Chương 381
Âm mưu đen tối dưới màn đêm (P1)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen.com
Biên tập: www.metruyen.com
Nội dung thu gọn
Sáng sớm, Lương Thần mở hai mắt, ngay trước mặt mình chính là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, giống như ngôi sao Vân Tú chiếu sáng lấp lánh. Khuôn mặt thanh thản tĩnh lặng gối lên khuỷu tay hắn, Diệp Thanh Oánh vẫn dịu dàng thanh nhã trong giấc ngủ như mọi ngày, khiến cho lòng hắn có chút xúc động. Dường như có tâm linh cảm ứng, khi Lương Thần đang ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết này thật kỹ, thì Diệp Thanh Oánh cũng chậm rãi mở đôi mắt đẹp. Bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt thanh lịch của Diệp Thanh Oánh lập tức ửng đỏ lên, nhưng cũng không tránh né ánh mắt nóng rực của chàng trai. Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Buổi sáng tốt lành, bà xã!
Lương Thần hơi hướng về phía trước cụng đầu mũi mình với mũi Diệp Thanh Oánh, dịu dàng nói.
- Buổi sáng tốt lành, ông xã!
Diệp Thanh Oánh đỏ mặt trả lời, bỗng nhiên thấy môi đối phương tiếp cận lại gần, vội vàng giơ một ngón tay chặn miệng đối phương, xấu hổ sẵng giọng:
- Không cần đâu! Hôi quá, mùi hôi chết đi được!
Lương Thần thẹn thùng mỉm cười. Ngày hôm qua uống tới bất tỉnh mà, sau khi trở về nhà còn nôn thốc nôn tháo, sáng ra mùi trong miệng đương nhiên sẽ khó ngửi. Như tia chớp nhảy xuống giường, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một chiếc quần lót vọt vào toilet, còn không quên la lớn:
- Bà xã chờ anh đánh răng, nụ hôn chào buổi sáng nhất định không thể bỏ qua!
Diệp Thanh Oánh ngồi dậy, chiếc chăn rơi khỏi làn da mịn như tơ lụa, đôi tay ôm lấy một góc chăn che lại bầu ngực cao ngất trắng như tuyết nhìn chàng trai đang làm vẻ mặt hài hước, cô không kìm nổi mỉm cười ngọt ngào! Từ hôm nay trở đi, cô chính là bà Lương! Cô và hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc. Và không bao lâu, con yêu của cô và Lương Thần sẽ sinh ra trên thế giới này! Khi đó, cô chẳng những là vợ Lương Thần, mà còn là mẹ của một đứa trẻ!
Đánh răng rửa mặt vội vàng, Lương Thần quay trở lại giường, hôn Diệp Thanh Oánh nồng nhiệt, hôn tới khi nghẹt thở và thỏa mãn thì mới bỏ tay.
Hai người sau khi tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới rời khỏi phòng. Nhìn thấy dòng chữ Hạnh Phúc đỏ thẫm trên cửa, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh nhìn nhau cười, hai bàn tay mười ngón tay quấn lấy nhau, cùng nắm chặt làm một.
Trên đường xuống dưới lầu, Lương Thần tình cờ gặp Giám đốc khách sạn Phạm Bảo Vĩ. Hắn dừng bước, hướng vị Giám đốc Phạm này tỏ lòng biết ơn. Về cách bố trí trong phòng tân hôn, bên phía khách sạn cũng rất tâm lý. Về điều này hắn và Thanh Oánh đều cảm thấy rất vừa lòng.
- Bí thư Lương quá khách khí rồi, đây đều là những điều chúng tôi phải làm. Chúng tôi còn sợ làm chưa đủ tốt. Bây giờ cậu cảm thấy hài lòng, thì chính là sự khẳng định lớn nhất đối với công việc của chúng tôi rồi!
