Quyển 3
Chương 83
Quyền lực kinh doanh
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Hai hôm sau Hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thông qua việc bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm giám đốc Sở Giao thông. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng chấp nhận việc Thái Chánh Dương từ chức Phó thị trưởng Thành phố An Đô. Cùng lúc đó Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên cũng có quyết định bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông, miễn chức Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô của Thái Chánh Dương.
Từ Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô đổi sang làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông An Nguyên, điều này đúng là khó nói là lên hay xuống.
Nhưng ít nhất việc Thái Chánh Dương nhận Sở Giao thông khi nơi này mới xảy ra chuyện khiến mọi người đoán vị Phó thị trưởng này đã được Lãnh đạo tỉnh ủy tán thành.
Sau khi Thái Chánh Dương được điều đi, vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô còn trống đã khiến không ít người tranh đấu.
Triệu Quốc Đống không có nhiều tâm trí mà lo việc này. Thái Chánh Dương đã rời khỏi Thành phố An Đô, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Triệu Quốc Đống lập tức phát hiện mình đang gặp nguy cơ ở Ban quản lý Khu Khai Phát.
Triệu Quốc Đống nhạy cảm hiểu căn cơ của mình ở Giang Khẩu còn yếu. Lên làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý là do Liễu Đạo Nguyên thông qua quan hệ mà nói chuyện với Lô Vệ Hồng. Mà Lô Vệ Hồng cũng không tỏ vẻ muốn nhận hắn. Mao Đạo Lâm giúp hắn là do thấy Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô. Bây giờ Thái Chánh Dương không còn ở An Đô thì Triệu Quốc Đống chỉ là một thanh niên có năng lực trong mắt lãnh đạo mà thôi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà thời này không thiếu nhất là người có năng lực. Triệu Quốc Đống mới phát hiện mình đã quá sai lầm. Dù là Mao Đạo Lâm hay là Lương Kiến Hoằng đều có thể quyết định vận mạng của hắn ở Khu Khai Phát, hắn cũng không đi tạo quan hệ với bọn họ.
Triệu Quốc Đống bây giờ coi như không còn ôm hy vọng lên làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Ít nhất Cù Vận Bạch đã ám chỉ hắn việc cô đảm nhiệm chức Chủ nhiệm không còn lâu. Nếu hắn muốn lên làm Chủ nhiệm thì cần lập tức hành động.
Cù Vận Bạch tin Triệu Quốc Đống có năng lực này, nhất là sau tối hôm đó làm cô càng lúc càng thấy tò mò về Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này như một sát thủ giấu trong bóng tối, nếu đã không cần nhịn thì không phải nhịn, phải ra tay.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết nỗi khổ của mình.
Thái Chánh Dương bây giờ vừa đến Sở Giao thông, bộ máy lãnh đạo sở còn chưa đầy đủ. Các Trưởng phòng có nhiều người bị cuốn vào vụ án, hầu hết do Phó Trưởng phòng phụ trách công việc. Phải khi lãnh đạo sở đến đông đủ mới điều chỉnh, một loạt việc làm Thái Chánh Dương đau đầu
Triệu Quốc Đống cũng không tiện đi làm phiền Thái Chánh Dương, có nhiều việc nên dựa vào mình. Chỉ là hắn bây giờ có thể làm gì? Đi kinh doanh để phát triển sao?
Hắn không thể không thừa nhận từ Kinh doanh có hàm nghĩa sâu xa, không phải một hai câu là nói rõ được. Quan hệ trong chính trị được kết hợp trên cơ sở anh có quyền lực, lầm như thế nào tìm kiếm sự phát triển, làm như thế nào tiến lên đó là do từ “Kinh doanh”
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, hắn cần phải suy xét lại.
Đầu tiên mình quan hệ tốt là tầm trên. Trên tỉnh có Thái Chánh Dương, thành phố có Lưu Triệu Quốc. Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm cũng có quan hệ tốt nhưng bọn họ không ở An Đô, tạm thời không thể phát huy tác dụng.
Thái Chánh Dương lên Sở Giao thông, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Nhưng tin rằng Thái Chánh Dương ở An Đô lâu như vậy thì cũng có mạng lưới quan hệ nhất định. Huống chi Sở Giao thông cũng là cơ quan có thực lực, có sức ảnh hưởng nhất định với địa phương. Quan hệ giữa Ninh Pháp và Thái Chánh Dương lại tốt, điều này cũng làm sức ảnh hưởng của Thái Chánh Dương lớn hơn một chút.
Chẳng qua bây giờ Thái Chánh Dương vừa đến Sở Giao thông, sợ rằng không có nhiều tâm trí giúp hắn. Nhưng gọi điện nói giúp một chút chắc không vấn đề gì.
Sức ảnh hưởng của Lưu Triệu Quốc ở hệ thống công an là không thể nghi ngờ. Nhưng hệ thống công an là ngành đặc thù, muốn gây ảnh hưởng tới chính quyền quận, huyện là khá khó khăn.
Nếu Lưu Triệu Quốc có thể làm Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố lại khác.
Nếu nói về quan hệ thì Liễu Đạo Nguyên là rộng nhất. Y làm Phó trưởng ban thường trực ba năm, dù là thành phố hay quận, huyện thì Liễu Đạo Nguyên cũng có sức ảnh hưởng. Chẳng qua Liễu Đạo Nguyên đã điều đi, thứ hai Liễu Đạo Nguyên vẫn ghi nhớ việc hắn không nhận lời đề nghị của y. Lần trước nhờ Liễu Đạo Nguyên giúp là bất đắc dĩ, bây giờ tìm Liễu Đạo Nguyên là không thích hợp.
Hùng Chính Lâm đáng để quan hệ, cũng đồng ý giúp. Nhưng Hùng Chính Lâm ở bên Ủy ban kỷ luật quá lâu khiến sức ảnh hưởng đối với địa phương hơi kém.
Hùng Chính Lâm có sức ảnh hưởng khá lớn ở Ủy ban kỷ luật Thành phố An Đô, nhưng điều này có thể giúp được gì cho mình vào lúc nguy hiểm này?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
Tính tới quan hệ trong huyện. Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong có quan hệ mật thiết với mình. Nhưng hai người bọn họ chỉ giới hạn trong hệ thống công an. Khâu Nguyên Phong mặc dù có quan hệ mật thiết với Mao Đạo Lâm, nhưng cùng lắm chỉ đề xuất một chút. Bây giờ rất khó chắc Mao Đạo Lâm đã giúp hắn như lần trước.
Cù Vận Bạch? Người phụ nữ này có thể làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thì phải có quan hệ rất rộng. Lô Vệ Hồng cùng Mao Đạo Lâm đối xử khá tốt với Cù Vận Bạch. Nghe nói Cù Vận Bạch điều tới làm Chủ nhiệm Khu Khai Phát là do Mao Đạo Lâm mạnh mẽ đề cử, điều này gây tranh cãi trong Hội nghị thường ủy, cuối cùng Lô Vệ Hồng đã phải vỗ bàn ủng hộ.
Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Cù Vận Bạch muốn mình thay cô làm Chủ nhiệm.
Thật lòng mà nói hơn nửa năm công tác thì hai bên đều khá hài lòng với nhau. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể làm Chủ nhiệm Ban quản lý hay không lại không do cô quyết định. Cô dù có quan hệ tốt với Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm thì chỉ là riêng cô. Mà lãnh đạo phải suy nghĩ rất nhiều thứ.
Chẳng qua ngồi chờ chết không phải tính cách của Thái Chánh Dương. Dù thành hay không hắn cũng phải thử một phen, vận dụng tất cả lực lượng có thể mà thử. Dù thất bại thì cũng được yên lòng.
- Cù tỷ, bây giờ đã là tháng bảy, nửa năm đã qua đi, chúng ta có phải làm lễ tổng kết không, cũng tiện báo cáo công việc với lãnh đạo huyện?
Triệu Quốc Đống vào văn phòng Cù Vận Bạch, hắn ngửi ngửi hoa cắm trên bàn rồi nói:
- Cù tỷ, chị để lọ hoa ở đây có phải là muốn người ta vào là so sánh chị với hoa không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu đừng có nịnh Cù tỷ này chứ. Không chừng cậu ở mặt người phụ nữ khác lại nịnh như vậy.
Sau tối đó, Cù Vận Bạch cũng dần thích ứng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống. Mặc dù nói chuyện hơi loạn một chút, có đôi khi thích trêu đùa một chút nhưng lại có thể làm sôi nổi không khí. Hơn nữa đối phương cũng không có ý đồ đặc biệt nên Cù Vận Bạch càng lúc càng thích Triệu Quốc Đống.
So sánh với Phó chủ nhiệm Bặc Viễn kia, Triệu Quốc Đống này có cả năng lực và miệng lưỡi. Sở trường của Bặc Viễn là ưu thế về nghiệp vụ chuyên môn và tác phong cẩn thận.
- Cù tỷ đang cổ vũ tôi nên nói chuyện nhiều với các cô bé trong Ban quản lý phải không?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.
- Trước mặt các cô ấy tôi có phải nên giữ hình tượng của Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý không?
- Vậy sao cậu không giữ hình tượng trước mặt tôi?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.
- Hình tượng của tôi trong mắt Cù tỷ đã được xác định, không cần phải ra vẻ nghiêm nghị. Tôi thích sự chân thật.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ừ, cậu có ý tưởng gì?
- Mời Chủ tịch Mao dùng bữa, thuận tiện báo cáo với Chủ tịch Mao về dự định của Ban quản lý trong thời gian tiếp theo. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi:
- Nếu Khu Khai Phát Giang Khẩu đã được giữ lại, như vậy chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa. Không nói tới việc vượt qua Hoa Dương, Vọng Đường, ít nhất cũng phải tiến vào ba vị trí dẫn đầu của các Khu Khai Phát cấp huyện chứ? Như vậy cần có bộ máy đoàn kết cùng sự ủng hộ của lãnh đạo huyện.
Không báo cáo với Lương Kiến Hoằng, Lô Vệ Hồng, mà báo cáo với Mao Đạo Lâm?
Quyển 3
Chương 84
Đồng tâm hiệp lực
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Mao Đạo Lâm có chút vui vẻ vì Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống vừa ăn vừa báo cáo. Cách này sẽ giảm được sự nghiêm túc, mà một ít đề nghị hoặc phê bình cũng dễ nói ra hơn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù Mao Đạo Lâm không tỏ vẻ gì, nhưng Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện đối phương khá hài lòng với công việc của Ban quản lý Khu Khai Phát.
Nhất là Triệu Quốc Đống còn đưa ra mục tiêu lớn hơn nữa của Khu Khai Phát, thực hiện việc chuyển mình của Khu Khai Phát thì Mao Đạo Lâm có vẻ khá hứng thú.
Triệu Quốc Đống đề nghị vừa phải tăng cường trụ cột là ngành sản xuất thiết bị, đồng thời cũng phải bắt đầu có lựa chọn các ngành sản xuất không gây ô nhiễm môi trường vào Khu Khai Phát. Đồng thời nhanh chóng tiến đến mô hình khu công nghiệp, cải hiện hoàn cảnh phát triển của Khu Khai Phát. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mao Đạo Lâm cũng rất đồng ý với ý tưởng quy hoạch Khu Khai Phát của Triệu Quốc Đống.
Theo y thấy thì Khu Khai Phát có nguồn nước phong phú, điều kiện đất đai khá tốt, địa hình bằng phẳng, hơn nữa các công ty hiện nay đều phần lớn không phải công ty gây ô nhiễm môi trường. Ngành cơ khí là chính, nếu muốn cạnh tranh với mấy Khu Khai Phát trước mình thì phải thể hiện ưu thế bản thân, tạo điểm sáng. Như vậy mô hình kia chính là cách rất tốt.
Triệu Quốc Đống lái xe đưa Cù Vận Bạch về, ánh đèn không ngừng chiếu lên mặt hai người.
- Quốc Đống, xem ra Chủ tịch Mao rất coi trọng cậu. Ý tưởng của cậu có thể thực hiện được. Khu Khai Phát Hoa Dương, Vọng đường có điều kiện trụ cột tốt, chúng ta muốn vượt bọn họ thì phải thể hiện sự đặc sắc của Khu Khai Phát Giang Khẩu. Mà Khu Khai Phát như cậu nói, thu hút các công ty không gây ô nhiễm môi trường vào đúng là làm người ta ủng hộ. Tôi thấy Chủ tịch Mao cũng động tâm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cù tỷ, ở đây của hai chúng ta, tôi cũng nói thẳng. Nghe nói Bí thư Lô sẽ đi, nếu Chủ tịch Mao thay thế vị trí của Bí thư Lô, như vậy chúng ta phải tạo Khu Khai Phát cao cấp thay Chủ tịch Mao mà. Phải không?
