Quyển 19
Chương 88
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Anh nói Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lực Phong vẫn chưa có quyết định rõ ràng? Chảng lẽ nói hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã có quyết định ủng hộ An Đô xây dựng thành phố quốc tế hóa còn có vấn đề sao? Không thể mà.
Tống Như Phỉ kinh ngạc mở to mắt khó hiểu nhìn Nghiêm Lập Dân.
Đức ngốc cũng biết bây giờ bên trên nhìn thành tích của lãnh đạo là gì. Tăng GDP, tăng thu tài chính, tăng thu nhập của dân chúng, xây dựng đô thị, mấy điểm này là cách tốt nhất thể hiện tài năng của lãnh đạo. Mà Lăng Chính Dược đưa tư tưởng kia ra trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy chính là muốn xúc tiến quá trình xây dựng thành phố của An Đô, mà tiền lãi từ đất cũng sẽ làm cho thu tài chính An Đô tang vọt, dù là GDP cũng có lợi không hề ít. Chuyện tốt như vậy chẳng lẽ Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong không thấy sao?
- Em nhìn vấn đề quá đơn giản. Đúng, cải tạo nội đô đúng là mang lại nhiều cơ hội, tăng GDP, tăng thu tài chính, xây dựng đô thị càng thể hiện một nơi thay đổi bộ mặt. Nhưng tăng thu nhập của dân chúng đô thị hay không thì khó đoán.
Nghiêm Lập Dân mỉm cười lắc đầu.
- Nếu là hai năm trước quan điểm này của Lăng Chính Dược được ủng hộ hết mình nhưng bây giờ lại khác.
- Có gì khác chứ?
Tống Như Phỉ không hiểu.
- Em phải học cách nhìn xa đôi chút. Sau kỳ họp Đại hội Đảng năm trước khiến cho phương hướng chính trị đã có biến hoá. Lúc rảnh em có thể đọc nhiều một chút như Nhật báo nhân dân vậy. Phát triển kinh tế tuy rất quan trọng nhưng phát triển sự nghiệp xã hội, dân sinh xây dựng hài hòa xã hội cũng rất quan trọng. Đương nhiên trong thời gian này thì phát triển kinh tế vẫn là chủ đề trung tâm nhưng nếu muốn phát triển thì chỉ dựa vào kinh tế là không đủ, cần phải có suy nghĩ càng sâu xa hơn.
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.
- Triệu Quốc Đống là cao thủ trong đó, luôn có thể đi trước một bước nắm bắt vấn đề, hoặc là nói có thể nhanh chóng làm ra phản ứng. Dù là trong lúc nhất thời không thấy được nhưng vầng sáng về sau em sẽ cảm thấy hắn nhìn xa trông rộng như thế nào. Hắn có thể lên làm thường vụ thị ủy khi còn ở Ninh Lăng không phải là dựa vào Ứng Đông Lưu và trung ương thấy được khả năng nắm bắt trào lưu của hắn sao?
- Vậy ý của anh là An Đô không thể làm theo Ninh Lăng?
Tống Như Phỉ không nhịn được nói.
Thị ủy, ủy ban An Đô bây giờ đang toàn lực quy hoạch tư tưởng phát triển kinh tế mấy nam tới của An Đô, cũng theo sát ý đồ của tỉnh ủy nhưng Nghiêm Lập Dân nói hình như có chút vấn đề.
- Làm theo? Làm theo như thế nào? Tình hình của An Đô và Ninh Lăng hoàn toàn khác nhau. Anh nhớ Triệu Quốc Đống từng nói vị trí đặc biệt của An Đô là nơi không ai có thể thay thế được, cần có quy hoạch thuộc về chính An Đô. Không đơn giản là kinh tế, còn kể cả sự nghiệp xã hội… Không biết Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong nghe hiểu không. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghiêm Lập Dân lộ vẻ sâu xa.
- Mặc dù anh không thích Triệu Quốc Đống nhưng anh phải thừa nhận trên nhiều khía cạnh Triệu Quốc Đống có điểm hơn người.
Máy điện thoại yên tĩnh vài phút lại vang lên một lần nữa. Nghiêm Lập Dân thấy vẫn là số của Điêu Nhất Bằng.
- Xem ra Điêu Nhất Bằng đúng là gặp chuyện phiền phức rồi.
….
Điêu Nhất Bằng đúng là đang rất lo lắng.
Đinh Nghiêu Đông tắt máy, Lưu Triệu Quốc tắt máy, Vu Triết tạm thời không liên lạc được. Nếu Nghiêm Lập Dân còn không nghe điện, Điêu Nhất Bằng còn mỗi một cửa duy nhất.
May là bên Nghiêm Lập Dân đã gọi được, nghe thấy giọng nói của Nghiêm Lập Dân, Điêu Nhất Bằng cảm thấy tiếng đó như âm thanh tuyệt vời nhất mình từng nghe.
- Bí thư Nghiêm, là tôi, Điêu Nhất Bằng.
Điêu Nhất Bằng cố khống chế tâm trạng của mình sợ bị đối phương nghe ra gì đó.
Phân cục Liên Hồ dẫn mười mấy tên bảo vệ đi. Căn cứ tin tức mà bên đó truyền lại sợ rằng đám này sẽ bị tạm giam. Mặc dù bọn họ bị tạm giam không sao nhưng Điêu Nhất Bằng lo chính là hiệu ứng sau đó.
Lăn lộn ở An Đô nhiều năm như vậy, Điêu Nhất Bằng cũng biết mình có người quan hệ căng thẳng, có người quan hệ tốt, có người hận thấu xương với mình, có không ít đối thủ cạnh tranh. Nếu cơ hội này bị người túm chặt thì không phải có thể biến thành cục diện không thể vãn hồi sao?
Điêu Nhất Bằng càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng. Hắn cảm thấy mình cần đền bù nhiễu loạn lần này. Lại nghĩ tới danh tiếng của câu lạc bộ Kim Đỉnh hai năm qua, Điêu Nhất Bằng cảm thấy nguy cơ đang tới rất gần.
….
Nghiêm Lập Dân rất tự nhiên nghe Điêu Nhất Bằng giới thiệu xong tình hình. Hắn có chút hối hận mình sao nghe điện. Nhưng nghĩ lại mặc dù tối nay không nghe, mai vẫn phải đối mặt.
Lại là Triệu Quốc Đống, Điêu Nhất Bằng này đúng là giỏi gây chuyện, sao lại chọc vào Triệu Quốc Đống.
Dám chặn xe của Triệu Quốc Đống không cho đi, Nghiêm Lập Dân cũng có chút bội phục can đảm của đàn em Điêu Nhất Bằng. Ở Thành phố An Đô này còn có người dám cản đường Triệu Quốc Đống.
- Lão Điêu, anh nói là người bị phân cục Liên Hồ mang đi? Vậy anh có thể gọi điện cho Đinh Nghiêu Đông mà.
Nghiêm Lập Dân rất quen hệ thống công an của An Đô.
- Cục trưởng Đinh cùng bí thư Lưu ra nước ngoài rồi, điện thoại di động tắt máy, không liên lạc được nếu không tôi sao dám làm phiền ngài vào lúc này.
Điêu Nhất Bằng không ngừng kêu khổ.
- Nhân viên của tôi sao có thể nhận ra chủ tịch tỉnh. Đều do tôi bình thường thả lỏng quen nên mới thành họa như vậy. Nhưng tôi đúng là không ngờ chủ tịch Triệu sao lại đỗ xe ở cạnh Kim Đỉnh, hơn nữa lại một mình sang sông đi bộ. Ngài nói xem sao lại như vậy?
- Lão Điêu, có phải là có chỗ nào đắc tội chủ tịch Triệu không?
Nghiêm Lập Dân trầm ngâm một chút nói.
- Không thể, tôi không nhận ra chủ tịch Triệu, trước đây chưa từng qua lại. Ngài cũng biết chủ tịch Triệu hình như vẫn ở bên Ninh Lăng, tôi chưa từng sang Ninh Lăng thì sao có qua lại.
Điêu Nhất Bằng vội vàng giải thích.
- Người như tôi cũng khó lọt vào mắt chủ tịch Triệu, chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự. bí thư, lần này ngài phải giúp tôi, nghe nói ngài và chủ tịch Triệu từng cùn làm việc ở Ninh Lăng?
- Hắc hắc, đúng là có chuyện này nhưng người ta bây giờ là chủ tịch tỉnh, thân phận đã khác, nhiều chuyện chưa chắc đã đơn giản như anh nghĩ. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là anh chặn xe của chủ tịch Triệu, tôi nghĩ chủ tịch Triệu sẽ không làm gì anh. Nhưng nếu như có ai khác muốn xen vào hay không thì khó nói.
Nghiêm Lập Dân hàm hồ nói.
- Đúng thế bí thư, tôi và chủ tịch Triệu không có ân oán gì, gần đây không thù, tôi cũng hiểu chủ tịch Triệu sẽ không vì việc này mà làm khó tôi. Tôi đang tìm cơ hội thích hợp để xin lỗi nhưng bây giờ chủ tịch Triệu sợ là đang giận, tôi tìm ai đi nói chuyện cũng không thích hợp. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điêu Nhất Bằng nghĩ túm được cây cỏ cứu mạng nên liên tục cầu xin.
- Bí thư, chuyện này ngày dù như thế nào cũng phải giúp tôi. Điêu Nhất Bằng tôi không phải kẻ vô ơn, chỉ cần tôi có thể qua cửa này thì ngài yên tâm, tôi cả đời sẽ không quên ơn của ngài.
- Lão Điêu, anh đừng gấp, chuyện này tôi thấy cũng không quá kém như anh nghĩ. Tôi có thể nghĩ biện pháp từ mặt bên, ngoài ra tôi cũng lộ một tin cho anh, Lưu Triệu Quốc có quan hệ rất thân với chủ tịch Triệu. Ừ, ít nhất là quan hệ từ hơn mười năm trước, khi ấy chủ tịch Triệu còn chưa như bây giờ. Hắc hắc, tuyệt đối chính xác. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghiêm Lập Dân một bên gọi điện một bên lộ vẻ âm trầm.
- Ngày kia lão Lưu sẽ về mà. Tôi nhớ anh có quan hệ tốt với lão Lưu, tìm hắn nghĩ biện pháp, tôi cũng sẽ giúp một chút thì chuyện có lẽ sẽ giải quyết tốt.
- Thật ư? Chủ tịch Triệu có quan hệ rất tốt với bí thư Lưu?
Điêu Nhất Bằng vui vẻ nói.
- Hắc hắc lão Điêu, anh cảm thấy tôi có thể lừa anh ở việc này sao? Anh hỏi thăm một chút là biết mà.
Nghiêm Lập Dân cười ha hả nói.
- Chuyện này anh tìm lão Lưu nhất định không có vấn đề gì lớn, đương nhiên tôi không phải đùn đẩy, chuyện này tôi sẽ để ở trong lòng, tìm cơ hội nói chuyện với chủ tịch Triệu.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 89
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Bỏ máy xuống, mặt Nghiêm Lập Dân trở nên âm trầm. Hắn dựa đầu vào ghế một lúc lâu không nói gì.
Tống Như Phỉ cẩn thận chờ đợi, không nói bất cứ tiếng nào. Theo cô biết thì Nghiêm Lập Dân có vẻ mặt chính là gặp chuyện phiền phức.
- Lão Nghiêm, có phiền phức à?
Một lúc lâu sau cảm thấy Nghiêm Lập Dân khẽ thở dài một tiếng, Tống Như Phỉ mới nhẹ giọng hỏi.
- Anh cảm thấy lần này Điêu Nhất Bằng sợ chọc vào tổ ong vò vẽ.
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.
- Hả, không tới mức như vậy chứ? Anh cảm thấy Triệu Quốc Đống hẹp hòi thế sao?
Tống Như Phỉ kinh ngạc nói.
- Không phải vấn đề này, Điêu Nhất Bằng thời gian này nhảy khá nhiều, tranh đoạt với mấy công ty bất động sản khác về khu đất quanh Quế Hồ. Thành phố mặc dù chưa có quy hoạch chi tiết nhưng anh đoán Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong trên cơ bản là dựa theo ý của tỉnh ủy, cũng chính là ý của Lăng Chính Dược để đẩy mạnh cải tạo nội đô. Triệu Quốc Đống mặc dù bóng gió thể hiện ý kiến khác nhưng hắn bây giờ chưa có đủ thực lực nên không dám công khai chống đối Lăng Chính Dược. Vì thế anh cảm thấy mặc dù Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong có thái độ mơ hồ, cuối cùng vẫn làm theo quan điểm của Lăng Chính Dược, nhiều lắm ở vài chi tiết chú ý tới Triệu Quốc Đống mà thôi.
Nghiêm Lập Dân nghĩ khá sâu sắc, nếu như Quan Kinh Sơn hoặc là Đàm Lập Phong ở chỗ này thì nhất định sẽ rất kinh ngạc sao Nghiêm Lập Dân hiểu rõ quan điểm của mình như vậy.
- Vậy có quan hệ gì với Điêu Nhất Bằng? Chẳng lẽ nói Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng không tham ra thì An Đô không tìm được mấy công ty bất động sản ra hồn sao?
Tống Như Phỉ càng khó hiểu.
- Nếu như Triệu Quốc Đống bảo bên công an niêm phong Kim Đỉnh thì có lẽ Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng còn giữ được. Nhưng phân cục Liên Hồ không làm thế, chỉ bắt mấy tên bảo vệ về lại khác. Triệu Quốc Đống dễ nói chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ hắn thành chủ tịch tỉnh là rộng lượng hơn hẳn sao? Anh thấy không đơn giản như vậy. năm đó anh và hắn vì bổ nhiệm trưởng phòng công an Huyện Hoa Lâm mà hắn dám chống đối lại anh. Hắc hắc, lần này hắn chiế lý, có thể làm Điêu Nhất Bằng chết mười lần nhưng lại dễ dàng bỏ qua Điêu Nhất Bằng, em nói hắn muốn làm gì?
- Hắn muốn làm gì?
