ngày chị ấy mới đồng ý.
Liễu Vân Anh có chút ghen ghét:
- Đợi đến khi anh rể quay lại, mình phải lừa anh ta, để anh ta mua xe cho mình.
- Anh rể của cậu đúng là có tiền.
Hàn Hiểu rất hâm mộ.
- Anh rể của mình không phải là đặc biệt có tiền, nhưng anh ấy rất đen tối. Cậu biết vài sao anh rể của mình có tiền mua xe không? Anh đi xem bệnh, thu người ta một triệu, sau đó dùng số tiền đó mua xe cho chị. Đúng là trái tim đen, mình cảm thấy anh ta còn đen tối hơn đám bác sĩ tâm địa hiểm độc trong bệnh viện.
Liễu Vân Anh bắt đầu rủa Hạ Thiên.
Hàn Hiểu và Thẩm Vân cùng gật đầu, người này đúng là quá đáng, xem bệnh mà thu một triệu sao?
Nếu ba nàng mà biết rõ Hạ Thiên vừa thu một con bệnh ba mươi tỷ, cũng không biết cả ba có ngất đi không.
- Các người ăn điểm tâm chưa?
Liễu Vân Anh hỏi một câu.
- Chưa.
Hàn Hiểu đáp:
- Vừa mới thức dậy đã bị cậu kéo đi.
- Mình cũng vậy.
Thẩm Vân mở miệng nói:
- Mình muốn giảm béo.
- Ngu ngốc, dù giảm béo cũng không thể không ăn sáng, bạn không ăn bữa tối là được.
Liễu Vân Anh dừng xe ven đường:
- Chỗ đó có một nhà bán thức ăn sáng, người rất đông, hương vị rất ngon, chúng ta đi ăn chút gì đó, chút nữa mới có sức mà dạo phố. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Được rồi, nhưng cậu mời khách.
Hàn Hiểu gật đầu nói.
- Đúng vậy, ai bảo cậu bây giờ là người giàu có.
Thẩm Vân tán thành lời đề nghị của Hàn Hiểu.
Liễu Vân Anh cũng rất sảng khoái:
- Không có vấn đề.
Ba nữ sinh cùng đi ăn bữa sáng phong phú, nhưng Thẩm Vân công bố muốn giảm béo là ăn nhiều nhất. Khi các nàng đi ra ngoài thì Liễu Vân Anh chợt phát hiện bên cạnh chiếc xe có một cậu bé bốn năm tuổi.
Cậu bé này rất đáng yêu nhưng trong mắt Liễu Vân Anh thì chẳng đáng yêu tí nào, vì nó đang dùng một khẩu súng đồ chơi bắn vào xe.
- Này, cậu bé, đừng bắn xe chị.
Liễu Vân Anh lập tức nôn nóng, nàng vội vàng xông đến.
Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nó không tiêp tục bắn xe hơi mà chỉa súng vào Liễu Vân Anh:
- Ba ba, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi... ....
Liễu Vân Anh chợt buồn bực, nàng mà bị một đứa trẻ ức hiếp, nhưng nàng cũng không đánh nó. Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé, chỉ vài tuổi mà thôi, vì vậy nàng rơi vào đường cùng và chỉ biết dọa: Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, cậu bé, dùng súng bắn người là không tốt, nếu còn tiếp tục làm bậy thì chị sẽ gọi cảnh sát đến bắt.
- Đúng vậy, xem kìa, chú cảnh sát đang đứng đó.
Hàn Hiểu cũng hát đệm, nàng chỉ vào một chiếc xe cảnh sát vừa đi qua bên cạnh.
Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nàng khóc rống lên, tiếng khóc vang dội lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
- Làm gì? Chúng mày làm gì? Một đám người lớn mà ức hiếp một đứa bé, chúng mày còn biết xấu hổ không?
Một giọng nói tức giận vang lên, một người phụ nữ hơn năm mươi lao đến.
- Bà nội, bà nội.
Cậu bé nhào vào lòng người phụ nữ rồi gào rống lên.
- Bây giờ các cô gái quá kỳ cục.
- Đúng vậy, lớn tướng mà còn ăn hiếp con nít... ....
- Thanh niên bây giờ là vậy... ....
Một đám người vây quanh nghị luận ồn ào, ai cũng chỉ nhích nhóm Liễu Vân Anh.
- Này, ai ức hiếp nó? Nó cầm súng bắn xe tôi, tôi chỉ dọa một câu mà thôi, tôi nào có đánh nó đâu?