- khu Khai Phát Hoa Dương, Vọng Đường có ưu thế của bọn họ, nhưng phân tích cơ cấu sản phẩm thì hầu hết là ngành truyền thống, đầu tư lớn, hiệu quả thấp. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta bước đầu chậm, đây là tình thế xấu, nhưng khởi điểm lại cao, đây là ưu thế. Chúng ta có thể bố trí được sản phẩm chính của Khu Khai Phát.
- Bây giờ ngành sản xuất thiết bị ô tô là sản phẩm chính của chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta chỉ có mỗi cây cột này. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rất mạnh, Điện tử, khoa học sinh vật càng lúc càng lớn mạnh, có không gian lớn để phát triển, cũng có thể xúc tiến ngành sản xuất thiết bị ô tô phát triển. Các ngành này mà thu hút được vào Khu Khai Phát, nhất định làm cho quy mô và cục diện Khu Khai Phát thay đổi, cũng tỏ vẻ việc định vị của Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta khác, ưu thế mạnh mẽ.
Cù Vận Bạch cũng hơi động tâm.
Triệu Quốc Đống này quá nhạy bén, toàn thấy được trước trào lưu. Ví dụ như việc Khu Khai Phát trọng điểm thu hút các công ty sản xuất thiết bị ô tô vậy, lập tức thấy hiệu quả. Chỉ trong hơn nửa năm đã có hơn 23 công ty thiết bị ô tô đến Khu Khai Phát, quy mô đầu tư nhơn 120 triệu, xu thế không giảm. Thay đổi là người khác nhất định sẽ tiếp tục đẩy mạnh thu hút các công ty loại này. Nhưng Triệu Quốc Đống lại muốn kéo thêm hai ngành nữa, khí phách này không phải ai cũng có.
Biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã đánh mạnh vào tâm linh của Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch cũng có lúc ghen ghét sao Triệu Quốc Đống lại có thể có nhiều ý tưởng tốt như vậy. Phải nói Khu Khai Phát Giang Khẩu có thể đột phá không thể không có công sức của Triệu Quốc Đống. Các công ty sản xuất thiết bị ô tô chính là thành tích lớn nhất của Triệu Quốc Đống. Mà bây giờ đó chính là sản phẩm chủ lực của Khu Khai Phát Giang Khẩu.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống lại đưa ra việc bước đi bằng hai ba chân. Ngành sản xuất thiết bị ô tô đã thành ngành chủ lực, nhưng Khu Khai Phát Giang Khẩu tuyệt đối không nên dựa vào một thứ này. Như vậy tránh cho khi ngành này chậm phát triển liên lụy đến sự phát triển của cả Khu Khai Phát.
Cù Vận Bạch cũng biết ưu thế và khuyết điểm của mình ở đâu. Ưu thế của cô là năng lực phối hợp và giỏi quan hệ. Có thể thành công đoàn kết các cán bộ trong Ban quản lý, tạo lực lượng lớn nhất.
Nhưng cô cũng có khuyết điểm không thể vượt qua, tính cách của cô cũng không phải là cô gái quá cứng rắn. Hơn nữa cô cũng không có năng lực quá đặt biệt trong sự phát triển kinh tế. Cô hiểu mình thích hợp quản lý nhân viên mà thôi.
Theo thực tế mà nói thì Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thích hợp với cô hơn cả. Mà Chủ nhiệm Ban quản lý phải là nhân tài về kinh tế phụ trách. Như vậy Triệu Quốc Đống ngoài tuổi quá trẻ thì còn đâu là lựa chọn thích hợp nhất.
- Quốc Đống, Chủ tịch Mao rất coi trọng cậu. Tôi đã đề cử với Huyện ủy để cậu làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Nhưng tôi đoán gặp lực cản rất lớn, việc này chú phải chuẩn bị tư tưởng.
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trước mắt Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển rất nhanh, thành tích cũng rõ ràng. Tôi nghĩ chúng ta có nên tạo thế không?
Triệu Quốc Đống nói:
- Cảm ơn Cù tỷ, đúng như chị nói, có một số việc không nhất định tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng. Khu Khai Phát bây giờ đã đến lúc hái đào, tôi chỉ mong làm tốt công việc, cái khác tôi nghĩ rất thích hợp với tôi. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cho nên đừng nghĩ là hơn.
- Hừ, không đúng suy nghĩ.
Cù Vận Bạch hừ một tiếng:
- Tôi thật lòng muốn giúp cậu, tôi hy vọng cậu làm Chủ nhiệm thay tôi. Tôi thấy chúng ta phối hợp rất tốt, tôi cũng tin nếu hai chúng ta hợp sức thì Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển sẽ càng nhanh hơn nữa.
- Nhưng mà Cù tỷ, chị không nghe nói rất nhiều người chú ý tới vị trí này sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Thanh niên sao lại chán nản, không có trí cầu tiến như vậy? Nhiều người chú ý thì sao? Bọn họ giống chúng ta, quyền quyết định không trong tay bọn họ. Tôi tin lãnh đạo huyện có thể nhìn ra điểm này. Nếu muốn Khu Khai Phát duy trì sự phát triển thì phải có bộ máy đoàn kết. Cho nên chúng ta phải nên tranh thủ mà không ngồi đợi như cậu. Nếu cậu không muốn thì tôi không ép.
Cù Vận Bạch có chút tức giận, điều này làm Triệu Quốc Đống hơi xấu hổ.
- Cù tỷ, chị nói như vậy thì tôi nếu đùn đẩy là không biết điều. Chị nói tạo thế như thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng muốn nghe suy nghĩ của Cù Vận Bạch.
- Việc tuyên truyền, báo cáo thì chúng ta đã làm không ít, không cần tốn công nữa. Ý của tôi là báo cáo với Chủ tịch Mao, xin các đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đến thăm Khu Khai Phát, bên này chúng ta chuẩn bị giới thiệu trước và sau. Đồng thời yêu cầu các đại biểu tới các công ty xem, để bọn họ cảm nhận sự phát triển của Khu Khai Phát chúng ta. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm khen hay. Hắn vẫn nghĩ tuyên truyền, tạo thế nằm ở trên Tv và báo chí, nhưng Cù Vận Bạch thoáng cái nắm được vấn đề. Các đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc có không ít người ở cơ sở, nếu có thể để bọn họ thấy được sự phát triển của Khu Khai Phát, điều này có thể khiến bọn họ thay đổi quan niệm, đồng thời cũng có thể vang lên cơn sóng ở huyện.
- Chiêu này của Cù tỷ rất cao. Tôi nghĩ có thể có phải là nên mời đại biểu của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tới không? Thậm chí chúng ta có thể mời cấp tỉnh và thành phố tới, mời bọn họ khảo sát tình hình phát triển của Khu Khai Phát chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, như vậy cũng được. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân hai cấp tỉnh, thành phố cùng cảm nhận sự thay đổi của Khu Khai Phát, tin rằng Khu Khai Phát càng được ủng hộ.
Ba hôm sau một đoàn đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân của tỉnh, thành phố cùng đại biểu của Giang Khẩu đi thăm Khu Khai Phát Giang Khẩu, cũng Cù Vận Bạchama nhập điều tra tình hình sản xuất của các công ty. Tìm hiểu khó khăn và hy vọng của bọn họ. Cả quá trình kiểm tra tiến hành đến 6h chiều, bữa trưa cũng ăn ở văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát.
Các đại biểu đến thăm mười hai công ty, cũng tiến hành tọa đàm với người phụ trách của các công ty trong Ban quản lý. Các công ty đều hài lòng với Ban quản lý Khu Khai Phát, đánh giá cao công tác của Ban quản lý. Có thể nói lần khảo sát này đã thành công. Mà đài truyền hình Thành phố An Đô và Huyện Giang Khẩu cũng đưa tin.
Quyển 3
Chương 85
Xôn xao
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Lão Quách, lão nói đám Cù Vận Bạch kia huy động nhân lực mời đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị và đại hội nhân dân toàn quốc tới thị sát là muốn làm gì? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Đức Hòa ngồi trên ghế sôpha rít sâu một hơi thuốc, khói thuốc nồng nặc bao trùm hắn ở bên trong, ngay cả chậu vân trúc ở bên cạnh cũng ủ rũ tựa như cũng không chịu nổi sự xâm nhập của làn khói màu lam nhạt này.
- Còn có thể làm gì chứ? Hiển nhiên là ca tụng công đức cho Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng, tạo thế mức độ lớn nhất mà thôi.
Quách Chiêm Xuân phẩy phẩy khói, cười cười không cho là đúng:
- Điều này cũng quá rõ ràng mà.
- Ca tụng công đức vì Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng? Đích thực là hơn nửa năm nay khu Khai phát phát triển khá nhanh, điều này thì người bình thường đều biết, nhưng lão đã xem mấy tin tức trọng điểm mà thời sự An Đô phát chưa, hết lần này tới lần khác đều là đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc, Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống cùng nhau xuất hiện khi thì ở công trường, lúc thì ở phân xưởng xí nghiệp, nếu không thì cũng là thượng khách trong buổi tọa đàm, tôi thấy việc này tất có dụng ý khác.
Vương Đức Hòa lắc đầu như có điều suy nghĩ.
- Có dụng ý khác?
Quách Chiêm Xuân ngẩn ra, lập tức phản ứng:
- Ý lão là Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng muốn để Triệu Quốc Đống đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý sao?
- Ngoại trừ lý do này thì tôi không nghĩ ra được bọn họ gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy để làm gì.
Vương Đức Hòa trầm ngâm một chút:
- Hiện tại địa vị khu Khai phát càng ngày càng cao, đã vượt xa khỏi một xã trấn bình thường, ngay cả Thành Quan và Giang Miếu cũng còn xa mới có thể so sánh với khu Khai phát. Tôi nghe phong thanh ở trên thành phố nói là sớm muộn gì khu Khai phát cũng sẽ thăng cấp phó huyện, cao hơn xã trấn bình thường. Hơn nữa đích xác khu Khai phát là địa phương dễ có thành tích nhất, tài chính địa phương hiện nay ngày càng túng bấn, người nào có thể mang lại nhiều thu nhập tài chính thì tự nhiên người đó sẽ dễ dàng được lãnh đạo tán thưởng và đề bạt.
- Tôi cũng nghe được tin này. Khu Khai phát thăng cấp là chuyện không sớm thì muộn, ít nhất trong suy nghĩ của lãnh đạo thì địa vị nơi này đã hơn xa xã, trấn bình thường, chỉ có điều lão nói là Triệu Quốc Đống sẽ được làm chủ nhiệm thì chưa chắc đúng? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm cũng đã khá miễn cưỡng rồi, làm sao có khả năng bỗng nhiên được đề bạt lên vị trí chủ nhiệm này được?
Quách Chiêm Xuân lắc đầu.
- Tên này không đơn giản, Lô Vệ Hồng có ấn tượng khá tốt với hắn, Mao Đạo Lâm xem trọng hắn, lão nói có khả năng hay không?
Vương Đức Hòa cười:
- Hiện nay đang đề xướng trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, hiện đại hóa cán bộ, mấy cái từ trẻ hóa này ẩn chứa hàm nghĩa rất phong phú. Cùng một phương diện có thể nói anh thiếu thành thục, kinh nghiệm và uy tín, nhưng lại cũng có thể nói anh làm việc có tính tiên phong, cái này thì còn phải xem miệng lãnh đạo nói như thế nào.
- Tên Triệu Quốc Đống này đúng là cũng có chút tài năng, ít nhất là mạnh hơn Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch thì có tài gì chứ? Không phải là có một cái bằng, dáng người phong tao diêm dúa lẳng lơ một chút cộng thêm có quan hệ với Mao Đạo Lâm thôi sao. Khi còn làm ở Thành Quan thì tôi không nhìn ra thị có thành tích gì, hừ, Mao Đạo Lâm cũng chỉ là thích mân mê bánh bao nên mới hò hét cổ động cho thị, Lô Vệ Hồng thì cũng phụ họa đồng ý mà không có nguyên tắc gì.
Vương Đức Hòa hiển nhiên rất khó chịu vì việc Cù Vận Bạch chuyển tới đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát, lúc trước nếu cuối cùng không phải có Lô Vệ Hồng ủng hộ thì Mao Đạo Lâm sẽ mất mặt lớn. Thủ đoạn của Lô Vệ Hồng cũng càng ngày càng cao minh, chỉ cần mình đề xuất người nào mà không hợp ý hắn là hắn liền vòng qua mình rồi mượn sức Mao Đạo Lâm và Quách Chiêm Xuân.
Mà tên này đúng là một người cẩn thận chặt chẽ, lúc Lô Vệ Hồng chưa tham dự thì hắn còn có thể đứng chung chiến tuyến với mình nhưng khi Lô Vệ Hồng tỏ thái độ rõ ràng thì tên này lui bước, một kẻ hèn nhát không được nâng đỡ! Nếu ngay cả khí phách để phản đối ý kiến lãnh đạo mà mày cũng không có thì lãnh đạo sẽ nhìn mày như thế nào?
