Chương 629
Thái Tử sa lưới.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm by Tiểu Anh 4vn
Nội dung thu gọn
Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:
- Này, chú đến đây.
Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:
- Này, chú không nghe thấy sao?
Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:
- Anh...Anh vừa nói gì?
- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?
- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.
Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:
- Anh mau thả tôi ra.
- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.
- Tôi không biết cái gì là Thái Tử, tôi chi vừa đến nơi này, cha tôi là phó chủ tịch thành phố ở đây, anh mau thả tôi ra, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người đàn ông này hình như không còn hoảng sợ mà trở nên tức giận.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sua đó hắn lấy điện thoại ra, hắn bấm một dãy số, là số máy của Lãnh Băng Băng.
- Làm gì vậy? Tôi đang bận lắm.
Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút mất hứng, nhưng dù nàng mất hứng cũng khó thể che giấu dự mừng rỡ, rõ ràng nàng đang rất vui vì nhận được điện thoại của Hạ Thiên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị còn nhớ tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tất nhiên là nhớ, bây giờ cảnh sát tỉnh Bình Hải đang liên tục truy nã, sao vậy?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bự, lưu manh lần này không mở miệng đùa giỡn làm nàng cảm thấy không quen.
- À, bây giờ tôi gặp một tên, tôi nghi ngờ hắn là Thái Tử, nhưng tôi không biết bộ dạng hắn là thế nào, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt, chị có hình của hắn không?
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi.
- Tất nhiên là có, cậu chờ chút, tôi sẽ lập tức đưa ảnh của hắn cho cậu.
Lãnh Băng Băng trả lời ngay, sau đó nàng lại bổ sung một câu:
- Này, nếu thật sự là Thái Bằng Trình kia thì cậu nên bắt lại giao cho cảnh sát thủ đô cũng được, đừng đánh chết hắn, người này biết rất nhiều chuyện, có liên quan đến rất nhiều vụ án, hiểu chưa?
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý cũng không quá tình nguyện, thật ra hắn muốn trực tiếp xử lý Thái Bằng Trình, trước đó hắn đã muốn xử lý Thái Bằng Trình ở thành phố Giang Hải, nhưng khi đó hắn còn chưa bắt được đối phương.
- Tôi sẽ cúp máy trước, ảnh sẽ gửi lại cho cậu sau, nếu cậu thật sự bắt được hắn thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại. Chưa đến một phút sau một tấm hình đã được gửi đến điện thoại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn tấm hình, sau đó lại nhìn tên đàn ông, cuối cùng hắn trở nên vui sướng:
- Thì ra tên ngu này chính là Thái Tử.
- Hạ Thiên, bị mày bắt được thì coi như tao xui xẻo, nhưng vẫn là câu nói trước kia, tao sẽ không tha cho mày.
Tên đàn ông đã không còn sợ hãi, những biểu hiện vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ, Thái Bằng Trình hắn từng là Thái Tử hô phong hoán vũ ở huyện Lâm Giang, dù trước kia núi Thái Sơn có sập thì vẻ mặt hắn cũng không biến đổi. Vì vậy bây giờ Hạ Thiên biết được thân phận của hắn, tất nhiên hắn cũng cực kỳ trấn định. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, ai không để yên cho chú?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thái Bằng Trình:
- Chú sắp toi đến nơi rồi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm dẫn theo một đám cảnh sát tiến vào, Hạ Thiên vội vàng nói:
- Vợ, chị đến vừa đúng lúc, chị điện thoại cho lão già La Dân Sinh kia đi, để ông ta bắt tên ngu ngốc Thái Tử này về cục cảnh sát đi.
Mộc Hàm có chút kinh ngạc, nàng nhìn Thái Bằng Trình, sau đó dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Chồng, anh xác định hắn là tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang sao?
- Tất nhiên là xác định, vợ cảnh sát tỷ tỷ đã gửi đến một tấm hình, chị xem, đúng là hắn. À, đúng rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ nói người này đang bị cảnh sát tỉnh Bình Hải phát lệnh truy nã, trước tiên tôi giao hắn cho cảnh sát thủ đô.
Hạ Thiên lấy điện thoại có tấm hình cho Mộc Hàm xem rồi nói.
- Được rồi, trước tiên tôi điện thoại cho cục trưởng La.
