Chương 703 : Kẻ thù gặp lại
Dịch: Mộc (M2sk)
Biên: Ẩn
Nguồn: hoanguyettaodan.net
Hướng Nhật thiếu chút nữa đem những lời này nói ra. Mỹ nữ lão sư có thể không để ý, nhưng mà mình cũng không có da mặt dày đến như vậy.
Lại nói, mỹ nữ lão sư trước kia là bạn gái của “Anh họ”, bây giờ lại là bạn gái của “em họ”, nói kiểu gì cũng rất khó coi.
“Anh để ý?” Thấy khuôn mặt Huóng Nhật nhăn lại như quả mướp đắng, Tống Thu Hằng lập tức hiểu được sự khó xử của hắn. Chẳng qua hiểu thì hiểu, còn làm thì vẫn làm.
“Tiểu Tống, đây không phải là vấn đề để ý hay không, mà là nếu làm chuyện này tới cùng thì chỉ làm tổn hại thanh danh của hai chúng ta mà thôi.”
Hướng Nhật đau khổ khuyên nhủ. Mỹ nữ lão sư cùng lắm cũng chỉ bị nói là “ Thay lòng đổi dạ” mà thôi, còn mình phải mang cái tiếng nhơ thiên cổ “ Cướp vợ của anh”.
“ Em không sợ, cho dù bị người ta mắng là trâu già gặp cỏ non em cũng không để ý, chỉ cần anh không chê em già là được rồi.” Tống Thu Hằng xuất ra chiêu thức vô địch của nữ nhân.
Hướng Nhật cũng hết cách, nếu không đồng ý thì là chê nàng già, đây là chỗ lợi hại của mỹ nữ lão sư. Dưới áp lực nặng nề như thế, Hướng Nhật chỉ có thể thỏa hiệp:”Được rồi! Nhưng mà em không sợ nàng nghi ngờ thân phận của anh hay sao?”
“ Cái này có gì để nghi ngờ chứ, nàng không biết anh chính là kẻ mà nàng vẫn đang nhớ nhung kia mà.”
Tống Thu Hằng bĩu môi, chuyện thật như đùa này cho dù là người phụ nữ nào cũng không tin được, nàng cũng vậy, nếu như Hướng Nhật không nói đúng một số bí mật chỉ hai người mới biết thì còn lâu nàng mới tin.
Hướng Nhật cứng họng, mỹ nữ lão sư vốn tính tình đạm bạc, không thích cùng người ta ganh đua, không ngờ cũng có một mặt đen tối như thế, trước kia quả thật là hắn nhìn không ra a.
“Hương Dương, dù sao cũng sắp tan học, không bằng chúng ta ghé bệnh viện thăm nàng nha?” Thấy vẻ cam chịu của Hướng Nhật, Tống Thu Hằng có chút gấp không chiu được.
Sắc mặt của Hướng Nhật ngày càng nhăn nhó, không ngờ mỹ nữ lão sư lại gấp gáp như vậy, vội vàng tìm cớ nói :” Anh còn học một tiết nữa.”
"Anh cúp học đều mỗi ngày, vì em cúp thêm một buổi cũng không được sao?” Tống Thu Hằng nhìn, ánh mắt rưng rưng như báo hiệu lại sắp có một “trận mưa”.
Mỹ nữ lão sư đã nói đên mức này, Hướng Nhật làm sao có thể từ chối? Hoàn toàn không thể từ chối.
Hai người ra khỏi văn phòng, bắt xe taxi ở trước cửa trường học, đi đến bệnh viện nhân dân số sáu.
Sau khi xuống xe, mỹ nữ lão sư lúc trước vốn mạnh mồm nói muốn đi thăm Trứu đại tiểu thư, lúc này lại chần chừ. Có lẽ hiện tại mới cảm thấy hành động của mình có chút ngây thơ và trẻ con, nắm chặt cánh tay của nam nhân bên cạnh, nói:” Hướng Dương, hay là chúng ta để mai hãy đến đi ?”
Đây là điển hình của việc trì hoãn thời gian để chối bỏ làm một việc gì đó.
Hướng Nhật mừng muốn chết, hắn cũng không muốn mình dùng cái thân phận “bạn trai” của mỹ nữ lão sư xuất hiện trước mặt Trứu đại tiểu thư, không chỉ sợ nàng nghĩ hắn cướp người yêu của anh họ mà càng là vì tâm lý áy náy. Tuy Trứu Văn Tĩnh không hiện giờ không biết mình là ai, nhưng Hướng Nhật cũng không thể trốn tránh được sự dằn vặt lương tâm của mình.
“Vậy chúng ta đi dạo xung quanh một chút nhé?” Hướng Nhất đưa ra đề nghị, chỉ cho mỹ nữ lão sư một phương án để lựa chọn.