Tống Như Phỉ càng nghe càng hồ đồ.
- Câu con cá lớn hơn. Điêu Nhất Bằng nếu như muốn khai thác khi Quế Hồ, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không tán thành quan điểm kinh doanh là chính, nhưng đây là ý kiến mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua, hắn có thể thông qua vào thủ đoạn tiêu trừ ảnh hưởng của Lăng Chính Dược. Điêu Nhất Bằng không chừng sẽ là quân cờ trong đó. Lúc nào phát huy tác dụng còn phải dựa vào chính Triệu Quốc Đống.
Nghiêm Lập Dân đầy ẩn ý nói tiếp.
- Triệu Quốc Đống là kẻ to gan nhưng không lỗ mãng. Hắn sẽ chọn thời cơ tốt nhất. Anh có dự cảm chuyện của Điêu Nhất Bằng không chừng là quả bom làm không ít người nổ tung.
- Vậy thì Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong…
Tống Như Phỉ đảo đảo mắt.
- Em lại mơ tưởng rồi, Quan Kinh Sơn cùng Phù Lập Phong đều là kẻ cáo già, sao có thể bị liên lụy vì kẻ như Điêu Nhất Bằng. Không chừng bọn họ cũng trông mong có vấn đề gì đó. Điêu Nhất Bằng có chuyện có khi càng hay, bọn họ sẽ có thể chiếm quyền chủ động.
Nghiêm Lập Dân cười lạnh nói.
- Những người này sớm đặt mình ở vị trí không thể thất bại.
Tống Như Phỉ cười khổ.
- Lão Nghiêm, mấy người ở tầm các anh đúng là mệt óc, một vấn đề cũng có thể phân tích ra vô số điều, không biết các người… Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hừ, em nghĩ vị trí này dễ ngồi như vậy sao?
Nghiêm Lập Dân liếc nhìn đối phương.
- Có ai không phải ma luyện chứ? Bỏ đi, đau đầu rồi. không nghĩ nữa.
- Không phải anh nói Điêu Nhất Bằng còn có chút tác dụng với anh sao?
- Đúng nhưng cần cân nhắc lợi hại cho nên anh muốn quan sát một chút.
Nghiêm Lập Dân hít sâu một hơi từ tốn nói.
- Anh cũng hy vọng phán đoán của mình sai lầm nhưng thường là dự cảm không tốt đều thành sự thật, thế giới này đúng là kỳ diệu.
…
Triệu Quốc Đống vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì nhận được điện của Khâu Nguyên Phong. Hắn bảo Bành Trường Quý dừng lại ở ven đường đợi xe của Khâu Nguyên Phong tới, sau đó bảo Khâu Nguyên Phong lên xe mình.
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi không làm tốt công việc nên mới để xảy ra chuyện này.
Khâu Nguyên Phong rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng khi nhân viên trước của mình thành lãnh đạo của mình.
- Khâu ca, chỉ có hai chúng ta thì không nên khách khí như vậy. Tôi cũng không ngờ gặp việc này, tôi không biết nếu là người bình thường thì sẽ có kết quả như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng lắc đầu nói.
- Lão Bành đỗ một chút ở cạnh sông, tôi và cục trưởng Khâu đi dạo một lát. Âu Dương cùng Lô Dã tới thì bảo bọn họ ở trên xe chờ tôi.
Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong đi chậm trên bờ sông.
- Điêu Nhất Bằng kia rất có thế lực ở An Đô?
- Không thể nói như vậy, nhưng hắn bây giờ kinh doanh bất động sản nên khó tránh khỏi liên quan tới giải tỏa, trong tay không có một đám đàn em thì sao làm được. Bên chính quyền chỉ cần không có vấn đề lớn là đủ. Đám kinh doanh bất động sản cũng rất khôn khéo, biết chỉ cần không vượt quá nguyên tắc là sẽ không bị chính quyền nhìm ngó tới. Dù sao đây là chuyện có lợi cho mọi người, hơn nữa trong các hộ bị giải tỏa kiểu gì chẳng có một hai hộ khó ăn, bên chính quyền nói cũng không nghe. Mà công ty bất động sản kéo dài thời gian sẽ tổn thất nên không tránh khỏi dùng ít thủ đoạn mờ ám. Điêu Nhất Bằng xem như là chơi khá tốt ở ngành này, không tạo ra vấn đề gì lớn cho nên chính quyền cũng cần mấy nhà kinh doanh có thủ đoạn này phối hợp.
Khâu Nguyên Phong làm cảnh sát nhiều năm, nhất là sau khi làm phó cục trưởng Cục công an liền hiểu rõ ảo diệu trong đó. Nhất là nhà kinh doanh bất động sản làm như thế nào đạt thành ăn ý với chính quyền, làm thế nào né tránh mạo hiểm…
- Đây là chơi với lửa, chính quyền địa phương phải dựa vào mấy thủ đoạn như vậy để triển khai công việc đúng là có vấn đề.
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Người như Điêu Nhất Bằng vì thế thành thuốc cho chính quyền địa phương, có phải Khanh Liệt Bưu cũng như vậy không?
Câu nói của Triệu Quốc Đống dẫn tới đề tài nhạy cảm làm Khâu Nguyên Phong trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
- hai năm qua Khanh Liệt Bưu khá thành thật, có lẽ thấy bên Ninh Lăng không có cơ hội nên đã về An Đô phát triển.
Khâu Nguyên Phong cẩn thận suy nghĩ mới nói.
- Nước An Đô rất sâu, đục, bây giờ cũng khác trước cho nên hắn im tiếng hơn trước nhiều.
- Vậy chuyện lần trước anh nói?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Bây giờ còn trong giai đoạn thao tác, cục trưởng Lưu chuyên môn an bài người làm việc này, người khác cũng không tiện hỏi.
Khâu Nguyên Phong cười khổ nói.
- Quốc Đống, chuyện này chỉ sợ cậu phải chú ý mới được. Tôi lo cục trưởng sẽ ngã ở việc này. Mấy nam qua cục trưởng có quan hệ rất rộng ở An Đô nhưng làm ngành này nhất định đắc tội không ít người, bao người nhìn tới chính là muốn xem có lộ sơ hở không. Nếu bị người túm được thì một lần sảy chân sẽ ôm hận ngàn đời.
Triệu Quốc Đống đi chậm lại, hắn gần như có thể khẳng định Lưu Triệu Quốc tại rất nhiều vấn đề đã bị lún sâu, tuyệt đối không đơn giản là chỉ qua lại với Khanh Liệt Bưu. Có một số việc làm một cũng là làm, làm nhiều cũng là làm. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Điêu Nhất Bằng này có qua lại gì với Lưu ca không?
Triệu Quốc Đống trực tiếp hỏi.
Khâu Nguyên Phong có chút do dự giống như đang suy nghĩ phân lượng lời này của Triệu Quốc Đống.
- Cái này tôi không dám xác định, lúc trước tôi gọi thì cục trưởng ở Singapore, bảo tôi xử lý tốt, sau đó tôi gọi thì cục trưởng dập máy. Lúc này tôi đoán cục trưởng không muốn nghe điện. Nhưng Điêu Nhất Bằng này có năng lực không nhỏ, có quan hệ từ quận tới thành phố, tới tỉnh. Theo tôi biết hắn có quy hoạch rất cứng với phó bí thư Nghiêm Lập Dân, phó thị trưởng Vu Triết, chủ tịch tỉnh Tào, trưởng ban Tề. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tào Ninh? Tề Hoa?!
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Nghiêm Lập Dân cùng Vu Triết không nằm ở phạm vi hắn phải cân nhắc nhưng Tào Ninh cùng Tề Hoa lại khác.
- Hắn quan hệ rộng như vậy sao?
- Chủ tịch Tào vốn quản lý mảng giao thông xây dựng, Điêu Nhất Bằng lập nghiệp bằng ngành xây dựng nên không thể không có liên lạc. Còn trưởng ban Tề trước khi tới Ban Tổ chức cán bộ đã làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, quan hệ của bọn họ hình như có từ thời trưởng ban Tề còn làm Bí thư thị ủy Kiến Dương.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 90
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống thật không ngờ ngẫu nhiên gặp một người như vậy mà có thể liên quan tới thường vụ tỉnh ủy. Điều này cho thấy Thành phố An Đô là đầm rồng hang hổ, cũng nói rõ sức ảnh hưởng của giới kinh doanh bất động sản An Đô đã thẩm thấu tới mọi ngõ ngách.
Khi quan chức chính quyền thành phố và công ty bất động sản có quan hệ lợi ích đan xen với nhau, như vậy Đảng ủy chính quyền địa phương đưa ra chính sách tự nhiên sẽ nghiêng về phái công ty bất động sản. Như vậy chính quyền sẽ không coi trọng xây dựng nhà xã hội, giá nhà tăng cao là tất nhiên.
- Không ngờ Điêu Nhất Bằng này có thần thông lớn thế. Tôi nghe nói Thành phố An Đô các anh đang định cải tạo nội đô, công ty bất động sản đều nhảy múa hoan hô.
Triệu Quốc Đống cười lạnh nói.
- hắc hắc, đây không phải chuyện Cục công an chúng tôi có thể quản, trách nhiệm của chúng tôi chỉ là bảo vệ an ninh trật tự.
Khâu Nguyên Phong xảo diệu né tránh đề tài này.
- Anh định trốn tôi đó à?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý.
- Bảo vệ an ninh trật tự cũng là muốn công kích các hành vi vi phạm pháp luật, bảo vệ hợp pháp. An Đô muốn cải tạo nội đô, tôi hy vọng cơ quan công an cần cẩn thận làm việc, cải tạo nội đô liên quan tới lợi ích hàng ngàn vạn hộ dân, rất mẫn cảm. Tôi cũng yêu cầu ủy ban Thành phố An Đô cần phải kiên nhẫn chuẩn bị quy hoạch, điều tra, đảm bảo lợi ích nhân dân không bị tổn hại. Về phần khác là cần phải nghiêm túc xử lý các hiện tượng có kẻ đục nước béo cò…
Khâu Nguyên Phong liên tục gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói hắn chỉ có thể nghe. Hắn không phải cục trưởng nhưng lúc này hắn gánh trách nhiệm đó.
Hai người đi chậm cạnh dòng Ninh Giang, hai xe Audi từ từ chạy trên bờ, Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã cũng đã tới.
Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong nói chuyện đến gần 12h đêm mới ra về.
..
Giám đốc Sở công an Bộ Phú Hải không quá quen mặt với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Bộ Phú Hải đã tới báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống hai lần nhưng thời gian báo cáo không dài, chỉ nói chuyện công việc. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng biết nếu như không phải trung ương điều Tương Hữu Tuyền từ bên ngoài tới thì Lăng Chính Dược muốn đẩy Bộ Phú Hải lên làm bí thư đảng ủy chính pháp tay Đinh Sâm.
Công tác công an rất quan trọng, đối với chính quyền địa phương mà nói đây là thanh đao, đây là vũ khí của quốc gia chuyên chính. Nếu trong tay không có một đội ngũ công an cứng, chính quyền sẽ mất năng lực khống chế xã hội.
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện mình tuy xuất thân từ hệ thống công an nhưng lại có sức ảnh hưởng rất nhỏ đối với hệ thống này. Nếu nói hắn còn làm ở Ninh Lăng thì dù là hệ thống chính quyền hay địa phương thì trong túi hắn còn không ít người để dùng, nhưng bên hệ thống chính pháp hắn không có mấy người để dùng, nhất là tầm cấp tỉnh.
Lưu Triệu Quốc đáng lẽ là người thích hợp nhất để ủng hộ mình nhưng bây giờ…
Triệu Quốc Đống suy nghĩ có lẽ nên giúp Khâu Nguyên Phong một chút. Sở công an là cơ quan trực thuộc ủy ban tỉnh, nếu như không có một người của mình thì đúng là không thích hợp.
Triệu Quốc Đống rất nhớ lúc mình còn ở Ninh Lăng, lúc ấy rất thoải mái, mà bây giờ làm việc gì đều phải cân nhắc thật kỹ. Làm như thế nào để thỏa hiệp, cân bằng, tránh xung đột. Nếu như nhất định phải có xung đột thì làm như thế nào tránh xung đột trực diện, làm như thế nào thể hiện ý đồ của mình đều phải dùng hết đầu óc.
Triệu Quốc Đống không biết các chủ tịch tỉnh khác đều giống như mình không? Nhất là ở vài quan điểm quan trọng khi không giống với bí thư tỉnh ủy, loại chuyện này bọn họ có phải cũng tìm kiếm thăng bằng, thỏa hiệp như mình không? Thậm chí là nhân nhượng, nhẫn nhịn…
…
Triệu Quốc Đống về tới nhà bố mẹ đã là hơn 12h.
Phòng Lam Đại vẫn còn sáng đèn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Đại đi ra đầu tiên, thấy Triệu Quốc Đống, cô rất vui.
- Quốc Đống ca, anh về?
Lam Đại mừng rỡ.
Bố mẹ hắn cũng ra, thấy Triệu Quốc Đống, ông bà đều vui nhưng thấy mặt hắn có vẻ mệt, hai người lại đau lòng.
- Quốc Đống, con phải chú ý sức khỏe, không nên làm việc quá sức.
Triệu Phu Vọng rất hiếm khi nói một câu như vậy với Triệu Quốc Đống.
- Bố, con không sao, con mới nhận chức nên nhiều việc một chút thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng thấy rất phong phú.
- Quốc Đống, mẹ biết con bây giờ rất bận nhưng không thể không chú ý tới bản thân chứ. Con về An Nguyên lâu như vậy mà về nhà được mấy lần.
Hứa Tú Cần cũng lo lắng nói.
- Con làm việc cả ngày cả đêm cũng cần nghỉ ngơi, đừng có làm việc nhiều quá mà bị bệnh.
- Mẹ, đâu đến mức như vậy, mẹ cảm thấy con thật sự làm việc cả ngày cả đêm sao? Làm chủ tịch tỉnh nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ vị chủ tịch đó không phải có vấn đề về năng lực thì có vấn đề về phương pháp làm việc.