Mộc Hàm đồng ý, thực tế dù không có chuyện này thì nàng cũng phải điện thoại cho La Dân Sinh, vì nàng muốn cảnh sát đem tất cả đám người trong này ra ngoài, tất nhiên phân cục cảnh sát lại không đủ lực lượng, hình như cũng không dám bắt người.
Điều làm cho Mộc Hàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi điện thoại đến cho La Dân Sinh, đúng lúc La Dân Sinh đang dẫn người về phía bên này, rõ ràng lão đã biết chuyện phát sinh ở nơi đây.
Hạ Thiên cũng điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có nhiều thời gian với Hạ Thiên, vì nàng phải lập tức điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, sau đó để Hào Đồ liên lạc với cục công an thủ đô.
- Vợ, bây giờ chúng ta đã có thể về nhà chưa?
Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
- Chồng, đợi khi cục trưởng La đến thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.
Mộc Hàm khẽ nói:
- Tốt nhất là chúng ta trực tiếp đưa Thái Bằng Trình vào trong tay La Dân Sinh, như vậy sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng Hạ Thiên cũng không đợi quá lâu, chừng mười phút sau thì La Dân Sinh đã dẫn người đến, vài phút sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng cùng nhau bỏ đi, những sự việc phát sinh sau đó không cần hắn phải quan tâm.
Hôm nay đối với La Dân Sinh và rất nhiều cảnh sát thủ đô thì rõ ràng là một đêm khó ngủ, đối với những quan viên và gia đình phú hào thủ đô thì cũng là một đêm khó ngủ, vì con cháu của bọn họ bị bắt vào cục công an, bọn họ cần phải hoạt động, cần phải tạo ra áp lực cho cảnh sát, hy vọng cứu con mình ra.
Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng có một đêm không ngủ, chiến trường của bọn họ tất nhiên là trên giường, Mộc Hàm ngày càng trưởng thành và ngày càng tươi đẹp, nàng lại làm cho Hạ Thiên sung sướng đến tận sáng sớm. Cuối cùng Mộc Hàm mới có thể ghé sát lên người Hạ Thiên mà nằm ngủ, cả buổi tối nàng rất chủ động, kết quả là tiêu hao tất cả thể lực.
- Chồng, tôi ngủ trước, lát nữa còn phải đến Địa tổ.
Mộc Hàm nói ngủ là ngủ, ngay sau đó nàng đã dựa vào người Hạ Thiên rồi ngủ rất say.
Hạ Thiên cũng ngủ ngay lập tức, cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì hắn tỉnh lại, bị chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.
- Ai đó?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn thuận tay cầm điện thoại lên xem, những bất mãn trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.
Chương 630
Lần đầu tiên gặp mặt Triệu Minh Phong.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm by Tiểu Anh 4vn
Nội dung thu gọn
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn dùng giọng cao hứng hỏi:
- Vợ Mị Nhi, bây giờ chị có thời gian để tôi chữa hết bệnh chưa?
- Cậu ở đâu?
Người gọi điện thoại đến là Mị Nhi, giọng điệu của nàng có chút kỳ quái, không hề lạnh nhạt như xưa, hơn nữa trong giọng nói lại có chút hân hoan khó che giấu.
- Chồng, mấy giờ rồi?
Một âm thanh mơ hồ chợt vang lên, Mộc Hàm cũng bị đánh thức.
Âm thanh này rõ ràng cũng làm cho Mị Nhi ở bên kia nghe thấy được, vì vậy không đợi Hạ Thiên mở lời thì Mị Nhi đã hỏi:
- Cậu ở cùng một chỗ với Mộc Hàm sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, có phải chị cũng muốn đến không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi tìm cậu có chuyện, cậu có thể tự đến một chuyến được không?
Trong giọng nói của Mị Nhi mơ hồ mang theo chút hương vị năn nỉ.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Không có vấn đề, vợ Mị Nhi đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị ngay.
- Tôi đang ở khu căn cứ của Thiên tổ, Mộc Hàm biết rõ chỗ này.
Mị Nhi trả lời.
- À, vậy thì được, tôi sẽ đi ngay.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm đã tỉnh lại, sau đó nói ngay.
- Được, tôi ở đây chờ cậu.
Mị Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.
