Chương 698
Thành công ngăn chặn Cửu Âm Địa Mạch!
Nhóm Dịch: Dung Nhi
Nội dung thu gọn
Ngay khi Trình Văn Lộ chạy đi bắt Lâm Tử Mạn cùng ba người khác vừa xông vào nhà bảo tàng, Trương Văn Trọng cũng đã đến nóc nhà tòa lầu cao tầng đối diện nhà bảo tàng. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bao quát khắp bốn phía nhà bảo tàng, béo hòa thượng cũng không còn kiềm chế được sự nghi hoặc trong lòng mở miệng dò hỏi: “Trương tổ phó, chúng ta không cần đến nhà bảo tàng sao? Tới chỗ này làm gì?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Hiện tại dù chúng ta có đến nhà bảo tàng, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Chẳng lẽ cứ như vậy xông vào cứu người? Nếu thật làm như vậy, không chỉ làm hại bốn người lầm nhập nhà bảo tàng, còn có thể hao tổn rất nhiều tính mạng người tu chân, thậm chí còn có thể để Lệ Yểm và cửu ma nhân cơ hội chạy trốn. Cho nên hiện tại việc chúng ta cần làm, cũng không phải vội vã chạy tới nhà bảo tàng giương mắt nhìn, mà là ở chỗ này dùng vật chí dương ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, chuẩn bị sẵn sàng để đột kích vào nhà bảo tàng đánh chết Lệ Yểm cùng cửu ma để cứu người!”
Đang khi nói chuyện, tay phải hắn giương lên, vật chí dương màu đỏ rực lập tức được lấy ra, huyền phù ngay bên cạnh hắn.
Híp mắt lại, hắn nhìn khắp nhà bảo tàng, cũng không quay đầu lại nói: “Tam Si, ông để Trần Nhàn thông tri người dẫn đầu của các phái, để cho bọn họ tập hợp tại địa phương cách nhà bảo tàng chừng năm trăm thước. Chỉ chờ khi tôi dùng vật chí dương ngăn chặn được âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, bọn họ lập tức phải bao vây nhà bảo tàng! Vô luận như thế nào cũng không để cho Lệ Yểm và cửu ma chạy trốn!”
“Dạ.” Tam Si đáp, liền lấy ra điện thoại gọi cho Trần Nhàn.
Hai tay hắn kháp ra một pháp ấn, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng chú ngữ, vật thuần dương đang huyền phù bên cạnh hắn chợt biến lớn, cả vật thể biến thành giao long bao phủ hỏa diễm, uốn mình hướng mặt đất nhà bảo tàng gào thét bay đi.
Cùng lúc đó, bên trong nhà bảo tàng Ung Thành, Trình Văn Lộ hóa thành một đạo huyết quang lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng bốn người Lâm Tử Mạn. Giờ khắc này hai tên cướp thần tình khẩn trương, vừa xuyên qua cửa sổ nhìn ra nhà bảo tàng, vừa hung thần ác sát uy hiếp Lâm Tử Mạn cùng một nữ tử: “Hai người tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không chúng ta chém một đao, hai mỹ nữ các cô cũng chỉ đành làm quỷ chết oan!”
“Không sai, hai người chúng ta tuy rằng chỉ vì cầu tài, nhưng nếu bị buộc nóng nảy, sẽ cử đao giết người! Hai người nếu như không muốn chết, tốt nhất nên phối hợp chúng ta, để chúng ta chạy thoát khỏi tay cảnh sát.”
“Các người đi tự thú đi.” Tuy rằng bản thân đang ở hiểm cảnh, nhưng Lâm Tử Mạn vẫn bình tĩnh thậm chí còn có dũng khí và tâm tư tiến hành tấn công mặt tâm lý cho hai tên cướp: “Tội danh hiện tại của các ông, chỉ bất quá là cướp đoạt chưa thành mà thôi. Nếu như chịu đầu thú sẽ được xử lý nhẹ. Nếu các ông còn khăng khăng một mực, khư khư cố chấp, đem chuyện này nháo lớn, vậy tội danh của các ông càng thêm nặng. Tới lúc đó, nói không chừng còn bị phán mấy chục năm tù hoặc là chung thân. Nếu như còn làm bị thương người, phán tử hình cũng có thể. Nếu như người nhà các ông biết được, bọn họ sẽ thương tâm thế nào…”
Không thể không nói, lời của Lâm Tử Mạn vào lúc này tuy nói không cao minh bao nhiêu, nhưng bắn trúng điểm yếu của hai tên cướp, làm biểu tình trên mặt bọn hắn không tự chủ được liền biến đổi.
So sánh với Lâm Tử Mạn, biểu hiện của nữ nhân kia kém hơn rất nhiều. Bởi vì trên cổ bị gác dao nên nàng không dãm giãy dụa, cũng không dám cao giọng kêu la, chỉ liên tiếp nức nở nói: “Tôi là Mã Hiểu Toa, tôi là ngôi sao điện ảnh, tôi là nhân vật nổi danh, các ông không thể thương tổn tôi.”
“Thả chúng tôi đi, van cầu các ông thả chúng tôi đi. Các ông không phải muốn tiền sao? Chỉ cần thả chúng tôi muốn bao nhiêu chúng tôi cũng cấp a…”
Cũng không biết do lời của Lâm Tử Mạn gây tác dụng, hay do Mã Hiểu Toa đồng ý đưa tiền, làm hai tên cướp động tâm, cả hai không khỏi liếc mắt nhìn nhau nói: “Hay là…”
“Nghe hai nàng nói, chúng ta đi ra ngoài tự thú?”
Nhưng ngay khi bọn hắn vừa nói, một thanh âm yêu mị vang lên ngay sau lưng bọn họ: “Thế nào, vừa mới tiến đến đã muốn đi ra ngoài? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Bốn người các ngươi, thành thật ở lại trong nhà bảo tàng này cho ta!”
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Hai tên cướp thất kinh, vội vã xoay người về hướng thanh âm truyền đến. Cây đao nắm trong tay, cũng không tự chủ được hoành trước ngực, bày ra tư thái vừa có thể tiến công vừa có thể thủ.
Khi bọn họ nhìn thấy là một nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi thì không khỏi ngây ngẩn cả người: “Vừa rồi là ngươi nói chuyện?”
“Không sai, là ta.” Nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi này cũng không phải là người khác, chính là Trình Văn Lộ. Vào lúc này cô ta đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn bốn người, giống như con mèo đang nhìn đàn chuột.