Giám đốc Phạm cúi đầu khom lưng nói. Cậu Bí thư Lương này cũng thật ghê gớm. Bí thư huyện ủy Lý, Chủ tịch huyện Lục đều có mặt, huống chi ông ta chỉ là một Giám đốc khách sạn nhỏ bé? Vừa rồi để bố trí phòng tân hôn, Huyện ủy đã cử Chủ nhiệm Hách tự mình chạy tới, cùng với quản lý khách sạn tìm phương án bố trí. Không nói mỗi một đồ vật trong phòng đều là mới, mà tất cả đều phải trải qua vòng tuyển chọn khéo léo của Chủ nhiệm Hách. Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở đại sảnh tầng một khách sạn, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, Văn Tĩnh, Bộ Tiểu Tiểu, Hàn Toa Toa, Vương Thiến Thiến, Jenny cùng với mấy người chú bác Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Hướng Hồng đều đã ăn sáng, ngồi túm năm tụm ba ở một chỗ trong đại sảnh tán gẫu giết thời gian.
Thấy Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đi xuống, đám người Lương Hướng Quốc lộ ra thiện ý tươi cười. Mặc dù bọn họ phải chờ không ít thời gian, nhưng người ta vừa mới trải qua đêm tân hôn, ngủ dậy muộn cũng là chuyện bình thường. Chỉ có Lương Tuấn nhớ lại chiều hôm qua mình đã bị mất mặt, chẳng những càng hận Lương Thần mà cũng hận lây cả ba cô gái Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa.
Đoàn người trở lại Lương gia, nghe con dâu gọi cha mẹ bằng giọng nói êm dịu, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều vui mừng đến nỗi không ngừng mở miệng! Buổi chiều, cha con Lương Hướng Quốc và Lương Tuấn, mẹ con Lương Hướng Hồng và Jenny và cả Lương Hướng Dương đều lên xe rời khỏi Tây Phong. Hôn lễ đã kết thúc, bọn họ cũng không cần phải ở lại thêm!
Ngày 24 Lương Thần và Diệp Thanh Oánh trở về Liêu Dương. Tại Liêu Dương, Vương Phỉ Hạm với thân phận đại diện Vương gia, cũng tổ chức một nghi thức tiệc cưới long trọng. Chị cô là Chủ tịch Thành phố Vương Hiểu Diệp, trong lúc bận rộn cũng dành thời gian tham dự tiệc cưới. Cục trưởng cục Công an Thành phố Bộ Khắc Kỷ, Trưởng ban Chính trị La, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Dương Đống, Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi còn có mấy người Đại đội phó đại đội hình sự Khương Bằng, Tất Cạnh, thư ký Quả ớt nhỏ, Triệu muội muội cũng đều có mặt để chúc mừng. Vài vị Phó trưởng phòng Công an huyện, Chủ nhiệm Trung Tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng Công tác Chính trị Ngô Quốc Hùng và thành viên bộ máy Đảng ủy cũng không rủ mà tới.
Nhưng Lý Hinh Đình không đến, Đinh Lan không đến, bạn gái cũ Triệu Tiểu Mạn cũng không đến. Trong đám đông lẵng hoa, một câu đề tặng của Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng khiến Lương Thần không khỏi tâm khẽ động. Hai cái tên này, hắn đã chôn dấu ở sâu trong đáy lòng từ lâu!
Bí thư huyện ủy Giang Vân An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng với Ủy viên thường vụ huyện ủy cũng tới nhập cuộc. Khi đi kính rượu bàn này, Lương Thần chú ý tới chủ tịch huyện Lý rõ ràng đang nhìn hắn với ánh mắt không tốt. Tựa hồ như nếu bên cạnh không có bạn gái Hoàng Tiểu Nhã ở đây, y sẽ lập tức giở giọng như mọi khi.