Mộc Hàm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng đứng thẳng người dậy, dáng người tuyệt mỹ biểu hiện ra ngoài không khí, giọng điệu lại có chút lười biếng:
- Chồng, cậu muốn đi đâu, Mị Nhi tìm cậu sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi nói đang ở căn cứ Thiên tổ, nói tôi đến tìm.
Hạ Thiên trả lời.
Mộc Hàm nhìn thời gian, nàng không khỏi kêu lên một tiếng duyên dáng:
- Á, đã hơn mười giờ, vừa đúng lúc, chồng, tôi phải đến Địa tổ, mà căn cứ Thiên tổ và Địa tổ cũng không cách nhau quá xa, chúng ta cùng đi.
Mộc Hàm vừa nói vừa mặc quần áo, sau đó nàng vào nhà vệ sinh. Vài phút sau nàng đi ra nói:
- Chồng, cậu vào đánh răng rửa mặt đi, tôi đi nấu mỳ, chúng ta ăn cái gì đó rồi đi.
Không thể nghi ngờ Mộc Hàm là đặc công vĩ đại, đồng thời còn có tư chất làm vợ hiền. Trên đời này có không ít người có tư chất làm vợ hiền, nhưng nếu một người chẳng phải hình tượng vợ hiền, hơn nữa còn là đặc công mà biến đổi như vậy thì tuyệt đối là kỳ tích, Mộc Hàm có thể xem là một tồn tại kỳ tích.
Đợi đến khi Hạ Thiên mặc quần áo chỉnh tề rời khỏi giường, sau đó làm xong vệ sinh thân thể thì Mộc Hàm đã làm xong hai tô mỳ thơm ngào ngạt đặt trên bàn.
Hai người cùng nhau ăn sáng rồi đi ra, sau đó Mộc Hàm chạy chiếc Audi A7 đến đưa Hạ Thiên đến căn cứ của Thiên tổ.
- Chồng, Mị Nhi tìm cậu có chuyện gì?
Trên đường đi Mộc Hàm không khỏi tò mò hỏi.
- Có lẽ là để tôi chữa bệnh.
Hạ Thiên trả lời, đây cũng là sự kiện hắn mong chờ nhất.
- Sức khỏe của Mị Nhi không được tốt sao?
Mộc Hàm có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, thân thể của chị ấy có chút kỳ quái, tôi cần phải dùng Ngịch Thiên Bát Châm tẩy tủy mới có thể hoàn toàn chữa tốt cho chị ấy.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Tẩy tủy sao?
Mộc Hàm mỉm cười ngây ngốc, bây giờ nàng đã biết rõ tẩy tủy là có chuyện gì xảy ra, nàng tin chòng mình tẩy tủy xong cho người ta thì chắc chắn phải làm "tí gì đó". Chỉ cần nhìn bộ dạng hắn bây giờ là biết Mị Nhi khó thể khoát khỏi ma chưởng.
Mộc Hàm cũng không có ý nghĩ ghen tuông trong đầu, nàng đã sớm biết Hạ Thiên là kẻ lăng nhăng số một, đối với nàng chỉ cần Hạ Thiên tốt với mình là được. Nàng biết rõ đối với những đặc công như mình thì tìm được một người đàn ông cũng là không dễ dàng gì, cũng vì thế mà sinh hoạt cá nhân của nữ đặc công khác loạn, cũng không chỉ riêng nam đặc công mới là như vậy.
Nếu so sánh với những nữ đặc công khác thì Mộc Hàm cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, dù Hạ Thiên rất lăng nhăng nhưng nàng vẫn có thể ở cùng hắn, điều này là quá đủ.
Mộc Hàm không nói thêm điều gì, nàng chỉ chuyên tâm lái xe, nửa giờ sau xe đã đến đúng mục đích. Từ xa nàng đã thấy Mị Nhi đứng bên ngoài trụ sở Thiên tổ, rõ ràng đang chờ Hạ Thiên đến. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chồng, tôi đi vào căn cứ Địa tổ trước, cậu cứ ở bên kia làm gì thì làm, sau khi xong việc có thể đến tìm tôi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mộc Hàm dừng xe lại nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn xuống xe, Mộc Hàm thì nhanh chóng bắt chuyện với Mị Nhi rồi lái xe bỏ đi.
- Vợ Mị Nhi, chị gọi tôi tới có phải muốn chữa bệnh không?
Hạ Thiên lại hỏi.