Không đợi hai tên cướp nói chuyện, tay phải Trình Văn Lộ vẫy ra, hai thanh đao lập tức vọt vào trong tay cô ta. Ngay sau đó một đoàn hỏa diễm màu đỏ ám xuất hiện trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đem hai thanh đao đốt thành một bãi nước thép đỏ bừng.
Một màn ly kỳ làm hai tên cướp và Lâm Tử Mạn, Mã Hiểu Toa hoảng sợ.
Bởi vì quá mức kinh khủng, hàm răng hai tên cướp va lộp cộp vào nhau, không hẹn mà cùng thối lui vài bước, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi…ngươi rốt cục là người hay quỷ?”
Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa tuy rằng không nói gì, nhưng ôm chặt nhau, trên mặt lộ vẻ kinh khủng cùng sợ hãi.
Trình Văn Lộ cười khanh khách, thân thể hoảng hoảng: “Quỷ? Ha hả…Loại dơ bẩn thấp kém đó, thế nào có thể so sánh với ta? Ta chính là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm!”
“Ma?” Hai tên cướp liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bộc phát một tiếng rống: “Chạy a!” Rồi chợt xoay người, hướng cửa nhà bảo tàng chạy đi. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn chạy trốn trước mặt của ta? Ha hả, thực sự là si tâm vọng tưởng!” Tiếng cười của Trình Văn Lộ đột nhiên chuyển lạnh, tay phải cô ta hướng về hai tên cướp vung lên, một đạo quang mang huyết sắc lập tức từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài, hóa thành hai sợi dây thừng màu đỏ tản ra mùi máu tươi gay mũi, trói hai tên cướp lại, kéo về trước người Trình Văn Lộ.
Lúc này hai tên cướp đã hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nếu không phải sợ mình sẽ hôn mê, sẽ bị nữ ma nhìn qua có vẻ gợi cảm đẹp đẽ kỳ thực lại kinh khủng này một ngụm nuốt ăn, chỉ sợ bọn họ đã sớm hôn mê.
“Tha mạng, tha mạng a!”
“Đừng ăn thịt chúng ta, thịt chúng ta không thể ăn a…”
Sắc mặt hai người trắng bệch, run rẩy không ngừng, liên tiếp hướng Trình Văn Lộ cầu xin.
Loại cảm giác nắm giữ tính mạng người khác làm Trình Văn Lộ cảm thấy một trận thư sướng. Nhưng cô ta cũng không để ý tới hai tên cướp, mà bước nhanh tới trước người Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đang run rẩy.
Nhìn Trình Văn Lộ càng lúc càng đến gần, Mã Hiểu Toa sợ quá khóc lên, liên tiếp nói: “Đừng ăn chúng ta, chúng ta gầy lắm không có thịt, đừng ăn chúng ta…”
Trình Văn Lộ vẫn đi tới trước người Lâm Tử Mạn mới dừng lại, dùng móng tay đỏ rực thật dài nâng cằm nàng lên, cười lạnh nói: “Thế nào, không nhận ra ta sao? Đồng học Lâm Tử Mạn thân ái!” Cô ta gằn hai chữ “thân ái” thật nặng. Mà khi nói chuyện, biểu tình trên mặt cô ta cũng hung ác độc địa đến cực điểm, không còn chút vẻ thân thiết.
Biến cố thình lình xảy ra này, làm Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đều ngây dại.
“Tử Mạn, trong đồng học của cô làm sao lại có yêu ma?” Mã Hiểu Toa kinh ngạc há to miệng, sau một câu thất thần, cuối cùng cũng chợt nhớ lại, vội vàng nói: “Tử Mạn, cô mau van cầu cô ta, nể tình là bạn học, buông tha chúng ta đi…”
“Ngươi là…” Lúc này lực chú ý của Lâm Tử Mạn đều đang đặt trên người trước mặt, căn bản không có nghe Mã Hiểu Toa đang nói gì. Sau khi quan sát vài lần, Lâm Tử Mạn dùng giọng nói không xác định suy đoán: “Ngươi…ngươi không phải là Trình Văn Lộ đó chứ?”
Trình Văn Lộ ha ha cười: “Không nghĩ tới, ngươi còn có thể nhận ra ta.”
Giờ khắc này, sự khiếp sợ trong lòng Lâm Tử Mạn còn mạnh hơn sự sợ hãi: “Cô thật là Trình Văn Lộ? Cô không phải bị mất tích rồi sao? Làm sao lại ở chỗ này? Lại còn biến thành dáng dấp như vậy? Cô vừa nói…cô là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm? Đây…đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Tay phải Trình Văn Lộ vung lên, năm ngón tay nhọn kháp lấy cổ Lâm Tử Mạn, nâng cả người nàng lên: “Lại nói, ta có thể biến thành như vậy, thật đúng là do ngươi ban tặng!”
Lâm Tử Mạn liều mạng giãy dụa, dùng sức muốn kéo ra bàn tay Trình Văn Lộ. Đáng tiếc chính là bàn tay của cô ta giống như một cái kìm sắt, vô luận nàng dùng lực thế nào cũng không thể kéo ra.
Ngay khi Lâm Tử Mạn cảm giác mình không thể hô hấp, lực lượng cùng ý thức dần dần rời khỏi thân thể, rất nhanh sẽ chết, Trình Văn Lộ lại buông lỏng bàn tay kháp cổ nàng, để nàng té quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc lên.
Trình Văn Lộ ngồi xổm xuống, nắm lấy gương mặt Lâm Tử Mạn, có chút ít tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, chủ nhân của ta nói với ta, không được thương tổn ngươi. Bằng không ta nhất định xé nát mặt ngươi, sau đó giao cho hai nam nhân này cưỡng dâm ngươi đến chết…”
Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay lúc này một động tĩnh nặng nề đột nhiên từ dưới đất truyền đến. Ngay sau đó cô ta cảm giác được, âm khí đang dâng trào bốn phía đúng ngay khắc này cấp tốc khô kiệt đi.
“Chuyện gì xảy ra?” Trình Văn Lộ quá sợ hãi, không còn quan tâm đến chuyện làm nhục Lâm Tử Mạn, vội vã nhấc nàng cùng Mã Hiểu Toa và hai tên cướp lên, hướng phương hướng chỗ Lệ Yểm bay nhanh đi…
Chương 699
Mồi, bẫy rập
Nhóm Dịch: Dung Nhi
Nội dung thu gọn
Khi Trình Văn Lộ về tới bên người Lệ Yểm, âm khí bên trong nhà bảo tàng đã hạ tới mức thấp nhất.