Khác với ở Tây Phong, đám cưới này từ đầu đến cuối Lương Thần không uống nhiều rượu. Chỉ có lúc cuối Chủ tịch huyện Lý tới tìm hắn, liên tiếp cụng ly với hắn ba cái. Cảm thấy đối phương bộc lộ rõ thái độ thù địch, Lương Thần trong lòng suy nghĩ một lúc liền hiểu được nguyên nhân. Lý Minh Dương vẫn nghĩ Diệp Tử Thanh là bạn gái hắn, nhưng hiện tại, hắn lại bỗng nhiên cùng Diệp Thanh Oánh kết hôn.
Có lẽ là Lý Minh Dương thực sự thích Diệp Tử Thanh, cho nên mới cho rằng hắn “quả là bạc bẽo”. Lý Minh Dương mới vì vậy mà thể hiện thái độ khó chịu rõ rệt đối với hắn!
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm trở về nhà ở khu chung cư Liên Hoa. Ngôi nhà hơn 70m2 này lại một lần nữa được bố trí lại. Phòng đọc sách đổi thành phòng tân hôn của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, còn lại thì không có gì thay đổi.
Vương Phỉ Hạm từng đề xuất mua một căn nhà riêng mới cho Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, nhưng lại bị hai người từ chối:
- Con không muốn rời xa Tử Thanh tỷ và mẹ!
Diệp Thanh Oánh ôm lưng Diệp Tử Thanh từ đằng sau, đặt cằm lên vai chị, nhẹ nhàng dịu dàng mà cười nói:
- Ở nhà này quen rồi nên không nỡ rời bỏ!
- Chỉ sợ làm hai đứa tủi thân, dù sao cũng hơi bất tiện!
Vương Phỉ Hạm trong lòng đầy mâu thuẫn. Bà đương nhiên không muốn con gái và Lương Thần rời khỏi, nhưng tiếp tục sống cùng nhau, quan hệ giữa bà và Lương Thần sẽ như thế nào? Vứt bỏ hoàn toàn tình cảm riêng tư này sang một bên, đã hạ quyết tâm như vậy vô số lần, nhưng cuối cùng lần nào bà cũng không hề ngoại lệ mà tự chủ động thỏa hiệp!
- Trước kia không cảm thấy bất tiện, hiện tại cũng sẽ không bất tiện!
Diệp Tử Thanh đột nhiên thơm hai má em gái, quyến rũ cười nói:
- Dù sao thì, chị cũng luyến tiếc không muốn để Tiểu Oánh Oánh đi!
Sau đó xoay người, nắm tay Diệp Thanh Oánh nói:
- Đi nào Tiểu Oánh Oánh, chị và em cũng đi sắp xếp phòng cưới mới một chút đi!
Hai chị em nắm tay nhau đi vào thư phòng đã được đổi thành phòng cưới mới, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lương Thần và Vương Phỉ Hạm.
Vương Phi vốn luôn bình tĩnh tự nhiên bỗng vặn ngón tay tỏ vẻ lo lắng. Sau một lúc trầm mặc mới ngẩng đầu, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Tiểu Thần, hiện tại cháu và Diệp Thanh Oánh đã kết hôn, xưng hô với cô cũng nên sửa lại đi! Không thể gọi cô nữa!
- Cháu không muốn nghĩ!
Lương Thần mặt không chút thay đổi mà nói, bước đi qua Vương phi một khắc, dừng lại bên tai đối phương thấp giọng nói:
- Nếu cô cảm thấy xưng hô Hạm Hạm bé nhỏ, cục cưng, bảo bối vân vân… mà tốt hơn, thì cũng có thể không gọi là cô nữa mà gọi như vậy cũng được!
- Tiểu khốn khiếp!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phỉ Hạm đỏ bừng, giơ tay béo mặt chàng trai một cái, giả bộ tức giận nói:
- Cháu mà dám nói như vậy nữa cô sẽ xé nát miệng cháu ra!
Trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn ở khu căn hộ gia đình cán bộ Tỉnh ủy, Bí thư Lý vừa uống trà xanh với vợ, vừa ngạc nhiên hỏi:
- Đã sáu giờ rồi, sao Đình Đình vẫn chưa về nhỉ?