Mị Nhi có chút chần chừ, sau đó nàng lắc đầu;
- Tôi muốn nhờ cậu chữa bệnh cho một người.
- Vợ Mị Nhi, không phải chị không muốn chữa đấy chứ/
Hạ Thiên rất thất vọng.
- Điều này đợi một lát nữa rồi nói sau, trước tiên cậu theo tôi trước đã.
Mị Nhi xoay người bỏ đi.
Hạ Thiên dù không quá vui sướng cũng phải đi theo Mị Nhi. Một lát sau hai người đến một sân huấn luyện, nhưng lúc này cả khu vực huấn luyện chẳng có người nào huấn luyện học tập, thực tế chỉ có một người đứng nơi đó mà thôi.
Đây là một người đàn ông trung niên, người này vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường nhưng lại bùng ra một khí chất khác biệt. Dù tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng dù kẻ nào nhìn thấy thì cũng tuyệt đối không dám khinh thường.
- Vợ Mị Nhi, chị muốn tôi chữa bệnh cho người này sao?
Hạ Thiên thấy người đàn ông trung niên thì càng thêm mất hứng, vì đối phương là đàn ông, hắn không muốn chữa bệnh cho đàn ông.
Mị Nhi không nói gì, nàng đi về phía người đàn ông trung niên rồi khẽ nói:
- Hắn đã đến.
- Hạ Thiên, tôi là Triệu Minh Phong.
Người đàn ông trung niên mỉm cười với Hạ Thiên:
- Tôi biết cậu đã khá lâu, cũng rất muốn gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
- À, thì ra ông là Triệu Minh Phong.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, bây giờ hắn cũng biết Triệu Minh Phong là tổ trưởng Thiên tổ, cũng biết Triệu Minh Phong trước nay luôn giúp hắn. Vì vậy lúc này hắn cũng không quá mất hứng.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại buồn bực:
- Chẳng phải ông đã mất tích rồi sao?
- Khoảng thời gian trước tôi dưỡng thương, điều này làm cho người ta nghĩ rằng tôi đã mất tích.
Triệu Minh Phong mỉm cười giải thích một câu, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Lão nhân gia Ám Hoàng bây giờ vẫn khỏe chứ?
- Ông hỏi Tam sư phụ của tôi sao? Ông ấy rất khỏe, ăn ngon ngủ ngon.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cậu có thể nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu được không? Tôi phải làm thế nào mới liên hệ được với ông ấy?
Triệu Minh Phong hỏi, trong giọng nói có chút cảm giác bức thiết.
- Ông ấy sống trên núi, ông cũng không cần liên lạc làm gì, ông ấy không xuống núi đâu. Còn chỗ kia, ông không thể đến được, ngoài tôi và vợ tôi thì người khác không được phép tiến vào, vì vậy ông cũng đừng hy vong làm gì.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn thật sự không thấy hứng thú vì vấn đề này.
Triệu Minh Phong khẽ trầm ngâm, sau đó hắn nói:
- Hạ Thiên, yêu cầu kế tiếp của tôi có thể làm cậu mất hứng, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu, dù tôi đã có chín mươi chín phần trăm tin tưởng cậu là đệ tử của lão nhân gia, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể chứng minh, để vứt bỏ một phần trăm cuối cùng.
Thái Tử sa lưới.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm by Tiểu Anh 4vn
Nội dung thu gọn
Lại là những tiếng kêu rên thảm thiết, đám người cố gắng chạy ra ngoài đại sảnh bị Hạ Thiên đá văng trở lại, hơn nữa còn nện lên người đám chuẩn bị bỏ chạy theo sau, tất cả đều lăn đùng ra đất. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Đúng là một đám ngu như heo, nếu anh cho các chú bỏ chạy như vậy thì còn mặt mũi gì nữa?
Hạ Thiên bất mãn nói một câu, sau đó hắn đảo mắt lên người một tên đàn ông:
- Này, chú đến đây.
Tên đàn ông này cúi đầu làm người ta không nhìn rõ tướng mạo, nhưng vì nguyên nhân cúi đầu mà không biết Hạ Thiên đang gọi ai, vì vậy hắn không có chút phản ứng.
Hạ Thiên lóe người đến bên cạnh tên đàn ông, hắn xác đối phương lên rồi nói:
- Này, chú không nghe thấy sao?