Chẳng qua hắn không ngờ mấy lời này lại kích thích mỹ nữ lão sư, liếc xéo hắn, nàng nói:” Khó mà có dịp đến đây, dù sao đến cửa mà không vào cũng hơi kỳ phải không? Sớm hay muộn cũng phải gặp, không bằng gặp sớm một chút.”
Hướng Nhật hận không thể tát mình một cái, nếu mình im im không nói gì thì phỏng chừng mỹ nữ lão sư đã không dám tiến vào. Đáng tiếc là hắn quá nôn nóng, làm hư bột hư đường hết, cái mồm hại cái thân mà.
Mang theo mỹ nữ lão sư đi đến cửa phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh, Hướng Nhật vừa chuẩn bị gõ cửa thì bị mỹ nữ lão sư kéo lại
" Để em.”
Nói xong cũng không để cho Hướng Nhật kịp phản ứng, đi lên nhẹ nhàng gõ ba lần vào cửa.
” Cốc cốc cốc.”
Thanh âm có nhịp điệu, chứng minh tâm tình của nàng đang rất thoải mái.
“ Vào đi.” Từ bên trong vang lên thanh âm.
Tống Thu Hằng làm một tư thế “ mời”, Hướng Nhật cười khổ, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Trứu Văn Tĩnh, đang ngồi dựa lưng vào tường, tay đang cầm một quyển sách thật dày. Nhìn thấy Hướng nhật đến thì lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng ngay lập tức thu liễm, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày:” Anh không đi học?”
“ Không có……À…. Là như thế này, tôi có dẫn theo bạn của cô đến thăm.” Hướng Nhật ngập ngừng, hắn thật sự không biết mở miệng như thế nào. Cảm xúc hỗn loạn khiến hắn quên hỏi Trứu đại tiểu thư làm sao biết hắn vẫn còn đang “đi học”, dù hắn chưa hề nói nửa chữ với nàng về chuyện này.
“ Bạn? Là ai?” Trứu Văn Tĩnh tò mò hỏi, dù sao những người được gọi là bạn bè, gần mười năm qua nàng gặp rất ít, cơ hồ là không gặp, cho dù có may mắn gặp cũng không bằng hàng xóm cách vách.
“ Văn Tĩnh, đã lâu không gặp.” Hướng Nhật vốn đang định giới thiệu thì Tống Thu Hằng đột nhiên từ phía sau hắn đi lên, lên tiếng chào Trứu Văn Tĩnh, từ giọng nói rất khó nghe được cảm tình gì.
“Là cô?” Khi nhìn thấy mỹ nữ lão sư, trên mặt Trứu Văn Tĩnh hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng được, giống như thấy quỷ vậy, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, nữ nhân ngày trước này lại có lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt nàng, còn trong một tình cảnh xấu hổ như vậy.
“ Cô tới đây làm gì?”
Dù sao cũng là tình địch lúc trước của mình, Trứu Văn Tĩnh rất nhanh đem dấu đi sự kinh ngạc, hai mắt bình tĩnh nhìn mỹ nữ lão sư, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm tình gì, tựa hồ như đang cùng một người xa lạ nói chuyện vậy.
“ Nghe Tiểu Hướng nói ngươi bị bệnh, cho nên hôm nay ta đến thăm ngươi." Mỹ nữ lão sư trả lời mạch lạc, hơn nữa còn nhấn mạnh hai từ “ Tiểu Hướng”, tựa hồ là nể mặt “Tiểu Hướng” mới đến.
Nghe mỹ nữ lão sư nói vậy, Trứu Văn Tĩnh liếc nhìn Hướng Nhật đang đứng bên cạnh, ánh mắt mang một tia thâm ý:” Xem ra anh họ của anh nói cho anh biết không ít chuyện.”
Ngay cả chuyện của mình cùng Tống Thu Hằng hắn cũng đều nói ra, xem ra hắn rất yêu thương tên em họ này.
Hương Nhật không biết nói sao, chỉ có thể đứng ở một bên cười ngớ ngẩn, lúc này tuyệt đối không thể khiến cho Trứu Văn Tĩnh có ấn tượng xấu với mình.
“Đương nhiên, Tiểu Hướng bây giờ là bạn trai của tôi.” Mỹ nữ lão sư đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay của Hướng Nhật, hơn nữa còn tựa đầu vào vai hắn, trên mặt còn hiện lên vẻ ngượng ngùng tựa như một thiếu nữ đang chìm đắm trong bể tình.
Nhìn thấy một màn ấn tượng khó phai này, Trứu Văn Tĩnh bị hù cho sững người, so với lúc Tống Thu Hằng vừa xuất hiện thì màn này càng khiến người ta khiếp sợ hơn gấp chục lần.