Triệu Quốc Đống cảm thấy ấm áp.
- Hai hôm nay hơi nhiều việc nên con bận một chút, chờ thêm thời gian nữa sẽ khôi phục bình thường.
- Quốc Đống, có phải là đợi tới lúc con làm chủ tịch tỉnh chính thức mới được nhàn không?
Hứa Tú Cần do dự một chút.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình, hắn không ngờ mẹ mình lại lo điểm này. Hắn nở nụ cười, đây nhất định là Lam Đại nói với mẹ là mình mới là quyền chủ tịch tỉnh, có lẽ vì muốn bỏ chữ “quyền” nên mới cố thể hiện, nếu không vĩnh viễn không thành chủ tịch tỉnh chính thức được.
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy. Chẳng lẽ mẹ cảm thấy con là quyền chủ tịch tỉnh có thể không làm gì mà được sao?
- Không phải, nhưng mà chữ “quyền” chưa mất thì luôn làm người ta không yên tâm.
Hứa Tú Cần thấy Triệu Quốc Đống nói nhẹ nhàng nên bà cũng yên tâm hơn.
- Mẹ, chuyện này bố mẹ không hiểu, con nói cũng không rõ. Nhưng bố mẹ yên tâm, mũ chủ tịch tỉnh của con không ai có thể lấy đi được trừ khi con không muốn làm.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.
Vợ chồng Triệu Phu Vọng thấy Lam Đại đứng bên mỉm cười, thời gian cũng đã muộn nên đều không nhịn được thở dài một tiếng. Hai người đi ngủ. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế dựa đầu ra sau.
- Lam Đại, nhìn anh làm gì, chẳng lẽ chỉ có mấy hôm mà anh thay đổi nhiều như vậy sao?
- Quốc Đống ca, không phải mấy ngày, gần hai tháng rồi.
Triệu Quốc Đống tính qua thời gian. Sau khi Triệu Quốc Đống đến An Đô thị sát, hắn chỉ về nhà có một lần mà lúc ấy đã gần 12h đêm, chưa nói được mấy câu đã lăn ra ngủ, sáng sớm có xe tới đón.
- Vậy sao? Anh không chú ý.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười nhìn Lam Đại. Lam Đại mạc chiếc váy ngủ màu lam, cũng may váy không quá trong suốt nhưng vẫn lộ rõ đường cong tuyệt đẹp của Lam Đại. Hai điểm trên ngực vút cao do cô không mặc áo lót.
- Thời gian trôi nhanh thật, vừa tới văn phòng là một đồng việc, lịch mỗi ngày dày đạc. Anh cảm thấy mấy tháng qua mình không có ngày nào chính thức rảnh rỗi cả.
- Quốc Đống ca, biết sao được, cả y có 14 thành phố, thị xã, có hơn 70 triệu dân, mỗi ngày bao chuyện. Anh phải quan tâm nhiều phương diện, nhất là với vị trí hiện nay của anh thì càng nhiều việc hơn. Nói thật em cũng lo cho anh.
Lam Đại cắn môi nói.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Lam Đại, có phải nghe được gì không?
- Không phải nghe được một ít mà là mỗi ngày nghe được rất nhiều. Em sớm muốn nói chuyện với anh nhưng không có cơ hội vì anh không về, em lại không tiện làm phiền anh.
Trong đôi mắt đẹp của Lam Đại lộ rõ tình ý, Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi hoảng hốt. Mặc dù năm ngoái ở Ngọa Phật tự có chút hoa lửa nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng của mình đã thay đổi đôi chút, hắn không có tâm trạng dính tới phương diện này nữa. Mỗi ngày gặp quá nhiều việc làm hắn mất hết tinh lực.
Nhưng hắn không đành lòng để Lam Đại cứ thế chờ đợi như thế này. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 91
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống không biết mình ngủ đi từ lúc nào, hắn được Lam Đại mát sa đầu, lưng rất thoải mái.
Tiếng máy điều hòa khá ồn, hai ông bà ít dùng vì không thích. Chẳng qua vào mùa hè nếu muốn ngủ ngon thì có hoàn cảnh mát mẻ vẫn tốt hơn.
Triệu Quốc Đống tỉnh lại mới phát hiện mình đã nằm thiếp đi trên ghế, trên người được đắp thêm chiếc chăn. Hắn nhìn đồng hồ, mới 4h sáng.
Hắn nói chuyện với Lam Đại tới 1h đêm, Lam Đại vừa nói chuyện vừa xoa bóp cho hắn, hắn cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Lam Đại rất thích thảo luận với hắn về chuyện của Thành phố An Đô hiện nay. Trước mặt hắn cô có thể không hề e ngại mở rộng lòng mình. Thông qua Lam Đại, hắn cũng có thể hiểu thêm đôi chút về tình hình của An Đô.
Bây giờ thoạt nhìn Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong phối hợp khá tốt. Có lẽ do cả hai đều muốn tiến bộ, muốn dựa vào sân khấu của An Đô mà tiến lên, vì thế ở rất nhiều quan điểm bọn họ có nhận thức chung. Về phần sự khác biệt trong vài chi tiết nhỏ thì có thể trao đổi để giải quyết vấn đề.
Trong cục diện chính trị chỉnh thể của y, Thành phố An Đô là một quân cờ rất quan trọng, không thể thay thế. Mà Ninh Lăng dù có GDP vượt qua An Đô thì cũng không thay đổi được. Địa vị chính trị và vị trí địa lý của An Đô quyết định nó là trung tâm của An Nguyên.
Có lẽ Ninh Lăng có thể thành đầu tàu kinh tế, có thể giống Thâm Quyến của Nam Việt, nhưng Thâm Quyến không bao giờ thay thế được vị trí của Dương Thành. Hai nơi đều có trọng điểm của mình.
An Đô có nền tảng thâm hậu cũng là điều mà Ninh Lăng mới phát triển không thể so sánh. Từ tài nguyên nhân lực, tài nguyên nghiên cứu khoa học, trụ cột công nghiệp, tài nguyên chính trị thì Ninh Lăng đều không thể sánh bằng An Đô. Có lẽ Ninh Lăng có thể hơn An Đô về quan niệm tư tưởng, và xây dựng thể chế. Mà hai điểm này đủ để khiến Ninh Lăng từ một kẻ nhà quê thành kẻ giàu có nhất An Nguyên.
Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều thấy điểm này, đều muốn làm ra động tác gì đó ở An Đô khiến người ta phải chú ý. Mà hai người Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đều là kẻ lão luyện, đang trơ mắt nhìn kết quả tranh đấu giữa Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược, sau đó mới xem sẽ nghe theo ai.
Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đương nhiên không phải là người muốn ở thế bị động, bọn họ cũng có tính chủ quan năng động, ai có thể được bọn họ tán thành về quan niệm tư tưởng, khiến bọn họ cho rằng quan điểm của Lăng Chính Dược hoặc Triệu Quốc Đống có thể khiến An Đô phát triển mạnh khỏe, chói mắt hơn, như vậy bọn họ sẽ dùng hành động chứng minh lực lượng của mình .
Quân cờ An Đô không thể mất, mà đây cũng sẽ là chiến trường trong thời gian dài, ai có thể thắng được ở An Đô cũng là rất khó khăn. Thậm chí An Đô còn có thể không ngừng lắc lư điều chỉnh quan điểm giữa đôi bên, tìm kiếm thăng bằng. Nhưng xét đến cùng vẫn sẽ có kết quả.
Từ trước mắt thì có vẻ như An Đô đang có khuynh hướng theo tư tưởng của Lăng Chính Dược, nhưng Triệu Quốc Đống không cho rằng Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong sẽ không có một chút sức phán đoán chính trị nào. Quan điểm của Lăng Chính Dược có lẽ mang lại một ít hiệu ứng kinh tế ngắn hạn. Nhưng về lợi ích lâu dài và hiệu quả tổng hợp thì quan điểm của Lăng Chính Dược là không khoa học hợp lý.
Đây là cuộc chiến kéo dài, hai bên dồn chủ lực ở An Đô. Nhưng ngoài trận chiến ở An Đô ra thì vẫn còn có các nơi khác tuy yếu hơn nhưng vẫn khá quan trọng. Ví dụ như Ninh Lăng, Miên Châu cùng Thiên Châu. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ninh Lăng là căn cứ địa của Triệu Quốc Đống, là nơi biểu diễn thành tựu kinh tế của Triệu Quốc Đống. Mà hành lang khoa học kỹ thuật Miên Châu cũng do hắn tốn nhiều tâm trí mới khởi động lại được, hắn cũng hy vọng lợi dụng Miên Châu để đọ sức với Thông Thành – nơi Lăng Chính Dược toàn lực thúc đẩy thành điểm sáng. Về phần Thiên Châu, Triệu Quốc Đống cảm giác đây là nơi rất tốt để thí điểm. Khi mọi người không ôm hy vọng vào Thiên Châu, Triệu Quốc Đống hy vọng Thiên Châu có thể đưa ra một con đường phát triển thích hợp cho khu vực nghèo khó của mình. Không dám nói phục chê con đường phát triển của Ninh Lăng nhưng ít nhất có thể làm Thiên Châu có đột phá.
Vào mùa hè thời tiết y rất nóng, thời tiết biến ảo khôn lường. Mưa bên Lô Hóa cùng Vinh Sơn càng lúc càng to dẫn tới nở núi đá khiến một chết, hai mất tích. Triệu Quốc Đống dẫn đội đến thị sát khu bị nạn.
Nơi bị tai nạn chủ yếu nằm ở hai huyện miền núi giáp ranh giữa Lô Hóa cùng Vinh Sơn. Bởi vì giao thông bế tắc hơn nữa đường núi hiểm trở nên đội ngũ cứu viện và vật tư muốn tiến vào là khá khó khăn. Mãi ba ngày sau người mất tích mới tìm được xác, mấy trăm người dân bị thiên tai được an bài thỏa đáng, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Căn cứ bên khí tượng dự báo thì sắp tới khu vực an nam sẽ không mưa lớn, thời tiết hòa hoãn.
Tình hình Vinh Sơn coi như tốt hơn một chút. Đương nhiên làm thị trưởng Vinh Sơn vài năm, có uy tín khá cao ở Vinh Sơn, nhất là mấy năm qua Vinh Sơn không ngừng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, ngành sản xuất công nghiệp phát triển khá tốt. Vinh Sơn vốn có nhiều ngành truyền thống, sau khi thu hút vài tập đoàn lớn của nước ngoài thì kết cấu càng được cải thiện, một ít ngành tài liệu hóa chất mới đang dần hình thành ở Vinh Sơn. Đây trở thành điểm sáng của Vinh Sơn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù kinh tế Vinh Sơn vẫn không thể so sánh với các đô thị phát triển nhanh hơn nhưng nếu so sánh với Lô Hóa nơi cũng khó khăn như mình trước đây thì chênh lệch là rất rõ ràng. Năm ngoái GDP của Vinh Sơn tăng 14,6%, mà Lô Hóa chỉ đạt có 4,8%, sự tương phản là quá rõ rệt. Hơn nữa vấn đề ổn định xã hội của Lô Hóa cũng không tốt. Hàng loạt công ty lớn của Lô Hóa phá sản khiến nhân viên các công ty này năm ngoái đã có ba lần kéo lên ủy ban tỉnh biểu tình với quy mô lớn. Từ lúc Triệu Quốc Đống đến làm quyền chủ tịch tỉnh tới nay, bên ủy ban tỉnh cũng tiếp đón mấy lần quần chúng Lô Hóa lên kiện cáo. Triệu Quốc Đống thậm chí còn tự mình gặp mấy cán bộ Lô Hóa, nghe bọn họ phản ánh vấn đề.
Bí thư thị ủy Lô Hóa – Tự Lương đã là Bí thư thị ủy được vài năm, hắn được Tần Hạo Nghiên hết lòng ủng hộ làm Bí thư thị ủy Lô Hóa, nhưng đáng tiếc biểu hiện của hắn ở Lô Hóa có thể nói là thê thảm. Kinh tế phát triển chậm, sự kiện quần thể không ngừng diễn ra, quan hệ giữa Đảng, chính quyền khẩn trương, tình hình tài chính cấp bách, xây dựng đô thị lạc hậu, khiến cho tài chính thị xã không thể không dựa vào đất mà duy trì. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Theo Triệu Quốc Đống thấy đây là điển hình dùng sai người ảnh hưởng sự phát triển của một địa phương. Tự Lương có tính cách mềm yếu nhưng ở nhiều vấn đề thiếu năng lực giao tiếp, thỏa hiệp, nhiều chuyện dùng biện pháp kéo dài, có thể nói mấy năm qua Lô Hóa có nhiều vấn đề.
Mà thị trưởng Lô Hóa là cán bộ bản địa đi lên, sau khi Tự Lương làm Bí thư thị ủy, vị thị trưởng kia cũng hết hy vọng. Vì thế thời kỳ đầu có quan hệ khẩn trương với Tự Lương. Về sau lại biến thành không quản chuyện gì cả, nó càng khiến tình hình Lô Hóa khó khăn hơn.
Bây giờ thị trưởng đã gần tới tuổi, tỉnh ủy về cơ bản quyết định điều chỉnh toàn diện bộ máy Lô Hóa. Sắp tới sẽ điều chỉnh Bí thư thị ủy, thị trưởng, phó bí thư thị ủy và Phó thị trưởng thường trực, gần như muốn thay máu toàn bộ. Đây là hiện tượng rất hiếm thấy trừ trường hợp bộ máy tham ô, tham nhũng.
Tình hình An Nguyên rõ ràng là không cân bằng. Mấy nơi như Ninh Lăng, Hoài Khánh, Đường Giang, Thông Thành, Vinh Sơn phát triển rất nhanh, mà An Đô, Miên Châu, Thiên Châu, Lô Hóa lại phát triển khá chậm.
Vì thế Triệu Quốc Đống sau khi khảo sát xong tình hình thiên tai ở hai thị xã, hắn cũng tiến hành điều tra ở hai nơi, cùng cân nhắc vấn đề còn tồn tại của bọn họ.