Tên đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu, người này hơn ba mươi, bộ dạng có vẻ nhã nhặn, lúc này hắn cũng rất hoảng sợ:
- Anh...Anh vừa nói gì?
- Vừa rồi chú nói mọi người bỏ chạy phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
- Anh nhớ giọng nói của chú, khi anh còn ở thành phố Giang Hải, có phải chú đã điện thoại cho anh không?
- Tôi..Tôi không biết anh đang nói gì.
Tên đàn ông tỏ ra rất kinh hoàng:
- Anh mau thả tôi ra.
- Thằng ngu mày có phải là Thái Tử không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sau đó hắn hỏi.
- Tôi không biết cái gì là Thái Tử, tôi chi vừa đến nơi này, cha tôi là phó chủ tịch thành phố ở đây, anh mau thả tôi ra, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người đàn ông này hình như không còn hoảng sợ mà trở nên tức giận.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào tên đàn ông, sua đó hắn lấy điện thoại ra, hắn bấm một dãy số, là số máy của Lãnh Băng Băng.
- Làm gì vậy? Tôi đang bận lắm.
Lãnh Băng Băng ở đầu dây bên kia có chút mất hứng, nhưng dù nàng mất hứng cũng khó thể che giấu dự mừng rỡ, rõ ràng nàng đang rất vui vì nhận được điện thoại của Hạ Thiên.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị còn nhớ tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang không?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Tất nhiên là nhớ, bây giờ cảnh sát tỉnh Bình Hải đang liên tục truy nã, sao vậy?
Lãnh Băng Băng có chút buồn bự, lưu manh lần này không mở miệng đùa giỡn làm nàng cảm thấy không quen.
- À, bây giờ tôi gặp một tên, tôi nghi ngờ hắn là Thái Tử, nhưng tôi không biết bộ dạng hắn là thế nào, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt, chị có hình của hắn không?
Hạ Thiên nhanh chóng hỏi.
- Tất nhiên là có, cậu chờ chút, tôi sẽ lập tức đưa ảnh của hắn cho cậu.
Lãnh Băng Băng trả lời ngay, sau đó nàng lại bổ sung một câu:
- Này, nếu thật sự là Thái Bằng Trình kia thì cậu nên bắt lại giao cho cảnh sát thủ đô cũng được, đừng đánh chết hắn, người này biết rất nhiều chuyện, có liên quan đến rất nhiều vụ án, hiểu chưa?
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý cũng không quá tình nguyện, thật ra hắn muốn trực tiếp xử lý Thái Bằng Trình, trước đó hắn đã muốn xử lý Thái Bằng Trình ở thành phố Giang Hải, nhưng khi đó hắn còn chưa bắt được đối phương.
- Tôi sẽ cúp máy trước, ảnh sẽ gửi lại cho cậu sau, nếu cậu thật sự bắt được hắn thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng nói, sau đó nàng cúp điện thoại. Chưa đến một phút sau một tấm hình đã được gửi đến điện thoại của Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn tấm hình, sau đó lại nhìn tên đàn ông, cuối cùng hắn trở nên vui sướng:
- Thì ra tên ngu này chính là Thái Tử.
- Hạ Thiên, bị mày bắt được thì coi như tao xui xẻo, nhưng vẫn là câu nói trước kia, tao sẽ không tha cho mày.
Tên đàn ông đã không còn sợ hãi, những biểu hiện vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ, Thái Bằng Trình hắn từng là Thái Tử hô phong hoán vũ ở huyện Lâm Giang, dù trước kia núi Thái Sơn có sập thì vẻ mặt hắn cũng không biến đổi. Vì vậy bây giờ Hạ Thiên biết được thân phận của hắn, tất nhiên hắn cũng cực kỳ trấn định. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Này, ai không để yên cho chú?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thái Bằng Trình:
- Chú sắp toi đến nơi rồi.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mộc Hàm dẫn theo một đám cảnh sát tiến vào, Hạ Thiên vội vàng nói:
- Vợ, chị đến vừa đúng lúc, chị điện thoại cho lão già La Dân Sinh kia đi, để ông ta bắt tên ngu ngốc Thái Tử này về cục cảnh sát đi.
Mộc Hàm có chút kinh ngạc, nàng nhìn Thái Bằng Trình, sau đó dùng giọng nghi ngờ hỏi:
- Chồng, anh xác định hắn là tên Thái Tử ở huyện Lâm Giang sao?