Liễu Vân Anh cũng tức giận, nàng bây giờ phát hiện chiếc xe BMW bị xước sơn, nàng đang sốt ruột không biết nên về báo cáo với chị thế nào cho phải.
Chương 730
Bà Trương ồn ào.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Vipvandan
Nội dung thu gọn
- Đập xe của mày thì sao? Mày dựa vào cái gì mà dọa nó? Nó mới bốn năm tuổi, nó còn là con nít, mày lớn thế nào rồi? Mày còn bốn tuổi sao? Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bà nộ của đứa trẻ rất hung hăng:
- Mày tưởng có xe thì ngon sao? Không phải là BMW sao? Đừng tưởng tao không biết, nhà tao có hàng đống BMW, cháu tao thường đấm vào BMW, nó thích đập xe của mày là để mắt đến mày rồi đấy.
- Này, bà biết nói lý lẽ không vậy?
Liễu Vân Anh bị chọc tức:
- Tôi chưa nó có xe là ngon, nhưng nó đập xe của tôi là không đúng, nó mới ba bốn tuổi nhưng bà cũng ba bốn tuổi sao? Bà không biết giữ cháu à?
- Mày mắng ai? Hả? Mắng ai?
Bà nội đứa bé chợt phóng đến tát vào mặt Liễu Vân Anh:
- Cô là loại vô giáo dục, mày không được dạy bảo sao? Tao sẽ thay mặt cha mẹ dạy bảo mày.
- Bốp.
Một âm thanh vang dội làm đám người xung quanh chợt ngây ngẩn.
Liễu Vân Anh cũng ngây người, nàng không ngờ sẽ có người chẳng nói lý lẽ mà ra tay đánh mình như vậy, vì bất ngờ mà nàng không kịp tránh.
Liễu Vân Anh vuốt gò má nóng bỏng mà thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra.
- Nhìn mày ăn mặc như yêu tinh, xe này có được là do làm vợ nhí người ta sao? Đúng là không biết xấu hổ.
Người phụ nữ kia tiếp tục mắng Liễu Vân Anh, bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo:
- Mau xin lỗi cháu tao, nếu không tiếp tục cho mày ăn tát.
- Bà già này, bà nghĩ rằng tôi sợ bà sao? Tôi cho bà ăn đòn bây giờ.
Liễu Vân Anh đột nhiên nổi nóng, nàng xông lên tát thật mạnh, nhưng một tát của nàng không trúng đích.
- Bốp, bốp!
Hai cái tát vang dội bùng phát, thì ra Hàn Hiểu và Thẩm Vân thấy bạn mình bị ức hiếp thì không nhịn được mà xông lên, hai người bọn họ tung một cái tát, vừa vặn vỗ trúng mặt bà già kia. Sau đó hai nàng còn thuận tay đẩy bà già ngã lăn xuống đất. Dù sao thì hai nàng cũng còn trẻ, nếu muốn ra tay đánh người thì thật sự hơn hẳn một bà lão hơn năm mươi.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, có vài người tranh thủ tiến lên ngăn cản:
- Đừng đánh, đừng đánh... ...
- Đám tiểu yêu tinh chúng mày muốn đánh tao sao? Chúng mày chờ đó cho tao.
Bà lão tức tối gào lên, sau đó bò lên mặt đất rồi lấy điện thoại ra bấm số.
- Chờ thì chờ, tôi còn muốn bà bồi thường.
Liễu Vân Anh tức giận nói.
Liễu Vân Anh cảm thấy mình có lý, vì vậy bây giờ nàng cũng không sợ. Nhưng mười phút sau thì nàng thấy hơn mười chiếc xe BMW màu đen dừng lại ven đường, có vài chục người từ trên xe bước xuống, khi đó nàng bắt đầu sợ hãi. Lúc này vài chục người được bà lão chỉ huy đã trực tiếp đập nát chiếc BMW của Liễu Vân Anh.
Khi thấy chiếc BMW biến dạng hoàn toàn mà Liễu Vân Anh thậm chí còn có tâm tư muốn chết, sau đó nàng điện thoại cho chị gái, thiếu chút nữa nàng đã khóc lên. Bây giờ phải làm sao? Đây là lễ vật mà anh rể tặng cho chị, là thứ chị xem là bảo vật, nếu chút nữa để chị nhìn thấy thì còn biết nói sao?
Lúc này vẻ mặt Hàn Hiểu và Thẩm Vân cũng tái nhợt, đám người vây quanh cũng đã dứt khoát đứng ra xa, cũng không dám tiến lên nói điều gì.