- Quan hệ giữa Cù Vận Bạch và lão Mao cũng khó mà nói rõ ràng, không ít người bên dưới đều bàn luận.
Khóe miệng Quách Chiêm Xuân xuất hiện nụ cười quỷ quyệt.
- Hừ, Cù Vận Bạch và Mao Đạo Lâm đều đi ra từ nhà máy 218. Mặc dù Mao Đạo Lâm không phải con cháu nhà máy 218 nhưng hồi sơ học, trung học đều theo học trong trường của nhà máy 218. Điều này tôi biết rõ. Bố của Cù Vận Bạch là lão hồng quân của nhà máy 218 (hồng quân công nông Trung Quốc - Giống như lão thành cách mạng ở VN), vốn đã từng kết hôn. Mẹ của thị là một giáo viên trong nhà máy, vốn cũng là một người lẳng lơ, sau khi lấy nhau mới sinh ra hai con gái là thị với Cù Vận Lam. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Đức Hòa vốn đi lên từ trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Giang Khẩu nên đối với thông tin cán bộ trong huyện thì hắn rõ như lòng bàn tay. Khi Mao Đạo Lâm làm bí thư Đảng ủy Hoa Liên thì hắn là phó trưởng ban tổ chức cán bộ nên cũng nắm rất rõ tình hình của Mao Đạo Lâm.
- Khi Mao Đạo Lâm theo học ở nhà máy 218 thì mẹ của Cù Vận Bạch chính là chủ nhiệm lớp Mao Đạo Lâm. Mao Đạo Lâm mồ côi cha từ nhỏ, điều kiện gia đình rất kém, toàn dựa vào Cù gia tiếp tế mới có thể học xong trung học và thi lên đại học, do có tầng quan hệ như vậy nên khi Cù Vận Bạch học xong đại học tiến vào con đường làm quan thì Mao Đạo Lâm có thể không hết lòng dẫn dắt Cù Vận Bạch sao?
Vương Đức Hòa lắc lắc đầu:
- Nhờ đó hai chị em Cù Vận Bạch hiển nhiên rất được Mao Đạo Lâm chiếu cố, chuyện cũng không phải không có căn cứ.
- Thì ra là thế! Tôi vẫn luôn nghĩ vì sao Mao Đạo Lâm dám ngang nhiên hết lòng nâng đỡ Cù Vận Bạch, nếu như hắn có quan hệ mờ ám thì với Cù Vận Bạch thì ít nhất cũng phải tránh tị hiềm chứ?
Quách Chiêm Xuân bỗng nhiên như tỉnh ngộ nói:
- Có tầng quan hệ này thì cũng khó trách, xem ra lão Mao là kiểu người chịu ân một giọt nước thì báo đền cả dòng suối đây.
- Đó cũng không phải là dạng ăn khế trả vàng mà đó là ân tái tạo! Không có mẹ của Cù Vận Bạch thì e là Mao Đạo Lâm không học xong được trung học chứ chưa nói tới sau này thi đậu trường sư phạm, hắn mà không giúp Cù Vận Bạch thì ngày nào các công nhân nhà máy 218 cũng sẽ nguyền rủa cho hắn chết sớm.
Vương Đức Hòa bĩu môi:
- Đấy không phải là hắn đạo đức giả sao, thường ngày đều là bộ dạng chỉ định người có tài, khi tới thời điểm mấu chốt thì không phải bỏ qua nguyên tắc của mình sao, năng lực của Cù Vận Bạch kia có thể đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát chắc? Hừ!
- Xem ra Triệu Quốc Đống cũng là thông qua Cù Vận Bạch để nhảy sang cùng chiến tuyến với lão Mao.
Quách Chiêm Xuân lo nghĩ:
- Tính toán cũng không sai, chẳng qua bí thư Lô vừa đi, lão Mao có thể lên chức hợp lẽ sao?
- Rất khó nói, Lô Vệ Hồng nhất định phải đi, Mao Đạo Lâm thế chỗ Lô Vệ Hồng cũng là bình thường, nhưng không phải lão nói là bên dưới đồn đại quan hệ giữa Mao Đạo Lâm với Cù Vận Bạch không bình thường sao? Nếu như lời đồn này tới tai thị ủy thì e là thị ủy sẽ suy xét ảnh hưởng trong phương diện này.
Vương Đức Hòa tuyệt không muốn nhìn thấy Mao Đạo Lâm đảm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, lúc đó có khi mình lại "quá độ" tới làm chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân huyện một cách hợp lý.
Sau một lúc sửng sốt, Quách Chiêm Xuân nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Vương Đức Hòa, nói đầy suy tư:
- Lời đồn đại nhảm nhí chỉ sợ không đủ để ảnh hưởng đến việc thị ủy bổ nhiệm một bí thư huyện ủy. Nếu loại ngôn ngữ này mà cũng có thể ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của một bí thư huyện ủy thì mới thực sự là chuyện cười.
- Ha ha, lão Quách, tôi cũng không có nói loại đồn đại này sẽ ảnh Hưởng đến sinh mệnh chính trị của Mao Đạo Lâm, thị ủy cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện vô căn cứ này. Nhưng nếu như ban tổ chức thị ủy tới khảo sát thì nhất định sẽ nghe ý kiến của ban tổ chức huyện ủy, và để tránh hiềm nghi thì liệu thị ủy có thể suy xét mà bố trí khác hay không?
Vương Đức Hòa cười âm hiểm.
- Ý lão là chuyển tới nơi khác nhậm chức sao?
Quách Chiêm Xuân động tâm, Mao Đạo Lâm cũng không thích mình lắm, nếu hắn đảm nhiệm bí thư huyện ủy thì mình làm trưởng ban tổ chức cũng sẽ không hạnh phúc gì. Nếu bị đẩy sang nơi khác thì cũng khó nói, tới một địa phương tốt thì đương nhiên tốt còn nếu tới nơi không bằng Giang Khẩu hoặc là thuyên chuyển công tác thì rất khó chịu.
- Căn cứ theo xu hướng ban tổ chức trung ương hiện nay, trao đổi đảm nhiệm chức vụ nơi khác sẽ dần dần trở thành một xu thế, bí thư thị ủy Ninh Pháp xưa nay ưa thích tính cách đi đầu, có lẽ ban tổ chức cũng sẽ đẩy mạnh tiến trình dựa theo ý nghĩ này.
Vương Đức Hòa nói một cách từ từ.
Quách Chiêm Xuân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Không ai dự đoán được trận mưa gió này lại quỷ dị và ly kỳ đến mức như thế, gần như chỉ trong một đêm khắp huyện Giang Khẩu đều đồn đại tới ồn ào huyên náo. Tin tức bên An Đô về luồng không khí mới nhờ khu Khai phát phát triển mạnh mẽ bị đánh sụt giảm, truyền thuyết phong lưu và giai thoại xung quanh về bí thư kiêm chủ nhiệm ban quản lý Cù Vận Bạch lan truyền xôn xao.
Triệu Quốc Đống lập tức cảm thấy đợt mưa gió này là đợt tiến công mang tính châm chích của một số thế lực, ở trong thời đại này thì loại chuyện xấu cấp trên cấu kết và cấp dưới chắc chắn là đòn đánh mang lực sát thương lớn nhất. Mặc dù không hề có căn cứ, lý do nhưng người trong nước lại không tiếc lòng bàn tán về phương diện này trong ngày thường.
Đối mặt với kiểu công kích này thì nói thật không ai có thể phản kích, nhất là người ở trong cơn lốc xoáy. Càng biện bạch thanh minh thì sẽ chỉ càng làm cho nhiều người chú ý tới, cũng sẽ khiến kẻ đứng sau lưng phát chiêu càng thêm hưng phấn. Nếu muốn điều tra ngọn nguồn thì cũng không thực tế, lời đồn chỉ dừng ở bậc trí giả nhưng mà ở cái thế giới này thì bậc trí giả lại vẫn rất thưa thớt.
Triệu Quốc Đống để ý thấy hơn một tuần nay Cù Vận Bạch đều kiên trì đến văn phòng đúng giờ, ăn mặc cũng rất giản dị, chỉ có điều đồ trang sức với phấn trang điểm cũng không dấu được sự mỏi mệt và bất đắc dĩ giữa hai đầu lông mày. Rõ ràng chuyện xấu đột ngột này khiến nàng tổn thương không nhẹ, kế hoạch Mao Đạo Lâm tới khu Khai phát điều tra nghiên cứu đặt ra từ trước cũng bị rút ngắn nửa ngày. Triệu Quốc Đống cũng chú ý thấy trong giọng nói hết sức kiên định của Mao Đạo Lâm cũng đã xuất hiện sự hậm hực và mệt mỏi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lô Vệ Hồng đã xác định sắp rời khỏi Giang Khẩu làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy kiêm cục trưởng cục nhân sự, từ vị trí bí thư huyện ủy có kinh tế phát triển nhất 16 khu huyện mà lên tới vị trí này cũng coi như là một an bài không tệ rồi.
Đối với nhóm cán bộ huyện Giang Khẩu mà nói thì Lô Vệ Hồng đi tới nơi nào đã không còn quan trọng, ai thế chỗ hắn mới là mấu chốt. Theo lẽ thường thì Mao Đạo Lâm tiếp nhận chức vụ là đương nhiên nhưng xảy ra trận phong ba đồn đại này thì cái đương nhiên đó còn có thể biến thành hợp logic hay không?
Đủ các loại lời đồn đại, có lời đồn Mao Đạo Lâm đã bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố đưa vào diện điều tra, lời khác thì nói Mao Đạo Lâm sẽ bị trao đổi và điều đến huyện Quảng Ninh làm chủ tịch huyện, còn có một lời đồn kỳ quái hơn là nói Mao Đạo Lâm có khả năng tới một huyện dân tộc thiểu số tự trị của tỉnh Hải Nam làm bí thư huyện ủy, trợ giúp dân tộc địa phương phát triển kinh tế.
Quyển 3
Chương 86
Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác (Một câu nói nổi tiếng của Chu Ân Lai)
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Lời đồn đại có đôi khi còn chuẩn xác hơn văn kiện chính thức của ban tổ chức, nhưng đôi khi lại là nhận xét khôi hài, không rõ ràng.
Tất cả đáp án chỉ trong một ngày là có kết quả rõ ràng, hai ngày trước khi huyện Giang Khẩu mở hội nghị đại hội cán bộ toàn huyện thì Lô Vệ Hồng chính thức được điều lên làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy An Đô, chủ tịch quận Long Đàm là Tiết Minh Dương được kiêm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, còn chức vị của Mao Đạo Lâm thì không có thay đổi gì, điều này làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi cán bộ huyện Giang Khẩu đều nghĩ đã đến lúc kết thúc thì nửa tháng sau, ngoài dự đoán của mọi người, Mao Đạo Lâm được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy huyện Trường Tân, còn nguyên phó chủ tịch thường trực huyện Phùng Đông Hoa được bổ nhiệm làm phó bí thư huyện ủy Giang Khẩu, chủ tịch huyện.
Khí trời tháng tám vốn oi bức vô cùng nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì lại có vẻ lạnh lẽo sâu kín. Sự thay đổi nhân sự làm người ta hoa cả mắt khiến Triệu Quốc Đống nhìn mà không hiểu ra sao cả, khi Tiết Minh Dương được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Giang Khẩu ngoài ý liệu của mọi người thì Mao Đạo Lâm dường như bị gạt sang một bên. Đám người Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân nhiệt liệt hoan nghênh Tiết Minh Dương dường như chứng minh sự thất thế của Mao Đạo Lâm.
Nhưng thế sự đúng là trêu cợt người khác, hoặc có thể nói là vui vẻ tới mức làm cho lòng người từ phập phồng chuyển sang thổn thức tán thưởng, bên trong việc Mao Đạo Lâm đột nhiên được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Trường Tân có huyền cơ nào khác hay không thì không ai biết được. Có lẽ ngoại trừ bản thân hắn hoặc là bí thư thị ủy Ninh Pháp thì e là không ai biết rõ sau lưng việc này đã xảy ra chuyện gì, những sắp xếp xong xuôi từ sớm lại xảy ra biến hóa lâm thời, không ai có thể hiểu hết được.