- Tất nhiên là xác định, vợ cảnh sát tỷ tỷ đã gửi đến một tấm hình, chị xem, đúng là hắn. À, đúng rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ nói người này đang bị cảnh sát tỉnh Bình Hải phát lệnh truy nã, trước tiên tôi giao hắn cho cảnh sát thủ đô.
Hạ Thiên lấy điện thoại có tấm hình cho Mộc Hàm xem rồi nói.
- Được rồi, trước tiên tôi điện thoại cho cục trưởng La.
Mộc Hàm đồng ý, thực tế dù không có chuyện này thì nàng cũng phải điện thoại cho La Dân Sinh, vì nàng muốn cảnh sát đem tất cả đám người trong này ra ngoài, tất nhiên phân cục cảnh sát lại không đủ lực lượng, hình như cũng không dám bắt người.
Điều làm cho Mộc Hàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi điện thoại đến cho La Dân Sinh, đúng lúc La Dân Sinh đang dẫn người về phía bên này, rõ ràng lão đã biết chuyện phát sinh ở nơi đây.
Hạ Thiên cũng điện thoại cho Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng cũng không có nhiều thời gian với Hạ Thiên, vì nàng phải lập tức điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, sau đó để Hào Đồ liên lạc với cục công an thủ đô.
- Vợ, bây giờ chúng ta đã có thể về nhà chưa?
Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
- Chồng, đợi khi cục trưởng La đến thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.
Mộc Hàm khẽ nói:
- Tốt nhất là chúng ta trực tiếp đưa Thái Bằng Trình vào trong tay La Dân Sinh, như vậy sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng Hạ Thiên cũng không đợi quá lâu, chừng mười phút sau thì La Dân Sinh đã dẫn người đến, vài phút sau đó Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng cùng nhau bỏ đi, những sự việc phát sinh sau đó không cần hắn phải quan tâm.
Hôm nay đối với La Dân Sinh và rất nhiều cảnh sát thủ đô thì rõ ràng là một đêm khó ngủ, đối với những quan viên và gia đình phú hào thủ đô thì cũng là một đêm khó ngủ, vì con cháu của bọn họ bị bắt vào cục công an, bọn họ cần phải hoạt động, cần phải tạo ra áp lực cho cảnh sát, hy vọng cứu con mình ra.
Hạ Thiên và Mộc Hàm cũng có một đêm không ngủ, chiến trường của bọn họ tất nhiên là trên giường, Mộc Hàm ngày càng trưởng thành và ngày càng tươi đẹp, nàng lại làm cho Hạ Thiên sung sướng đến tận sáng sớm. Cuối cùng Mộc Hàm mới có thể ghé sát lên người Hạ Thiên mà nằm ngủ, cả buổi tối nàng rất chủ động, kết quả là tiêu hao tất cả thể lực.
- Chồng, tôi ngủ trước, lát nữa còn phải đến Địa tổ.
Mộc Hàm nói ngủ là ngủ, ngay sau đó nàng đã dựa vào người Hạ Thiên rồi ngủ rất say.
Hạ Thiên cũng ngủ ngay lập tức, cũng không biết đã ngủ được bao lâu thì hắn tỉnh lại, bị chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.
- Ai đó?
Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn thuận tay cầm điện thoại lên xem, những bất mãn trong lòng chợt biến mất sạch sẽ.
Chương 630
Lần đầu tiên gặp mặt Triệu Minh Phong.
Người dịch: Masta4ever
Nguồn: Sưu Tầm by Tiểu Anh 4vn
Nội dung thu gọn
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn dùng giọng cao hứng hỏi:
- Vợ Mị Nhi, bây giờ chị có thời gian để tôi chữa hết bệnh chưa?
- Cậu ở đâu?
Người gọi điện thoại đến là Mị Nhi, giọng điệu của nàng có chút kỳ quái, không hề lạnh nhạt như xưa, hơn nữa trong giọng nói lại có chút hân hoan khó che giấu.
- Chồng, mấy giờ rồi?
Một âm thanh mơ hồ chợt vang lên, Mộc Hàm cũng bị đánh thức.
Âm thanh này rõ ràng cũng làm cho Mị Nhi ở bên kia nghe thấy được, vì vậy không đợi Hạ Thiên mở lời thì Mị Nhi đã hỏi:
- Cậu ở cùng một chỗ với Mộc Hàm sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, có phải chị cũng muốn đến không?