Lúc trước nam tử trung niên họ Nghiêm bởi vì lo lắng cho nữ nhi mà bại lộ ma lực, lúc này đang cúi đầu quỳ gối ngay trước người Lệ Yểm run rẩy không ngớt.
“Đều là bởi vì tên ngu ngốc ngươi, làm hại chúng ta bại lộ hành tung…” Lệ Yểm lòng tràn đầy lửa giận, nhấc chân đá lên mặt tên nam tử họ Nghiêm.
Lực lượng cường đại, nhượng gương mặt nam tử họ Nghiêm lập tức biến hình, cả người bị đá bay ngược ra ngoài.
Đây do Lệ Yểm hạ thủ lưu tình, bằng không tên nam tử họ Nghiêm phải máu tươi phun tại chỗ.
Lệ Yểm phẫn nộ, lại đuổi theo đá tên họ Nghiêm mấy đá mới ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lúc trước ta còn cho rằng đã thành công lừa gạt những nhân loại người tu chân đáng chết kia. Nhưng không có nghĩ đến bị gạt chính là chúng ta! Những nhân loại người tu chân giảo hoạt đáng chết này, đúng là đã tương kế tựu kế làm chúng ta nghĩ lầm đã lừa gạt được bọn họ nên đã thả lỏng cảnh giác. Trên thực tế bọn họ đã sớm xác định chúng ta đang ẩn nấp bên trong nhà bảo tàng này. Trong ba ngày chúng ta thả lỏng cảnh giác, đã luyện chế ra đồ vật có thể ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch…ghê tởm a! Đáng trách a! Chỉ kém một chút, ta có thể làm cho khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới mở lớn thêm chút nữa…” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn họ Nghiêm mặt mày đầy máu, dáng dấp chật vật bất kham, Trình Văn Lộ chẳng những không đồng tình, trái lại còn hả hê thầm mắng một câu: “Ngu xuẩn!” Chợt ném bốn người xuống đất, quỳ một gối trước người Lệ Yểm nói: “Chủ nhân, ta đã bắt bốn người Lâm Tử Mạn tới…”
Trình Văn Lộ còn chưa nói xong, Lệ Yểm vung tay tát mạnh lên mặt cô ta, nổi giận: “Ta cho ngươi đi bắt bốn người thường không ngờ cũng tìm nhiều thời gian như vậy. Phế vật! Quả nhiên là phế vật! Nếu như ngươi có thể sớm bắt bọn hắn tới, chúng ta làm sao khả năng rơi xuống cục diện bị động này…”
Trình Văn Lộ vốn đang mang tâm tư tranh công, bị một bạt tai làm mắt hoa đầu váng. Mặc dù trong lòng cô ta còn đang nghiến răng nghiến lợi oán thầm: “Chúng ta bị lưu lạc đến cục diện bị động như bây giờ lẽ nào không có quan hệ tới ngươi sao? Nếu như lúc đầu ngươi chịu nghe lời chúng ta, mau nhanh chuyển dời sang nơi khác, làm sao lại có việc này xuất hiện?” Nhưng cô ta không dám đem tâm tư này biểu lộ ra, chỉ đành dằn xuống sự phẫn nộ cùng đau đớn trên mặt, càng không ngừng hướng Lệ Yểm dập đầu cầu xin tha thứ.
Lệ Yểm đang phẫn nộ, thực sự rất muốn giết chết tên họ Nghiêm cùng Trình Văn Lộ, thế nhưng nghĩ lại lúc này kẻ địch thế mạnh, còn phải dựa vào chín người xuất lực mới có thể trợ hắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nếu như lúc này giết chết hai người, tuy rằng có thể tạm thời phát tiết lửa giận trong lòng một chút, nhưng đối với đại cục trước mặt cũng chỉ có chỗ hỏng mà không có lợi.
Cho nên Lệ Yểm cũng chỉ cố nén sát khí nhìn hai người nói: “Được rồi, đừng quỳ nữa, cút lên cho ta! Ta cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, chỉ cần các ngươi lập được công lao trong cuộc chiến, ta không những tha cho các ngươi không chết, còn truyền bí thuật cho thực lực các ngươi đề thăng trong khoảng thời gian ngắn!” Nói đến đây, hắn dùng đôi mắt như máu nhìn bảy người còn lại, lớn tiếng khích lệ: “Các ngươi cũng vậy, chỉ cần lập được công lao trong chiến đấu, ta sẽ dùng bí thuật, cho thực lực các ngươi trong khoảng thời gian ngắn đề thăng lên gấp ba!”
“Đa tạ chủ nhân!” Câu nói của Lệ Yểm làm trên mặt cửu ma nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn vui mừng.
Sở dĩ cửu ma nghe theo lời dụ dỗ của Lệ Yểm nhập ma đạo tự nhiên đều có những nguyên nhân khác nhau. Thế nhưng sau khi rơi vào ma đạo bọn hắn cũng cảm nhận được lực lượng cường đại vượt quá người thường.
Chính là loại lực lượng này, làm cho bọn hắn càng lún sâu trên con đường nhập ma, khó thể giãy thoát…
“Chủ nhân, chúng ta đột phá vòng vây ra?” Tào Minh xung phong nhận việc nói: “Để ta đi ra ngoài trinh sát một chút, phòng tuyến nào tương đối yếu ớt!”
Lệ Yểm lắc đầu nói: “Đột phá vòng vây? Không, không, không, chúng ta cũng không đột phá vòng vây.”
“Không đột phá vòng vây?” Không chỉ có Tào Minh, bát ma cũng cùng sửng sốt.
Lệ Yểm khặc khặc cười lên quái dị, định liệu trước nói: “Không sai, chúng ta không đột phá vòng vây. Chúng ta ở trong nhà bảo tàng này bố trí bẫy rập, chờ những nhân loại người tu chân bước vào.” Thanh âm của hắn đột nhiên chuyển lạnh, sát khí nói: “Ta muốn cho bọn hắn tới một người chết một người, đến một đôi chết một đôi. Một đám chết một đám! Đến cuối cùng, ta đạp lên thi thể bọn hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi nhà bảo tàng này.”
Thấy Lệ Yểm lòng tin mười phần, sự khẩn trương và thấp thỏm của cửu ma cũng tiêu giảm vài phần. Nhưng bọn hắn trăm triệu thật không ngờ, trong cảm nhận của Lệ Yểm, bọn hắn chỉ là quân cờ dùng để hi sinh. Cuối cùng đi ra khỏi nhà bảo tàng này cũng không có phần của bọn hắn.