- Tình hình Vinh Sơn thì ủy ban tỉnh khá hài lòng, nhưng chúng ta cũng phải thấy tuy Vinh Sơn mấy năm nay phát triển nhanh nhưng so sánh với thời kỳ đầu những năm 90 thì địa vị của Vinh Sơn bây giờ không thể so sánh được, vẫn có chênh lệch khá lớn. Hai anh không thể kiêu ngạo tự mãn, còn phải kiên trì không ngừng.
Triệu Quốc Đống đi ở giữa, bên trái là Bí thư thị ủy Vinh Sơn – Lương Thành Bồi, bên phải là thị trưởng đương nhiên.
Triệu Quốc Đống ở Vinh Sơn ba ngày, hắn trọng điểm khảo sát mấy ngành nghề chính của Vinh Sơn như hóa chất, tài liệu hóa chất… Hắn cũng tỏ vẻ hài lòng với thành tích mà Vinh Sơn đạt được nhưng cũng tỏ vẻ lo láng.
Tổng thể mà nói thì sản nghiệp của Vinh Sơn khá đơn nhất, lấy ngành hóa chất làm sản nghiệp trụ cột tuyệt đối, giá trị sản lượng chiếm trên 70% giá trị công nghiệp toàn thị xã. Dựa quá nhiều vào một ngành cũng mang tính mạo hiểm không nhỏ.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 92
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Chủ tịch Triệu, tôi và thị trưởng Nhược Hiền mấy năm qua vẫn suy nghĩ vấn đề ngài vừa nói. Đó chính là sản nghiệp của chúng tôi quá đơn nhất, khá mạo hiểm. làm như thế nào phân tán và hóa giải mạo hiểm, tôi và thị trưởng Nhược Hiền vẫn cân nhắc. Nhưng ngài cũng biết sản nghiệp bây giờ về cơ bản đã hình thành, muốn một lần nữa bồi dưỡng và phát triển sản nghiệp khác thì không dễ. Chúng tôi bây giờ cũng bất đắc dĩ.
Lương Thành Bồi là người đàn ông béo lùn, mặt như phật Di Lặc, trong toàn bộ lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền của 14 thành phố thị xã của An Nguyên thì y nổi tiếng tốt bụng, quan hệ rộng. Đương nhiên nói tốt bụng chỉ là ví dụ, sức ảnh hưởng của hắn ở Vinh Sơn rất mạnh, phối hợp khá ăn ý với đương nhiên. Bởi vì mấy năm trước Vinh Sơn thụt lùi quá sâu, hai người đều muốn Vinh Sơn thoát khỏi nhóm cuối nên hợp tác. Bây giờ cuối cùng đã thấy hiệu quả nhưng còn chưa dám thả lỏng. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đề cập kinh tế trong và ngoài nước có những nguy cơ rình rập cũng khiến Lương Thành Bồi chú ý.
Lương Thành Bồi là người khá nhạy cảm trong kinh tế vĩ mô. Mặc dù về cách thức thực hiện cụ thể thì đương nhiên tốt hơn nhưng Lương Thành Bồi là một Bí thư thị ủy đủ tư cách, chú ý vĩ mô, phóng quyền cụ thể.
- Bồi dưỡng sản nghiệp mới cần phải có quá trình. Nhưng tôi tin hai anh có thể làm được điểm này. Trước đó Vinh Sơn đã có vài động tác đã cho thấy các anh ý thức được điểm này. Tôi biết hai anh có chút kế hoạch, tôi rất đồng ý. Nếu như yên ổn với hiện tại thì xu thế phát triển hiện nay của Vinh Sơn khá tốt, nhất là ngành hóa chất, nhưng không có nghĩa xu thế phát triển này sẽ duy trì liên tục. Vinh Sơn vừa phải xúc tiến thăng cấp sản nghiệp trụ cột, tăng hàm lượng khoa học kỹ thuật của sản phẩm, chính quyền cần phải hỗ trợ về chính sách. Đồng thời Vinh Sơn cũng cần kết hợp tình hình thực tế của địa phương, tích cực tìm kiếm sản nghiệp mới, hai chân cùng đi mới tránh khỏi việc ngồi chờ chết khi cơn bão ập tới. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống mỉm cười, hai vị này còn định chơi trò mai phục với mình. Công ty ắc quy Vinh Sơn đang cùng một viện nghiên cứu của Quân đội hợp tác nghiên cứu khai thác pin chứa được nguồn năng lượng lớn. Mà Vinh Sơn cũng đang có một tập đoàn sản xuất pin khổng lồ đến đầu tư xây dựng nhà máy, dự tính một khi đàm phán xong thì vốn đầu tư sẽ trên một tỷ, cũng khiến ngành sản xuất pin, ắc quy của Vinh Sơn đạt đột phá lớn.
Lương Thành Bồi và đương nhiên đều cười cười không nói. Hai hạng mục kia đều đang tích cực đàm phán, có không ít đối thủ cạnh tranh. Hai người đều là nhân vật phải có thỏa thuận rõ ràng mới báo tin mừng, trước khi chuyện thành sẽ không lộ ra. Dù là báo cáo với Triệu Quốc Đống cũng không dám mạnh miệng vỗ ngực cam đoan.
- Được rồi, tôi cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua tôi nhắc các anh một câu, bất cứ ngành gì cũng tồn tại mạo hiểm về bảo vệ môi trường. Vinh Sơn lấy hóa chát làm sản nghiệp trụ cột thì ở điểm này càn không thể coi nhẹ, không nên đi theo hướng của Vĩnh Lương trước đây, đến khi quần chúng nhân dân phản ứng mãnh liệt mới tìm biện pháp bù đắp. Như vậy chúng ta chẳng những phải trả giá lớn về kinh tế, còn phải trả giá lớn về chính trị, cũng làm chúng ta gánh chịu về lương tâm. Vì thế tôi đặc biệt nhắc hai anh ở ngành sản xuất pin, ắc quy càng phải thận trọng quyết định, xem kỹ quá trình công nghệ của bọn họ có phù hợp tiêu chuẩn bảo vệ môi trường không? Không nên vì GDP ngắn hạn mà bỏ qua những thứ khác.
Triệu Quốc Đống thận trọng nhắc nhở.
Vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quốc Đống làm hai người Lương Thành Bồi thấy áp lực.
Quan điểm của Triệu Quốc Đống rất rõ ràng nghe qua như là dội gáo nước lạnh vào. nhưng đối phương lại chuyên môn lấy Vĩnh Lương làm ví dụ khiến bọn họ hồi hộp. Thôi Hồng An ở Vĩnh Lương đã khua chiêng giống trống điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vì thế hắn bị điều chỉnh, việc này tạo thành chấn động khá lớn trên chính trường An Nguyên. Một Bí thư thị ủy kiên quyết chấp hành ý đồ của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh khóa trước, kết quả bị chụp mũ thiếu biện pháp phát triển kinh tế, điều này sao không làm bí thư thị ủy, thị trưởng các nơi chấn động?
Bây giờ Triệu Quốc Đống lại nói rõ quan điểm của hắn. Ngành sản xuất pin muốn không ô nhiễm môi trường là rất khó khăn. Giờ Triệu Quốc Đống nói trước, Vinh Sơn nếu có vấn đề ở phương diện này sợ khó báo cáo. Nhưng hai hạng mục này bí thư tỉnh ủy Lăng đều hỏi tới, cũng khá chú ý, yêu cầu Vinh Sơn nắm bắt cơ hội xúc tiến hai hạng mục này đầu tư vào Vinh Sơn.
Đây là một vấn đề khó khăn nhưng không thể né tránh.
….
Đinh Sâm đi.
Trung ương chính thức miễn đi chức thường vụ tỉnh ủy, ủy viên tỉnh ủy An Nguyên của hắn; tỉnh ủy cũng miễn chức bí thư đảng ủy chính pháp của hắn, chính thức bổ nhiệm Tương Hữu Tuyền làm bí thư đảng ủy chính pháp.
Cùng lúc đó Đinh Sâm được bổ nhiệm làm phó bộ trưởng bộ Tư pháp.
Trong buổi tiễn đưa, Triệu Quốc Đống cùng Đinh Sâm uống mấy chén, Đinh Sâm cũng có chút men say.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống và Đinh Sâm uống vài chén đều tìm được đủ lý do, điều này làm Đinh Sâm cũng có chút cảm động. Trí nhớ của Triệu Quốc Đống luôn điều động được không khí, làm Đinh Sâm không thể từ chối.
Lăng Chính Dược không uống được nên chỉ hơi nhấp môi mà thôi, vì thế Triệu Quốc Đống trở thành đại tướng.
Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Đinh Sâm phải nói từ lúc Triệu Quốc Đống xử lý sự kiện quần thể ở Hoài Khánh, rồi tới sự kiện giải tỏa. Khi ấy Nghiêm Lập Dân làm phó giám đốc thường trực Sở công an gây khó dễ, về sau Đinh Sâm ra mặt giải vây. Tất cả như một đoạn phim chợt lóe rồi biến mất trong đầu Triệu Quốc Đống.
Không có bữa tiệc nào không toàn, Đinh Sâm mặc dù không xem như hoàn toàn ủng hộ chính mình, nhưng về tổng thể mà nói thì cũng khá thân thiện với mình. Ở vấn đề mà Đinh Sâm không tán thành thì đều duy trì im lặng hoặc có thái độ hợp tác làm Triệu Quốc Đống rất cảm kích. Nhưng lúc này Đinh Sâm đã đi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đến bộ Tư pháp chỉ là điều ngang cấp nhưng đối với cán bộ đã tới tuổi lại có thể lên bộ nhận chức, về sau nếu hoạt động tốt làm hai năm đi xuống dưới thì có thể lên một cấp.
Đinh Sâm đi, Tương Hữu Tuyền sẽ lên làm bí thư đảng ủy chính pháp. Triệu Quốc Đống còn chưa biết nhiều tin tức về Tương Hữu Tuyền. Chẳng qua trực giác nói cho hắn biết Tương Hữu Tuyền và Lăng Chính Dược ít nhất còn chưa có bao quan hệ. Bộ Phú Hải đang không ngừng cường hóa ảnh hưởng của hắn trong bộ máy lãnh đạo Sở công an, muốn tiến hành điều chỉnh nhân sự trước khi Đinh Sâm và Tương Hữu Tuyền chuyển giao công việc. Đây chính là một tín hiệu bởi vì Bộ Phú Hải là người của Lăng Chính Dược.
Bộ Phú Hải đã đến chỗ mình một lần, báo cáo qua về việc điều chỉnh bộ máy Sở công an. Sở công an có hai vị phó giám đốc sắp tới tuổi, một vị khác đi lại gần với Bộ Phú Hải. Nghe nói tỉnh ủy có ý muốn điều đến làm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp kiêm cục trưởng Cục công an thành phố An Đô thay Lưu Triệu Quốc. Đương nhiên còn cần trao đổi với Thị ủy An Đô. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cảm thấy Bộ Phú Hải muốn tận dụng thời gian khi Tương Hữu Tuyền chưa có thân phận rõ ràng mà tiến hành thay đổi nhân sự cho xong, có điểm như điều chỉnh đột kích. Triệu Quốc Đống lấy lý do bên Thành phố An Đô thì bí thư đảng ủy chính pháp không thích hợp kiêm chức cục trưởng nên đề nghị Sở công an trưng cầu ý kiến của An Đô. Ngoài ra bên đảng ủy chính pháp chưa có thái độ rõ ràng nên tạm thời dừng việc điều chỉnh bộ máy Sở công an.
Làm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp An Đô thì không có vấn đề mấy nhưng có thể làm cục trưởng Cục công an hay không lại khác. Nghe nói Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong cũng không quá đồng ý bí thư đảng ủy chính pháp kiêm cục trưởng Cục công an thành phố, vì thế ở điểm này ý đồ của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy và Sở công an bị lực cản. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng có ý kéo dài nên chuyện bị gác lại.
Bây giờ Tương Hữu Tuyền làm bí thư đảng ủy chính pháp, như vậy việc thay đổi nhân sự trong hệ thống chính pháp tỉnh cần phải được đảng ủy chính pháp tỉnh ủy đồng ý.
Triệu Quốc Đống không tin Tương Hữu Tuyền muốn làm người thừa, nếu như vậy thì hắn không cần tới An Nguyên, cũng sẽ không phải một thường vụ tỉnh ủy, bí thư đảng ủy chính pháp đủ tư cách. Đảng ủy chính pháp có sức ảnh hưởng lớn đối với hệ thống chính pháp, mà muốn thể hiện sức ảnh hưởng thì quyền lực trong vấn đề nhân sự là quan trọng nhất. Điểm này anh không bắt được thì không ai nghe lời anh.
Triệu Quốc Đống đã sớm hy vọng tìm một cơ hội thích hợp để trao đổi với Tương Hữu Tuyền. Hôm nay có lẽ là thích hợp.
Lăng Chính Dược ăn xong dẫn đầu đi trước, đi theo hắn còn có Trần Anh Lộc cùng Tề Hoa, Long Ứng Hoa bởi vì đến khu vực duyên hải khảo sát nên không tham gia.
Các thường vụ ăn xong đều rời đi, Đinh Sâm có chút men say nên được thư ký đưa về. Mà Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền vẫn ở lại uống vài chén.
Tương Hữu Tuyền uống khá tốt, uống mấy chén mà không có bất cứ phản ứng gì.
Triệu Quốc Đống cảm thấy không khí bây giờ rất thích hợp để nói chuyện, chỉ là không biết Tương Hữu Tuyền có cảm giác đó hay không?
Chương 88
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Anh nói Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lực Phong vẫn chưa có quyết định rõ ràng? Chảng lẽ nói hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã có quyết định ủng hộ An Đô xây dựng thành phố quốc tế hóa còn có vấn đề sao? Không thể mà.
Tống Như Phỉ kinh ngạc mở to mắt khó hiểu nhìn Nghiêm Lập Dân.