Chương 704: Đối chọi gay gắt
Dịch: Mr.SuSu
Biên: Ẩn
Nguồn: hoanguyettaodan.net
“Hai người…” Trứu Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn người phụ nữ mà mình đã từng nhận thức này, một lớn một nhỏ, chênh nhau phải đến hơn mười tuổi, hơn nữa người phụ nữ này mười năm trước còn yêu say đắm một người, mà bây giờ lại ôm ấp Hướng Nhật là em họ của hắn. Mọi chuyện Hướng Nhật đều nói cho em họ biết, người này đáng ra phải biết tình cảm của anh họ với người nữ này. Vậy mà tên tiểu tử này thừa dịp anh họ không có mặt ở đây mà ăn vụng, bây giờ còn trắng trợn ăn vụng trước mặt của mình, quả thực là to gan lớn mật.
“Tiểu Hướng, anh nói câu gì đi.” Tống Thu Hằng thấy hắn chỉ biết đứng ngẩn ra đó, vội vàng véo vào eo hắn một cái, dĩ nhiên, động tác này rất kin đáo, không bị Trứu Văn Tĩnh chứng kiến.
“Đúng vậy, Thu Hằng là bạn gái của tôi.” Hướng Nhật đau khổ, chỉ còn cách cắn răng nuốt vào bụng, không phải do mỹ nữ lão sư véo làm hắn đau, mà là nếu hắn không lên tiếng…, nhất định sẽ khiến nàng tức giận.
“Hai người… Đến thăm tôi, chính là để nói những điều này?” Trứu Văn Tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng không có chút gì gọi là cao hứng, nguyên lai tưởng rằng, khi biết người phụ nữ mười năm trước cạnh tranh với mình, trong cuộc tình ba người đã thay đổi tình cảm thì sẽ thật cao hứng, nhưng tận mắt nhìn thấy nàng cùng người khác thân mật, lại hoàn toàn không có cảm giác như cô đã tưởng tượng.
Cũng không thể nói nàng không có thói quen tranh đoạt nam nhân với người phụ nữ khác, mà là nữ nhân bị đoạt càng ưu tú, chứng tỏ người nam nhân kia cũng rất ưu tú. Nhưng bây giờ nữ nhân trước kia lại đi yêu người khác. Vậy chẳng lẽ nói cái tên nam nhân kia không còn ưu tú nữa sao. Hoặc là người nam nhân này còn ưu tú hơn cả hắn. Không rõ rốt cuộc ai là người xứng đáng, bây giờ trong lòng Trứu Văn Tĩnh cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Đương nhiên không phải, Văn Tĩnh, tôi nghe tiểu Hướng nói thân thể cô không khoẻ, cho nên muốn qua đây xem tình hình cô thế nào.” Tống Thu Hằng dĩ nhiên sẽ không đem chuyện cũ nói ra, nàng không muốn cho Hướng Nhật cảm thấy mình là một người nhỏ mọn.
Trứu Văn Tĩnh nhẹ nhàng liếc nhìn Hướng Nhật, hờ hững nói: “Cảm ơn cô, thật ra thân thể của tôi đã gần khôi phục rồi, một thời gian ngắn nữa là có thể xuất viện.”
Đứng bên cạnh, Hướng Nhật nghe được mà sững sờ, cái gì mà nói là một thời gian ngắn có thể xuất viện? Rõ ràng bác sĩ nói ít nhất phải điều trị nửa năm thân thể mới có thể chuyển biến tốt đẹp, đang chuẩn bị nói tiếp, đã thấy Trứu Văn Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt có ý ngăn cản.
Hướng Nhật lập tức biết ý, câu này là cô ấy cố ý nói cho mỹ nữ lão sư, nguyên nhân là Trứu đại tiểu thư không muốn bị người khác coi thường, cho nên nói mấy lời khách sáo, nhưng là thần thái bây giờ lại bán đứng cô mất rồi.
“Vậy là tốt rồi, lúc nào xuất viện, nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón cô.” Tống Thu Hằng nhận ra ánh mắt của hai người, lườm Hướng Nhật một cái, mới quay sang nói với Trứu đại tiểu thư.
“Vậy tôi phải cám ơn cô rồi.” Miệng tui nói lời “cám ơn” nhưng giọng điệu lại không có một chút gì gọi là cảm kích, bỗng nhiên Trứu Văn Tĩnh chuyển đề tài nói lảng sang chuyện khác: “Nghe người ta nói cô bây giờ là giảng viên đại học?”
“ Đúng vậy , bây giờ đang phụ trách giảng dạy Anh văn.” Tống Thu Hằng chậm chạp trả lời một câu, với hiểu biết của cô về người phụ nữ này, đối phương chắc chắn sẽ không vô cớ mà đặt câu hỏi, chắc chắn đang có âm mưu gì với mình.
Không sai, Trứu đại tiểu thư thoáng cái đã bắt được nhược điểm của cô: “Như vậy tiểu Hướng chắc là học sinh của cô.”