Lệ Yểm đi nhanh tới trước người Lâm Tử Mạn, từ sợi khói đen từ trên người hắn bốc ra, hóa thành cánh tay tráng kiện hữu lực, đem Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa nhấc lên, lại sử dụng đôi mắt huyết sắc quan sát cả hai một lần.
“Ngươi là bạn gái của Trương Văn Trọng?” Lệ Yểm há mồm chất vấn, một mùi tanh hôi từ trong miệng hắn phát ra, làm Lâm Tử Mạn muốn nôn mửa.
Lâm Tử Mạn cố nén nội tâm sợ hãi, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi…ngươi là người nào? Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi muốn làm gì Trương ca?”
“Ta là người như thế nào? Khặc khặc…” Phảng phất như nghe được một câu chuyện cười thú vị, nhưng tiếng cười của hắn khi hai nàng nghe được, thật quỷ dị khó nghe cùng dọa người: “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta ở đâu giống người? Ta chính là Lệ Yểm trong thượng cổ yêu ma, là sự tồn tại ngang hàng với tiên phật! Ngươi đừng đánh đồng ta với nhân loại đê tiện nhỏ bé!”
“Thượng cổ yêu ma? Lệ Yểm?” Mã Hiểu Toa vừa nghe được lời này, lại nhìn dáng dấp đáng sợ quỷ dị của Lệ Yểm, nhất thời hét lên một tiếng chết ngất. Lâm Tử Mạn tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì nàng sợ, nếu mình chết ngất vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.
Lệ Yểm như có hứng thú nhìn Lâm Tử Mạn, khặc khặc cười nói: “Không nghĩ tới, lá gan của ngươi cũng lớn lắm. Khi nghe được tên của Lệ Yểm ta, gặp được mặt thật của ta, không ngờ cũng không bị dọa ngất. Phần tâm chí này, còn lợi hại hơn chín tên ngu ngốc kia. Có thể lúc trước ta nên tuyển chọn ngươi, trở thành một trong cửu ma.”
Lâm Tử Mạn nghiến răng nói: “Ngươi mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành yêu ma gì hết…”
“Thành yêu thành ma, không tới phiên ngươi làm chủ.” Lệ Yểm cười điên cuồng, nói: “Bất quá hiện tại, ta không có hứng thú cho ngươi thành yêu thành ma, thầm nghĩ cho ngươi thành miếng mồi, một miếng mồi có thể giết chết Trương Văn Trọng.”
Gương mặt Lâm Tử Mạn tái nhợt, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi…ngươi muốn làm gì…”
Lệ Yểm thu hồi khói đen quấn quanh Lâm Tử Mạn, cho nàng rơi xuống mặt đất, lúc này mới khặc khặc cười lạnh nói: “Ta nghĩ muốn gì thì ngươi sẽ biết, không cần phải sốt ruột như vậy…” Hắn cũng không để ý tới vẻ run rẩy tái nhợt của Lâm Tử Mạn, xoay người phân phó cửu ma: “Kéo ba người kia xuống giết chết! Ta muốn thi triển bí pháp, dùng máu tươi cùng linh hồn bọn họ thúc đẩy âm khí còn lại của nhà bảo tàng này. Để nhà bảo tàng này biến thành U Minh Quỷ Vực có đến mà không có về…”
“Tuân mệnh!” Cửu ma bước ra ba người, kéo Mã Hiểu Toa đang hôn mê cùng hai tên cướp đang van xin nhưng không ai để ý lên, muốn đem xuống dưới giết chết.
Trên người Lâm Tử Mạn cũng không biết từ đâu tuôn ra dũng khí, làm nàng có thể bò lên khỏi mặt đất, ngăn cản Tào Minh đang lôi Mã Hiểu Toa, vừa quơ tay đánh Tào Minh, vừa khóc hô: “Không được hại chị họ, không được hại chị họ…” Nắm tay của Lâm Tử Mạn đối với Tào Minh chẳng khác gì gãi ngứa, hắn hừ lạnh một tiếng, một lực lượng vô hình từ trên người hắn phun ra, trực tiếp đánh bay Lâm Tử Mạn ra ngoài. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay khi Tào Minh chuẩn bị tiếp tục lôi Mã Hiểu Toa xuống dưới, Lệ Yểm lại đột nhiên mở miệng nói: “Tào Minh, chờ một chút…” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dạ…” Tào Minh cung kính đáp, đứng tại chỗ không dám động.
Lệ Yểm đi tới trước người Lâm Tử Mạn, dùng khói đen nâng cằm nàng lên, hỏi: “Nữ nhân này là chị họ của ngươi? Trương Văn Trọng nhận thức cô ta sao?” Lâm Tử Mạn căm tức bậm môi không chịu trả lời.
“Không chịu trả lời câu hỏi của ta? Được…” Lệ Yểm khặc khặc cười nhạt hai tiếng, quay đầu lại nhìn Tào Minh nói: “Kéo nữ nhân này xuống dưới, mổ bụng moi tim…”
Thấy Tào Minh thật sự muốn lôi Mã Hiểu Toa xuống giết theo lời Lệ Yểm, Lâm Tử Mạn nhất thời nóng nảy, cũng không quan tâm điều gì khác vội nói: “Nàng là chị họ của ta, Trương ca cũng nhận thức nàng…”
Sau khi xác định Lâm Tử Mạn không nói dối, Lệ Yểm cho Tào Minh đem Mã Hiểu Toa quay lại, nhìn hai nữ nhân, khặc khặc cười quái dị: “Có hai miếng mồi, ta nhất định có thể diệt trừ nhân loại tên Trương Văn Trọng kia! Chỉ cần có thể diệt trừ hắn, chẳng khác nào ta lập được công lao lớn! Đến lúc đó dù mở khe hở không gian trong Ung Thành thất bại, ta cũng sẽ không bị trách phạt. Nói không chừng còn thu được tưởng thưởng.”
Khói đen trên người Lệ Yểm bỗng nhiên khởi lên, hai yêu linh lóe ra lam quang quỷ dị liền xuất hiện ngay trước người hắn.
Không đợi Lâm Tử Mạn kịp phản ứng, hai yêu linh liền bắn vào người nàng và Mã Hiểu Toa. Một mảnh lam quang đẹp mắt lóe lên, nàng cùng Mã Hiểu Toa liền mất đi ý thức…
Thành công ngăn chặn Cửu Âm Địa Mạch!