Đức ngốc cũng biết bây giờ bên trên nhìn thành tích của lãnh đạo là gì. Tăng GDP, tăng thu tài chính, tăng thu nhập của dân chúng, xây dựng đô thị, mấy điểm này là cách tốt nhất thể hiện tài năng của lãnh đạo. Mà Lăng Chính Dược đưa tư tưởng kia ra trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy chính là muốn xúc tiến quá trình xây dựng thành phố của An Đô, mà tiền lãi từ đất cũng sẽ làm cho thu tài chính An Đô tang vọt, dù là GDP cũng có lợi không hề ít. Chuyện tốt như vậy chẳng lẽ Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong không thấy sao?
- Em nhìn vấn đề quá đơn giản. Đúng, cải tạo nội đô đúng là mang lại nhiều cơ hội, tăng GDP, tăng thu tài chính, xây dựng đô thị càng thể hiện một nơi thay đổi bộ mặt. Nhưng tăng thu nhập của dân chúng đô thị hay không thì khó đoán.
Nghiêm Lập Dân mỉm cười lắc đầu.
- Nếu là hai năm trước quan điểm này của Lăng Chính Dược được ủng hộ hết mình nhưng bây giờ lại khác.
- Có gì khác chứ?
Tống Như Phỉ không hiểu.
- Em phải học cách nhìn xa đôi chút. Sau kỳ họp Đại hội Đảng năm trước khiến cho phương hướng chính trị đã có biến hoá. Lúc rảnh em có thể đọc nhiều một chút như Nhật báo nhân dân vậy. Phát triển kinh tế tuy rất quan trọng nhưng phát triển sự nghiệp xã hội, dân sinh xây dựng hài hòa xã hội cũng rất quan trọng. Đương nhiên trong thời gian này thì phát triển kinh tế vẫn là chủ đề trung tâm nhưng nếu muốn phát triển thì chỉ dựa vào kinh tế là không đủ, cần phải có suy nghĩ càng sâu xa hơn.
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.
- Triệu Quốc Đống là cao thủ trong đó, luôn có thể đi trước một bước nắm bắt vấn đề, hoặc là nói có thể nhanh chóng làm ra phản ứng. Dù là trong lúc nhất thời không thấy được nhưng vầng sáng về sau em sẽ cảm thấy hắn nhìn xa trông rộng như thế nào. Hắn có thể lên làm thường vụ thị ủy khi còn ở Ninh Lăng không phải là dựa vào Ứng Đông Lưu và trung ương thấy được khả năng nắm bắt trào lưu của hắn sao?
- Vậy ý của anh là An Đô không thể làm theo Ninh Lăng?
Tống Như Phỉ không nhịn được nói.
Thị ủy, ủy ban An Đô bây giờ đang toàn lực quy hoạch tư tưởng phát triển kinh tế mấy nam tới của An Đô, cũng theo sát ý đồ của tỉnh ủy nhưng Nghiêm Lập Dân nói hình như có chút vấn đề.
- Làm theo? Làm theo như thế nào? Tình hình của An Đô và Ninh Lăng hoàn toàn khác nhau. Anh nhớ Triệu Quốc Đống từng nói vị trí đặc biệt của An Đô là nơi không ai có thể thay thế được, cần có quy hoạch thuộc về chính An Đô. Không đơn giản là kinh tế, còn kể cả sự nghiệp xã hội… Không biết Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong nghe hiểu không. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghiêm Lập Dân lộ vẻ sâu xa.
- Mặc dù anh không thích Triệu Quốc Đống nhưng anh phải thừa nhận trên nhiều khía cạnh Triệu Quốc Đống có điểm hơn người.
Máy điện thoại yên tĩnh vài phút lại vang lên một lần nữa. Nghiêm Lập Dân thấy vẫn là số của Điêu Nhất Bằng.
- Xem ra Điêu Nhất Bằng đúng là gặp chuyện phiền phức rồi.
….
Điêu Nhất Bằng đúng là đang rất lo lắng.
Đinh Nghiêu Đông tắt máy, Lưu Triệu Quốc tắt máy, Vu Triết tạm thời không liên lạc được. Nếu Nghiêm Lập Dân còn không nghe điện, Điêu Nhất Bằng còn mỗi một cửa duy nhất.
May là bên Nghiêm Lập Dân đã gọi được, nghe thấy giọng nói của Nghiêm Lập Dân, Điêu Nhất Bằng cảm thấy tiếng đó như âm thanh tuyệt vời nhất mình từng nghe.
- Bí thư Nghiêm, là tôi, Điêu Nhất Bằng.
Điêu Nhất Bằng cố khống chế tâm trạng của mình sợ bị đối phương nghe ra gì đó.
Phân cục Liên Hồ dẫn mười mấy tên bảo vệ đi. Căn cứ tin tức mà bên đó truyền lại sợ rằng đám này sẽ bị tạm giam. Mặc dù bọn họ bị tạm giam không sao nhưng Điêu Nhất Bằng lo chính là hiệu ứng sau đó.
Lăn lộn ở An Đô nhiều năm như vậy, Điêu Nhất Bằng cũng biết mình có người quan hệ căng thẳng, có người quan hệ tốt, có người hận thấu xương với mình, có không ít đối thủ cạnh tranh. Nếu cơ hội này bị người túm chặt thì không phải có thể biến thành cục diện không thể vãn hồi sao?
Điêu Nhất Bằng càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng. Hắn cảm thấy mình cần đền bù nhiễu loạn lần này. Lại nghĩ tới danh tiếng của câu lạc bộ Kim Đỉnh hai năm qua, Điêu Nhất Bằng cảm thấy nguy cơ đang tới rất gần.
….
Nghiêm Lập Dân rất tự nhiên nghe Điêu Nhất Bằng giới thiệu xong tình hình. Hắn có chút hối hận mình sao nghe điện. Nhưng nghĩ lại mặc dù tối nay không nghe, mai vẫn phải đối mặt.
Lại là Triệu Quốc Đống, Điêu Nhất Bằng này đúng là giỏi gây chuyện, sao lại chọc vào Triệu Quốc Đống.
Dám chặn xe của Triệu Quốc Đống không cho đi, Nghiêm Lập Dân cũng có chút bội phục can đảm của đàn em Điêu Nhất Bằng. Ở Thành phố An Đô này còn có người dám cản đường Triệu Quốc Đống.
- Lão Điêu, anh nói là người bị phân cục Liên Hồ mang đi? Vậy anh có thể gọi điện cho Đinh Nghiêu Đông mà.
Nghiêm Lập Dân rất quen hệ thống công an của An Đô.
- Cục trưởng Đinh cùng bí thư Lưu ra nước ngoài rồi, điện thoại di động tắt máy, không liên lạc được nếu không tôi sao dám làm phiền ngài vào lúc này.
Điêu Nhất Bằng không ngừng kêu khổ.
- Nhân viên của tôi sao có thể nhận ra chủ tịch tỉnh. Đều do tôi bình thường thả lỏng quen nên mới thành họa như vậy. Nhưng tôi đúng là không ngờ chủ tịch Triệu sao lại đỗ xe ở cạnh Kim Đỉnh, hơn nữa lại một mình sang sông đi bộ. Ngài nói xem sao lại như vậy?
- Lão Điêu, có phải là có chỗ nào đắc tội chủ tịch Triệu không?
Nghiêm Lập Dân trầm ngâm một chút nói.
- Không thể, tôi không nhận ra chủ tịch Triệu, trước đây chưa từng qua lại. Ngài cũng biết chủ tịch Triệu hình như vẫn ở bên Ninh Lăng, tôi chưa từng sang Ninh Lăng thì sao có qua lại.
Điêu Nhất Bằng vội vàng giải thích.
- Người như tôi cũng khó lọt vào mắt chủ tịch Triệu, chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự. bí thư, lần này ngài phải giúp tôi, nghe nói ngài và chủ tịch Triệu từng cùn làm việc ở Ninh Lăng?
- Hắc hắc, đúng là có chuyện này nhưng người ta bây giờ là chủ tịch tỉnh, thân phận đã khác, nhiều chuyện chưa chắc đã đơn giản như anh nghĩ. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là anh chặn xe của chủ tịch Triệu, tôi nghĩ chủ tịch Triệu sẽ không làm gì anh. Nhưng nếu như có ai khác muốn xen vào hay không thì khó nói.
Nghiêm Lập Dân hàm hồ nói.
- Đúng thế bí thư, tôi và chủ tịch Triệu không có ân oán gì, gần đây không thù, tôi cũng hiểu chủ tịch Triệu sẽ không vì việc này mà làm khó tôi. Tôi đang tìm cơ hội thích hợp để xin lỗi nhưng bây giờ chủ tịch Triệu sợ là đang giận, tôi tìm ai đi nói chuyện cũng không thích hợp. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Điêu Nhất Bằng nghĩ túm được cây cỏ cứu mạng nên liên tục cầu xin.
- Bí thư, chuyện này ngày dù như thế nào cũng phải giúp tôi. Điêu Nhất Bằng tôi không phải kẻ vô ơn, chỉ cần tôi có thể qua cửa này thì ngài yên tâm, tôi cả đời sẽ không quên ơn của ngài.
- Lão Điêu, anh đừng gấp, chuyện này tôi thấy cũng không quá kém như anh nghĩ. Tôi có thể nghĩ biện pháp từ mặt bên, ngoài ra tôi cũng lộ một tin cho anh, Lưu Triệu Quốc có quan hệ rất thân với chủ tịch Triệu. Ừ, ít nhất là quan hệ từ hơn mười năm trước, khi ấy chủ tịch Triệu còn chưa như bây giờ. Hắc hắc, tuyệt đối chính xác. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nghiêm Lập Dân một bên gọi điện một bên lộ vẻ âm trầm.
- Ngày kia lão Lưu sẽ về mà. Tôi nhớ anh có quan hệ tốt với lão Lưu, tìm hắn nghĩ biện pháp, tôi cũng sẽ giúp một chút thì chuyện có lẽ sẽ giải quyết tốt.
- Thật ư? Chủ tịch Triệu có quan hệ rất tốt với bí thư Lưu?
Điêu Nhất Bằng vui vẻ nói.
- Hắc hắc lão Điêu, anh cảm thấy tôi có thể lừa anh ở việc này sao? Anh hỏi thăm một chút là biết mà.
Nghiêm Lập Dân cười ha hả nói.
- Chuyện này anh tìm lão Lưu nhất định không có vấn đề gì lớn, đương nhiên tôi không phải đùn đẩy, chuyện này tôi sẽ để ở trong lòng, tìm cơ hội nói chuyện với chủ tịch Triệu.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 89
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Bỏ máy xuống, mặt Nghiêm Lập Dân trở nên âm trầm. Hắn dựa đầu vào ghế một lúc lâu không nói gì.
Tống Như Phỉ cẩn thận chờ đợi, không nói bất cứ tiếng nào. Theo cô biết thì Nghiêm Lập Dân có vẻ mặt chính là gặp chuyện phiền phức.
- Lão Nghiêm, có phiền phức à?
Một lúc lâu sau cảm thấy Nghiêm Lập Dân khẽ thở dài một tiếng, Tống Như Phỉ mới nhẹ giọng hỏi.
- Anh cảm thấy lần này Điêu Nhất Bằng sợ chọc vào tổ ong vò vẽ.
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.
- Hả, không tới mức như vậy chứ? Anh cảm thấy Triệu Quốc Đống hẹp hòi thế sao?
Tống Như Phỉ kinh ngạc nói.
- Không phải vấn đề này, Điêu Nhất Bằng thời gian này nhảy khá nhiều, tranh đoạt với mấy công ty bất động sản khác về khu đất quanh Quế Hồ. Thành phố mặc dù chưa có quy hoạch chi tiết nhưng anh đoán Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong trên cơ bản là dựa theo ý của tỉnh ủy, cũng chính là ý của Lăng Chính Dược để đẩy mạnh cải tạo nội đô. Triệu Quốc Đống mặc dù bóng gió thể hiện ý kiến khác nhưng hắn bây giờ chưa có đủ thực lực nên không dám công khai chống đối Lăng Chính Dược. Vì thế anh cảm thấy mặc dù Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong có thái độ mơ hồ, cuối cùng vẫn làm theo quan điểm của Lăng Chính Dược, nhiều lắm ở vài chi tiết chú ý tới Triệu Quốc Đống mà thôi.
Nghiêm Lập Dân nghĩ khá sâu sắc, nếu như Quan Kinh Sơn hoặc là Đàm Lập Phong ở chỗ này thì nhất định sẽ rất kinh ngạc sao Nghiêm Lập Dân hiểu rõ quan điểm của mình như vậy.
- Vậy có quan hệ gì với Điêu Nhất Bằng? Chẳng lẽ nói Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng không tham ra thì An Đô không tìm được mấy công ty bất động sản ra hồn sao?
Tống Như Phỉ càng khó hiểu.
- Nếu như Triệu Quốc Đống bảo bên công an niêm phong Kim Đỉnh thì có lẽ Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng còn giữ được. Nhưng phân cục Liên Hồ không làm thế, chỉ bắt mấy tên bảo vệ về lại khác. Triệu Quốc Đống dễ nói chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ hắn thành chủ tịch tỉnh là rộng lượng hơn hẳn sao? Anh thấy không đơn giản như vậy. năm đó anh và hắn vì bổ nhiệm trưởng phòng công an Huyện Hoa Lâm mà hắn dám chống đối lại anh. Hắc hắc, lần này hắn chiế lý, có thể làm Điêu Nhất Bằng chết mười lần nhưng lại dễ dàng bỏ qua Điêu Nhất Bằng, em nói hắn muốn làm gì?
- Hắn muốn làm gì?
Tống Như Phỉ càng nghe càng hồ đồ.
- Câu con cá lớn hơn. Điêu Nhất Bằng nếu như muốn khai thác khi Quế Hồ, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không tán thành quan điểm kinh doanh là chính, nhưng đây là ý kiến mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua, hắn có thể thông qua vào thủ đoạn tiêu trừ ảnh hưởng của Lăng Chính Dược. Điêu Nhất Bằng không chừng sẽ là quân cờ trong đó. Lúc nào phát huy tác dụng còn phải dựa vào chính Triệu Quốc Đống.