Hô hấp của Tống Thu Hằng thoáng bị trì trệ, vấn đề thầy trò yêu nhau, cô đã hết sức nói tránh chuyện này đi, cô biết bên trong thân thể trẻ trung kia là một linh hồn thành thục, là người cô yêu, nhưng mà chuyện này người khác lại không biết, người ngoài chỉ biết xem bên ngoài, đây tuyệt đối là chuyện thật về tình yêu cấm kỵ, câu nói của Trứu đại tiểu thư, không nghi ngờ gì đã chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của nàng.
Mặc dù rất thông cảm cho Trứu đại tiểu thư, “người bạn” đã lâu không gặp này, nhưng Tống Thu Hằng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có cung tình cảm hỉ nộ ái ố, bất quá nghĩ tới chuyện cô ta không biết “tiểu Hướng” thực sự là ai, tâm tình của cô bình tĩnh trở lại, không quá chú ý đến toan tính của Trứu đại tiểu thư nữa:
“Văn Tĩnh, ở trong trường tiểu Hướng đúng là học sinh của tôi, cô nói chúng tôi có phải hay không rất có duyên?” Nghĩ thông suốt thì thấy điều đó cũng không có gì là xấu hổ, ngược lại còn có chút cảm thấy hãnh diện trong lòng.
Hướng Nhật đứng một bên nhìn hai người phụ nữ biểu diễn, không có phát biểu một ý gì chen vào, đối với chuyện Trứu Văn Tĩnh biết mình còn là học sinh, Hướng Nhật đoán phỏng chừng cái này là công lao của con gái, buổi sáng hai mẹ con trò chuyện trong này lâu như vậy, đoán chừng là thông qua con gái, Trứu Văn Tĩnh đã nắm bắn đến bảy tám phần tin tức về mình, tuyệt đối không thể hỏi từ miệng mấy người bạn gái bát nháo kia của mình được.
Trứu Văn Tĩnh không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm mỹ nữ lão sư, đối với lời nói và thái độ “không biết xấu hổ” của đối phương để lại cho cô “xúc động” rất lớn, đoán chừng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một phụ nữ bề ngoài tao nhã lại có một mặt điên cuồng như vậy, điều này làm cho cô ngoài việc thấy tiếc nuối cho người kia, sự kiêng kỵ với Tống Thu Hằng cũng đã giảm đi rất nhiều:
“Hai người… hai người thật sự rất có duyên, nhưng mà tiểu Hướng là học sinh của cô, chắc hẳn hắn cũng đã nói cho cô rồi, anh họ của hắn sẽ quay về…”
Nếu như Tống Thu Hằng không biết thân phận thật sự của “tiểu Hướng”, nhất định sẽ bởi vì câu nói này mà cảm thấy khó xử, nhưng lúc này lòng cô chỉ cảm thấy sự ưu việt, bởi vì hắn đối xử thiên vị với với cô, bằng không thì vì cái gì mà hắn chỉ nói thân phận của mình cho cô mà không nói cho người phụ nữ họ Trứu này đây?
“Đúng là tiểu Hướng đã nói chuyện này cho tôi, bất quá hiện tại trong lòng tôi đã có tiểu Hướng rồi.” Lời nói không hề đề cập đến vị anh họ của tiểu Hướng nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, trong lòng cô chỉ có một mình tiểu Hướng, ai quay về hay không quay về cũng không sao.
Trứu Văn Tĩnh không biết phải nói gì cho phải, đến cả câu nói kia cũng không đả kích được đối phương, thậm chí sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào, chẳng lẽ mười năm lại dài đến thế, thật sự có thể làm một người có thay đổi lớn như vậy sao? Nhưng mình vì cái gì lại đối với người kia một lòng không đổi đây? Chẳng lẽ là bởi vì mình đã có đứa con gái? Sẽ không đâu, cho dù không có con gái, mình cũng sẽ như vậy, sẽ không bao giờ lại đi yêu người khác.
Đối với người này, Trứu Văn Tĩnh chỉ có thể kết luận là đồ “không biết xấu hổ”, người nào không tìm lại đi tìm đến em họ của hắn, hay là cô ta muốn trả thù Hướng Nhật vì việc hắn bỏ đi lúc trước?
Nghĩ qua nghĩ lại, Trứu Văn Tĩnh vẫn không có cách nào lí giải, đối với người phụ nữ có vẻ tao nhã trước mặt này, đột nhiên trong lòng cô sinh ra cảm giác giống như buồn nôn vậy: “Các ngươi có việc thì đi mau lên, tôi cảm thấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi, có dịp rảnh dỗi, chúng tôi lại đến thăm cô.” Hướng Nhật vừa muốn mở miệng, mỹ nữ lão sư đã đoạt lấy nói trước, lôi kéo cánh tay hắn, cùng nhau đi ra ngoài phòng bệnh.
Mà Hướng Nhật thì giống như cái xác không hồn, mặc kệ cho mỹ nữ lão sư làm gì thì làm, trong lòng cũng có chút bất mãn, đợi chút nữa mà mỹ nữ lão sư không giải thích để cho hắn thoả mãn thì chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng.