Nhóm Dịch: Dung Nhi
Nội dung thu gọn
Ngay khi Trình Văn Lộ chạy đi bắt Lâm Tử Mạn cùng ba người khác vừa xông vào nhà bảo tàng, Trương Văn Trọng cũng đã đến nóc nhà tòa lầu cao tầng đối diện nhà bảo tàng. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bao quát khắp bốn phía nhà bảo tàng, béo hòa thượng cũng không còn kiềm chế được sự nghi hoặc trong lòng mở miệng dò hỏi: “Trương tổ phó, chúng ta không cần đến nhà bảo tàng sao? Tới chỗ này làm gì?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Hiện tại dù chúng ta có đến nhà bảo tàng, cũng không có bao nhiêu tác dụng. Chẳng lẽ cứ như vậy xông vào cứu người? Nếu thật làm như vậy, không chỉ làm hại bốn người lầm nhập nhà bảo tàng, còn có thể hao tổn rất nhiều tính mạng người tu chân, thậm chí còn có thể để Lệ Yểm và cửu ma nhân cơ hội chạy trốn. Cho nên hiện tại việc chúng ta cần làm, cũng không phải vội vã chạy tới nhà bảo tàng giương mắt nhìn, mà là ở chỗ này dùng vật chí dương ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, chuẩn bị sẵn sàng để đột kích vào nhà bảo tàng đánh chết Lệ Yểm cùng cửu ma để cứu người!”
Đang khi nói chuyện, tay phải hắn giương lên, vật chí dương màu đỏ rực lập tức được lấy ra, huyền phù ngay bên cạnh hắn.
Híp mắt lại, hắn nhìn khắp nhà bảo tàng, cũng không quay đầu lại nói: “Tam Si, ông để Trần Nhàn thông tri người dẫn đầu của các phái, để cho bọn họ tập hợp tại địa phương cách nhà bảo tàng chừng năm trăm thước. Chỉ chờ khi tôi dùng vật chí dương ngăn chặn được âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, bọn họ lập tức phải bao vây nhà bảo tàng! Vô luận như thế nào cũng không để cho Lệ Yểm và cửu ma chạy trốn!”
“Dạ.” Tam Si đáp, liền lấy ra điện thoại gọi cho Trần Nhàn.
Hai tay hắn kháp ra một pháp ấn, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ.
Trong tiếng chú ngữ, vật thuần dương đang huyền phù bên cạnh hắn chợt biến lớn, cả vật thể biến thành giao long bao phủ hỏa diễm, uốn mình hướng mặt đất nhà bảo tàng gào thét bay đi.
Cùng lúc đó, bên trong nhà bảo tàng Ung Thành, Trình Văn Lộ hóa thành một đạo huyết quang lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng bốn người Lâm Tử Mạn. Giờ khắc này hai tên cướp thần tình khẩn trương, vừa xuyên qua cửa sổ nhìn ra nhà bảo tàng, vừa hung thần ác sát uy hiếp Lâm Tử Mạn cùng một nữ tử: “Hai người tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không chúng ta chém một đao, hai mỹ nữ các cô cũng chỉ đành làm quỷ chết oan!”
“Không sai, hai người chúng ta tuy rằng chỉ vì cầu tài, nhưng nếu bị buộc nóng nảy, sẽ cử đao giết người! Hai người nếu như không muốn chết, tốt nhất nên phối hợp chúng ta, để chúng ta chạy thoát khỏi tay cảnh sát.”
“Các người đi tự thú đi.” Tuy rằng bản thân đang ở hiểm cảnh, nhưng Lâm Tử Mạn vẫn bình tĩnh thậm chí còn có dũng khí và tâm tư tiến hành tấn công mặt tâm lý cho hai tên cướp: “Tội danh hiện tại của các ông, chỉ bất quá là cướp đoạt chưa thành mà thôi. Nếu như chịu đầu thú sẽ được xử lý nhẹ. Nếu các ông còn khăng khăng một mực, khư khư cố chấp, đem chuyện này nháo lớn, vậy tội danh của các ông càng thêm nặng. Tới lúc đó, nói không chừng còn bị phán mấy chục năm tù hoặc là chung thân. Nếu như còn làm bị thương người, phán tử hình cũng có thể. Nếu như người nhà các ông biết được, bọn họ sẽ thương tâm thế nào…”
Không thể không nói, lời của Lâm Tử Mạn vào lúc này tuy nói không cao minh bao nhiêu, nhưng bắn trúng điểm yếu của hai tên cướp, làm biểu tình trên mặt bọn hắn không tự chủ được liền biến đổi.
So sánh với Lâm Tử Mạn, biểu hiện của nữ nhân kia kém hơn rất nhiều. Bởi vì trên cổ bị gác dao nên nàng không dãm giãy dụa, cũng không dám cao giọng kêu la, chỉ liên tiếp nức nở nói: “Tôi là Mã Hiểu Toa, tôi là ngôi sao điện ảnh, tôi là nhân vật nổi danh, các ông không thể thương tổn tôi.”
“Thả chúng tôi đi, van cầu các ông thả chúng tôi đi. Các ông không phải muốn tiền sao? Chỉ cần thả chúng tôi muốn bao nhiêu chúng tôi cũng cấp a…”
Cũng không biết do lời của Lâm Tử Mạn gây tác dụng, hay do Mã Hiểu Toa đồng ý đưa tiền, làm hai tên cướp động tâm, cả hai không khỏi liếc mắt nhìn nhau nói: “Hay là…”
“Nghe hai nàng nói, chúng ta đi ra ngoài tự thú?”
Nhưng ngay khi bọn hắn vừa nói, một thanh âm yêu mị vang lên ngay sau lưng bọn họ: “Thế nào, vừa mới tiến đến đã muốn đi ra ngoài? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Bốn người các ngươi, thành thật ở lại trong nhà bảo tàng này cho ta!”
“Ai? Ai đang nói chuyện?” Hai tên cướp thất kinh, vội vã xoay người về hướng thanh âm truyền đến. Cây đao nắm trong tay, cũng không tự chủ được hoành trước ngực, bày ra tư thái vừa có thể tiến công vừa có thể thủ.
Khi bọn họ nhìn thấy là một nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi thì không khỏi ngây ngẩn cả người: “Vừa rồi là ngươi nói chuyện?”
“Không sai, là ta.” Nữ nhân đẹp đẽ khêu gợi này cũng không phải là người khác, chính là Trình Văn Lộ. Vào lúc này cô ta đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn bốn người, giống như con mèo đang nhìn đàn chuột.