Nghiêm Lập Dân đầy ẩn ý nói tiếp.
- Triệu Quốc Đống là kẻ to gan nhưng không lỗ mãng. Hắn sẽ chọn thời cơ tốt nhất. Anh có dự cảm chuyện của Điêu Nhất Bằng không chừng là quả bom làm không ít người nổ tung.
- Vậy thì Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong…
Tống Như Phỉ đảo đảo mắt.
- Em lại mơ tưởng rồi, Quan Kinh Sơn cùng Phù Lập Phong đều là kẻ cáo già, sao có thể bị liên lụy vì kẻ như Điêu Nhất Bằng. Không chừng bọn họ cũng trông mong có vấn đề gì đó. Điêu Nhất Bằng có chuyện có khi càng hay, bọn họ sẽ có thể chiếm quyền chủ động.
Nghiêm Lập Dân cười lạnh nói.
- Những người này sớm đặt mình ở vị trí không thể thất bại.
Tống Như Phỉ cười khổ.
- Lão Nghiêm, mấy người ở tầm các anh đúng là mệt óc, một vấn đề cũng có thể phân tích ra vô số điều, không biết các người… Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Hừ, em nghĩ vị trí này dễ ngồi như vậy sao?
Nghiêm Lập Dân liếc nhìn đối phương.
- Có ai không phải ma luyện chứ? Bỏ đi, đau đầu rồi. không nghĩ nữa.
- Không phải anh nói Điêu Nhất Bằng còn có chút tác dụng với anh sao?
- Đúng nhưng cần cân nhắc lợi hại cho nên anh muốn quan sát một chút.
Nghiêm Lập Dân hít sâu một hơi từ tốn nói.
- Anh cũng hy vọng phán đoán của mình sai lầm nhưng thường là dự cảm không tốt đều thành sự thật, thế giới này đúng là kỳ diệu.
…
Triệu Quốc Đống vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì nhận được điện của Khâu Nguyên Phong. Hắn bảo Bành Trường Quý dừng lại ở ven đường đợi xe của Khâu Nguyên Phong tới, sau đó bảo Khâu Nguyên Phong lên xe mình.
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi không làm tốt công việc nên mới để xảy ra chuyện này.
Khâu Nguyên Phong rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng khi nhân viên trước của mình thành lãnh đạo của mình.
- Khâu ca, chỉ có hai chúng ta thì không nên khách khí như vậy. Tôi cũng không ngờ gặp việc này, tôi không biết nếu là người bình thường thì sẽ có kết quả như thế nào nữa.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng lắc đầu nói.
- Lão Bành đỗ một chút ở cạnh sông, tôi và cục trưởng Khâu đi dạo một lát. Âu Dương cùng Lô Dã tới thì bảo bọn họ ở trên xe chờ tôi.
Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong đi chậm trên bờ sông.
- Điêu Nhất Bằng kia rất có thế lực ở An Đô?
- Không thể nói như vậy, nhưng hắn bây giờ kinh doanh bất động sản nên khó tránh khỏi liên quan tới giải tỏa, trong tay không có một đám đàn em thì sao làm được. Bên chính quyền chỉ cần không có vấn đề lớn là đủ. Đám kinh doanh bất động sản cũng rất khôn khéo, biết chỉ cần không vượt quá nguyên tắc là sẽ không bị chính quyền nhìm ngó tới. Dù sao đây là chuyện có lợi cho mọi người, hơn nữa trong các hộ bị giải tỏa kiểu gì chẳng có một hai hộ khó ăn, bên chính quyền nói cũng không nghe. Mà công ty bất động sản kéo dài thời gian sẽ tổn thất nên không tránh khỏi dùng ít thủ đoạn mờ ám. Điêu Nhất Bằng xem như là chơi khá tốt ở ngành này, không tạo ra vấn đề gì lớn cho nên chính quyền cũng cần mấy nhà kinh doanh có thủ đoạn này phối hợp.
Khâu Nguyên Phong làm cảnh sát nhiều năm, nhất là sau khi làm phó cục trưởng Cục công an liền hiểu rõ ảo diệu trong đó. Nhất là nhà kinh doanh bất động sản làm như thế nào đạt thành ăn ý với chính quyền, làm thế nào né tránh mạo hiểm…
- Đây là chơi với lửa, chính quyền địa phương phải dựa vào mấy thủ đoạn như vậy để triển khai công việc đúng là có vấn đề.
Triệu Quốc Đống tức giận nói.
- Người như Điêu Nhất Bằng vì thế thành thuốc cho chính quyền địa phương, có phải Khanh Liệt Bưu cũng như vậy không?
Câu nói của Triệu Quốc Đống dẫn tới đề tài nhạy cảm làm Khâu Nguyên Phong trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
- hai năm qua Khanh Liệt Bưu khá thành thật, có lẽ thấy bên Ninh Lăng không có cơ hội nên đã về An Đô phát triển.
Khâu Nguyên Phong cẩn thận suy nghĩ mới nói.
- Nước An Đô rất sâu, đục, bây giờ cũng khác trước cho nên hắn im tiếng hơn trước nhiều.
- Vậy chuyện lần trước anh nói?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Bây giờ còn trong giai đoạn thao tác, cục trưởng Lưu chuyên môn an bài người làm việc này, người khác cũng không tiện hỏi.
Khâu Nguyên Phong cười khổ nói.
- Quốc Đống, chuyện này chỉ sợ cậu phải chú ý mới được. Tôi lo cục trưởng sẽ ngã ở việc này. Mấy nam qua cục trưởng có quan hệ rất rộng ở An Đô nhưng làm ngành này nhất định đắc tội không ít người, bao người nhìn tới chính là muốn xem có lộ sơ hở không. Nếu bị người túm được thì một lần sảy chân sẽ ôm hận ngàn đời.
Triệu Quốc Đống đi chậm lại, hắn gần như có thể khẳng định Lưu Triệu Quốc tại rất nhiều vấn đề đã bị lún sâu, tuyệt đối không đơn giản là chỉ qua lại với Khanh Liệt Bưu. Có một số việc làm một cũng là làm, làm nhiều cũng là làm. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Điêu Nhất Bằng này có qua lại gì với Lưu ca không?
Triệu Quốc Đống trực tiếp hỏi.
Khâu Nguyên Phong có chút do dự giống như đang suy nghĩ phân lượng lời này của Triệu Quốc Đống.
- Cái này tôi không dám xác định, lúc trước tôi gọi thì cục trưởng ở Singapore, bảo tôi xử lý tốt, sau đó tôi gọi thì cục trưởng dập máy. Lúc này tôi đoán cục trưởng không muốn nghe điện. Nhưng Điêu Nhất Bằng này có năng lực không nhỏ, có quan hệ từ quận tới thành phố, tới tỉnh. Theo tôi biết hắn có quy hoạch rất cứng với phó bí thư Nghiêm Lập Dân, phó thị trưởng Vu Triết, chủ tịch tỉnh Tào, trưởng ban Tề. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Tào Ninh? Tề Hoa?!
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Nghiêm Lập Dân cùng Vu Triết không nằm ở phạm vi hắn phải cân nhắc nhưng Tào Ninh cùng Tề Hoa lại khác.
- Hắn quan hệ rộng như vậy sao?
- Chủ tịch Tào vốn quản lý mảng giao thông xây dựng, Điêu Nhất Bằng lập nghiệp bằng ngành xây dựng nên không thể không có liên lạc. Còn trưởng ban Tề trước khi tới Ban Tổ chức cán bộ đã làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, quan hệ của bọn họ hình như có từ thời trưởng ban Tề còn làm Bí thư thị ủy Kiến Dương.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 90
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống thật không ngờ ngẫu nhiên gặp một người như vậy mà có thể liên quan tới thường vụ tỉnh ủy. Điều này cho thấy Thành phố An Đô là đầm rồng hang hổ, cũng nói rõ sức ảnh hưởng của giới kinh doanh bất động sản An Đô đã thẩm thấu tới mọi ngõ ngách.
Khi quan chức chính quyền thành phố và công ty bất động sản có quan hệ lợi ích đan xen với nhau, như vậy Đảng ủy chính quyền địa phương đưa ra chính sách tự nhiên sẽ nghiêng về phái công ty bất động sản. Như vậy chính quyền sẽ không coi trọng xây dựng nhà xã hội, giá nhà tăng cao là tất nhiên.
- Không ngờ Điêu Nhất Bằng này có thần thông lớn thế. Tôi nghe nói Thành phố An Đô các anh đang định cải tạo nội đô, công ty bất động sản đều nhảy múa hoan hô.
Triệu Quốc Đống cười lạnh nói.
- hắc hắc, đây không phải chuyện Cục công an chúng tôi có thể quản, trách nhiệm của chúng tôi chỉ là bảo vệ an ninh trật tự.
Khâu Nguyên Phong xảo diệu né tránh đề tài này.
- Anh định trốn tôi đó à?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý.
- Bảo vệ an ninh trật tự cũng là muốn công kích các hành vi vi phạm pháp luật, bảo vệ hợp pháp. An Đô muốn cải tạo nội đô, tôi hy vọng cơ quan công an cần cẩn thận làm việc, cải tạo nội đô liên quan tới lợi ích hàng ngàn vạn hộ dân, rất mẫn cảm. Tôi cũng yêu cầu ủy ban Thành phố An Đô cần phải kiên nhẫn chuẩn bị quy hoạch, điều tra, đảm bảo lợi ích nhân dân không bị tổn hại. Về phần khác là cần phải nghiêm túc xử lý các hiện tượng có kẻ đục nước béo cò…
Khâu Nguyên Phong liên tục gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói hắn chỉ có thể nghe. Hắn không phải cục trưởng nhưng lúc này hắn gánh trách nhiệm đó.
Hai người đi chậm cạnh dòng Ninh Giang, hai xe Audi từ từ chạy trên bờ, Âu Dương Cẩm Hoa cùng Lô Dã cũng đã tới.
Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong nói chuyện đến gần 12h đêm mới ra về.
..
Giám đốc Sở công an Bộ Phú Hải không quá quen mặt với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Bộ Phú Hải đã tới báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống hai lần nhưng thời gian báo cáo không dài, chỉ nói chuyện công việc. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng biết nếu như không phải trung ương điều Tương Hữu Tuyền từ bên ngoài tới thì Lăng Chính Dược muốn đẩy Bộ Phú Hải lên làm bí thư đảng ủy chính pháp tay Đinh Sâm.
Công tác công an rất quan trọng, đối với chính quyền địa phương mà nói đây là thanh đao, đây là vũ khí của quốc gia chuyên chính. Nếu trong tay không có một đội ngũ công an cứng, chính quyền sẽ mất năng lực khống chế xã hội.
Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện mình tuy xuất thân từ hệ thống công an nhưng lại có sức ảnh hưởng rất nhỏ đối với hệ thống này. Nếu nói hắn còn làm ở Ninh Lăng thì dù là hệ thống chính quyền hay địa phương thì trong túi hắn còn không ít người để dùng, nhưng bên hệ thống chính pháp hắn không có mấy người để dùng, nhất là tầm cấp tỉnh.
Lưu Triệu Quốc đáng lẽ là người thích hợp nhất để ủng hộ mình nhưng bây giờ…
Triệu Quốc Đống suy nghĩ có lẽ nên giúp Khâu Nguyên Phong một chút. Sở công an là cơ quan trực thuộc ủy ban tỉnh, nếu như không có một người của mình thì đúng là không thích hợp.
Triệu Quốc Đống rất nhớ lúc mình còn ở Ninh Lăng, lúc ấy rất thoải mái, mà bây giờ làm việc gì đều phải cân nhắc thật kỹ. Làm như thế nào để thỏa hiệp, cân bằng, tránh xung đột. Nếu như nhất định phải có xung đột thì làm như thế nào tránh xung đột trực diện, làm như thế nào thể hiện ý đồ của mình đều phải dùng hết đầu óc.
Triệu Quốc Đống không biết các chủ tịch tỉnh khác đều giống như mình không? Nhất là ở vài quan điểm quan trọng khi không giống với bí thư tỉnh ủy, loại chuyện này bọn họ có phải cũng tìm kiếm thăng bằng, thỏa hiệp như mình không? Thậm chí là nhân nhượng, nhẫn nhịn…
…
Triệu Quốc Đống về tới nhà bố mẹ đã là hơn 12h.
Phòng Lam Đại vẫn còn sáng đèn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Đại đi ra đầu tiên, thấy Triệu Quốc Đống, cô rất vui.
- Quốc Đống ca, anh về?
Lam Đại mừng rỡ.
Bố mẹ hắn cũng ra, thấy Triệu Quốc Đống, ông bà đều vui nhưng thấy mặt hắn có vẻ mệt, hai người lại đau lòng.
- Quốc Đống, con phải chú ý sức khỏe, không nên làm việc quá sức.
Triệu Phu Vọng rất hiếm khi nói một câu như vậy với Triệu Quốc Đống.
- Bố, con không sao, con mới nhận chức nên nhiều việc một chút thôi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng thấy rất phong phú.
- Quốc Đống, mẹ biết con bây giờ rất bận nhưng không thể không chú ý tới bản thân chứ. Con về An Nguyên lâu như vậy mà về nhà được mấy lần.
Hứa Tú Cần cũng lo lắng nói.
- Con làm việc cả ngày cả đêm cũng cần nghỉ ngơi, đừng có làm việc nhiều quá mà bị bệnh.
- Mẹ, đâu đến mức như vậy, mẹ cảm thấy con thật sự làm việc cả ngày cả đêm sao? Làm chủ tịch tỉnh nếu thật sự làm như vậy thì chỉ sợ vị chủ tịch đó không phải có vấn đề về năng lực thì có vấn đề về phương pháp làm việc.
Triệu Quốc Đống cảm thấy ấm áp.
- Hai hôm nay hơi nhiều việc nên con bận một chút, chờ thêm thời gian nữa sẽ khôi phục bình thường.