Dịch: Mộc (M2sk)
Biên: Ẩn
Nguồn: hoanguyettaodan.net
Hướng Nhật thiếu chút nữa đem những lời này nói ra. Mỹ nữ lão sư có thể không để ý, nhưng mà mình cũng không có da mặt dày đến như vậy.
Lại nói, mỹ nữ lão sư trước kia là bạn gái của “Anh họ”, bây giờ lại là bạn gái của “em họ”, nói kiểu gì cũng rất khó coi.
“Anh để ý?” Thấy khuôn mặt Huóng Nhật nhăn lại như quả mướp đắng, Tống Thu Hằng lập tức hiểu được sự khó xử của hắn. Chẳng qua hiểu thì hiểu, còn làm thì vẫn làm.
“Tiểu Tống, đây không phải là vấn đề để ý hay không, mà là nếu làm chuyện này tới cùng thì chỉ làm tổn hại thanh danh của hai chúng ta mà thôi.”
Hướng Nhật đau khổ khuyên nhủ. Mỹ nữ lão sư cùng lắm cũng chỉ bị nói là “ Thay lòng đổi dạ” mà thôi, còn mình phải mang cái tiếng nhơ thiên cổ “ Cướp vợ của anh”.
“ Em không sợ, cho dù bị người ta mắng là trâu già gặp cỏ non em cũng không để ý, chỉ cần anh không chê em già là được rồi.” Tống Thu Hằng xuất ra chiêu thức vô địch của nữ nhân.
Hướng Nhật cũng hết cách, nếu không đồng ý thì là chê nàng già, đây là chỗ lợi hại của mỹ nữ lão sư. Dưới áp lực nặng nề như thế, Hướng Nhật chỉ có thể thỏa hiệp:”Được rồi! Nhưng mà em không sợ nàng nghi ngờ thân phận của anh hay sao?”
“ Cái này có gì để nghi ngờ chứ, nàng không biết anh chính là kẻ mà nàng vẫn đang nhớ nhung kia mà.”
Tống Thu Hằng bĩu môi, chuyện thật như đùa này cho dù là người phụ nữ nào cũng không tin được, nàng cũng vậy, nếu như Hướng Nhật không nói đúng một số bí mật chỉ hai người mới biết thì còn lâu nàng mới tin.
Hướng Nhật cứng họng, mỹ nữ lão sư vốn tính tình đạm bạc, không thích cùng người ta ganh đua, không ngờ cũng có một mặt đen tối như thế, trước kia quả thật là hắn nhìn không ra a.
“Hương Dương, dù sao cũng sắp tan học, không bằng chúng ta ghé bệnh viện thăm nàng nha?” Thấy vẻ cam chịu của Hướng Nhật, Tống Thu Hằng có chút gấp không chiu được.
Sắc mặt của Hướng Nhật ngày càng nhăn nhó, không ngờ mỹ nữ lão sư lại gấp gáp như vậy, vội vàng tìm cớ nói :” Anh còn học một tiết nữa.”
"Anh cúp học đều mỗi ngày, vì em cúp thêm một buổi cũng không được sao?” Tống Thu Hằng nhìn, ánh mắt rưng rưng như báo hiệu lại sắp có một “trận mưa”.
Mỹ nữ lão sư đã nói đên mức này, Hướng Nhật làm sao có thể từ chối? Hoàn toàn không thể từ chối.
Hai người ra khỏi văn phòng, bắt xe taxi ở trước cửa trường học, đi đến bệnh viện nhân dân số sáu.
Sau khi xuống xe, mỹ nữ lão sư lúc trước vốn mạnh mồm nói muốn đi thăm Trứu đại tiểu thư, lúc này lại chần chừ. Có lẽ hiện tại mới cảm thấy hành động của mình có chút ngây thơ và trẻ con, nắm chặt cánh tay của nam nhân bên cạnh, nói:” Hướng Dương, hay là chúng ta để mai hãy đến đi ?”
Đây là điển hình của việc trì hoãn thời gian để chối bỏ làm một việc gì đó.
Hướng Nhật mừng muốn chết, hắn cũng không muốn mình dùng cái thân phận “bạn trai” của mỹ nữ lão sư xuất hiện trước mặt Trứu đại tiểu thư, không chỉ sợ nàng nghĩ hắn cướp người yêu của anh họ mà càng là vì tâm lý áy náy. Tuy Trứu Văn Tĩnh không hiện giờ không biết mình là ai, nhưng Hướng Nhật cũng không thể trốn tránh được sự dằn vặt lương tâm của mình.
“Vậy chúng ta đi dạo xung quanh một chút nhé?” Hướng Nhất đưa ra đề nghị, chỉ cho mỹ nữ lão sư một phương án để lựa chọn.
Chẳng qua hắn không ngờ mấy lời này lại kích thích mỹ nữ lão sư, liếc xéo hắn, nàng nói:” Khó mà có dịp đến đây, dù sao đến cửa mà không vào cũng hơi kỳ phải không? Sớm hay muộn cũng phải gặp, không bằng gặp sớm một chút.”