- Nghe nói ba đứa chúng mày dám dọa con tao, còn đánh cả mẹ tao?
Một người đàn ông hơn ba mươi chợt đi về phía Liễu Vân Anh, người này thân hình cao lớn, bộ dạng hung tướng, phía sau có vài chục tên đàn ông, tên nào cũng trên dưới ba mươi.
- Là mẹ ông đánh tôi trước.
Liễu Vân Anh có chút khiếp đảm, nhưng nàng vẫn cãi lại.
- Dù mẹ tao đánh mày trước, mày được phép đánh lại sao?
Người đàn ông gầm lên một tiếng:
- Mày đi hỏi thăm xem Đặng Đào tao là ai? Mẹ của Đặng Đào tao mà mày dám đánh sao? Con tao mà mày dám dọa à? Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là ba đứa chúng mày lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái nhận sai, tao sẽ bỏ qua cho, nếu không tao sẽ để cho tất cả anh em tát chúng mày một lượt.
- Này, ông...Ông đừng làm quá, tôi đã báo cảnh sát.
Liễu Vân Anh lui về phía sau vài bước.
- Báo cảnh sát sao?
Người đàn ông tự xưng là Đặng Đào chợt cười ha hả:
- Tao nói chúng mày sao khờ dại như vậy? Báo cảnh sát thì sao? Dù có cảnh sát ở đây thì ông cũng có thể đánh mày. Ông đánh mày sẽ không chết, cũng không có vết thương, nhiều lắm ông chỉ cho mày chút tiền, ông có nhiều tiền.
- Có tiền thì ngon sao?
Hàn Hiểu không nhịn được nói:
- Cũng không phải chỉ các ông mới có tiền. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Bốp.
Đặng Đào chợt vung tay tát cho gò má Hàn Hiểu sưng đỏ tấy:
- Có tiền thì ngon, ông có thể đánh mày.
- Ông...Ông... ....
Hàn Hiểu vuốt gò má nóng bỏng, nước mắt không tự giác trào ra.
Liễu Vân Anh cũng rất tức giận, nhưng cảnh sát chưa đến, nàng cũng không có biện pháp, đúng lúc này điện thoại của nàng vang lên.
- Cô cô, cô...Cô tìm cháu à?
Liễu Vân Anh nhận điện thoại.
- Tiểu Anh, cháu ở đâu? Theo cô đi đón gió?
Người điện thoại đến là Liễu Mộng.
- Cô cô, cháu ở trên đường Hải Giang... ....
Liễu Vân Anh vừa nói được vài lời đã bị Liễu Mộng cắt ngang lời. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tiểu Anh, cô sẽ đến tìm cháu ngay, cô đang ở rất gần.
Liễu Mộng nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đặng Đào lại nói:
- Thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Quỳ xuống hay để chúng tao xếp hàng cho ăn tát?
- Muốn chúng tôi dập đầu sao? Còn khuya!
Liễu Vân Anh tức giận nói:
- Con của ông đập xe tôi, sau đó mẹ ông đánh tôi, tôi không sai.
- Tốt, mày đã không muốn đập đầu thì tao sẽ cho mày ăn tát.
Đặng Đào cười lạnh một tiếng, sau đó hắn quay đầu nhìn đám đàn em:
- Ai lên trước?
- Để mẹ.
Người nói là bà lão, bà tức giận phóng về phía Liễu Vân Anh:
- Tao muốn cho tiểu yêu tinh mày không còn răng húp cháo.
Bà lão vừa nói vừa tát Liễu Vân Anh, nhưng lúc này Liễu Vân Anh đã có chuẩn bị, nàng lui về phía sau né tránh.
- Còn dám trốn sao?
Bà lão gào lên:
- Tiểu Đào, bắt con tiểu yêu tinh này, đừng cho nó chạy.
- Vâng, thưa mẹ.
Đặng Đào vung tay lên, hai tên đàn ông phóng đến trước mặt Liễu Vân Anh, cả hai giữ chặt lấy hai tay nàng.
- Á, á!
Hai tiếng kêu gào vang lên cùng một lúc, một người phụ nữ tuyệt sắc mặc đồ trắng trông như tiên nữ chợt xuất hiện bên cạnh Liễu Vân Anh, sau đó nàng tung chân đá văng hai tên đàn ông ra ngoài.
- Cô cô.
Liễu Vân Anh chợt vui mừng như điên, cô cô của nàng đến quá nhanh, lúc này xem như nàng được cứu, nàng biết cô mình đánh nhau rất giỏi.