Triệu Quốc Đống có phần hăng hái đứng tán gẫu với Dương Thiên Bồi ở công trường. Trong khoảng thời gian này hắn cũng lười ngồi ở ban quản lý, sự thay đổi bất ngờ ở huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện dường như cũng tác động đến tâm tình đám người liên quan ở ban quản lý khu Khai phát. Ngày nào cũng có vô số tin tức chui ra từ miệng mọi người, tuy rằng mỗi ngày Cù Vận Bạch đều xuất hiện trước mắt mọi người với tư thái bình tĩnh thản nhiên nhưng Triệu Quốc Đống chỉ cần chú ý kỹ là vẫn cảm nhận được dưới vẻ bề ngoài điềm tĩnh của nàng là vẻ cô đơn tịch mịch, tâm tình có thể như mỏi mệt trầm trọng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Công ty xây dựng Thiên Phu của Dương Thiên Bồi đã ký thành công hợp đồng xây dựng công trình nhà xưởng hai xí nghiệp. Mặc dù quy mô công trình không lớn nhưng Dương Thiên Bồi cũng hết sức nhiệt tình, không thể nghi ngờ đây chính là phát pháo đầu tiên được khai hỏa trên thị trường kiến trúc huyện Giang Khẩu của công ty xây dựng Thiên Phu sau khi thay đổi chế độ xã hội. Thậm chí Dương Thiên Bồi còn mạnh miệng phát ngôn dù không kiếm được tiền cũng sẽ hoàn thành hai công trình đúng kỳ hạn và bảo đảm chất lượng, hơn nữa còn phải xây dựng thành một hạng mục mà dù ông chủ khó tính nhất cũng phải khen miệng không dứt.
Từ khi bắt đầu khởi công thì Dương Thiên Bồi đã mang theo một nhóm nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý tới ăn ở tại công trường. Theo lý thuyết thì loại công trình nhỏ như này thì công nhân công ty xây dựng số 2 cũng từng làm không ít nhưng Dương Thiên Bồi cũng không dám xem thường mà tự mình đứng ra giám sát từ khâu đất xây tới đặt móng nhà xưởng. Rồi đến việc xây dựng đường tới nhà máy và xanh hóa thì tất cả hắn đều đích thân hỏi đến, phần quan tâm này so với khi thi công quốc lộ An Lam thì chỉ có hơn chứ không kém.
- Quốc Đống, nghe nói trong khoảng thời gian này huyện không yên tĩnh lắm hả?
Dương Thiên Bồi gỡ mũ bảo hộ xuống quạt hai cái, mặc dù đã đứng ở chỗ thoáng mát nhưng thời tiết oi nóng vẫn khiến cho người ta không chịu nổi.
- Bồi ca cũng quan tâm đến việc này à?
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Quản chi đến mấy việc sóng gió này, chúng ta cứ đứng ngoài xem là được.
- Không phải quan tâm, ở trên cái đất Trung Quốc này thì dù anh có làm bất cứ ngành nghề nào nếu mà không quan tâm đến tình hình chính trị đương thời thì không được.
Dương Thiên Bồi rất có cảm xúc:
- Nhất là kiểu xí nghiệp cải cách này của chúng tôi, nói dễ nghe thì là hình thức đầu tư cổ phần xí nghiệp của công nhân, nói khó nghe thì chính là xí nghiệp tư doanh của một vài đại cổ đông. Thay đổi chế độ xã hội thì cán bộ chính quyền đều thề son sắt sẽ ủng hộ và giúp đỡ đến cùng nhưng khi thực hiện thì đều trái với lời nói. Không có mối quan hệ nào vững vàng thì liệu anh có thể khai mở cục diện thị trường được không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cũng thở dài một hơi:
- Đây cũng là đặc sắc của Trung Quốc, hiện tại chính quyền vẫn giữ vai một nhân vật cường thế trên thị trường giống như cũ. Tuy rằng các nhà kinh tế học đều hô hào chính quyền phải đổi vai nhưng quá trình chuyển đổi vai này lại diễn ra trong một thời gian dài, cho nên dù là thời điểm nào thì ảnh hưởng của chính quyền đều không thể xem nhẹ. Bất kể là ngành nghề của anh là gì thì cũng đều không thể tránh khỏi qua lại với chính quyền nên giữ gìn quan hệ tốt đẹp với cơ quan chính quyền là điều không thể thiếu.
- Ừ, điểm này thì tôi rõ. Duy trì quan hệ tốt đẹp với các ban ngành chính quyền rất trọng yếu, điều này đối với công ty xây dựng Thiên Phu đang trong thời kỳ khai thác phát triển thì lại càng quan trọng.
Dương Thiên Bồi gật gật đầu:
- Tối nay tôi mời trưởng phòng xây dựng huyện Lý cùng hai trưởng ban bên dưới tụ tập ở khách sạn Đông Ninh, đều là người quen cũ nhưng sau khi thay đổi chế độ xã hội thì chưa có cơ hội mời bọn họ.
- Bồi ca, anh nói với tôi việc này làm gì? Chẳng lẽ mấy cái chuyện kinh doanh cụ thể này mà anh còn muốn tới hỏi tôi sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một chút rồi từ từ nói:
- Tôi và Cổ thúc đều đã phủi tay khỏi ghế ông chủ rồi, cũng đã nói không quản tới chuyện gì nữa, công ty xây dựng Thiên Phu các anh thích làm gì thì làm, cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ kế cho anh thôi.
- Thích làm gì thì làm? Nói thì nghe nhẹ nhàng nhưng đây là vận mệnh của một trăm người, tài sản hơn hai triệu, tôi còn phải phụ trách cổ đông và công nhân đó.
Dương Thiên Bồi lắc đầu:
- Vốn trước đây quản lý công ty xây dựng số 2 thì còn không biết cảm giác gì, giờ thì lại cảm thấy trọng trách quá nặng nề, quyết không thể để phụ tín nhiệm của mọi người, toàn bộ tài sản của mọi người đều giao vào tay tôi, dù gì cũng phải làm cho thu nhập một năm phải tăng lên, cũng phải để nhóm cổ đông nhìn thấy hiệu ích và tiền lãi phải không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ha ha, Bồi ca, mọi người không phải đã nhìn trúng tư tưởng này của anh sao? Chẳng qua có lãi hay không thì bản thân tôi thấy trước mắt không quá quan trọng, cho dù là có thì tôi nghĩ tốt nhất là đầu tư vào kinh doanh đi, cần mua thiết bị thì mua, cần chiêu mộ nhân viên kỹ thuật thì chiêu mộ. Sau nay thị trường kiến trúc sẽ càng ngày càng cạnh tranh khốc liệt, nếu muốn sinh tồn được thì ngoại trừ tư chất tốt nhất thì có một đội ngũ kỹ thuật tố chất cao, chế độ quản lý nghiêm khắc, chắc chắn cùng với tinh thần vững vàng, sẵn sàng vượt qua thử thách của xí nghiệp cũng rất trọng yếu. Tôi cảm thấy ba điều này nên nỗ lực làm ngay từ bây giờ, về phần lợi nhuận thì tôi cho rằng không quá quan trọng, ít nhất thời điểm này là như thế.
- Quốc Đống, cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi rất vui mừng, hiện giờ rất nhiều cổ đông xí nghiệp đều chỉ nhìn cái lợi trước mắt, đầu tư chỉ mong hai ba năm là có thể thu hồi lại nhưng đây là xí nghiệp đang kinh doanh, không phải là mỏ vàng, nếu anh muốn đạt được khoản lãi kếch sù trong ngắn hạn thì tất nhiên phải hi sinh sự phát triển trường kỳ của xí nghiệp, tôi vẫn luôn lo lắng cậu sẽ có suy nghĩ này.
Dương Thiên Bồi mỉm cười hài lòng:
- Cậu nói như vậy thì trong lòng tôi lại càng kiên định.
- Bồi ca, tôi có một giấc mộng, đó là phải tạo ra một xí nghiệp hiện đại thành công, xí nghiệp này không chỉ có quy mô lớn, hiệu quả và lợi ích tốt mà phải chân chính trở thành xí nghiệp mang tính dẫn đầu, tiên phong trong ngành nghề. Phải xây dựng một nhãn hiệu riêng, văn hóa riêng, tinh thần riêng của xí nghiệp, làm sao để xí nghiệp này có thể hoạt động trường kỳ mà không ngã. Bản thân tôi không có bản sự đó, một mình Bồi ca cũng không có khả năng làm được nhưng chúng ta có thể cùng nỗ lực, có thể tập hợp trí tuệ và năng lực đoàn thể để tạo ra, đây chính là nguyện vọng của tôi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống thổ lộ giấc mộng của mình trước mặt người ngoài, nếu như trời xanh đã ban cho mình dị năng mơ trước tương lai mà mình còn không tận dụng được thì đúng là đã phụ ân. Mặc dù kinh nghiệm của bản thân mình không đủ để "thương hải tang điền" nhưng mình có thể để một người tin cậy biến giấc mộng này thành sự thật thì cũng coi như đã an ủi tâm nguyện của mình.
Dương Thiên Bồi chấn động như bị sét đánh, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ tạo ra một xí nghiệp trình độ cao như lời Triệu Quốc Đống nói, một công ty mang tính tiên phong trong ngành sản xuất, đây là trình độ bậc nào chứ? Chỉ dựa vào mình và đám thủ hạ này sao? Chỉ bằng vào một công ty xây dựng bậc 3 với hơn một hai triệu sao? Điều này không khỏi quá mức vớ vẩn và buồn cười.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt và vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Quốc Đống, dựa vào những hiểu biết của mình về Triệu Quốc Đống thì đối phương cũng không phải loại người nói bừa nói ngoa, cũng không phải dạng tâm huyết dâng trào. Khí thế mông lung toát ra từ đối phương khiến Dương Thiên Bồi không khỏi nóng bừng lên, có một số chuyện không phải chỉ dựa vào niềm tin và quyết tâm là có thể làm được, muốn làm được việc này thì thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu bất cứ một thứ nào!
- Quốc Đống, cậu có biết mình đang nói gì không?
Dương Thiên Bồi hít sâu một hơi, nhìn thẳng ánh mắt của đối phương:
- Trên thương trường đủ loại sóng to gió lớn, xoáy ngầm nước xiết vô số, không ai có thể đoán trước hoặc là cam đoan chuyện gì có thể phát sinh hay không. Một xí nghiệp nếu muốn phát triển lớn mạnh không biết sẽ phải trải qua bao thăng trầm, mà một xí nghiệp thành công thường thường sẽ dẫm trên vô số thi thể của xí nghiệp thất bại, cậu hiểu chứ?
- Tôi đương nhiên hiểu được, sau lưng một xí nghiệp thành công tất nhiên sẽ có vô số xí nghiệp thất bại, đây là quy luật kẻ mạnh sinh tồn còn kẻ yếu sẽ bị đào thải. Công ty Thiên Phu hiện giờ chỉ như một đứa trẻ, đối với mục tiêu của chúng ta thì còn xa mới có thể chạm tới, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có mục tiêu, giấc mộng của mình, chỉ cần có phấn đấu, đã sinh ra ở thời đại này, nếu đã bước đi trên con đường này thì chắc Bồi ca cũng không cam lòng chịu làm một viên đá lót đường không có tiếng tăm gì chứ?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Chỉ cần có phấn đấu, ngay cả có thất bại thì sao? Chỉ khi nào gặp thất bại thì mới thực sự thưởng thức cảm ngộ nhân sinh, nếu không trải qua được những điều này thì sau khi về già anh chẳng có cơ hội để hiểu được. Thất bại có thể lặp lại nhưng đó mới là anh hùng thực sự! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! (ND: Nôm na đời người được mấy lần đánh cuộc, đọ sức) Bồi ca, chúng ta không thể để uổng phí một thời đại như này, không thể để phí một kỳ ngộ như vậy, tuyệt không thể!
- Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?!
Dương Thiên Bồi lặng lẽ suy ngẫm những lời này, hắn cảm thấy nhiệt huyết trong người mình như sôi lên sùng sục mà khó có thể bình tĩnh được.
Triệu Quốc Đống mới có bao nhiêu tuổi, đã trải qua bao nhiêu nhân sinh mà vì sao lại có hùng tâm tráng chí như vậy? Càng hiếm thấy là đối phương dường như còn ý thức được khả năng thất bại sẽ nhiều hơn thành công nhưng lại vẫn quyết tâm bước đi, chẳng lẽ đúng như hắn nói, thất bại cũng là một cách thưởng thức khó có được sao? Nhìn lại trước nay, nói thì dễ dàng nhưng thật sự có thể làm được điểm này thì có được mấy người? Nhưng nếu không thử qua thì sao anh có thể hiểu được cảm ngộ kỳ diệu và tư vị trong đó chứ?
Thành thì sao, bại thì sao, miễn là được đọ sức!
Chương 83
Quyền lực kinh doanh
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Hai hôm sau Hội nghị thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thông qua việc bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm giám đốc Sở Giao thông. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cũng chấp nhận việc Thái Chánh Dương từ chức Phó thị trưởng Thành phố An Đô. Cùng lúc đó Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên cũng có quyết định bổ nhiệm Thái Chánh Dương làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông, miễn chức Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô của Thái Chánh Dương.