- Nó vừa đi ăn ở bên ngoài cùng với Lan Lan! Nó gọi điện bảo sẽ không về!
Nghiêm Lệ có vẻ không hào hứng, ngồi ở trên ghế sa lông trả lời một câu mà không chút để tâm.
Thấy vẻ mặt khác thường của vợ, lại vừa nghe thấy lời vợ nói, lập tức Lý Thư Hãn trong bụng đã hiểu vài phần, không khỏi khẽ lắc đầu cười cười. Lương Thần tất nhiên vô cùng xuất sắc, nhưng ở trong mắt ông ta, cũng chỉ là một món bồi dưỡng đúng giá trị mà thôi. Nếu Lương Thần và con gái tâm đầu ý hợp, nước chảy thành sông, ông ta tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng nếu không có duyên phận, ông cũng sẽ không cưỡng ép tác hợp làm gì.
Chỉ có điều xem tình hình này thì thấy vợ và con gái đều có cái gì đó không thể hiểu nổi! Lý Thư Hãn giả vờ hồ đồ, im lặng không nói, trong lòng không tránh khỏi vài phần không hài lòng về Lương Thần. Đình Đình nhà mình đúng là cô gái ưu tú, cũng có để ý đến tiểu tử kia, đáng tiếc là tiểu tử kia không hiểu được tâm tình, đã phụ tình cảm của Đình Đình! Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông ta đường đường là quan lớn cấp tỉnh, đương nhiên sẽ không vì vậy mà chèn ép Lương Thần, nhưng cũng nảy sinh ý nghĩ tìm kiếm cho con gái một đức lang quân vừa ý. Vẫn có nhiều người so với Lương Thần đều là nhân tài xuất sắc, con gái Lý Thư Hãn còn buồn không tìm thấy đối tượng phù hợp sao?
Âm mưu đen tối dưới màn đêm (P1)
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - metruyen.com
Biên tập: www.metruyen.com
Nội dung thu gọn
Sáng sớm, Lương Thần mở hai mắt, ngay trước mặt mình chính là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, giống như ngôi sao Vân Tú chiếu sáng lấp lánh. Khuôn mặt thanh thản tĩnh lặng gối lên khuỷu tay hắn, Diệp Thanh Oánh vẫn dịu dàng thanh nhã trong giấc ngủ như mọi ngày, khiến cho lòng hắn có chút xúc động. Dường như có tâm linh cảm ứng, khi Lương Thần đang ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết này thật kỹ, thì Diệp Thanh Oánh cũng chậm rãi mở đôi mắt đẹp. Bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt thanh lịch của Diệp Thanh Oánh lập tức ửng đỏ lên, nhưng cũng không tránh né ánh mắt nóng rực của chàng trai. Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Buổi sáng tốt lành, bà xã!
Lương Thần hơi hướng về phía trước cụng đầu mũi mình với mũi Diệp Thanh Oánh, dịu dàng nói.
- Buổi sáng tốt lành, ông xã!
Diệp Thanh Oánh đỏ mặt trả lời, bỗng nhiên thấy môi đối phương tiếp cận lại gần, vội vàng giơ một ngón tay chặn miệng đối phương, xấu hổ sẵng giọng:
- Không cần đâu! Hôi quá, mùi hôi chết đi được!
Lương Thần thẹn thùng mỉm cười. Ngày hôm qua uống tới bất tỉnh mà, sau khi trở về nhà còn nôn thốc nôn tháo, sáng ra mùi trong miệng đương nhiên sẽ khó ngửi. Như tia chớp nhảy xuống giường, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một chiếc quần lót vọt vào toilet, còn không quên la lớn:
- Bà xã chờ anh đánh răng, nụ hôn chào buổi sáng nhất định không thể bỏ qua!