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi tìm cậu có chuyện, cậu có thể tự đến một chuyến được không?
Trong giọng nói của Mị Nhi mơ hồ mang theo chút hương vị năn nỉ.
Hạ Thiên lập tức đồng ý:
- Không có vấn đề, vợ Mị Nhi đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm chị ngay.
- Tôi đang ở khu căn cứ của Thiên tổ, Mộc Hàm biết rõ chỗ này.
Mị Nhi trả lời.
- À, vậy thì được, tôi sẽ đi ngay.
Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm đã tỉnh lại, sau đó nói ngay.
- Được, tôi ở đây chờ cậu.
Mị Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.
Mộc Hàm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nàng đứng thẳng người dậy, dáng người tuyệt mỹ biểu hiện ra ngoài không khí, giọng điệu lại có chút lười biếng:
- Chồng, cậu muốn đi đâu, Mị Nhi tìm cậu sao?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi nói đang ở căn cứ Thiên tổ, nói tôi đến tìm.
Hạ Thiên trả lời.
Mộc Hàm nhìn thời gian, nàng không khỏi kêu lên một tiếng duyên dáng:
- Á, đã hơn mười giờ, vừa đúng lúc, chồng, tôi phải đến Địa tổ, mà căn cứ Thiên tổ và Địa tổ cũng không cách nhau quá xa, chúng ta cùng đi.
Mộc Hàm vừa nói vừa mặc quần áo, sau đó nàng vào nhà vệ sinh. Vài phút sau nàng đi ra nói:
- Chồng, cậu vào đánh răng rửa mặt đi, tôi đi nấu mỳ, chúng ta ăn cái gì đó rồi đi.
Không thể nghi ngờ Mộc Hàm là đặc công vĩ đại, đồng thời còn có tư chất làm vợ hiền. Trên đời này có không ít người có tư chất làm vợ hiền, nhưng nếu một người chẳng phải hình tượng vợ hiền, hơn nữa còn là đặc công mà biến đổi như vậy thì tuyệt đối là kỳ tích, Mộc Hàm có thể xem là một tồn tại kỳ tích.
Đợi đến khi Hạ Thiên mặc quần áo chỉnh tề rời khỏi giường, sau đó làm xong vệ sinh thân thể thì Mộc Hàm đã làm xong hai tô mỳ thơm ngào ngạt đặt trên bàn.
Hai người cùng nhau ăn sáng rồi đi ra, sau đó Mộc Hàm chạy chiếc Audi A7 đến đưa Hạ Thiên đến căn cứ của Thiên tổ.
- Chồng, Mị Nhi tìm cậu có chuyện gì?
Trên đường đi Mộc Hàm không khỏi tò mò hỏi.
- Có lẽ là để tôi chữa bệnh.
Hạ Thiên trả lời, đây cũng là sự kiện hắn mong chờ nhất.
- Sức khỏe của Mị Nhi không được tốt sao?
Mộc Hàm có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, thân thể của chị ấy có chút kỳ quái, tôi cần phải dùng Ngịch Thiên Bát Châm tẩy tủy mới có thể hoàn toàn chữa tốt cho chị ấy.
Hạ Thiên gật đầu nói.
- Tẩy tủy sao?
Mộc Hàm mỉm cười ngây ngốc, bây giờ nàng đã biết rõ tẩy tủy là có chuyện gì xảy ra, nàng tin chòng mình tẩy tủy xong cho người ta thì chắc chắn phải làm "tí gì đó". Chỉ cần nhìn bộ dạng hắn bây giờ là biết Mị Nhi khó thể khoát khỏi ma chưởng.
Mộc Hàm cũng không có ý nghĩ ghen tuông trong đầu, nàng đã sớm biết Hạ Thiên là kẻ lăng nhăng số một, đối với nàng chỉ cần Hạ Thiên tốt với mình là được. Nàng biết rõ đối với những đặc công như mình thì tìm được một người đàn ông cũng là không dễ dàng gì, cũng vì thế mà sinh hoạt cá nhân của nữ đặc công khác loạn, cũng không chỉ riêng nam đặc công mới là như vậy.
Nếu so sánh với những nữ đặc công khác thì Mộc Hàm cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, dù Hạ Thiên rất lăng nhăng nhưng nàng vẫn có thể ở cùng hắn, điều này là quá đủ.