Từ Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô đổi sang làm Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở Giao thông An Nguyên, điều này đúng là khó nói là lên hay xuống.
Nhưng ít nhất việc Thái Chánh Dương nhận Sở Giao thông khi nơi này mới xảy ra chuyện khiến mọi người đoán vị Phó thị trưởng này đã được Lãnh đạo tỉnh ủy tán thành.
Sau khi Thái Chánh Dương được điều đi, vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô còn trống đã khiến không ít người tranh đấu.
Triệu Quốc Đống không có nhiều tâm trí mà lo việc này. Thái Chánh Dương đã rời khỏi Thành phố An Đô, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Triệu Quốc Đống lập tức phát hiện mình đang gặp nguy cơ ở Ban quản lý Khu Khai Phát.
Triệu Quốc Đống nhạy cảm hiểu căn cơ của mình ở Giang Khẩu còn yếu. Lên làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý là do Liễu Đạo Nguyên thông qua quan hệ mà nói chuyện với Lô Vệ Hồng. Mà Lô Vệ Hồng cũng không tỏ vẻ muốn nhận hắn. Mao Đạo Lâm giúp hắn là do thấy Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng An Đô. Bây giờ Thái Chánh Dương không còn ở An Đô thì Triệu Quốc Đống chỉ là một thanh niên có năng lực trong mắt lãnh đạo mà thôi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mà thời này không thiếu nhất là người có năng lực. Triệu Quốc Đống mới phát hiện mình đã quá sai lầm. Dù là Mao Đạo Lâm hay là Lương Kiến Hoằng đều có thể quyết định vận mạng của hắn ở Khu Khai Phát, hắn cũng không đi tạo quan hệ với bọn họ.
Triệu Quốc Đống bây giờ coi như không còn ôm hy vọng lên làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Ít nhất Cù Vận Bạch đã ám chỉ hắn việc cô đảm nhiệm chức Chủ nhiệm không còn lâu. Nếu hắn muốn lên làm Chủ nhiệm thì cần lập tức hành động.
Cù Vận Bạch tin Triệu Quốc Đống có năng lực này, nhất là sau tối hôm đó làm cô càng lúc càng thấy tò mò về Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này như một sát thủ giấu trong bóng tối, nếu đã không cần nhịn thì không phải nhịn, phải ra tay.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết nỗi khổ của mình.
Thái Chánh Dương bây giờ vừa đến Sở Giao thông, bộ máy lãnh đạo sở còn chưa đầy đủ. Các Trưởng phòng có nhiều người bị cuốn vào vụ án, hầu hết do Phó Trưởng phòng phụ trách công việc. Phải khi lãnh đạo sở đến đông đủ mới điều chỉnh, một loạt việc làm Thái Chánh Dương đau đầu
Triệu Quốc Đống cũng không tiện đi làm phiền Thái Chánh Dương, có nhiều việc nên dựa vào mình. Chỉ là hắn bây giờ có thể làm gì? Đi kinh doanh để phát triển sao?
Hắn không thể không thừa nhận từ Kinh doanh có hàm nghĩa sâu xa, không phải một hai câu là nói rõ được. Quan hệ trong chính trị được kết hợp trên cơ sở anh có quyền lực, lầm như thế nào tìm kiếm sự phát triển, làm như thế nào tiến lên đó là do từ “Kinh doanh”
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, hắn cần phải suy xét lại.
Đầu tiên mình quan hệ tốt là tầm trên. Trên tỉnh có Thái Chánh Dương, thành phố có Lưu Triệu Quốc. Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm cũng có quan hệ tốt nhưng bọn họ không ở An Đô, tạm thời không thể phát huy tác dụng.
Thái Chánh Dương lên Sở Giao thông, sức ảnh hưởng ở An Đô giảm đi. Nhưng tin rằng Thái Chánh Dương ở An Đô lâu như vậy thì cũng có mạng lưới quan hệ nhất định. Huống chi Sở Giao thông cũng là cơ quan có thực lực, có sức ảnh hưởng nhất định với địa phương. Quan hệ giữa Ninh Pháp và Thái Chánh Dương lại tốt, điều này cũng làm sức ảnh hưởng của Thái Chánh Dương lớn hơn một chút.
Chẳng qua bây giờ Thái Chánh Dương vừa đến Sở Giao thông, sợ rằng không có nhiều tâm trí giúp hắn. Nhưng gọi điện nói giúp một chút chắc không vấn đề gì.
Sức ảnh hưởng của Lưu Triệu Quốc ở hệ thống công an là không thể nghi ngờ. Nhưng hệ thống công an là ngành đặc thù, muốn gây ảnh hưởng tới chính quyền quận, huyện là khá khó khăn.
Nếu Lưu Triệu Quốc có thể làm Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an thành phố lại khác.
Nếu nói về quan hệ thì Liễu Đạo Nguyên là rộng nhất. Y làm Phó trưởng ban thường trực ba năm, dù là thành phố hay quận, huyện thì Liễu Đạo Nguyên cũng có sức ảnh hưởng. Chẳng qua Liễu Đạo Nguyên đã điều đi, thứ hai Liễu Đạo Nguyên vẫn ghi nhớ việc hắn không nhận lời đề nghị của y. Lần trước nhờ Liễu Đạo Nguyên giúp là bất đắc dĩ, bây giờ tìm Liễu Đạo Nguyên là không thích hợp.
Hùng Chính Lâm đáng để quan hệ, cũng đồng ý giúp. Nhưng Hùng Chính Lâm ở bên Ủy ban kỷ luật quá lâu khiến sức ảnh hưởng đối với địa phương hơi kém.
Hùng Chính Lâm có sức ảnh hưởng khá lớn ở Ủy ban kỷ luật Thành phố An Đô, nhưng điều này có thể giúp được gì cho mình vào lúc nguy hiểm này?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
Tính tới quan hệ trong huyện. Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong có quan hệ mật thiết với mình. Nhưng hai người bọn họ chỉ giới hạn trong hệ thống công an. Khâu Nguyên Phong mặc dù có quan hệ mật thiết với Mao Đạo Lâm, nhưng cùng lắm chỉ đề xuất một chút. Bây giờ rất khó chắc Mao Đạo Lâm đã giúp hắn như lần trước.
Cù Vận Bạch? Người phụ nữ này có thể làm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thì phải có quan hệ rất rộng. Lô Vệ Hồng cùng Mao Đạo Lâm đối xử khá tốt với Cù Vận Bạch. Nghe nói Cù Vận Bạch điều tới làm Chủ nhiệm Khu Khai Phát là do Mao Đạo Lâm mạnh mẽ đề cử, điều này gây tranh cãi trong Hội nghị thường ủy, cuối cùng Lô Vệ Hồng đã phải vỗ bàn ủng hộ.
Triệu Quốc Đống có thể nhìn ra Cù Vận Bạch muốn mình thay cô làm Chủ nhiệm.
Thật lòng mà nói hơn nửa năm công tác thì hai bên đều khá hài lòng với nhau. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể làm Chủ nhiệm Ban quản lý hay không lại không do cô quyết định. Cô dù có quan hệ tốt với Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm thì chỉ là riêng cô. Mà lãnh đạo phải suy nghĩ rất nhiều thứ.
Chẳng qua ngồi chờ chết không phải tính cách của Thái Chánh Dương. Dù thành hay không hắn cũng phải thử một phen, vận dụng tất cả lực lượng có thể mà thử. Dù thất bại thì cũng được yên lòng.
- Cù tỷ, bây giờ đã là tháng bảy, nửa năm đã qua đi, chúng ta có phải làm lễ tổng kết không, cũng tiện báo cáo công việc với lãnh đạo huyện?
Triệu Quốc Đống vào văn phòng Cù Vận Bạch, hắn ngửi ngửi hoa cắm trên bàn rồi nói:
- Cù tỷ, chị để lọ hoa ở đây có phải là muốn người ta vào là so sánh chị với hoa không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Cậu đừng có nịnh Cù tỷ này chứ. Không chừng cậu ở mặt người phụ nữ khác lại nịnh như vậy.
Sau tối đó, Cù Vận Bạch cũng dần thích ứng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống. Mặc dù nói chuyện hơi loạn một chút, có đôi khi thích trêu đùa một chút nhưng lại có thể làm sôi nổi không khí. Hơn nữa đối phương cũng không có ý đồ đặc biệt nên Cù Vận Bạch càng lúc càng thích Triệu Quốc Đống.
So sánh với Phó chủ nhiệm Bặc Viễn kia, Triệu Quốc Đống này có cả năng lực và miệng lưỡi. Sở trường của Bặc Viễn là ưu thế về nghiệp vụ chuyên môn và tác phong cẩn thận.
- Cù tỷ đang cổ vũ tôi nên nói chuyện nhiều với các cô bé trong Ban quản lý phải không?
Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu.
- Trước mặt các cô ấy tôi có phải nên giữ hình tượng của Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý không?
- Vậy sao cậu không giữ hình tượng trước mặt tôi?
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.
- Hình tượng của tôi trong mắt Cù tỷ đã được xác định, không cần phải ra vẻ nghiêm nghị. Tôi thích sự chân thật.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ừ, cậu có ý tưởng gì?
- Mời Chủ tịch Mao dùng bữa, thuận tiện báo cáo với Chủ tịch Mao về dự định của Ban quản lý trong thời gian tiếp theo. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi:
- Nếu Khu Khai Phát Giang Khẩu đã được giữ lại, như vậy chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa. Không nói tới việc vượt qua Hoa Dương, Vọng Đường, ít nhất cũng phải tiến vào ba vị trí dẫn đầu của các Khu Khai Phát cấp huyện chứ? Như vậy cần có bộ máy đoàn kết cùng sự ủng hộ của lãnh đạo huyện.
Không báo cáo với Lương Kiến Hoằng, Lô Vệ Hồng, mà báo cáo với Mao Đạo Lâm?
Quyển 3
Chương 84
Đồng tâm hiệp lực
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Mao Đạo Lâm có chút vui vẻ vì Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống vừa ăn vừa báo cáo. Cách này sẽ giảm được sự nghiêm túc, mà một ít đề nghị hoặc phê bình cũng dễ nói ra hơn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù Mao Đạo Lâm không tỏ vẻ gì, nhưng Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện đối phương khá hài lòng với công việc của Ban quản lý Khu Khai Phát.
Nhất là Triệu Quốc Đống còn đưa ra mục tiêu lớn hơn nữa của Khu Khai Phát, thực hiện việc chuyển mình của Khu Khai Phát thì Mao Đạo Lâm có vẻ khá hứng thú.
Triệu Quốc Đống đề nghị vừa phải tăng cường trụ cột là ngành sản xuất thiết bị, đồng thời cũng phải bắt đầu có lựa chọn các ngành sản xuất không gây ô nhiễm môi trường vào Khu Khai Phát. Đồng thời nhanh chóng tiến đến mô hình khu công nghiệp, cải hiện hoàn cảnh phát triển của Khu Khai Phát. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mao Đạo Lâm cũng rất đồng ý với ý tưởng quy hoạch Khu Khai Phát của Triệu Quốc Đống.
Theo y thấy thì Khu Khai Phát có nguồn nước phong phú, điều kiện đất đai khá tốt, địa hình bằng phẳng, hơn nữa các công ty hiện nay đều phần lớn không phải công ty gây ô nhiễm môi trường. Ngành cơ khí là chính, nếu muốn cạnh tranh với mấy Khu Khai Phát trước mình thì phải thể hiện ưu thế bản thân, tạo điểm sáng. Như vậy mô hình kia chính là cách rất tốt.
Triệu Quốc Đống lái xe đưa Cù Vận Bạch về, ánh đèn không ngừng chiếu lên mặt hai người.
- Quốc Đống, xem ra Chủ tịch Mao rất coi trọng cậu. Ý tưởng của cậu có thể thực hiện được. Khu Khai Phát Hoa Dương, Vọng đường có điều kiện trụ cột tốt, chúng ta muốn vượt bọn họ thì phải thể hiện sự đặc sắc của Khu Khai Phát Giang Khẩu. Mà Khu Khai Phát như cậu nói, thu hút các công ty không gây ô nhiễm môi trường vào đúng là làm người ta ủng hộ. Tôi thấy Chủ tịch Mao cũng động tâm.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cù tỷ, ở đây của hai chúng ta, tôi cũng nói thẳng. Nghe nói Bí thư Lô sẽ đi, nếu Chủ tịch Mao thay thế vị trí của Bí thư Lô, như vậy chúng ta phải tạo Khu Khai Phát cao cấp thay Chủ tịch Mao mà. Phải không?