Hướng Nhật hận không thể tát mình một cái, nếu mình im im không nói gì thì phỏng chừng mỹ nữ lão sư đã không dám tiến vào. Đáng tiếc là hắn quá nôn nóng, làm hư bột hư đường hết, cái mồm hại cái thân mà.
Mang theo mỹ nữ lão sư đi đến cửa phòng bệnh của Trứu Văn Tĩnh, Hướng Nhật vừa chuẩn bị gõ cửa thì bị mỹ nữ lão sư kéo lại
" Để em.”
Nói xong cũng không để cho Hướng Nhật kịp phản ứng, đi lên nhẹ nhàng gõ ba lần vào cửa.
” Cốc cốc cốc.”
Thanh âm có nhịp điệu, chứng minh tâm tình của nàng đang rất thoải mái.
“ Vào đi.” Từ bên trong vang lên thanh âm.
Tống Thu Hằng làm một tư thế “ mời”, Hướng Nhật cười khổ, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Trứu Văn Tĩnh, đang ngồi dựa lưng vào tường, tay đang cầm một quyển sách thật dày. Nhìn thấy Hướng nhật đến thì lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng ngay lập tức thu liễm, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày:” Anh không đi học?”
“ Không có……À…. Là như thế này, tôi có dẫn theo bạn của cô đến thăm.” Hướng Nhật ngập ngừng, hắn thật sự không biết mở miệng như thế nào. Cảm xúc hỗn loạn khiến hắn quên hỏi Trứu đại tiểu thư làm sao biết hắn vẫn còn đang “đi học”, dù hắn chưa hề nói nửa chữ với nàng về chuyện này.
“ Bạn? Là ai?” Trứu Văn Tĩnh tò mò hỏi, dù sao những người được gọi là bạn bè, gần mười năm qua nàng gặp rất ít, cơ hồ là không gặp, cho dù có may mắn gặp cũng không bằng hàng xóm cách vách.
“ Văn Tĩnh, đã lâu không gặp.” Hướng Nhật vốn đang định giới thiệu thì Tống Thu Hằng đột nhiên từ phía sau hắn đi lên, lên tiếng chào Trứu Văn Tĩnh, từ giọng nói rất khó nghe được cảm tình gì.
“Là cô?” Khi nhìn thấy mỹ nữ lão sư, trên mặt Trứu Văn Tĩnh hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng được, giống như thấy quỷ vậy, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, nữ nhân ngày trước này lại có lúc xuất hiện lần nữa ở trước mặt nàng, còn trong một tình cảnh xấu hổ như vậy.
“ Cô tới đây làm gì?”
Dù sao cũng là tình địch lúc trước của mình, Trứu Văn Tĩnh rất nhanh đem dấu đi sự kinh ngạc, hai mắt bình tĩnh nhìn mỹ nữ lão sư, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm tình gì, tựa hồ như đang cùng một người xa lạ nói chuyện vậy.
“ Nghe Tiểu Hướng nói ngươi bị bệnh, cho nên hôm nay ta đến thăm ngươi." Mỹ nữ lão sư trả lời mạch lạc, hơn nữa còn nhấn mạnh hai từ “ Tiểu Hướng”, tựa hồ là nể mặt “Tiểu Hướng” mới đến.
Nghe mỹ nữ lão sư nói vậy, Trứu Văn Tĩnh liếc nhìn Hướng Nhật đang đứng bên cạnh, ánh mắt mang một tia thâm ý:” Xem ra anh họ của anh nói cho anh biết không ít chuyện.”
Ngay cả chuyện của mình cùng Tống Thu Hằng hắn cũng đều nói ra, xem ra hắn rất yêu thương tên em họ này.
Hương Nhật không biết nói sao, chỉ có thể đứng ở một bên cười ngớ ngẩn, lúc này tuyệt đối không thể khiến cho Trứu Văn Tĩnh có ấn tượng xấu với mình.
“Đương nhiên, Tiểu Hướng bây giờ là bạn trai của tôi.” Mỹ nữ lão sư đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay của Hướng Nhật, hơn nữa còn tựa đầu vào vai hắn, trên mặt còn hiện lên vẻ ngượng ngùng tựa như một thiếu nữ đang chìm đắm trong bể tình.
Nhìn thấy một màn ấn tượng khó phai này, Trứu Văn Tĩnh bị hù cho sững người, so với lúc Tống Thu Hằng vừa xuất hiện thì màn này càng khiến người ta khiếp sợ hơn gấp chục lần.