- Quốc Đống, có phải là đợi tới lúc con làm chủ tịch tỉnh chính thức mới được nhàn không?
Hứa Tú Cần do dự một chút.
Triệu Quốc Đống có chút giật mình, hắn không ngờ mẹ mình lại lo điểm này. Hắn nở nụ cười, đây nhất định là Lam Đại nói với mẹ là mình mới là quyền chủ tịch tỉnh, có lẽ vì muốn bỏ chữ “quyền” nên mới cố thể hiện, nếu không vĩnh viễn không thành chủ tịch tỉnh chính thức được.
- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy. Chẳng lẽ mẹ cảm thấy con là quyền chủ tịch tỉnh có thể không làm gì mà được sao?
- Không phải, nhưng mà chữ “quyền” chưa mất thì luôn làm người ta không yên tâm.
Hứa Tú Cần thấy Triệu Quốc Đống nói nhẹ nhàng nên bà cũng yên tâm hơn.
- Mẹ, chuyện này bố mẹ không hiểu, con nói cũng không rõ. Nhưng bố mẹ yên tâm, mũ chủ tịch tỉnh của con không ai có thể lấy đi được trừ khi con không muốn làm.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.
Vợ chồng Triệu Phu Vọng thấy Lam Đại đứng bên mỉm cười, thời gian cũng đã muộn nên đều không nhịn được thở dài một tiếng. Hai người đi ngủ. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế dựa đầu ra sau.
- Lam Đại, nhìn anh làm gì, chẳng lẽ chỉ có mấy hôm mà anh thay đổi nhiều như vậy sao?
- Quốc Đống ca, không phải mấy ngày, gần hai tháng rồi.
Triệu Quốc Đống tính qua thời gian. Sau khi Triệu Quốc Đống đến An Đô thị sát, hắn chỉ về nhà có một lần mà lúc ấy đã gần 12h đêm, chưa nói được mấy câu đã lăn ra ngủ, sáng sớm có xe tới đón.
- Vậy sao? Anh không chú ý.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười nhìn Lam Đại. Lam Đại mạc chiếc váy ngủ màu lam, cũng may váy không quá trong suốt nhưng vẫn lộ rõ đường cong tuyệt đẹp của Lam Đại. Hai điểm trên ngực vút cao do cô không mặc áo lót.
- Thời gian trôi nhanh thật, vừa tới văn phòng là một đồng việc, lịch mỗi ngày dày đạc. Anh cảm thấy mấy tháng qua mình không có ngày nào chính thức rảnh rỗi cả.
- Quốc Đống ca, biết sao được, cả y có 14 thành phố, thị xã, có hơn 70 triệu dân, mỗi ngày bao chuyện. Anh phải quan tâm nhiều phương diện, nhất là với vị trí hiện nay của anh thì càng nhiều việc hơn. Nói thật em cũng lo cho anh.
Lam Đại cắn môi nói.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Lam Đại, có phải nghe được gì không?
- Không phải nghe được một ít mà là mỗi ngày nghe được rất nhiều. Em sớm muốn nói chuyện với anh nhưng không có cơ hội vì anh không về, em lại không tiện làm phiền anh.
Trong đôi mắt đẹp của Lam Đại lộ rõ tình ý, Triệu Quốc Đống thấy thế không khỏi hoảng hốt. Mặc dù năm ngoái ở Ngọa Phật tự có chút hoa lửa nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng của mình đã thay đổi đôi chút, hắn không có tâm trạng dính tới phương diện này nữa. Mỗi ngày gặp quá nhiều việc làm hắn mất hết tinh lực.
Nhưng hắn không đành lòng để Lam Đại cứ thế chờ đợi như thế này. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 91
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
Triệu Quốc Đống không biết mình ngủ đi từ lúc nào, hắn được Lam Đại mát sa đầu, lưng rất thoải mái.
Tiếng máy điều hòa khá ồn, hai ông bà ít dùng vì không thích. Chẳng qua vào mùa hè nếu muốn ngủ ngon thì có hoàn cảnh mát mẻ vẫn tốt hơn.
Triệu Quốc Đống tỉnh lại mới phát hiện mình đã nằm thiếp đi trên ghế, trên người được đắp thêm chiếc chăn. Hắn nhìn đồng hồ, mới 4h sáng.
Hắn nói chuyện với Lam Đại tới 1h đêm, Lam Đại vừa nói chuyện vừa xoa bóp cho hắn, hắn cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Lam Đại rất thích thảo luận với hắn về chuyện của Thành phố An Đô hiện nay. Trước mặt hắn cô có thể không hề e ngại mở rộng lòng mình. Thông qua Lam Đại, hắn cũng có thể hiểu thêm đôi chút về tình hình của An Đô.
Bây giờ thoạt nhìn Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong phối hợp khá tốt. Có lẽ do cả hai đều muốn tiến bộ, muốn dựa vào sân khấu của An Đô mà tiến lên, vì thế ở rất nhiều quan điểm bọn họ có nhận thức chung. Về phần sự khác biệt trong vài chi tiết nhỏ thì có thể trao đổi để giải quyết vấn đề.
Trong cục diện chính trị chỉnh thể của y, Thành phố An Đô là một quân cờ rất quan trọng, không thể thay thế. Mà Ninh Lăng dù có GDP vượt qua An Đô thì cũng không thay đổi được. Địa vị chính trị và vị trí địa lý của An Đô quyết định nó là trung tâm của An Nguyên.
Có lẽ Ninh Lăng có thể thành đầu tàu kinh tế, có thể giống Thâm Quyến của Nam Việt, nhưng Thâm Quyến không bao giờ thay thế được vị trí của Dương Thành. Hai nơi đều có trọng điểm của mình.
An Đô có nền tảng thâm hậu cũng là điều mà Ninh Lăng mới phát triển không thể so sánh. Từ tài nguyên nhân lực, tài nguyên nghiên cứu khoa học, trụ cột công nghiệp, tài nguyên chính trị thì Ninh Lăng đều không thể sánh bằng An Đô. Có lẽ Ninh Lăng có thể hơn An Đô về quan niệm tư tưởng, và xây dựng thể chế. Mà hai điểm này đủ để khiến Ninh Lăng từ một kẻ nhà quê thành kẻ giàu có nhất An Nguyên.
Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều thấy điểm này, đều muốn làm ra động tác gì đó ở An Đô khiến người ta phải chú ý. Mà hai người Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đều là kẻ lão luyện, đang trơ mắt nhìn kết quả tranh đấu giữa Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược, sau đó mới xem sẽ nghe theo ai.
Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đương nhiên không phải là người muốn ở thế bị động, bọn họ cũng có tính chủ quan năng động, ai có thể được bọn họ tán thành về quan niệm tư tưởng, khiến bọn họ cho rằng quan điểm của Lăng Chính Dược hoặc Triệu Quốc Đống có thể khiến An Đô phát triển mạnh khỏe, chói mắt hơn, như vậy bọn họ sẽ dùng hành động chứng minh lực lượng của mình .
Quân cờ An Đô không thể mất, mà đây cũng sẽ là chiến trường trong thời gian dài, ai có thể thắng được ở An Đô cũng là rất khó khăn. Thậm chí An Đô còn có thể không ngừng lắc lư điều chỉnh quan điểm giữa đôi bên, tìm kiếm thăng bằng. Nhưng xét đến cùng vẫn sẽ có kết quả.
Từ trước mắt thì có vẻ như An Đô đang có khuynh hướng theo tư tưởng của Lăng Chính Dược, nhưng Triệu Quốc Đống không cho rằng Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong sẽ không có một chút sức phán đoán chính trị nào. Quan điểm của Lăng Chính Dược có lẽ mang lại một ít hiệu ứng kinh tế ngắn hạn. Nhưng về lợi ích lâu dài và hiệu quả tổng hợp thì quan điểm của Lăng Chính Dược là không khoa học hợp lý.
Đây là cuộc chiến kéo dài, hai bên dồn chủ lực ở An Đô. Nhưng ngoài trận chiến ở An Đô ra thì vẫn còn có các nơi khác tuy yếu hơn nhưng vẫn khá quan trọng. Ví dụ như Ninh Lăng, Miên Châu cùng Thiên Châu. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ninh Lăng là căn cứ địa của Triệu Quốc Đống, là nơi biểu diễn thành tựu kinh tế của Triệu Quốc Đống. Mà hành lang khoa học kỹ thuật Miên Châu cũng do hắn tốn nhiều tâm trí mới khởi động lại được, hắn cũng hy vọng lợi dụng Miên Châu để đọ sức với Thông Thành – nơi Lăng Chính Dược toàn lực thúc đẩy thành điểm sáng. Về phần Thiên Châu, Triệu Quốc Đống cảm giác đây là nơi rất tốt để thí điểm. Khi mọi người không ôm hy vọng vào Thiên Châu, Triệu Quốc Đống hy vọng Thiên Châu có thể đưa ra một con đường phát triển thích hợp cho khu vực nghèo khó của mình. Không dám nói phục chê con đường phát triển của Ninh Lăng nhưng ít nhất có thể làm Thiên Châu có đột phá.
Vào mùa hè thời tiết y rất nóng, thời tiết biến ảo khôn lường. Mưa bên Lô Hóa cùng Vinh Sơn càng lúc càng to dẫn tới nở núi đá khiến một chết, hai mất tích. Triệu Quốc Đống dẫn đội đến thị sát khu bị nạn.
Nơi bị tai nạn chủ yếu nằm ở hai huyện miền núi giáp ranh giữa Lô Hóa cùng Vinh Sơn. Bởi vì giao thông bế tắc hơn nữa đường núi hiểm trở nên đội ngũ cứu viện và vật tư muốn tiến vào là khá khó khăn. Mãi ba ngày sau người mất tích mới tìm được xác, mấy trăm người dân bị thiên tai được an bài thỏa đáng, Triệu Quốc Đống mới thở dài một tiếng. Căn cứ bên khí tượng dự báo thì sắp tới khu vực an nam sẽ không mưa lớn, thời tiết hòa hoãn.
Tình hình Vinh Sơn coi như tốt hơn một chút. Đương nhiên làm thị trưởng Vinh Sơn vài năm, có uy tín khá cao ở Vinh Sơn, nhất là mấy năm qua Vinh Sơn không ngừng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, ngành sản xuất công nghiệp phát triển khá tốt. Vinh Sơn vốn có nhiều ngành truyền thống, sau khi thu hút vài tập đoàn lớn của nước ngoài thì kết cấu càng được cải thiện, một ít ngành tài liệu hóa chất mới đang dần hình thành ở Vinh Sơn. Đây trở thành điểm sáng của Vinh Sơn. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mặc dù kinh tế Vinh Sơn vẫn không thể so sánh với các đô thị phát triển nhanh hơn nhưng nếu so sánh với Lô Hóa nơi cũng khó khăn như mình trước đây thì chênh lệch là rất rõ ràng. Năm ngoái GDP của Vinh Sơn tăng 14,6%, mà Lô Hóa chỉ đạt có 4,8%, sự tương phản là quá rõ rệt. Hơn nữa vấn đề ổn định xã hội của Lô Hóa cũng không tốt. Hàng loạt công ty lớn của Lô Hóa phá sản khiến nhân viên các công ty này năm ngoái đã có ba lần kéo lên ủy ban tỉnh biểu tình với quy mô lớn. Từ lúc Triệu Quốc Đống đến làm quyền chủ tịch tỉnh tới nay, bên ủy ban tỉnh cũng tiếp đón mấy lần quần chúng Lô Hóa lên kiện cáo. Triệu Quốc Đống thậm chí còn tự mình gặp mấy cán bộ Lô Hóa, nghe bọn họ phản ánh vấn đề.
Bí thư thị ủy Lô Hóa – Tự Lương đã là Bí thư thị ủy được vài năm, hắn được Tần Hạo Nghiên hết lòng ủng hộ làm Bí thư thị ủy Lô Hóa, nhưng đáng tiếc biểu hiện của hắn ở Lô Hóa có thể nói là thê thảm. Kinh tế phát triển chậm, sự kiện quần thể không ngừng diễn ra, quan hệ giữa Đảng, chính quyền khẩn trương, tình hình tài chính cấp bách, xây dựng đô thị lạc hậu, khiến cho tài chính thị xã không thể không dựa vào đất mà duy trì. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Theo Triệu Quốc Đống thấy đây là điển hình dùng sai người ảnh hưởng sự phát triển của một địa phương. Tự Lương có tính cách mềm yếu nhưng ở nhiều vấn đề thiếu năng lực giao tiếp, thỏa hiệp, nhiều chuyện dùng biện pháp kéo dài, có thể nói mấy năm qua Lô Hóa có nhiều vấn đề.
Mà thị trưởng Lô Hóa là cán bộ bản địa đi lên, sau khi Tự Lương làm Bí thư thị ủy, vị thị trưởng kia cũng hết hy vọng. Vì thế thời kỳ đầu có quan hệ khẩn trương với Tự Lương. Về sau lại biến thành không quản chuyện gì cả, nó càng khiến tình hình Lô Hóa khó khăn hơn.
Bây giờ thị trưởng đã gần tới tuổi, tỉnh ủy về cơ bản quyết định điều chỉnh toàn diện bộ máy Lô Hóa. Sắp tới sẽ điều chỉnh Bí thư thị ủy, thị trưởng, phó bí thư thị ủy và Phó thị trưởng thường trực, gần như muốn thay máu toàn bộ. Đây là hiện tượng rất hiếm thấy trừ trường hợp bộ máy tham ô, tham nhũng.
Tình hình An Nguyên rõ ràng là không cân bằng. Mấy nơi như Ninh Lăng, Hoài Khánh, Đường Giang, Thông Thành, Vinh Sơn phát triển rất nhanh, mà An Đô, Miên Châu, Thiên Châu, Lô Hóa lại phát triển khá chậm.
Vì thế Triệu Quốc Đống sau khi khảo sát xong tình hình thiên tai ở hai thị xã, hắn cũng tiến hành điều tra ở hai nơi, cùng cân nhắc vấn đề còn tồn tại của bọn họ.