- khu Khai Phát Hoa Dương, Vọng Đường có ưu thế của bọn họ, nhưng phân tích cơ cấu sản phẩm thì hầu hết là ngành truyền thống, đầu tư lớn, hiệu quả thấp. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta bước đầu chậm, đây là tình thế xấu, nhưng khởi điểm lại cao, đây là ưu thế. Chúng ta có thể bố trí được sản phẩm chính của Khu Khai Phát.
- Bây giờ ngành sản xuất thiết bị ô tô là sản phẩm chính của chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta chỉ có mỗi cây cột này. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rất mạnh, Điện tử, khoa học sinh vật càng lúc càng lớn mạnh, có không gian lớn để phát triển, cũng có thể xúc tiến ngành sản xuất thiết bị ô tô phát triển. Các ngành này mà thu hút được vào Khu Khai Phát, nhất định làm cho quy mô và cục diện Khu Khai Phát thay đổi, cũng tỏ vẻ việc định vị của Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta khác, ưu thế mạnh mẽ.
Cù Vận Bạch cũng hơi động tâm.
Triệu Quốc Đống này quá nhạy bén, toàn thấy được trước trào lưu. Ví dụ như việc Khu Khai Phát trọng điểm thu hút các công ty sản xuất thiết bị ô tô vậy, lập tức thấy hiệu quả. Chỉ trong hơn nửa năm đã có hơn 23 công ty thiết bị ô tô đến Khu Khai Phát, quy mô đầu tư nhơn 120 triệu, xu thế không giảm. Thay đổi là người khác nhất định sẽ tiếp tục đẩy mạnh thu hút các công ty loại này. Nhưng Triệu Quốc Đống lại muốn kéo thêm hai ngành nữa, khí phách này không phải ai cũng có.
Biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã đánh mạnh vào tâm linh của Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch cũng có lúc ghen ghét sao Triệu Quốc Đống lại có thể có nhiều ý tưởng tốt như vậy. Phải nói Khu Khai Phát Giang Khẩu có thể đột phá không thể không có công sức của Triệu Quốc Đống. Các công ty sản xuất thiết bị ô tô chính là thành tích lớn nhất của Triệu Quốc Đống. Mà bây giờ đó chính là sản phẩm chủ lực của Khu Khai Phát Giang Khẩu.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống lại đưa ra việc bước đi bằng hai ba chân. Ngành sản xuất thiết bị ô tô đã thành ngành chủ lực, nhưng Khu Khai Phát Giang Khẩu tuyệt đối không nên dựa vào một thứ này. Như vậy tránh cho khi ngành này chậm phát triển liên lụy đến sự phát triển của cả Khu Khai Phát.
Cù Vận Bạch cũng biết ưu thế và khuyết điểm của mình ở đâu. Ưu thế của cô là năng lực phối hợp và giỏi quan hệ. Có thể thành công đoàn kết các cán bộ trong Ban quản lý, tạo lực lượng lớn nhất.
Nhưng cô cũng có khuyết điểm không thể vượt qua, tính cách của cô cũng không phải là cô gái quá cứng rắn. Hơn nữa cô cũng không có năng lực quá đặt biệt trong sự phát triển kinh tế. Cô hiểu mình thích hợp quản lý nhân viên mà thôi.
Theo thực tế mà nói thì Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát thích hợp với cô hơn cả. Mà Chủ nhiệm Ban quản lý phải là nhân tài về kinh tế phụ trách. Như vậy Triệu Quốc Đống ngoài tuổi quá trẻ thì còn đâu là lựa chọn thích hợp nhất.
- Quốc Đống, Chủ tịch Mao rất coi trọng cậu. Tôi đã đề cử với Huyện ủy để cậu làm Chủ nhiệm Ban quản lý. Nhưng tôi đoán gặp lực cản rất lớn, việc này chú phải chuẩn bị tư tưởng.
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Trước mắt Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển rất nhanh, thành tích cũng rõ ràng. Tôi nghĩ chúng ta có nên tạo thế không?
Triệu Quốc Đống nói:
- Cảm ơn Cù tỷ, đúng như chị nói, có một số việc không nhất định tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng. Khu Khai Phát bây giờ đã đến lúc hái đào, tôi chỉ mong làm tốt công việc, cái khác tôi nghĩ rất thích hợp với tôi. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cho nên đừng nghĩ là hơn.
- Hừ, không đúng suy nghĩ.
Cù Vận Bạch hừ một tiếng:
- Tôi thật lòng muốn giúp cậu, tôi hy vọng cậu làm Chủ nhiệm thay tôi. Tôi thấy chúng ta phối hợp rất tốt, tôi cũng tin nếu hai chúng ta hợp sức thì Khu Khai Phát Giang Khẩu phát triển sẽ càng nhanh hơn nữa.
- Nhưng mà Cù tỷ, chị không nghe nói rất nhiều người chú ý tới vị trí này sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Thanh niên sao lại chán nản, không có trí cầu tiến như vậy? Nhiều người chú ý thì sao? Bọn họ giống chúng ta, quyền quyết định không trong tay bọn họ. Tôi tin lãnh đạo huyện có thể nhìn ra điểm này. Nếu muốn Khu Khai Phát duy trì sự phát triển thì phải có bộ máy đoàn kết. Cho nên chúng ta phải nên tranh thủ mà không ngồi đợi như cậu. Nếu cậu không muốn thì tôi không ép.
Cù Vận Bạch có chút tức giận, điều này làm Triệu Quốc Đống hơi xấu hổ.
- Cù tỷ, chị nói như vậy thì tôi nếu đùn đẩy là không biết điều. Chị nói tạo thế như thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng muốn nghe suy nghĩ của Cù Vận Bạch.
- Việc tuyên truyền, báo cáo thì chúng ta đã làm không ít, không cần tốn công nữa. Ý của tôi là báo cáo với Chủ tịch Mao, xin các đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đến thăm Khu Khai Phát, bên này chúng ta chuẩn bị giới thiệu trước và sau. Đồng thời yêu cầu các đại biểu tới các công ty xem, để bọn họ cảm nhận sự phát triển của Khu Khai Phát chúng ta. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm khen hay. Hắn vẫn nghĩ tuyên truyền, tạo thế nằm ở trên Tv và báo chí, nhưng Cù Vận Bạch thoáng cái nắm được vấn đề. Các đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc có không ít người ở cơ sở, nếu có thể để bọn họ thấy được sự phát triển của Khu Khai Phát, điều này có thể khiến bọn họ thay đổi quan niệm, đồng thời cũng có thể vang lên cơn sóng ở huyện.
- Chiêu này của Cù tỷ rất cao. Tôi nghĩ có thể có phải là nên mời đại biểu của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tới không? Thậm chí chúng ta có thể mời cấp tỉnh và thành phố tới, mời bọn họ khảo sát tình hình phát triển của Khu Khai Phát chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, như vậy cũng được. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân hai cấp tỉnh, thành phố cùng cảm nhận sự thay đổi của Khu Khai Phát, tin rằng Khu Khai Phát càng được ủng hộ.
Ba hôm sau một đoàn đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân của tỉnh, thành phố cùng đại biểu của Giang Khẩu đi thăm Khu Khai Phát Giang Khẩu, cũng Cù Vận Bạchama nhập điều tra tình hình sản xuất của các công ty. Tìm hiểu khó khăn và hy vọng của bọn họ. Cả quá trình kiểm tra tiến hành đến 6h chiều, bữa trưa cũng ăn ở văn phòng Ban quản lý Khu Khai Phát.
Các đại biểu đến thăm mười hai công ty, cũng tiến hành tọa đàm với người phụ trách của các công ty trong Ban quản lý. Các công ty đều hài lòng với Ban quản lý Khu Khai Phát, đánh giá cao công tác của Ban quản lý. Có thể nói lần khảo sát này đã thành công. Mà đài truyền hình Thành phố An Đô và Huyện Giang Khẩu cũng đưa tin.
Quyển 3
Chương 85
Xôn xao
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Lão Quách, lão nói đám Cù Vận Bạch kia huy động nhân lực mời đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị và đại hội nhân dân toàn quốc tới thị sát là muốn làm gì? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Đức Hòa ngồi trên ghế sôpha rít sâu một hơi thuốc, khói thuốc nồng nặc bao trùm hắn ở bên trong, ngay cả chậu vân trúc ở bên cạnh cũng ủ rũ tựa như cũng không chịu nổi sự xâm nhập của làn khói màu lam nhạt này.
- Còn có thể làm gì chứ? Hiển nhiên là ca tụng công đức cho Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng, tạo thế mức độ lớn nhất mà thôi.
Quách Chiêm Xuân phẩy phẩy khói, cười cười không cho là đúng:
- Điều này cũng quá rõ ràng mà.
- Ca tụng công đức vì Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng? Đích thực là hơn nửa năm nay khu Khai phát phát triển khá nhanh, điều này thì người bình thường đều biết, nhưng lão đã xem mấy tin tức trọng điểm mà thời sự An Đô phát chưa, hết lần này tới lần khác đều là đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc, Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống cùng nhau xuất hiện khi thì ở công trường, lúc thì ở phân xưởng xí nghiệp, nếu không thì cũng là thượng khách trong buổi tọa đàm, tôi thấy việc này tất có dụng ý khác.
Vương Đức Hòa lắc đầu như có điều suy nghĩ.
- Có dụng ý khác?
Quách Chiêm Xuân ngẩn ra, lập tức phản ứng:
- Ý lão là Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng muốn để Triệu Quốc Đống đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý sao?
- Ngoại trừ lý do này thì tôi không nghĩ ra được bọn họ gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy để làm gì.
Vương Đức Hòa trầm ngâm một chút:
- Hiện tại địa vị khu Khai phát càng ngày càng cao, đã vượt xa khỏi một xã trấn bình thường, ngay cả Thành Quan và Giang Miếu cũng còn xa mới có thể so sánh với khu Khai phát. Tôi nghe phong thanh ở trên thành phố nói là sớm muộn gì khu Khai phát cũng sẽ thăng cấp phó huyện, cao hơn xã trấn bình thường. Hơn nữa đích xác khu Khai phát là địa phương dễ có thành tích nhất, tài chính địa phương hiện nay ngày càng túng bấn, người nào có thể mang lại nhiều thu nhập tài chính thì tự nhiên người đó sẽ dễ dàng được lãnh đạo tán thưởng và đề bạt.
- Tôi cũng nghe được tin này. Khu Khai phát thăng cấp là chuyện không sớm thì muộn, ít nhất trong suy nghĩ của lãnh đạo thì địa vị nơi này đã hơn xa xã, trấn bình thường, chỉ có điều lão nói là Triệu Quốc Đống sẽ được làm chủ nhiệm thì chưa chắc đúng? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm cũng đã khá miễn cưỡng rồi, làm sao có khả năng bỗng nhiên được đề bạt lên vị trí chủ nhiệm này được?
Quách Chiêm Xuân lắc đầu.
- Tên này không đơn giản, Lô Vệ Hồng có ấn tượng khá tốt với hắn, Mao Đạo Lâm xem trọng hắn, lão nói có khả năng hay không?
Vương Đức Hòa cười:
- Hiện nay đang đề xướng trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, hiện đại hóa cán bộ, mấy cái từ trẻ hóa này ẩn chứa hàm nghĩa rất phong phú. Cùng một phương diện có thể nói anh thiếu thành thục, kinh nghiệm và uy tín, nhưng lại cũng có thể nói anh làm việc có tính tiên phong, cái này thì còn phải xem miệng lãnh đạo nói như thế nào.
- Tên Triệu Quốc Đống này đúng là cũng có chút tài năng, ít nhất là mạnh hơn Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch thì có tài gì chứ? Không phải là có một cái bằng, dáng người phong tao diêm dúa lẳng lơ một chút cộng thêm có quan hệ với Mao Đạo Lâm thôi sao. Khi còn làm ở Thành Quan thì tôi không nhìn ra thị có thành tích gì, hừ, Mao Đạo Lâm cũng chỉ là thích mân mê bánh bao nên mới hò hét cổ động cho thị, Lô Vệ Hồng thì cũng phụ họa đồng ý mà không có nguyên tắc gì.
Vương Đức Hòa hiển nhiên rất khó chịu vì việc Cù Vận Bạch chuyển tới đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát, lúc trước nếu cuối cùng không phải có Lô Vệ Hồng ủng hộ thì Mao Đạo Lâm sẽ mất mặt lớn. Thủ đoạn của Lô Vệ Hồng cũng càng ngày càng cao minh, chỉ cần mình đề xuất người nào mà không hợp ý hắn là hắn liền vòng qua mình rồi mượn sức Mao Đạo Lâm và Quách Chiêm Xuân.
Mà tên này đúng là một người cẩn thận chặt chẽ, lúc Lô Vệ Hồng chưa tham dự thì hắn còn có thể đứng chung chiến tuyến với mình nhưng khi Lô Vệ Hồng tỏ thái độ rõ ràng thì tên này lui bước, một kẻ hèn nhát không được nâng đỡ! Nếu ngay cả khí phách để phản đối ý kiến lãnh đạo mà mày cũng không có thì lãnh đạo sẽ nhìn mày như thế nào?