Diệp Thanh Oánh ngồi dậy, chiếc chăn rơi khỏi làn da mịn như tơ lụa, đôi tay ôm lấy một góc chăn che lại bầu ngực cao ngất trắng như tuyết nhìn chàng trai đang làm vẻ mặt hài hước, cô không kìm nổi mỉm cười ngọt ngào! Từ hôm nay trở đi, cô chính là bà Lương! Cô và hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc. Và không bao lâu, con yêu của cô và Lương Thần sẽ sinh ra trên thế giới này! Khi đó, cô chẳng những là vợ Lương Thần, mà còn là mẹ của một đứa trẻ!
Đánh răng rửa mặt vội vàng, Lương Thần quay trở lại giường, hôn Diệp Thanh Oánh nồng nhiệt, hôn tới khi nghẹt thở và thỏa mãn thì mới bỏ tay.
Hai người sau khi tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới rời khỏi phòng. Nhìn thấy dòng chữ Hạnh Phúc đỏ thẫm trên cửa, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh nhìn nhau cười, hai bàn tay mười ngón tay quấn lấy nhau, cùng nắm chặt làm một.
Trên đường xuống dưới lầu, Lương Thần tình cờ gặp Giám đốc khách sạn Phạm Bảo Vĩ. Hắn dừng bước, hướng vị Giám đốc Phạm này tỏ lòng biết ơn. Về cách bố trí trong phòng tân hôn, bên phía khách sạn cũng rất tâm lý. Về điều này hắn và Thanh Oánh đều cảm thấy rất vừa lòng.
- Bí thư Lương quá khách khí rồi, đây đều là những điều chúng tôi phải làm. Chúng tôi còn sợ làm chưa đủ tốt. Bây giờ cậu cảm thấy hài lòng, thì chính là sự khẳng định lớn nhất đối với công việc của chúng tôi rồi!
Giám đốc Phạm cúi đầu khom lưng nói. Cậu Bí thư Lương này cũng thật ghê gớm. Bí thư huyện ủy Lý, Chủ tịch huyện Lục đều có mặt, huống chi ông ta chỉ là một Giám đốc khách sạn nhỏ bé? Vừa rồi để bố trí phòng tân hôn, Huyện ủy đã cử Chủ nhiệm Hách tự mình chạy tới, cùng với quản lý khách sạn tìm phương án bố trí. Không nói mỗi một đồ vật trong phòng đều là mới, mà tất cả đều phải trải qua vòng tuyển chọn khéo léo của Chủ nhiệm Hách. Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ở đại sảnh tầng một khách sạn, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, Văn Tĩnh, Bộ Tiểu Tiểu, Hàn Toa Toa, Vương Thiến Thiến, Jenny cùng với mấy người chú bác Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Hướng Hồng đều đã ăn sáng, ngồi túm năm tụm ba ở một chỗ trong đại sảnh tán gẫu giết thời gian.
Thấy Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đi xuống, đám người Lương Hướng Quốc lộ ra thiện ý tươi cười. Mặc dù bọn họ phải chờ không ít thời gian, nhưng người ta vừa mới trải qua đêm tân hôn, ngủ dậy muộn cũng là chuyện bình thường. Chỉ có Lương Tuấn nhớ lại chiều hôm qua mình đã bị mất mặt, chẳng những càng hận Lương Thần mà cũng hận lây cả ba cô gái Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa.
Đoàn người trở lại Lương gia, nghe con dâu gọi cha mẹ bằng giọng nói êm dịu, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều vui mừng đến nỗi không ngừng mở miệng! Buổi chiều, cha con Lương Hướng Quốc và Lương Tuấn, mẹ con Lương Hướng Hồng và Jenny và cả Lương Hướng Dương đều lên xe rời khỏi Tây Phong. Hôn lễ đã kết thúc, bọn họ cũng không cần phải ở lại thêm!