Không đợi hai tên cướp nói chuyện, tay phải Trình Văn Lộ vẫy ra, hai thanh đao lập tức vọt vào trong tay cô ta. Ngay sau đó một đoàn hỏa diễm màu đỏ ám xuất hiện trong lòng bàn tay, trong nháy mắt đem hai thanh đao đốt thành một bãi nước thép đỏ bừng.
Một màn ly kỳ làm hai tên cướp và Lâm Tử Mạn, Mã Hiểu Toa hoảng sợ.
Bởi vì quá mức kinh khủng, hàm răng hai tên cướp va lộp cộp vào nhau, không hẹn mà cùng thối lui vài bước, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi…ngươi rốt cục là người hay quỷ?”
Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa tuy rằng không nói gì, nhưng ôm chặt nhau, trên mặt lộ vẻ kinh khủng cùng sợ hãi.
Trình Văn Lộ cười khanh khách, thân thể hoảng hoảng: “Quỷ? Ha hả…Loại dơ bẩn thấp kém đó, thế nào có thể so sánh với ta? Ta chính là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm!”
“Ma?” Hai tên cướp liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bộc phát một tiếng rống: “Chạy a!” Rồi chợt xoay người, hướng cửa nhà bảo tàng chạy đi. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn chạy trốn trước mặt của ta? Ha hả, thực sự là si tâm vọng tưởng!” Tiếng cười của Trình Văn Lộ đột nhiên chuyển lạnh, tay phải cô ta hướng về hai tên cướp vung lên, một đạo quang mang huyết sắc lập tức từ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài, hóa thành hai sợi dây thừng màu đỏ tản ra mùi máu tươi gay mũi, trói hai tên cướp lại, kéo về trước người Trình Văn Lộ.
Lúc này hai tên cướp đã hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nếu không phải sợ mình sẽ hôn mê, sẽ bị nữ ma nhìn qua có vẻ gợi cảm đẹp đẽ kỳ thực lại kinh khủng này một ngụm nuốt ăn, chỉ sợ bọn họ đã sớm hôn mê.
“Tha mạng, tha mạng a!”
“Đừng ăn thịt chúng ta, thịt chúng ta không thể ăn a…”
Sắc mặt hai người trắng bệch, run rẩy không ngừng, liên tiếp hướng Trình Văn Lộ cầu xin.
Loại cảm giác nắm giữ tính mạng người khác làm Trình Văn Lộ cảm thấy một trận thư sướng. Nhưng cô ta cũng không để ý tới hai tên cướp, mà bước nhanh tới trước người Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đang run rẩy.
Nhìn Trình Văn Lộ càng lúc càng đến gần, Mã Hiểu Toa sợ quá khóc lên, liên tiếp nói: “Đừng ăn chúng ta, chúng ta gầy lắm không có thịt, đừng ăn chúng ta…”
Trình Văn Lộ vẫn đi tới trước người Lâm Tử Mạn mới dừng lại, dùng móng tay đỏ rực thật dài nâng cằm nàng lên, cười lạnh nói: “Thế nào, không nhận ra ta sao? Đồng học Lâm Tử Mạn thân ái!” Cô ta gằn hai chữ “thân ái” thật nặng. Mà khi nói chuyện, biểu tình trên mặt cô ta cũng hung ác độc địa đến cực điểm, không còn chút vẻ thân thiết.
Biến cố thình lình xảy ra này, làm Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa đều ngây dại.
“Tử Mạn, trong đồng học của cô làm sao lại có yêu ma?” Mã Hiểu Toa kinh ngạc há to miệng, sau một câu thất thần, cuối cùng cũng chợt nhớ lại, vội vàng nói: “Tử Mạn, cô mau van cầu cô ta, nể tình là bạn học, buông tha chúng ta đi…”
“Ngươi là…” Lúc này lực chú ý của Lâm Tử Mạn đều đang đặt trên người trước mặt, căn bản không có nghe Mã Hiểu Toa đang nói gì. Sau khi quan sát vài lần, Lâm Tử Mạn dùng giọng nói không xác định suy đoán: “Ngươi…ngươi không phải là Trình Văn Lộ đó chứ?”
Trình Văn Lộ ha ha cười: “Không nghĩ tới, ngươi còn có thể nhận ra ta.”
Giờ khắc này, sự khiếp sợ trong lòng Lâm Tử Mạn còn mạnh hơn sự sợ hãi: “Cô thật là Trình Văn Lộ? Cô không phải bị mất tích rồi sao? Làm sao lại ở chỗ này? Lại còn biến thành dáng dấp như vậy? Cô vừa nói…cô là Dục Ma trong cửu ma dưới trướng Lệ Yểm? Đây…đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Tay phải Trình Văn Lộ vung lên, năm ngón tay nhọn kháp lấy cổ Lâm Tử Mạn, nâng cả người nàng lên: “Lại nói, ta có thể biến thành như vậy, thật đúng là do ngươi ban tặng!”
Lâm Tử Mạn liều mạng giãy dụa, dùng sức muốn kéo ra bàn tay Trình Văn Lộ. Đáng tiếc chính là bàn tay của cô ta giống như một cái kìm sắt, vô luận nàng dùng lực thế nào cũng không thể kéo ra.
Ngay khi Lâm Tử Mạn cảm giác mình không thể hô hấp, lực lượng cùng ý thức dần dần rời khỏi thân thể, rất nhanh sẽ chết, Trình Văn Lộ lại buông lỏng bàn tay kháp cổ nàng, để nàng té quỳ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc lên.
Trình Văn Lộ ngồi xổm xuống, nắm lấy gương mặt Lâm Tử Mạn, có chút ít tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, chủ nhân của ta nói với ta, không được thương tổn ngươi. Bằng không ta nhất định xé nát mặt ngươi, sau đó giao cho hai nam nhân này cưỡng dâm ngươi đến chết…”
Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay lúc này một động tĩnh nặng nề đột nhiên từ dưới đất truyền đến. Ngay sau đó cô ta cảm giác được, âm khí đang dâng trào bốn phía đúng ngay khắc này cấp tốc khô kiệt đi.
“Chuyện gì xảy ra?” Trình Văn Lộ quá sợ hãi, không còn quan tâm đến chuyện làm nhục Lâm Tử Mạn, vội vã nhấc nàng cùng Mã Hiểu Toa và hai tên cướp lên, hướng phương hướng chỗ Lệ Yểm bay nhanh đi…
Chương 699
Mồi, bẫy rập
Nhóm Dịch: Dung Nhi
Nội dung thu gọn
Khi Trình Văn Lộ về tới bên người Lệ Yểm, âm khí bên trong nhà bảo tàng đã hạ tới mức thấp nhất.