- Quan hệ giữa Cù Vận Bạch và lão Mao cũng khó mà nói rõ ràng, không ít người bên dưới đều bàn luận.
Khóe miệng Quách Chiêm Xuân xuất hiện nụ cười quỷ quyệt.
- Hừ, Cù Vận Bạch và Mao Đạo Lâm đều đi ra từ nhà máy 218. Mặc dù Mao Đạo Lâm không phải con cháu nhà máy 218 nhưng hồi sơ học, trung học đều theo học trong trường của nhà máy 218. Điều này tôi biết rõ. Bố của Cù Vận Bạch là lão hồng quân của nhà máy 218 (hồng quân công nông Trung Quốc - Giống như lão thành cách mạng ở VN), vốn đã từng kết hôn. Mẹ của thị là một giáo viên trong nhà máy, vốn cũng là một người lẳng lơ, sau khi lấy nhau mới sinh ra hai con gái là thị với Cù Vận Lam. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vương Đức Hòa vốn đi lên từ trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Giang Khẩu nên đối với thông tin cán bộ trong huyện thì hắn rõ như lòng bàn tay. Khi Mao Đạo Lâm làm bí thư Đảng ủy Hoa Liên thì hắn là phó trưởng ban tổ chức cán bộ nên cũng nắm rất rõ tình hình của Mao Đạo Lâm.
- Khi Mao Đạo Lâm theo học ở nhà máy 218 thì mẹ của Cù Vận Bạch chính là chủ nhiệm lớp Mao Đạo Lâm. Mao Đạo Lâm mồ côi cha từ nhỏ, điều kiện gia đình rất kém, toàn dựa vào Cù gia tiếp tế mới có thể học xong trung học và thi lên đại học, do có tầng quan hệ như vậy nên khi Cù Vận Bạch học xong đại học tiến vào con đường làm quan thì Mao Đạo Lâm có thể không hết lòng dẫn dắt Cù Vận Bạch sao?
Vương Đức Hòa lắc lắc đầu:
- Nhờ đó hai chị em Cù Vận Bạch hiển nhiên rất được Mao Đạo Lâm chiếu cố, chuyện cũng không phải không có căn cứ.
- Thì ra là thế! Tôi vẫn luôn nghĩ vì sao Mao Đạo Lâm dám ngang nhiên hết lòng nâng đỡ Cù Vận Bạch, nếu như hắn có quan hệ mờ ám thì với Cù Vận Bạch thì ít nhất cũng phải tránh tị hiềm chứ?
Quách Chiêm Xuân bỗng nhiên như tỉnh ngộ nói:
- Có tầng quan hệ này thì cũng khó trách, xem ra lão Mao là kiểu người chịu ân một giọt nước thì báo đền cả dòng suối đây.
- Đó cũng không phải là dạng ăn khế trả vàng mà đó là ân tái tạo! Không có mẹ của Cù Vận Bạch thì e là Mao Đạo Lâm không học xong được trung học chứ chưa nói tới sau này thi đậu trường sư phạm, hắn mà không giúp Cù Vận Bạch thì ngày nào các công nhân nhà máy 218 cũng sẽ nguyền rủa cho hắn chết sớm.
Vương Đức Hòa bĩu môi:
- Đấy không phải là hắn đạo đức giả sao, thường ngày đều là bộ dạng chỉ định người có tài, khi tới thời điểm mấu chốt thì không phải bỏ qua nguyên tắc của mình sao, năng lực của Cù Vận Bạch kia có thể đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát chắc? Hừ!
- Xem ra Triệu Quốc Đống cũng là thông qua Cù Vận Bạch để nhảy sang cùng chiến tuyến với lão Mao.
Quách Chiêm Xuân lo nghĩ:
- Tính toán cũng không sai, chẳng qua bí thư Lô vừa đi, lão Mao có thể lên chức hợp lẽ sao?
- Rất khó nói, Lô Vệ Hồng nhất định phải đi, Mao Đạo Lâm thế chỗ Lô Vệ Hồng cũng là bình thường, nhưng không phải lão nói là bên dưới đồn đại quan hệ giữa Mao Đạo Lâm với Cù Vận Bạch không bình thường sao? Nếu như lời đồn này tới tai thị ủy thì e là thị ủy sẽ suy xét ảnh hưởng trong phương diện này.
Vương Đức Hòa tuyệt không muốn nhìn thấy Mao Đạo Lâm đảm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, lúc đó có khi mình lại "quá độ" tới làm chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân huyện một cách hợp lý.
Sau một lúc sửng sốt, Quách Chiêm Xuân nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Vương Đức Hòa, nói đầy suy tư:
- Lời đồn đại nhảm nhí chỉ sợ không đủ để ảnh hưởng đến việc thị ủy bổ nhiệm một bí thư huyện ủy. Nếu loại ngôn ngữ này mà cũng có thể ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của một bí thư huyện ủy thì mới thực sự là chuyện cười.
- Ha ha, lão Quách, tôi cũng không có nói loại đồn đại này sẽ ảnh Hưởng đến sinh mệnh chính trị của Mao Đạo Lâm, thị ủy cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện vô căn cứ này. Nhưng nếu như ban tổ chức thị ủy tới khảo sát thì nhất định sẽ nghe ý kiến của ban tổ chức huyện ủy, và để tránh hiềm nghi thì liệu thị ủy có thể suy xét mà bố trí khác hay không?
Vương Đức Hòa cười âm hiểm.
- Ý lão là chuyển tới nơi khác nhậm chức sao?
Quách Chiêm Xuân động tâm, Mao Đạo Lâm cũng không thích mình lắm, nếu hắn đảm nhiệm bí thư huyện ủy thì mình làm trưởng ban tổ chức cũng sẽ không hạnh phúc gì. Nếu bị đẩy sang nơi khác thì cũng khó nói, tới một địa phương tốt thì đương nhiên tốt còn nếu tới nơi không bằng Giang Khẩu hoặc là thuyên chuyển công tác thì rất khó chịu.
- Căn cứ theo xu hướng ban tổ chức trung ương hiện nay, trao đổi đảm nhiệm chức vụ nơi khác sẽ dần dần trở thành một xu thế, bí thư thị ủy Ninh Pháp xưa nay ưa thích tính cách đi đầu, có lẽ ban tổ chức cũng sẽ đẩy mạnh tiến trình dựa theo ý nghĩ này.
Vương Đức Hòa nói một cách từ từ.
Quách Chiêm Xuân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Không ai dự đoán được trận mưa gió này lại quỷ dị và ly kỳ đến mức như thế, gần như chỉ trong một đêm khắp huyện Giang Khẩu đều đồn đại tới ồn ào huyên náo. Tin tức bên An Đô về luồng không khí mới nhờ khu Khai phát phát triển mạnh mẽ bị đánh sụt giảm, truyền thuyết phong lưu và giai thoại xung quanh về bí thư kiêm chủ nhiệm ban quản lý Cù Vận Bạch lan truyền xôn xao.
Triệu Quốc Đống lập tức cảm thấy đợt mưa gió này là đợt tiến công mang tính châm chích của một số thế lực, ở trong thời đại này thì loại chuyện xấu cấp trên cấu kết và cấp dưới chắc chắn là đòn đánh mang lực sát thương lớn nhất. Mặc dù không hề có căn cứ, lý do nhưng người trong nước lại không tiếc lòng bàn tán về phương diện này trong ngày thường.
Đối mặt với kiểu công kích này thì nói thật không ai có thể phản kích, nhất là người ở trong cơn lốc xoáy. Càng biện bạch thanh minh thì sẽ chỉ càng làm cho nhiều người chú ý tới, cũng sẽ khiến kẻ đứng sau lưng phát chiêu càng thêm hưng phấn. Nếu muốn điều tra ngọn nguồn thì cũng không thực tế, lời đồn chỉ dừng ở bậc trí giả nhưng mà ở cái thế giới này thì bậc trí giả lại vẫn rất thưa thớt.
Triệu Quốc Đống để ý thấy hơn một tuần nay Cù Vận Bạch đều kiên trì đến văn phòng đúng giờ, ăn mặc cũng rất giản dị, chỉ có điều đồ trang sức với phấn trang điểm cũng không dấu được sự mỏi mệt và bất đắc dĩ giữa hai đầu lông mày. Rõ ràng chuyện xấu đột ngột này khiến nàng tổn thương không nhẹ, kế hoạch Mao Đạo Lâm tới khu Khai phát điều tra nghiên cứu đặt ra từ trước cũng bị rút ngắn nửa ngày. Triệu Quốc Đống cũng chú ý thấy trong giọng nói hết sức kiên định của Mao Đạo Lâm cũng đã xuất hiện sự hậm hực và mệt mỏi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lô Vệ Hồng đã xác định sắp rời khỏi Giang Khẩu làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy kiêm cục trưởng cục nhân sự, từ vị trí bí thư huyện ủy có kinh tế phát triển nhất 16 khu huyện mà lên tới vị trí này cũng coi như là một an bài không tệ rồi.
Đối với nhóm cán bộ huyện Giang Khẩu mà nói thì Lô Vệ Hồng đi tới nơi nào đã không còn quan trọng, ai thế chỗ hắn mới là mấu chốt. Theo lẽ thường thì Mao Đạo Lâm tiếp nhận chức vụ là đương nhiên nhưng xảy ra trận phong ba đồn đại này thì cái đương nhiên đó còn có thể biến thành hợp logic hay không?
Đủ các loại lời đồn đại, có lời đồn Mao Đạo Lâm đã bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố đưa vào diện điều tra, lời khác thì nói Mao Đạo Lâm sẽ bị trao đổi và điều đến huyện Quảng Ninh làm chủ tịch huyện, còn có một lời đồn kỳ quái hơn là nói Mao Đạo Lâm có khả năng tới một huyện dân tộc thiểu số tự trị của tỉnh Hải Nam làm bí thư huyện ủy, trợ giúp dân tộc địa phương phát triển kinh tế.
Quyển 3
Chương 86
Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác (Một câu nói nổi tiếng của Chu Ân Lai)
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Lời đồn đại có đôi khi còn chuẩn xác hơn văn kiện chính thức của ban tổ chức, nhưng đôi khi lại là nhận xét khôi hài, không rõ ràng.
Tất cả đáp án chỉ trong một ngày là có kết quả rõ ràng, hai ngày trước khi huyện Giang Khẩu mở hội nghị đại hội cán bộ toàn huyện thì Lô Vệ Hồng chính thức được điều lên làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy An Đô, chủ tịch quận Long Đàm là Tiết Minh Dương được kiêm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, còn chức vị của Mao Đạo Lâm thì không có thay đổi gì, điều này làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngay khi cán bộ huyện Giang Khẩu đều nghĩ đã đến lúc kết thúc thì nửa tháng sau, ngoài dự đoán của mọi người, Mao Đạo Lâm được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy huyện Trường Tân, còn nguyên phó chủ tịch thường trực huyện Phùng Đông Hoa được bổ nhiệm làm phó bí thư huyện ủy Giang Khẩu, chủ tịch huyện.
Khí trời tháng tám vốn oi bức vô cùng nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì lại có vẻ lạnh lẽo sâu kín. Sự thay đổi nhân sự làm người ta hoa cả mắt khiến Triệu Quốc Đống nhìn mà không hiểu ra sao cả, khi Tiết Minh Dương được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Giang Khẩu ngoài ý liệu của mọi người thì Mao Đạo Lâm dường như bị gạt sang một bên. Đám người Vương Đức Hòa và Quách Chiêm Xuân nhiệt liệt hoan nghênh Tiết Minh Dương dường như chứng minh sự thất thế của Mao Đạo Lâm.
Nhưng thế sự đúng là trêu cợt người khác, hoặc có thể nói là vui vẻ tới mức làm cho lòng người từ phập phồng chuyển sang thổn thức tán thưởng, bên trong việc Mao Đạo Lâm đột nhiên được bổ nhiệm làm bí thư huyện ủy Trường Tân có huyền cơ nào khác hay không thì không ai biết được. Có lẽ ngoại trừ bản thân hắn hoặc là bí thư thị ủy Ninh Pháp thì e là không ai biết rõ sau lưng việc này đã xảy ra chuyện gì, những sắp xếp xong xuôi từ sớm lại xảy ra biến hóa lâm thời, không ai có thể hiểu hết được.