Ngày 24 Lương Thần và Diệp Thanh Oánh trở về Liêu Dương. Tại Liêu Dương, Vương Phỉ Hạm với thân phận đại diện Vương gia, cũng tổ chức một nghi thức tiệc cưới long trọng. Chị cô là Chủ tịch Thành phố Vương Hiểu Diệp, trong lúc bận rộn cũng dành thời gian tham dự tiệc cưới. Cục trưởng cục Công an Thành phố Bộ Khắc Kỷ, Trưởng ban Chính trị La, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Dương Đống, Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi còn có mấy người Đại đội phó đại đội hình sự Khương Bằng, Tất Cạnh, thư ký Quả ớt nhỏ, Triệu muội muội cũng đều có mặt để chúc mừng. Vài vị Phó trưởng phòng Công an huyện, Chủ nhiệm Trung Tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng Công tác Chính trị Ngô Quốc Hùng và thành viên bộ máy Đảng ủy cũng không rủ mà tới.
Nhưng Lý Hinh Đình không đến, Đinh Lan không đến, bạn gái cũ Triệu Tiểu Mạn cũng không đến. Trong đám đông lẵng hoa, một câu đề tặng của Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng khiến Lương Thần không khỏi tâm khẽ động. Hai cái tên này, hắn đã chôn dấu ở sâu trong đáy lòng từ lâu!
Bí thư huyện ủy Giang Vân An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng với Ủy viên thường vụ huyện ủy cũng tới nhập cuộc. Khi đi kính rượu bàn này, Lương Thần chú ý tới chủ tịch huyện Lý rõ ràng đang nhìn hắn với ánh mắt không tốt. Tựa hồ như nếu bên cạnh không có bạn gái Hoàng Tiểu Nhã ở đây, y sẽ lập tức giở giọng như mọi khi.
Khác với ở Tây Phong, đám cưới này từ đầu đến cuối Lương Thần không uống nhiều rượu. Chỉ có lúc cuối Chủ tịch huyện Lý tới tìm hắn, liên tiếp cụng ly với hắn ba cái. Cảm thấy đối phương bộc lộ rõ thái độ thù địch, Lương Thần trong lòng suy nghĩ một lúc liền hiểu được nguyên nhân. Lý Minh Dương vẫn nghĩ Diệp Tử Thanh là bạn gái hắn, nhưng hiện tại, hắn lại bỗng nhiên cùng Diệp Thanh Oánh kết hôn.
Có lẽ là Lý Minh Dương thực sự thích Diệp Tử Thanh, cho nên mới cho rằng hắn “quả là bạc bẽo”. Lý Minh Dương mới vì vậy mà thể hiện thái độ khó chịu rõ rệt đối với hắn!
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm trở về nhà ở khu chung cư Liên Hoa. Ngôi nhà hơn 70m2 này lại một lần nữa được bố trí lại. Phòng đọc sách đổi thành phòng tân hôn của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, còn lại thì không có gì thay đổi.
Vương Phỉ Hạm từng đề xuất mua một căn nhà riêng mới cho Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, nhưng lại bị hai người từ chối:
- Con không muốn rời xa Tử Thanh tỷ và mẹ!
Diệp Thanh Oánh ôm lưng Diệp Tử Thanh từ đằng sau, đặt cằm lên vai chị, nhẹ nhàng dịu dàng mà cười nói:
- Ở nhà này quen rồi nên không nỡ rời bỏ!
- Chỉ sợ làm hai đứa tủi thân, dù sao cũng hơi bất tiện!
Vương Phỉ Hạm trong lòng đầy mâu thuẫn. Bà đương nhiên không muốn con gái và Lương Thần rời khỏi, nhưng tiếp tục sống cùng nhau, quan hệ giữa bà và Lương Thần sẽ như thế nào? Vứt bỏ hoàn toàn tình cảm riêng tư này sang một bên, đã hạ quyết tâm như vậy vô số lần, nhưng cuối cùng lần nào bà cũng không hề ngoại lệ mà tự chủ động thỏa hiệp!