- Tình hình Vinh Sơn thì ủy ban tỉnh khá hài lòng, nhưng chúng ta cũng phải thấy tuy Vinh Sơn mấy năm nay phát triển nhanh nhưng so sánh với thời kỳ đầu những năm 90 thì địa vị của Vinh Sơn bây giờ không thể so sánh được, vẫn có chênh lệch khá lớn. Hai anh không thể kiêu ngạo tự mãn, còn phải kiên trì không ngừng.
Triệu Quốc Đống đi ở giữa, bên trái là Bí thư thị ủy Vinh Sơn – Lương Thành Bồi, bên phải là thị trưởng đương nhiên.
Triệu Quốc Đống ở Vinh Sơn ba ngày, hắn trọng điểm khảo sát mấy ngành nghề chính của Vinh Sơn như hóa chất, tài liệu hóa chất… Hắn cũng tỏ vẻ hài lòng với thành tích mà Vinh Sơn đạt được nhưng cũng tỏ vẻ lo láng.
Tổng thể mà nói thì sản nghiệp của Vinh Sơn khá đơn nhất, lấy ngành hóa chất làm sản nghiệp trụ cột tuyệt đối, giá trị sản lượng chiếm trên 70% giá trị công nghiệp toàn thị xã. Dựa quá nhiều vào một ngành cũng mang tính mạo hiểm không nhỏ.
1 ngày trước
Lăng Độ Vũ
-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-
1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 180208 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 19
Chương 92
Nhóm Dịch Tepga
Nguồn: Vip.vandan
Nội dung thu gọn
- Chủ tịch Triệu, tôi và thị trưởng Nhược Hiền mấy năm qua vẫn suy nghĩ vấn đề ngài vừa nói. Đó chính là sản nghiệp của chúng tôi quá đơn nhất, khá mạo hiểm. làm như thế nào phân tán và hóa giải mạo hiểm, tôi và thị trưởng Nhược Hiền vẫn cân nhắc. Nhưng ngài cũng biết sản nghiệp bây giờ về cơ bản đã hình thành, muốn một lần nữa bồi dưỡng và phát triển sản nghiệp khác thì không dễ. Chúng tôi bây giờ cũng bất đắc dĩ.
Lương Thành Bồi là người đàn ông béo lùn, mặt như phật Di Lặc, trong toàn bộ lãnh đạo Đảng ủy, chính quyền của 14 thành phố thị xã của An Nguyên thì y nổi tiếng tốt bụng, quan hệ rộng. Đương nhiên nói tốt bụng chỉ là ví dụ, sức ảnh hưởng của hắn ở Vinh Sơn rất mạnh, phối hợp khá ăn ý với đương nhiên. Bởi vì mấy năm trước Vinh Sơn thụt lùi quá sâu, hai người đều muốn Vinh Sơn thoát khỏi nhóm cuối nên hợp tác. Bây giờ cuối cùng đã thấy hiệu quả nhưng còn chưa dám thả lỏng. Nhất là khi Triệu Quốc Đống đề cập kinh tế trong và ngoài nước có những nguy cơ rình rập cũng khiến Lương Thành Bồi chú ý.
Lương Thành Bồi là người khá nhạy cảm trong kinh tế vĩ mô. Mặc dù về cách thức thực hiện cụ thể thì đương nhiên tốt hơn nhưng Lương Thành Bồi là một Bí thư thị ủy đủ tư cách, chú ý vĩ mô, phóng quyền cụ thể.
- Bồi dưỡng sản nghiệp mới cần phải có quá trình. Nhưng tôi tin hai anh có thể làm được điểm này. Trước đó Vinh Sơn đã có vài động tác đã cho thấy các anh ý thức được điểm này. Tôi biết hai anh có chút kế hoạch, tôi rất đồng ý. Nếu như yên ổn với hiện tại thì xu thế phát triển hiện nay của Vinh Sơn khá tốt, nhất là ngành hóa chất, nhưng không có nghĩa xu thế phát triển này sẽ duy trì liên tục. Vinh Sơn vừa phải xúc tiến thăng cấp sản nghiệp trụ cột, tăng hàm lượng khoa học kỹ thuật của sản phẩm, chính quyền cần phải hỗ trợ về chính sách. Đồng thời Vinh Sơn cũng cần kết hợp tình hình thực tế của địa phương, tích cực tìm kiếm sản nghiệp mới, hai chân cùng đi mới tránh khỏi việc ngồi chờ chết khi cơn bão ập tới. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống mỉm cười, hai vị này còn định chơi trò mai phục với mình. Công ty ắc quy Vinh Sơn đang cùng một viện nghiên cứu của Quân đội hợp tác nghiên cứu khai thác pin chứa được nguồn năng lượng lớn. Mà Vinh Sơn cũng đang có một tập đoàn sản xuất pin khổng lồ đến đầu tư xây dựng nhà máy, dự tính một khi đàm phán xong thì vốn đầu tư sẽ trên một tỷ, cũng khiến ngành sản xuất pin, ắc quy của Vinh Sơn đạt đột phá lớn.
Lương Thành Bồi và đương nhiên đều cười cười không nói. Hai hạng mục kia đều đang tích cực đàm phán, có không ít đối thủ cạnh tranh. Hai người đều là nhân vật phải có thỏa thuận rõ ràng mới báo tin mừng, trước khi chuyện thành sẽ không lộ ra. Dù là báo cáo với Triệu Quốc Đống cũng không dám mạnh miệng vỗ ngực cam đoan.
- Được rồi, tôi cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua tôi nhắc các anh một câu, bất cứ ngành gì cũng tồn tại mạo hiểm về bảo vệ môi trường. Vinh Sơn lấy hóa chát làm sản nghiệp trụ cột thì ở điểm này càn không thể coi nhẹ, không nên đi theo hướng của Vĩnh Lương trước đây, đến khi quần chúng nhân dân phản ứng mãnh liệt mới tìm biện pháp bù đắp. Như vậy chúng ta chẳng những phải trả giá lớn về kinh tế, còn phải trả giá lớn về chính trị, cũng làm chúng ta gánh chịu về lương tâm. Vì thế tôi đặc biệt nhắc hai anh ở ngành sản xuất pin, ắc quy càng phải thận trọng quyết định, xem kỹ quá trình công nghệ của bọn họ có phù hợp tiêu chuẩn bảo vệ môi trường không? Không nên vì GDP ngắn hạn mà bỏ qua những thứ khác.
Triệu Quốc Đống thận trọng nhắc nhở.
Vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Quốc Đống làm hai người Lương Thành Bồi thấy áp lực.
Quan điểm của Triệu Quốc Đống rất rõ ràng nghe qua như là dội gáo nước lạnh vào. nhưng đối phương lại chuyên môn lấy Vĩnh Lương làm ví dụ khiến bọn họ hồi hộp. Thôi Hồng An ở Vĩnh Lương đã khua chiêng giống trống điều chỉnh kết cấu sản nghiệp vì thế hắn bị điều chỉnh, việc này tạo thành chấn động khá lớn trên chính trường An Nguyên. Một Bí thư thị ủy kiên quyết chấp hành ý đồ của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh khóa trước, kết quả bị chụp mũ thiếu biện pháp phát triển kinh tế, điều này sao không làm bí thư thị ủy, thị trưởng các nơi chấn động?
Bây giờ Triệu Quốc Đống lại nói rõ quan điểm của hắn. Ngành sản xuất pin muốn không ô nhiễm môi trường là rất khó khăn. Giờ Triệu Quốc Đống nói trước, Vinh Sơn nếu có vấn đề ở phương diện này sợ khó báo cáo. Nhưng hai hạng mục này bí thư tỉnh ủy Lăng đều hỏi tới, cũng khá chú ý, yêu cầu Vinh Sơn nắm bắt cơ hội xúc tiến hai hạng mục này đầu tư vào Vinh Sơn.
Đây là một vấn đề khó khăn nhưng không thể né tránh.
….
Đinh Sâm đi.
Trung ương chính thức miễn đi chức thường vụ tỉnh ủy, ủy viên tỉnh ủy An Nguyên của hắn; tỉnh ủy cũng miễn chức bí thư đảng ủy chính pháp của hắn, chính thức bổ nhiệm Tương Hữu Tuyền làm bí thư đảng ủy chính pháp.
Cùng lúc đó Đinh Sâm được bổ nhiệm làm phó bộ trưởng bộ Tư pháp.
Trong buổi tiễn đưa, Triệu Quốc Đống cùng Đinh Sâm uống mấy chén, Đinh Sâm cũng có chút men say.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống và Đinh Sâm uống vài chén đều tìm được đủ lý do, điều này làm Đinh Sâm cũng có chút cảm động. Trí nhớ của Triệu Quốc Đống luôn điều động được không khí, làm Đinh Sâm không thể từ chối.
Lăng Chính Dược không uống được nên chỉ hơi nhấp môi mà thôi, vì thế Triệu Quốc Đống trở thành đại tướng.
Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Đinh Sâm phải nói từ lúc Triệu Quốc Đống xử lý sự kiện quần thể ở Hoài Khánh, rồi tới sự kiện giải tỏa. Khi ấy Nghiêm Lập Dân làm phó giám đốc thường trực Sở công an gây khó dễ, về sau Đinh Sâm ra mặt giải vây. Tất cả như một đoạn phim chợt lóe rồi biến mất trong đầu Triệu Quốc Đống.
Không có bữa tiệc nào không toàn, Đinh Sâm mặc dù không xem như hoàn toàn ủng hộ chính mình, nhưng về tổng thể mà nói thì cũng khá thân thiện với mình. Ở vấn đề mà Đinh Sâm không tán thành thì đều duy trì im lặng hoặc có thái độ hợp tác làm Triệu Quốc Đống rất cảm kích. Nhưng lúc này Đinh Sâm đã đi. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đến bộ Tư pháp chỉ là điều ngang cấp nhưng đối với cán bộ đã tới tuổi lại có thể lên bộ nhận chức, về sau nếu hoạt động tốt làm hai năm đi xuống dưới thì có thể lên một cấp.
Đinh Sâm đi, Tương Hữu Tuyền sẽ lên làm bí thư đảng ủy chính pháp. Triệu Quốc Đống còn chưa biết nhiều tin tức về Tương Hữu Tuyền. Chẳng qua trực giác nói cho hắn biết Tương Hữu Tuyền và Lăng Chính Dược ít nhất còn chưa có bao quan hệ. Bộ Phú Hải đang không ngừng cường hóa ảnh hưởng của hắn trong bộ máy lãnh đạo Sở công an, muốn tiến hành điều chỉnh nhân sự trước khi Đinh Sâm và Tương Hữu Tuyền chuyển giao công việc. Đây chính là một tín hiệu bởi vì Bộ Phú Hải là người của Lăng Chính Dược.
Bộ Phú Hải đã đến chỗ mình một lần, báo cáo qua về việc điều chỉnh bộ máy Sở công an. Sở công an có hai vị phó giám đốc sắp tới tuổi, một vị khác đi lại gần với Bộ Phú Hải. Nghe nói tỉnh ủy có ý muốn điều đến làm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp kiêm cục trưởng Cục công an thành phố An Đô thay Lưu Triệu Quốc. Đương nhiên còn cần trao đổi với Thị ủy An Đô. Truyện "Lộng Triều " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Triệu Quốc Đống cảm thấy Bộ Phú Hải muốn tận dụng thời gian khi Tương Hữu Tuyền chưa có thân phận rõ ràng mà tiến hành thay đổi nhân sự cho xong, có điểm như điều chỉnh đột kích. Triệu Quốc Đống lấy lý do bên Thành phố An Đô thì bí thư đảng ủy chính pháp không thích hợp kiêm chức cục trưởng nên đề nghị Sở công an trưng cầu ý kiến của An Đô. Ngoài ra bên đảng ủy chính pháp chưa có thái độ rõ ràng nên tạm thời dừng việc điều chỉnh bộ máy Sở công an.
Làm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp An Đô thì không có vấn đề mấy nhưng có thể làm cục trưởng Cục công an hay không lại khác. Nghe nói Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong cũng không quá đồng ý bí thư đảng ủy chính pháp kiêm cục trưởng Cục công an thành phố, vì thế ở điểm này ý đồ của Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy và Sở công an bị lực cản. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng có ý kéo dài nên chuyện bị gác lại.
Bây giờ Tương Hữu Tuyền làm bí thư đảng ủy chính pháp, như vậy việc thay đổi nhân sự trong hệ thống chính pháp tỉnh cần phải được đảng ủy chính pháp tỉnh ủy đồng ý.
Triệu Quốc Đống không tin Tương Hữu Tuyền muốn làm người thừa, nếu như vậy thì hắn không cần tới An Nguyên, cũng sẽ không phải một thường vụ tỉnh ủy, bí thư đảng ủy chính pháp đủ tư cách. Đảng ủy chính pháp có sức ảnh hưởng lớn đối với hệ thống chính pháp, mà muốn thể hiện sức ảnh hưởng thì quyền lực trong vấn đề nhân sự là quan trọng nhất. Điểm này anh không bắt được thì không ai nghe lời anh.
Triệu Quốc Đống đã sớm hy vọng tìm một cơ hội thích hợp để trao đổi với Tương Hữu Tuyền. Hôm nay có lẽ là thích hợp.
Lăng Chính Dược ăn xong dẫn đầu đi trước, đi theo hắn còn có Trần Anh Lộc cùng Tề Hoa, Long Ứng Hoa bởi vì đến khu vực duyên hải khảo sát nên không tham gia.
Các thường vụ ăn xong đều rời đi, Đinh Sâm có chút men say nên được thư ký đưa về. Mà Triệu Quốc Đống và Tương Hữu Tuyền vẫn ở lại uống vài chén.
Tương Hữu Tuyền uống khá tốt, uống mấy chén mà không có bất cứ phản ứng gì.
Triệu Quốc Đống cảm thấy không khí bây giờ rất thích hợp để nói chuyện, chỉ là không biết Tương Hữu Tuyền có cảm giác đó hay không?