Triệu Quốc Đống có phần hăng hái đứng tán gẫu với Dương Thiên Bồi ở công trường. Trong khoảng thời gian này hắn cũng lười ngồi ở ban quản lý, sự thay đổi bất ngờ ở huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện dường như cũng tác động đến tâm tình đám người liên quan ở ban quản lý khu Khai phát. Ngày nào cũng có vô số tin tức chui ra từ miệng mọi người, tuy rằng mỗi ngày Cù Vận Bạch đều xuất hiện trước mắt mọi người với tư thái bình tĩnh thản nhiên nhưng Triệu Quốc Đống chỉ cần chú ý kỹ là vẫn cảm nhận được dưới vẻ bề ngoài điềm tĩnh của nàng là vẻ cô đơn tịch mịch, tâm tình có thể như mỏi mệt trầm trọng. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Công ty xây dựng Thiên Phu của Dương Thiên Bồi đã ký thành công hợp đồng xây dựng công trình nhà xưởng hai xí nghiệp. Mặc dù quy mô công trình không lớn nhưng Dương Thiên Bồi cũng hết sức nhiệt tình, không thể nghi ngờ đây chính là phát pháo đầu tiên được khai hỏa trên thị trường kiến trúc huyện Giang Khẩu của công ty xây dựng Thiên Phu sau khi thay đổi chế độ xã hội. Thậm chí Dương Thiên Bồi còn mạnh miệng phát ngôn dù không kiếm được tiền cũng sẽ hoàn thành hai công trình đúng kỳ hạn và bảo đảm chất lượng, hơn nữa còn phải xây dựng thành một hạng mục mà dù ông chủ khó tính nhất cũng phải khen miệng không dứt.
Từ khi bắt đầu khởi công thì Dương Thiên Bồi đã mang theo một nhóm nhân viên kỹ thuật và nhân viên quản lý tới ăn ở tại công trường. Theo lý thuyết thì loại công trình nhỏ như này thì công nhân công ty xây dựng số 2 cũng từng làm không ít nhưng Dương Thiên Bồi cũng không dám xem thường mà tự mình đứng ra giám sát từ khâu đất xây tới đặt móng nhà xưởng. Rồi đến việc xây dựng đường tới nhà máy và xanh hóa thì tất cả hắn đều đích thân hỏi đến, phần quan tâm này so với khi thi công quốc lộ An Lam thì chỉ có hơn chứ không kém.
- Quốc Đống, nghe nói trong khoảng thời gian này huyện không yên tĩnh lắm hả?
Dương Thiên Bồi gỡ mũ bảo hộ xuống quạt hai cái, mặc dù đã đứng ở chỗ thoáng mát nhưng thời tiết oi nóng vẫn khiến cho người ta không chịu nổi.
- Bồi ca cũng quan tâm đến việc này à?
Triệu Quốc Đống khẽ cười một tiếng:
- Quản chi đến mấy việc sóng gió này, chúng ta cứ đứng ngoài xem là được.
- Không phải quan tâm, ở trên cái đất Trung Quốc này thì dù anh có làm bất cứ ngành nghề nào nếu mà không quan tâm đến tình hình chính trị đương thời thì không được.
Dương Thiên Bồi rất có cảm xúc:
- Nhất là kiểu xí nghiệp cải cách này của chúng tôi, nói dễ nghe thì là hình thức đầu tư cổ phần xí nghiệp của công nhân, nói khó nghe thì chính là xí nghiệp tư doanh của một vài đại cổ đông. Thay đổi chế độ xã hội thì cán bộ chính quyền đều thề son sắt sẽ ủng hộ và giúp đỡ đến cùng nhưng khi thực hiện thì đều trái với lời nói. Không có mối quan hệ nào vững vàng thì liệu anh có thể khai mở cục diện thị trường được không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cũng thở dài một hơi:
- Đây cũng là đặc sắc của Trung Quốc, hiện tại chính quyền vẫn giữ vai một nhân vật cường thế trên thị trường giống như cũ. Tuy rằng các nhà kinh tế học đều hô hào chính quyền phải đổi vai nhưng quá trình chuyển đổi vai này lại diễn ra trong một thời gian dài, cho nên dù là thời điểm nào thì ảnh hưởng của chính quyền đều không thể xem nhẹ. Bất kể là ngành nghề của anh là gì thì cũng đều không thể tránh khỏi qua lại với chính quyền nên giữ gìn quan hệ tốt đẹp với cơ quan chính quyền là điều không thể thiếu.
- Ừ, điểm này thì tôi rõ. Duy trì quan hệ tốt đẹp với các ban ngành chính quyền rất trọng yếu, điều này đối với công ty xây dựng Thiên Phu đang trong thời kỳ khai thác phát triển thì lại càng quan trọng.
Dương Thiên Bồi gật gật đầu:
- Tối nay tôi mời trưởng phòng xây dựng huyện Lý cùng hai trưởng ban bên dưới tụ tập ở khách sạn Đông Ninh, đều là người quen cũ nhưng sau khi thay đổi chế độ xã hội thì chưa có cơ hội mời bọn họ.
- Bồi ca, anh nói với tôi việc này làm gì? Chẳng lẽ mấy cái chuyện kinh doanh cụ thể này mà anh còn muốn tới hỏi tôi sao?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một chút rồi từ từ nói:
- Tôi và Cổ thúc đều đã phủi tay khỏi ghế ông chủ rồi, cũng đã nói không quản tới chuyện gì nữa, công ty xây dựng Thiên Phu các anh thích làm gì thì làm, cùng lắm thì tôi chỉ nghĩ kế cho anh thôi.
- Thích làm gì thì làm? Nói thì nghe nhẹ nhàng nhưng đây là vận mệnh của một trăm người, tài sản hơn hai triệu, tôi còn phải phụ trách cổ đông và công nhân đó.
Dương Thiên Bồi lắc đầu:
- Vốn trước đây quản lý công ty xây dựng số 2 thì còn không biết cảm giác gì, giờ thì lại cảm thấy trọng trách quá nặng nề, quyết không thể để phụ tín nhiệm của mọi người, toàn bộ tài sản của mọi người đều giao vào tay tôi, dù gì cũng phải làm cho thu nhập một năm phải tăng lên, cũng phải để nhóm cổ đông nhìn thấy hiệu ích và tiền lãi phải không? Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Ha ha, Bồi ca, mọi người không phải đã nhìn trúng tư tưởng này của anh sao? Chẳng qua có lãi hay không thì bản thân tôi thấy trước mắt không quá quan trọng, cho dù là có thì tôi nghĩ tốt nhất là đầu tư vào kinh doanh đi, cần mua thiết bị thì mua, cần chiêu mộ nhân viên kỹ thuật thì chiêu mộ. Sau nay thị trường kiến trúc sẽ càng ngày càng cạnh tranh khốc liệt, nếu muốn sinh tồn được thì ngoại trừ tư chất tốt nhất thì có một đội ngũ kỹ thuật tố chất cao, chế độ quản lý nghiêm khắc, chắc chắn cùng với tinh thần vững vàng, sẵn sàng vượt qua thử thách của xí nghiệp cũng rất trọng yếu. Tôi cảm thấy ba điều này nên nỗ lực làm ngay từ bây giờ, về phần lợi nhuận thì tôi cho rằng không quá quan trọng, ít nhất thời điểm này là như thế.
- Quốc Đống, cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi rất vui mừng, hiện giờ rất nhiều cổ đông xí nghiệp đều chỉ nhìn cái lợi trước mắt, đầu tư chỉ mong hai ba năm là có thể thu hồi lại nhưng đây là xí nghiệp đang kinh doanh, không phải là mỏ vàng, nếu anh muốn đạt được khoản lãi kếch sù trong ngắn hạn thì tất nhiên phải hi sinh sự phát triển trường kỳ của xí nghiệp, tôi vẫn luôn lo lắng cậu sẽ có suy nghĩ này.
Dương Thiên Bồi mỉm cười hài lòng:
- Cậu nói như vậy thì trong lòng tôi lại càng kiên định.
- Bồi ca, tôi có một giấc mộng, đó là phải tạo ra một xí nghiệp hiện đại thành công, xí nghiệp này không chỉ có quy mô lớn, hiệu quả và lợi ích tốt mà phải chân chính trở thành xí nghiệp mang tính dẫn đầu, tiên phong trong ngành nghề. Phải xây dựng một nhãn hiệu riêng, văn hóa riêng, tinh thần riêng của xí nghiệp, làm sao để xí nghiệp này có thể hoạt động trường kỳ mà không ngã. Bản thân tôi không có bản sự đó, một mình Bồi ca cũng không có khả năng làm được nhưng chúng ta có thể cùng nỗ lực, có thể tập hợp trí tuệ và năng lực đoàn thể để tạo ra, đây chính là nguyện vọng của tôi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống thổ lộ giấc mộng của mình trước mặt người ngoài, nếu như trời xanh đã ban cho mình dị năng mơ trước tương lai mà mình còn không tận dụng được thì đúng là đã phụ ân. Mặc dù kinh nghiệm của bản thân mình không đủ để "thương hải tang điền" nhưng mình có thể để một người tin cậy biến giấc mộng này thành sự thật thì cũng coi như đã an ủi tâm nguyện của mình.
Dương Thiên Bồi chấn động như bị sét đánh, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ tạo ra một xí nghiệp trình độ cao như lời Triệu Quốc Đống nói, một công ty mang tính tiên phong trong ngành sản xuất, đây là trình độ bậc nào chứ? Chỉ dựa vào mình và đám thủ hạ này sao? Chỉ bằng vào một công ty xây dựng bậc 3 với hơn một hai triệu sao? Điều này không khỏi quá mức vớ vẩn và buồn cười.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt và vẻ mặt trang nghiêm của Triệu Quốc Đống, dựa vào những hiểu biết của mình về Triệu Quốc Đống thì đối phương cũng không phải loại người nói bừa nói ngoa, cũng không phải dạng tâm huyết dâng trào. Khí thế mông lung toát ra từ đối phương khiến Dương Thiên Bồi không khỏi nóng bừng lên, có một số chuyện không phải chỉ dựa vào niềm tin và quyết tâm là có thể làm được, muốn làm được việc này thì thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu bất cứ một thứ nào!
- Quốc Đống, cậu có biết mình đang nói gì không?
Dương Thiên Bồi hít sâu một hơi, nhìn thẳng ánh mắt của đối phương:
- Trên thương trường đủ loại sóng to gió lớn, xoáy ngầm nước xiết vô số, không ai có thể đoán trước hoặc là cam đoan chuyện gì có thể phát sinh hay không. Một xí nghiệp nếu muốn phát triển lớn mạnh không biết sẽ phải trải qua bao thăng trầm, mà một xí nghiệp thành công thường thường sẽ dẫm trên vô số thi thể của xí nghiệp thất bại, cậu hiểu chứ?
- Tôi đương nhiên hiểu được, sau lưng một xí nghiệp thành công tất nhiên sẽ có vô số xí nghiệp thất bại, đây là quy luật kẻ mạnh sinh tồn còn kẻ yếu sẽ bị đào thải. Công ty Thiên Phu hiện giờ chỉ như một đứa trẻ, đối với mục tiêu của chúng ta thì còn xa mới có thể chạm tới, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có mục tiêu, giấc mộng của mình, chỉ cần có phấn đấu, đã sinh ra ở thời đại này, nếu đã bước đi trên con đường này thì chắc Bồi ca cũng không cam lòng chịu làm một viên đá lót đường không có tiếng tăm gì chứ?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Chỉ cần có phấn đấu, ngay cả có thất bại thì sao? Chỉ khi nào gặp thất bại thì mới thực sự thưởng thức cảm ngộ nhân sinh, nếu không trải qua được những điều này thì sau khi về già anh chẳng có cơ hội để hiểu được. Thất bại có thể lặp lại nhưng đó mới là anh hùng thực sự! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! (ND: Nôm na đời người được mấy lần đánh cuộc, đọ sức) Bồi ca, chúng ta không thể để uổng phí một thời đại như này, không thể để phí một kỳ ngộ như vậy, tuyệt không thể!
- Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?! Nhân sanh năng đắc kỷ hồi bác?!
Dương Thiên Bồi lặng lẽ suy ngẫm những lời này, hắn cảm thấy nhiệt huyết trong người mình như sôi lên sùng sục mà khó có thể bình tĩnh được.
Triệu Quốc Đống mới có bao nhiêu tuổi, đã trải qua bao nhiêu nhân sinh mà vì sao lại có hùng tâm tráng chí như vậy? Càng hiếm thấy là đối phương dường như còn ý thức được khả năng thất bại sẽ nhiều hơn thành công nhưng lại vẫn quyết tâm bước đi, chẳng lẽ đúng như hắn nói, thất bại cũng là một cách thưởng thức khó có được sao? Nhìn lại trước nay, nói thì dễ dàng nhưng thật sự có thể làm được điểm này thì có được mấy người? Nhưng nếu không thử qua thì sao anh có thể hiểu được cảm ngộ kỳ diệu và tư vị trong đó chứ?
Thành thì sao, bại thì sao, miễn là được đọ sức!