- Trước kia không cảm thấy bất tiện, hiện tại cũng sẽ không bất tiện!
Diệp Tử Thanh đột nhiên thơm hai má em gái, quyến rũ cười nói:
- Dù sao thì, chị cũng luyến tiếc không muốn để Tiểu Oánh Oánh đi!
Sau đó xoay người, nắm tay Diệp Thanh Oánh nói:
- Đi nào Tiểu Oánh Oánh, chị và em cũng đi sắp xếp phòng cưới mới một chút đi!
Hai chị em nắm tay nhau đi vào thư phòng đã được đổi thành phòng cưới mới, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lương Thần và Vương Phỉ Hạm.
Vương Phi vốn luôn bình tĩnh tự nhiên bỗng vặn ngón tay tỏ vẻ lo lắng. Sau một lúc trầm mặc mới ngẩng đầu, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Tiểu Thần, hiện tại cháu và Diệp Thanh Oánh đã kết hôn, xưng hô với cô cũng nên sửa lại đi! Không thể gọi cô nữa!
- Cháu không muốn nghĩ!
Lương Thần mặt không chút thay đổi mà nói, bước đi qua Vương phi một khắc, dừng lại bên tai đối phương thấp giọng nói:
- Nếu cô cảm thấy xưng hô Hạm Hạm bé nhỏ, cục cưng, bảo bối vân vân… mà tốt hơn, thì cũng có thể không gọi là cô nữa mà gọi như vậy cũng được!
- Tiểu khốn khiếp!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phỉ Hạm đỏ bừng, giơ tay béo mặt chàng trai một cái, giả bộ tức giận nói:
- Cháu mà dám nói như vậy nữa cô sẽ xé nát miệng cháu ra!
Trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn ở khu căn hộ gia đình cán bộ Tỉnh ủy, Bí thư Lý vừa uống trà xanh với vợ, vừa ngạc nhiên hỏi:
- Đã sáu giờ rồi, sao Đình Đình vẫn chưa về nhỉ?
- Nó vừa đi ăn ở bên ngoài cùng với Lan Lan! Nó gọi điện bảo sẽ không về!
Nghiêm Lệ có vẻ không hào hứng, ngồi ở trên ghế sa lông trả lời một câu mà không chút để tâm.
Thấy vẻ mặt khác thường của vợ, lại vừa nghe thấy lời vợ nói, lập tức Lý Thư Hãn trong bụng đã hiểu vài phần, không khỏi khẽ lắc đầu cười cười. Lương Thần tất nhiên vô cùng xuất sắc, nhưng ở trong mắt ông ta, cũng chỉ là một món bồi dưỡng đúng giá trị mà thôi. Nếu Lương Thần và con gái tâm đầu ý hợp, nước chảy thành sông, ông ta tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng nếu không có duyên phận, ông cũng sẽ không cưỡng ép tác hợp làm gì.
Chỉ có điều xem tình hình này thì thấy vợ và con gái đều có cái gì đó không thể hiểu nổi! Lý Thư Hãn giả vờ hồ đồ, im lặng không nói, trong lòng không tránh khỏi vài phần không hài lòng về Lương Thần. Đình Đình nhà mình đúng là cô gái ưu tú, cũng có để ý đến tiểu tử kia, đáng tiếc là tiểu tử kia không hiểu được tâm tình, đã phụ tình cảm của Đình Đình! Truyện "Quan Lộ Trầm Luân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ông ta đường đường là quan lớn cấp tỉnh, đương nhiên sẽ không vì vậy mà chèn ép Lương Thần, nhưng cũng nảy sinh ý nghĩ tìm kiếm cho con gái một đức lang quân vừa ý. Vẫn có nhiều người so với Lương Thần đều là nhân tài xuất sắc, con gái Lý Thư Hãn còn buồn không tìm thấy đối tượng phù hợp sao?