Lúc trước nam tử trung niên họ Nghiêm bởi vì lo lắng cho nữ nhi mà bại lộ ma lực, lúc này đang cúi đầu quỳ gối ngay trước người Lệ Yểm run rẩy không ngớt.
“Đều là bởi vì tên ngu ngốc ngươi, làm hại chúng ta bại lộ hành tung…” Lệ Yểm lòng tràn đầy lửa giận, nhấc chân đá lên mặt tên nam tử họ Nghiêm.
Lực lượng cường đại, nhượng gương mặt nam tử họ Nghiêm lập tức biến hình, cả người bị đá bay ngược ra ngoài.
Đây do Lệ Yểm hạ thủ lưu tình, bằng không tên nam tử họ Nghiêm phải máu tươi phun tại chỗ.
Lệ Yểm phẫn nộ, lại đuổi theo đá tên họ Nghiêm mấy đá mới ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lúc trước ta còn cho rằng đã thành công lừa gạt những nhân loại người tu chân đáng chết kia. Nhưng không có nghĩ đến bị gạt chính là chúng ta! Những nhân loại người tu chân giảo hoạt đáng chết này, đúng là đã tương kế tựu kế làm chúng ta nghĩ lầm đã lừa gạt được bọn họ nên đã thả lỏng cảnh giác. Trên thực tế bọn họ đã sớm xác định chúng ta đang ẩn nấp bên trong nhà bảo tàng này. Trong ba ngày chúng ta thả lỏng cảnh giác, đã luyện chế ra đồ vật có thể ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch…ghê tởm a! Đáng trách a! Chỉ kém một chút, ta có thể làm cho khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới mở lớn thêm chút nữa…” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn họ Nghiêm mặt mày đầy máu, dáng dấp chật vật bất kham, Trình Văn Lộ chẳng những không đồng tình, trái lại còn hả hê thầm mắng một câu: “Ngu xuẩn!” Chợt ném bốn người xuống đất, quỳ một gối trước người Lệ Yểm nói: “Chủ nhân, ta đã bắt bốn người Lâm Tử Mạn tới…”
Trình Văn Lộ còn chưa nói xong, Lệ Yểm vung tay tát mạnh lên mặt cô ta, nổi giận: “Ta cho ngươi đi bắt bốn người thường không ngờ cũng tìm nhiều thời gian như vậy. Phế vật! Quả nhiên là phế vật! Nếu như ngươi có thể sớm bắt bọn hắn tới, chúng ta làm sao khả năng rơi xuống cục diện bị động này…”
Trình Văn Lộ vốn đang mang tâm tư tranh công, bị một bạt tai làm mắt hoa đầu váng. Mặc dù trong lòng cô ta còn đang nghiến răng nghiến lợi oán thầm: “Chúng ta bị lưu lạc đến cục diện bị động như bây giờ lẽ nào không có quan hệ tới ngươi sao? Nếu như lúc đầu ngươi chịu nghe lời chúng ta, mau nhanh chuyển dời sang nơi khác, làm sao lại có việc này xuất hiện?” Nhưng cô ta không dám đem tâm tư này biểu lộ ra, chỉ đành dằn xuống sự phẫn nộ cùng đau đớn trên mặt, càng không ngừng hướng Lệ Yểm dập đầu cầu xin tha thứ.
Lệ Yểm đang phẫn nộ, thực sự rất muốn giết chết tên họ Nghiêm cùng Trình Văn Lộ, thế nhưng nghĩ lại lúc này kẻ địch thế mạnh, còn phải dựa vào chín người xuất lực mới có thể trợ hắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nếu như lúc này giết chết hai người, tuy rằng có thể tạm thời phát tiết lửa giận trong lòng một chút, nhưng đối với đại cục trước mặt cũng chỉ có chỗ hỏng mà không có lợi.
Cho nên Lệ Yểm cũng chỉ cố nén sát khí nhìn hai người nói: “Được rồi, đừng quỳ nữa, cút lên cho ta! Ta cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, chỉ cần các ngươi lập được công lao trong cuộc chiến, ta không những tha cho các ngươi không chết, còn truyền bí thuật cho thực lực các ngươi đề thăng trong khoảng thời gian ngắn!” Nói đến đây, hắn dùng đôi mắt như máu nhìn bảy người còn lại, lớn tiếng khích lệ: “Các ngươi cũng vậy, chỉ cần lập được công lao trong chiến đấu, ta sẽ dùng bí thuật, cho thực lực các ngươi trong khoảng thời gian ngắn đề thăng lên gấp ba!”
“Đa tạ chủ nhân!” Câu nói của Lệ Yểm làm trên mặt cửu ma nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn vui mừng.
Sở dĩ cửu ma nghe theo lời dụ dỗ của Lệ Yểm nhập ma đạo tự nhiên đều có những nguyên nhân khác nhau. Thế nhưng sau khi rơi vào ma đạo bọn hắn cũng cảm nhận được lực lượng cường đại vượt quá người thường.
Chính là loại lực lượng này, làm cho bọn hắn càng lún sâu trên con đường nhập ma, khó thể giãy thoát…
“Chủ nhân, chúng ta đột phá vòng vây ra?” Tào Minh xung phong nhận việc nói: “Để ta đi ra ngoài trinh sát một chút, phòng tuyến nào tương đối yếu ớt!”
Lệ Yểm lắc đầu nói: “Đột phá vòng vây? Không, không, không, chúng ta cũng không đột phá vòng vây.”
“Không đột phá vòng vây?” Không chỉ có Tào Minh, bát ma cũng cùng sửng sốt.
Lệ Yểm khặc khặc cười lên quái dị, định liệu trước nói: “Không sai, chúng ta không đột phá vòng vây. Chúng ta ở trong nhà bảo tàng này bố trí bẫy rập, chờ những nhân loại người tu chân bước vào.” Thanh âm của hắn đột nhiên chuyển lạnh, sát khí nói: “Ta muốn cho bọn hắn tới một người chết một người, đến một đôi chết một đôi. Một đám chết một đám! Đến cuối cùng, ta đạp lên thi thể bọn hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi nhà bảo tàng này.”
Thấy Lệ Yểm lòng tin mười phần, sự khẩn trương và thấp thỏm của cửu ma cũng tiêu giảm vài phần. Nhưng bọn hắn trăm triệu thật không ngờ, trong cảm nhận của Lệ Yểm, bọn hắn chỉ là quân cờ dùng để hi sinh. Cuối cùng đi ra khỏi nhà bảo tàng này cũng không có phần của bọn hắn.