Mộc Hàm không nói thêm điều gì, nàng chỉ chuyên tâm lái xe, nửa giờ sau xe đã đến đúng mục đích. Từ xa nàng đã thấy Mị Nhi đứng bên ngoài trụ sở Thiên tổ, rõ ràng đang chờ Hạ Thiên đến. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Chồng, tôi đi vào căn cứ Địa tổ trước, cậu cứ ở bên kia làm gì thì làm, sau khi xong việc có thể đến tìm tôi. Truyện "Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mộc Hàm dừng xe lại nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn xuống xe, Mộc Hàm thì nhanh chóng bắt chuyện với Mị Nhi rồi lái xe bỏ đi.
- Vợ Mị Nhi, chị gọi tôi tới có phải muốn chữa bệnh không?
Hạ Thiên lại hỏi.
Mị Nhi có chút chần chừ, sau đó nàng lắc đầu;
- Tôi muốn nhờ cậu chữa bệnh cho một người.
- Vợ Mị Nhi, không phải chị không muốn chữa đấy chứ/
Hạ Thiên rất thất vọng.
- Điều này đợi một lát nữa rồi nói sau, trước tiên cậu theo tôi trước đã.
Mị Nhi xoay người bỏ đi.
Hạ Thiên dù không quá vui sướng cũng phải đi theo Mị Nhi. Một lát sau hai người đến một sân huấn luyện, nhưng lúc này cả khu vực huấn luyện chẳng có người nào huấn luyện học tập, thực tế chỉ có một người đứng nơi đó mà thôi.
Đây là một người đàn ông trung niên, người này vóc dáng không cao, tướng mạo bình thường nhưng lại bùng ra một khí chất khác biệt. Dù tướng mạo của hắn rất bình thường nhưng dù kẻ nào nhìn thấy thì cũng tuyệt đối không dám khinh thường.
- Vợ Mị Nhi, chị muốn tôi chữa bệnh cho người này sao?
Hạ Thiên thấy người đàn ông trung niên thì càng thêm mất hứng, vì đối phương là đàn ông, hắn không muốn chữa bệnh cho đàn ông.
Mị Nhi không nói gì, nàng đi về phía người đàn ông trung niên rồi khẽ nói:
- Hắn đã đến.
- Hạ Thiên, tôi là Triệu Minh Phong.
Người đàn ông trung niên mỉm cười với Hạ Thiên:
- Tôi biết cậu đã khá lâu, cũng rất muốn gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
- À, thì ra ông là Triệu Minh Phong.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, bây giờ hắn cũng biết Triệu Minh Phong là tổ trưởng Thiên tổ, cũng biết Triệu Minh Phong trước nay luôn giúp hắn. Vì vậy lúc này hắn cũng không quá mất hứng.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại buồn bực:
- Chẳng phải ông đã mất tích rồi sao?
- Khoảng thời gian trước tôi dưỡng thương, điều này làm cho người ta nghĩ rằng tôi đã mất tích.
Triệu Minh Phong mỉm cười giải thích một câu, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Lão nhân gia Ám Hoàng bây giờ vẫn khỏe chứ?
- Ông hỏi Tam sư phụ của tôi sao? Ông ấy rất khỏe, ăn ngon ngủ ngon.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Cậu có thể nói cho tôi biết ông ấy đang ở đâu được không? Tôi phải làm thế nào mới liên hệ được với ông ấy?
Triệu Minh Phong hỏi, trong giọng nói có chút cảm giác bức thiết.
- Ông ấy sống trên núi, ông cũng không cần liên lạc làm gì, ông ấy không xuống núi đâu. Còn chỗ kia, ông không thể đến được, ngoài tôi và vợ tôi thì người khác không được phép tiến vào, vì vậy ông cũng đừng hy vong làm gì.
Hạ Thiên không quan tâm, hắn thật sự không thấy hứng thú vì vấn đề này.
Triệu Minh Phong khẽ trầm ngâm, sau đó hắn nói:
- Hạ Thiên, yêu cầu kế tiếp của tôi có thể làm cậu mất hứng, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu, dù tôi đã có chín mươi chín phần trăm tin tưởng cậu là đệ tử của lão nhân gia, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể chứng minh, để vứt bỏ một phần trăm cuối cùng.