Chương 704: Đối chọi gay gắt
Dịch: Mr.SuSu
Biên: Ẩn
Nguồn: hoanguyettaodan.net
“Hai người…” Trứu Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn người phụ nữ mà mình đã từng nhận thức này, một lớn một nhỏ, chênh nhau phải đến hơn mười tuổi, hơn nữa người phụ nữ này mười năm trước còn yêu say đắm một người, mà bây giờ lại ôm ấp Hướng Nhật là em họ của hắn. Mọi chuyện Hướng Nhật đều nói cho em họ biết, người này đáng ra phải biết tình cảm của anh họ với người nữ này. Vậy mà tên tiểu tử này thừa dịp anh họ không có mặt ở đây mà ăn vụng, bây giờ còn trắng trợn ăn vụng trước mặt của mình, quả thực là to gan lớn mật.
“Tiểu Hướng, anh nói câu gì đi.” Tống Thu Hằng thấy hắn chỉ biết đứng ngẩn ra đó, vội vàng véo vào eo hắn một cái, dĩ nhiên, động tác này rất kin đáo, không bị Trứu Văn Tĩnh chứng kiến.
“Đúng vậy, Thu Hằng là bạn gái của tôi.” Hướng Nhật đau khổ, chỉ còn cách cắn răng nuốt vào bụng, không phải do mỹ nữ lão sư véo làm hắn đau, mà là nếu hắn không lên tiếng…, nhất định sẽ khiến nàng tức giận.
“Hai người… Đến thăm tôi, chính là để nói những điều này?” Trứu Văn Tĩnh nhìn bọn họ, trong lòng cũng không có chút gì gọi là cao hứng, nguyên lai tưởng rằng, khi biết người phụ nữ mười năm trước cạnh tranh với mình, trong cuộc tình ba người đã thay đổi tình cảm thì sẽ thật cao hứng, nhưng tận mắt nhìn thấy nàng cùng người khác thân mật, lại hoàn toàn không có cảm giác như cô đã tưởng tượng.
Cũng không thể nói nàng không có thói quen tranh đoạt nam nhân với người phụ nữ khác, mà là nữ nhân bị đoạt càng ưu tú, chứng tỏ người nam nhân kia cũng rất ưu tú. Nhưng bây giờ nữ nhân trước kia lại đi yêu người khác. Vậy chẳng lẽ nói cái tên nam nhân kia không còn ưu tú nữa sao. Hoặc là người nam nhân này còn ưu tú hơn cả hắn. Không rõ rốt cuộc ai là người xứng đáng, bây giờ trong lòng Trứu Văn Tĩnh cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Đương nhiên không phải, Văn Tĩnh, tôi nghe tiểu Hướng nói thân thể cô không khoẻ, cho nên muốn qua đây xem tình hình cô thế nào.” Tống Thu Hằng dĩ nhiên sẽ không đem chuyện cũ nói ra, nàng không muốn cho Hướng Nhật cảm thấy mình là một người nhỏ mọn.
Trứu Văn Tĩnh nhẹ nhàng liếc nhìn Hướng Nhật, hờ hững nói: “Cảm ơn cô, thật ra thân thể của tôi đã gần khôi phục rồi, một thời gian ngắn nữa là có thể xuất viện.”
Đứng bên cạnh, Hướng Nhật nghe được mà sững sờ, cái gì mà nói là một thời gian ngắn có thể xuất viện? Rõ ràng bác sĩ nói ít nhất phải điều trị nửa năm thân thể mới có thể chuyển biến tốt đẹp, đang chuẩn bị nói tiếp, đã thấy Trứu Văn Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt có ý ngăn cản.
Hướng Nhật lập tức biết ý, câu này là cô ấy cố ý nói cho mỹ nữ lão sư, nguyên nhân là Trứu đại tiểu thư không muốn bị người khác coi thường, cho nên nói mấy lời khách sáo, nhưng là thần thái bây giờ lại bán đứng cô mất rồi.
“Vậy là tốt rồi, lúc nào xuất viện, nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến đón cô.” Tống Thu Hằng nhận ra ánh mắt của hai người, lườm Hướng Nhật một cái, mới quay sang nói với Trứu đại tiểu thư.
“Vậy tôi phải cám ơn cô rồi.” Miệng tui nói lời “cám ơn” nhưng giọng điệu lại không có một chút gì gọi là cảm kích, bỗng nhiên Trứu Văn Tĩnh chuyển đề tài nói lảng sang chuyện khác: “Nghe người ta nói cô bây giờ là giảng viên đại học?”
“ Đúng vậy , bây giờ đang phụ trách giảng dạy Anh văn.” Tống Thu Hằng chậm chạp trả lời một câu, với hiểu biết của cô về người phụ nữ này, đối phương chắc chắn sẽ không vô cớ mà đặt câu hỏi, chắc chắn đang có âm mưu gì với mình.
Không sai, Trứu đại tiểu thư thoáng cái đã bắt được nhược điểm của cô: “Như vậy tiểu Hướng chắc là học sinh của cô.”