Lệ Yểm đi nhanh tới trước người Lâm Tử Mạn, từ sợi khói đen từ trên người hắn bốc ra, hóa thành cánh tay tráng kiện hữu lực, đem Lâm Tử Mạn và Mã Hiểu Toa nhấc lên, lại sử dụng đôi mắt huyết sắc quan sát cả hai một lần.
“Ngươi là bạn gái của Trương Văn Trọng?” Lệ Yểm há mồm chất vấn, một mùi tanh hôi từ trong miệng hắn phát ra, làm Lâm Tử Mạn muốn nôn mửa.
Lâm Tử Mạn cố nén nội tâm sợ hãi, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Ngươi…ngươi là người nào? Ngươi muốn làm gì ta? Ngươi muốn làm gì Trương ca?”
“Ta là người như thế nào? Khặc khặc…” Phảng phất như nghe được một câu chuyện cười thú vị, nhưng tiếng cười của hắn khi hai nàng nghe được, thật quỷ dị khó nghe cùng dọa người: “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta ở đâu giống người? Ta chính là Lệ Yểm trong thượng cổ yêu ma, là sự tồn tại ngang hàng với tiên phật! Ngươi đừng đánh đồng ta với nhân loại đê tiện nhỏ bé!”
“Thượng cổ yêu ma? Lệ Yểm?” Mã Hiểu Toa vừa nghe được lời này, lại nhìn dáng dấp đáng sợ quỷ dị của Lệ Yểm, nhất thời hét lên một tiếng chết ngất. Lâm Tử Mạn tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì nàng sợ, nếu mình chết ngất vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.
Lệ Yểm như có hứng thú nhìn Lâm Tử Mạn, khặc khặc cười nói: “Không nghĩ tới, lá gan của ngươi cũng lớn lắm. Khi nghe được tên của Lệ Yểm ta, gặp được mặt thật của ta, không ngờ cũng không bị dọa ngất. Phần tâm chí này, còn lợi hại hơn chín tên ngu ngốc kia. Có thể lúc trước ta nên tuyển chọn ngươi, trở thành một trong cửu ma.”
Lâm Tử Mạn nghiến răng nói: “Ngươi mơ tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành yêu ma gì hết…”
“Thành yêu thành ma, không tới phiên ngươi làm chủ.” Lệ Yểm cười điên cuồng, nói: “Bất quá hiện tại, ta không có hứng thú cho ngươi thành yêu thành ma, thầm nghĩ cho ngươi thành miếng mồi, một miếng mồi có thể giết chết Trương Văn Trọng.”
Gương mặt Lâm Tử Mạn tái nhợt, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi…ngươi muốn làm gì…”
Lệ Yểm thu hồi khói đen quấn quanh Lâm Tử Mạn, cho nàng rơi xuống mặt đất, lúc này mới khặc khặc cười lạnh nói: “Ta nghĩ muốn gì thì ngươi sẽ biết, không cần phải sốt ruột như vậy…” Hắn cũng không để ý tới vẻ run rẩy tái nhợt của Lâm Tử Mạn, xoay người phân phó cửu ma: “Kéo ba người kia xuống giết chết! Ta muốn thi triển bí pháp, dùng máu tươi cùng linh hồn bọn họ thúc đẩy âm khí còn lại của nhà bảo tàng này. Để nhà bảo tàng này biến thành U Minh Quỷ Vực có đến mà không có về…”
“Tuân mệnh!” Cửu ma bước ra ba người, kéo Mã Hiểu Toa đang hôn mê cùng hai tên cướp đang van xin nhưng không ai để ý lên, muốn đem xuống dưới giết chết.
Trên người Lâm Tử Mạn cũng không biết từ đâu tuôn ra dũng khí, làm nàng có thể bò lên khỏi mặt đất, ngăn cản Tào Minh đang lôi Mã Hiểu Toa, vừa quơ tay đánh Tào Minh, vừa khóc hô: “Không được hại chị họ, không được hại chị họ…” Nắm tay của Lâm Tử Mạn đối với Tào Minh chẳng khác gì gãi ngứa, hắn hừ lạnh một tiếng, một lực lượng vô hình từ trên người hắn phun ra, trực tiếp đánh bay Lâm Tử Mạn ra ngoài. Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay khi Tào Minh chuẩn bị tiếp tục lôi Mã Hiểu Toa xuống dưới, Lệ Yểm lại đột nhiên mở miệng nói: “Tào Minh, chờ một chút…” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Dạ…” Tào Minh cung kính đáp, đứng tại chỗ không dám động.
Lệ Yểm đi tới trước người Lâm Tử Mạn, dùng khói đen nâng cằm nàng lên, hỏi: “Nữ nhân này là chị họ của ngươi? Trương Văn Trọng nhận thức cô ta sao?” Lâm Tử Mạn căm tức bậm môi không chịu trả lời.
“Không chịu trả lời câu hỏi của ta? Được…” Lệ Yểm khặc khặc cười nhạt hai tiếng, quay đầu lại nhìn Tào Minh nói: “Kéo nữ nhân này xuống dưới, mổ bụng moi tim…”
Thấy Tào Minh thật sự muốn lôi Mã Hiểu Toa xuống giết theo lời Lệ Yểm, Lâm Tử Mạn nhất thời nóng nảy, cũng không quan tâm điều gì khác vội nói: “Nàng là chị họ của ta, Trương ca cũng nhận thức nàng…”
Sau khi xác định Lâm Tử Mạn không nói dối, Lệ Yểm cho Tào Minh đem Mã Hiểu Toa quay lại, nhìn hai nữ nhân, khặc khặc cười quái dị: “Có hai miếng mồi, ta nhất định có thể diệt trừ nhân loại tên Trương Văn Trọng kia! Chỉ cần có thể diệt trừ hắn, chẳng khác nào ta lập được công lao lớn! Đến lúc đó dù mở khe hở không gian trong Ung Thành thất bại, ta cũng sẽ không bị trách phạt. Nói không chừng còn thu được tưởng thưởng.”
Khói đen trên người Lệ Yểm bỗng nhiên khởi lên, hai yêu linh lóe ra lam quang quỷ dị liền xuất hiện ngay trước người hắn.
Không đợi Lâm Tử Mạn kịp phản ứng, hai yêu linh liền bắn vào người nàng và Mã Hiểu Toa. Một mảnh lam quang đẹp mắt lóe lên, nàng cùng Mã Hiểu Toa liền mất đi ý thức…