Hô hấp của Tống Thu Hằng thoáng bị trì trệ, vấn đề thầy trò yêu nhau, cô đã hết sức nói tránh chuyện này đi, cô biết bên trong thân thể trẻ trung kia là một linh hồn thành thục, là người cô yêu, nhưng mà chuyện này người khác lại không biết, người ngoài chỉ biết xem bên ngoài, đây tuyệt đối là chuyện thật về tình yêu cấm kỵ, câu nói của Trứu đại tiểu thư, không nghi ngờ gì đã chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của nàng.
Mặc dù rất thông cảm cho Trứu đại tiểu thư, “người bạn” đã lâu không gặp này, nhưng Tống Thu Hằng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng có cung tình cảm hỉ nộ ái ố, bất quá nghĩ tới chuyện cô ta không biết “tiểu Hướng” thực sự là ai, tâm tình của cô bình tĩnh trở lại, không quá chú ý đến toan tính của Trứu đại tiểu thư nữa:
“Văn Tĩnh, ở trong trường tiểu Hướng đúng là học sinh của tôi, cô nói chúng tôi có phải hay không rất có duyên?” Nghĩ thông suốt thì thấy điều đó cũng không có gì là xấu hổ, ngược lại còn có chút cảm thấy hãnh diện trong lòng.
Hướng Nhật đứng một bên nhìn hai người phụ nữ biểu diễn, không có phát biểu một ý gì chen vào, đối với chuyện Trứu Văn Tĩnh biết mình còn là học sinh, Hướng Nhật đoán phỏng chừng cái này là công lao của con gái, buổi sáng hai mẹ con trò chuyện trong này lâu như vậy, đoán chừng là thông qua con gái, Trứu Văn Tĩnh đã nắm bắn đến bảy tám phần tin tức về mình, tuyệt đối không thể hỏi từ miệng mấy người bạn gái bát nháo kia của mình được.
Trứu Văn Tĩnh không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm mỹ nữ lão sư, đối với lời nói và thái độ “không biết xấu hổ” của đối phương để lại cho cô “xúc động” rất lớn, đoán chừng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một phụ nữ bề ngoài tao nhã lại có một mặt điên cuồng như vậy, điều này làm cho cô ngoài việc thấy tiếc nuối cho người kia, sự kiêng kỵ với Tống Thu Hằng cũng đã giảm đi rất nhiều:
“Hai người… hai người thật sự rất có duyên, nhưng mà tiểu Hướng là học sinh của cô, chắc hẳn hắn cũng đã nói cho cô rồi, anh họ của hắn sẽ quay về…”
Nếu như Tống Thu Hằng không biết thân phận thật sự của “tiểu Hướng”, nhất định sẽ bởi vì câu nói này mà cảm thấy khó xử, nhưng lúc này lòng cô chỉ cảm thấy sự ưu việt, bởi vì hắn đối xử thiên vị với với cô, bằng không thì vì cái gì mà hắn chỉ nói thân phận của mình cho cô mà không nói cho người phụ nữ họ Trứu này đây?
“Đúng là tiểu Hướng đã nói chuyện này cho tôi, bất quá hiện tại trong lòng tôi đã có tiểu Hướng rồi.” Lời nói không hề đề cập đến vị anh họ của tiểu Hướng nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, trong lòng cô chỉ có một mình tiểu Hướng, ai quay về hay không quay về cũng không sao.
Trứu Văn Tĩnh không biết phải nói gì cho phải, đến cả câu nói kia cũng không đả kích được đối phương, thậm chí sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào, chẳng lẽ mười năm lại dài đến thế, thật sự có thể làm một người có thay đổi lớn như vậy sao? Nhưng mình vì cái gì lại đối với người kia một lòng không đổi đây? Chẳng lẽ là bởi vì mình đã có đứa con gái? Sẽ không đâu, cho dù không có con gái, mình cũng sẽ như vậy, sẽ không bao giờ lại đi yêu người khác.
Đối với người này, Trứu Văn Tĩnh chỉ có thể kết luận là đồ “không biết xấu hổ”, người nào không tìm lại đi tìm đến em họ của hắn, hay là cô ta muốn trả thù Hướng Nhật vì việc hắn bỏ đi lúc trước?
Nghĩ qua nghĩ lại, Trứu Văn Tĩnh vẫn không có cách nào lí giải, đối với người phụ nữ có vẻ tao nhã trước mặt này, đột nhiên trong lòng cô sinh ra cảm giác giống như buồn nôn vậy: “Các ngươi có việc thì đi mau lên, tôi cảm thấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi, có dịp rảnh dỗi, chúng tôi lại đến thăm cô.” Hướng Nhật vừa muốn mở miệng, mỹ nữ lão sư đã đoạt lấy nói trước, lôi kéo cánh tay hắn, cùng nhau đi ra ngoài phòng bệnh.
Mà Hướng Nhật thì giống như cái xác không hồn, mặc kệ cho mỹ nữ lão sư làm gì thì làm, trong lòng cũng có chút bất mãn, đợi chút nữa mà mỹ nữ lão sư không giải thích để cho hắn thoả mãn thì chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng.