Chương 259 : Ai là người được lợi lớn nhất? (hạ)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: VVD
Cơ bản là đã rời xa phạm vi thế lực của các bộ tộcthảo nguyên, cho nên cũng không cần phải vội vã, chỉ cần tránh cho hành tung bị phát hiện, Ngả Cổ Lệ chuyên chọn đi đường nhỏ, người qua lại rất thưa thớt.
Kỳ thực, đại thảo nguyên là vùng đất bằng phẳng, gần như không có đường nhánh.
Con đường Ngả Cổ Lệ dẫn mọi người đi có chút khó đi, người bình thường sẽ không đi đường này, cho nên cơ bản là không có đụng phải ngườinào.
Khi tiến vào đại sa mạc mênh mông vô bờ, mới thỉnh thoảng thấy một vài thương đội qua lại.
Lúc này sắc trời đã dần tối, bọn họ đi nhanh về hướng Nam, cho đến khi tới một ốc đảo mới dừng lại.
Trên ốc đảo cũng có không ít bộ tộc. Bọn họ đại thể là vì trốn tránh chiến tranh mới chuyển đến sống ở đó.
Ở đây không có khách sạn bình dân, cũng may còn có vài trướng bồng, trả giá xong liền có thể ở lại.
Mọi người thay phiên nhau tắm rửa một chút, thống thống khoái khoái uống rượu, ăn thịt, thậtkhó có được một ngày đêm hoàn toàn thư giãn như vậy.
Bất quá, Đường Tiểu Đông vẫn đang vô cùng lo lắng. Người của đội Tần Thiên Bảo đến nay vẫn không có nửa điểm tin tức, giống như đột nhiên biến mất khỏi nhân gian vậy, bảo ai không lo lắng cho được?
- Đông ca, yên tâm đi! Có Thạch đại ca dẫn đường,bọn họ hẳn là không có việc gì đâu. Chu Bất Vi cùng Thiên Bảo là người cơ trí, sẽ không sao đâu.
Lôi Mị ngồi bên cạnh hắn an ủi.
- Ừ, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…
Đường Tiểu Đông vẫn không hết sầu lo. Người là do hắn dẫn đi, vạn nhất toàn bộ bị giết, làm sao không khiến thân nhân của bọn họ thất vọng đây?
Vốn tưởng rằng lần hành trình tái ngoại này rất dễ dàng, ai ngờ so với phỏng đoán của hắn còn khó khăn hơn gấp trăm nghìn lần.
- Cuồng phong mã tặc chết tiệt!
Hắn hung tợn chửi rủa một câu!
- Đông ca, huynh cho rằng, người hãm hại chúng ta khiến toàn bộ đại thảo nguyên trở nên hỗn loạn, đối với hắn có chỗ tốt gì?
Đôi mắt đẹp dịu dàng đáng yêu của Lôi Mị chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.
Vấn đề này hắn không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là cảm thấy rối loạn lung tung, khó có thể nói cho rõ ràng, cho nên vẫn luôn giấu kín tận sâu trong suy nghĩ mà thôi.
- Người kia…
Lôi Mị thản nhiên nói tiếp:
- Muội nghĩ không phải đơn giản chỉ là kẻ thù của Đồ Lỗ Tộc. Hắn làm như vậy, tựa hồ là muốn mượn tay chúng ta, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Đột Lợi Khả Hãn…
Đường Tiểu Đông gật đầu, có chút suy tư.
Đồ Lỗ Tộc, là bộ tộc lớn thứ hai trên đại thảo nguyên, trung thành với Đột Lợi Khả Hãn. Hắn cùng Vương Ngạo Phong đều bị tên thần bí kia bày kế hãm hãi, dẫn phát
nên xung đột với Đồ Lỗ Tộc.
Ngẫm lại những xung đột và tập kích mấy ngày qua, bao gồm cả Vương Ngạo Phong, cùng chiến đấu với Đồ Lỗ Tộc, đã tiêu hao rất nhiều sinh lực của bọn họ. Hơn nữa hai đại thống lĩnh được Đột Lợi Khả Hãn coi là hai cánh tay trái phải của mình, cũng đều chết oan chết uổng…
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động. Nếu như thế lực của Đột Lợi Khả Hãn đột nhiên mau chóng yếuđi hoặc chết hết, ai có khả năng nhất lên làm vuacủa thảo nguyên?
- Thiết Bố Đô!
Hắn cùng Lôi Mị tựa hồ cùng lúc thốt lên.
Hai người cùng đồng thanh, nhìn nhau mỉm cười.
Liên kết tất cả những chuyện đã phát sinh, sẽ không khó phát hiện âm mưu của Thiết Bố Đô. Nói không chừng, án của Cuồng Phong Mã Tặc cũng chính là cái bẫy do hắn cố ý thiết lập, dẫn dắt rất nhiều cao thủ giang hồ Trung Nguyên tiến vào đại thảo nguyên,
tiếp theo bày ra quỷ kế, dẫn phát cho đại thảo nguyên hỗn loạn.
Không thể không nói, Thiết Bố Đô đã thành công hơn phân nửa. Chí ít hiện tại, đại thảo nguyên đã trở thành một mảng hỗn loạn. Các bộ tộc nhỏ đềulo lắng mình có bị các bộ tộc thế lực lớn hơn chiếm đoạt hay không, đều đã tự động kết minh, tạo thành một lực lượng lớn mạnh trước nay chưa từng có.
Trong lúc này, nhất định sẽ có thuộc hạ thân tín của Thiết Bố Đô ở giữa chắp nối, cũng đưa ra các hứa hẹn cùng các loại dụ hoặc, khiến các bộ tộc nhỏ trong tình thế phức tạp và không ổn định này thần phục Thiết Bố Đô.
Cùng với sự tiêu hao lực lượng của Đồ Lỗ Tộc, Thiết Bố Đô cũng đã có đủ lực lượng tranh phongcùng ca ca của hắn, Đột Lợi Khả Hãn, chỉ là đang đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.
- Thiết Bố Đô chó chết!
Đường Tiểu Đông càng nghĩ càng tức, nhịn khôngđược lại chửi một câu, liền nhận lấy ánh mắt oán trách của Lôi Mị.
Đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cả người cũng đều trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Một đêm này hắn ngủ rất ngon giấc, thẳng cho đến khi cảm giác như mặt đất bị lay động kích liệt mới giật mình nhảy dựng lên.
- Động đất sao?
Lôi Mị chạy ào đến, khuôn mặt có chút tái nhợt:
- Mau dậy đi, quân Huyết Lang Đột Kỵ tới!
- Cái gì?
Đường Tiểu Đông nhảy bật dậy, hấp tấp mặc quần áo.
Lôi Mị ở một bên chăm sóc, chỉnh trang lại y phục,nón áo cho hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng gào, tiếng hí của ngựa, lạc đà cùng các loại động vật…
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đường Tiểu Đông lo lắng hỏi.
Hành động của bọn họ cực kỳ bí ẩn, hơn nữa dọc theo đường đi đều có các thiếu niên lãnh huyết phụ trách đoạn hậu để ngừa thám tử địch nhân theo dõi. Đột Lợi Khả Hãn không có khả năng đếnbắt bọn họ ở nơi nghỉ chân một cách chuẩn xác như vậy.
- Là bọn Vương Ngạo Phong bị quân Huyết Lang Đột Kỵ truy sát, chạy trốn tới đây…
Móa! Tên này quả thực là thành sự không đủ mà bại sự có thừa!
Trong lòng Đường Tiểu Đông tức giận bất bình, vừa chửi bới vừa chui ra khỏi trướng bồng.
Thủ hạ của hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, chỉ là không kịp thu hồi doanh trướng.
Mọi người trên ốc đảo hoảng loạn bỏ chạy. Bọn họ mang theo vợ con, lôi kéo ngựa, lạc đà chứa đầy dụng cụ, vội vội vàng vàng thoát đi.
Xa xa, khói bụi cuồn cuộn che lấp bầu trời, vô số tiếng gót sắt nện ầm ầm khiến mặt đất lay động,rung chuyển.
Vương Ngạo Phong chết tiệt, mang đại nạn đến với nơi thế ngoại đào nguyên không tranh không đấu này.
- Đường huynh vẫn còn tiêu dao khoái hoạt ở đâya?
Vương Ngạo Phong tóc tai bù xù, cả người bầm dập, hơi có chút chật vật giục ngựa chạy tới:
- Đi nhanh đi, Đột Lợi Khả Hãn đích thân dẫn Huyết Lang Đột Kỵ đánh tới.
Bà nội nó chứ! Coi như tên này còn có chút lương tâm, cũng không uổng mình đã cứu hắn hai lần.
Ánh mắt Đường Tiểu Đông nhìn về phương Bắc, trong sa mạc vô biên, sừng sững một tòa thành đất.
Đêm qua hắn đã hỏi thăm cư dân địa phương, đó là một tòa thành đất nhỏ hoang phế, cũng khôngbiết là do người thời đại nào kiến tạo
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: VVD
Cơ bản là đã rời xa phạm vi thế lực của các bộ tộcthảo nguyên, cho nên cũng không cần phải vội vã, chỉ cần tránh cho hành tung bị phát hiện, Ngả Cổ Lệ chuyên chọn đi đường nhỏ, người qua lại rất thưa thớt.
Kỳ thực, đại thảo nguyên là vùng đất bằng phẳng, gần như không có đường nhánh.
Con đường Ngả Cổ Lệ dẫn mọi người đi có chút khó đi, người bình thường sẽ không đi đường này, cho nên cơ bản là không có đụng phải ngườinào.
Khi tiến vào đại sa mạc mênh mông vô bờ, mới thỉnh thoảng thấy một vài thương đội qua lại.
Lúc này sắc trời đã dần tối, bọn họ đi nhanh về hướng Nam, cho đến khi tới một ốc đảo mới dừng lại.
Trên ốc đảo cũng có không ít bộ tộc. Bọn họ đại thể là vì trốn tránh chiến tranh mới chuyển đến sống ở đó.
Ở đây không có khách sạn bình dân, cũng may còn có vài trướng bồng, trả giá xong liền có thể ở lại.
Mọi người thay phiên nhau tắm rửa một chút, thống thống khoái khoái uống rượu, ăn thịt, thậtkhó có được một ngày đêm hoàn toàn thư giãn như vậy.
Bất quá, Đường Tiểu Đông vẫn đang vô cùng lo lắng. Người của đội Tần Thiên Bảo đến nay vẫn không có nửa điểm tin tức, giống như đột nhiên biến mất khỏi nhân gian vậy, bảo ai không lo lắng cho được?
- Đông ca, yên tâm đi! Có Thạch đại ca dẫn đường,bọn họ hẳn là không có việc gì đâu. Chu Bất Vi cùng Thiên Bảo là người cơ trí, sẽ không sao đâu.
Lôi Mị ngồi bên cạnh hắn an ủi.
- Ừ, chỉ mong bọn họ không có chuyện gì…
Đường Tiểu Đông vẫn không hết sầu lo. Người là do hắn dẫn đi, vạn nhất toàn bộ bị giết, làm sao không khiến thân nhân của bọn họ thất vọng đây?
Vốn tưởng rằng lần hành trình tái ngoại này rất dễ dàng, ai ngờ so với phỏng đoán của hắn còn khó khăn hơn gấp trăm nghìn lần.
- Cuồng phong mã tặc chết tiệt!
Hắn hung tợn chửi rủa một câu!
- Đông ca, huynh cho rằng, người hãm hại chúng ta khiến toàn bộ đại thảo nguyên trở nên hỗn loạn, đối với hắn có chỗ tốt gì?
Đôi mắt đẹp dịu dàng đáng yêu của Lôi Mị chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.
Vấn đề này hắn không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là cảm thấy rối loạn lung tung, khó có thể nói cho rõ ràng, cho nên vẫn luôn giấu kín tận sâu trong suy nghĩ mà thôi.
- Người kia…
Lôi Mị thản nhiên nói tiếp:
- Muội nghĩ không phải đơn giản chỉ là kẻ thù của Đồ Lỗ Tộc. Hắn làm như vậy, tựa hồ là muốn mượn tay chúng ta, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Đột Lợi Khả Hãn…
Đường Tiểu Đông gật đầu, có chút suy tư.
Đồ Lỗ Tộc, là bộ tộc lớn thứ hai trên đại thảo nguyên, trung thành với Đột Lợi Khả Hãn. Hắn cùng Vương Ngạo Phong đều bị tên thần bí kia bày kế hãm hãi, dẫn phát
nên xung đột với Đồ Lỗ Tộc.
Ngẫm lại những xung đột và tập kích mấy ngày qua, bao gồm cả Vương Ngạo Phong, cùng chiến đấu với Đồ Lỗ Tộc, đã tiêu hao rất nhiều sinh lực của bọn họ. Hơn nữa hai đại thống lĩnh được Đột Lợi Khả Hãn coi là hai cánh tay trái phải của mình, cũng đều chết oan chết uổng…
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động. Nếu như thế lực của Đột Lợi Khả Hãn đột nhiên mau chóng yếuđi hoặc chết hết, ai có khả năng nhất lên làm vuacủa thảo nguyên?
- Thiết Bố Đô!
Hắn cùng Lôi Mị tựa hồ cùng lúc thốt lên.
Hai người cùng đồng thanh, nhìn nhau mỉm cười.
Liên kết tất cả những chuyện đã phát sinh, sẽ không khó phát hiện âm mưu của Thiết Bố Đô. Nói không chừng, án của Cuồng Phong Mã Tặc cũng chính là cái bẫy do hắn cố ý thiết lập, dẫn dắt rất nhiều cao thủ giang hồ Trung Nguyên tiến vào đại thảo nguyên,
tiếp theo bày ra quỷ kế, dẫn phát cho đại thảo nguyên hỗn loạn.
Không thể không nói, Thiết Bố Đô đã thành công hơn phân nửa. Chí ít hiện tại, đại thảo nguyên đã trở thành một mảng hỗn loạn. Các bộ tộc nhỏ đềulo lắng mình có bị các bộ tộc thế lực lớn hơn chiếm đoạt hay không, đều đã tự động kết minh, tạo thành một lực lượng lớn mạnh trước nay chưa từng có.
Trong lúc này, nhất định sẽ có thuộc hạ thân tín của Thiết Bố Đô ở giữa chắp nối, cũng đưa ra các hứa hẹn cùng các loại dụ hoặc, khiến các bộ tộc nhỏ trong tình thế phức tạp và không ổn định này thần phục Thiết Bố Đô.
Cùng với sự tiêu hao lực lượng của Đồ Lỗ Tộc, Thiết Bố Đô cũng đã có đủ lực lượng tranh phongcùng ca ca của hắn, Đột Lợi Khả Hãn, chỉ là đang đợi một thời cơ thích hợp mà thôi.
- Thiết Bố Đô chó chết!
Đường Tiểu Đông càng nghĩ càng tức, nhịn khôngđược lại chửi một câu, liền nhận lấy ánh mắt oán trách của Lôi Mị.
Đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, cả người cũng đều trở nên nhẹ nhõm lạ thường.
Một đêm này hắn ngủ rất ngon giấc, thẳng cho đến khi cảm giác như mặt đất bị lay động kích liệt mới giật mình nhảy dựng lên.
- Động đất sao?
Lôi Mị chạy ào đến, khuôn mặt có chút tái nhợt:
- Mau dậy đi, quân Huyết Lang Đột Kỵ tới!
- Cái gì?
Đường Tiểu Đông nhảy bật dậy, hấp tấp mặc quần áo.
Lôi Mị ở một bên chăm sóc, chỉnh trang lại y phục,nón áo cho hắn.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng gào, tiếng hí của ngựa, lạc đà cùng các loại động vật…
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đường Tiểu Đông lo lắng hỏi.
Hành động của bọn họ cực kỳ bí ẩn, hơn nữa dọc theo đường đi đều có các thiếu niên lãnh huyết phụ trách đoạn hậu để ngừa thám tử địch nhân theo dõi. Đột Lợi Khả Hãn không có khả năng đếnbắt bọn họ ở nơi nghỉ chân một cách chuẩn xác như vậy.
- Là bọn Vương Ngạo Phong bị quân Huyết Lang Đột Kỵ truy sát, chạy trốn tới đây…
Móa! Tên này quả thực là thành sự không đủ mà bại sự có thừa!
Trong lòng Đường Tiểu Đông tức giận bất bình, vừa chửi bới vừa chui ra khỏi trướng bồng.
Thủ hạ của hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, chỉ là không kịp thu hồi doanh trướng.
Mọi người trên ốc đảo hoảng loạn bỏ chạy. Bọn họ mang theo vợ con, lôi kéo ngựa, lạc đà chứa đầy dụng cụ, vội vội vàng vàng thoát đi.
Xa xa, khói bụi cuồn cuộn che lấp bầu trời, vô số tiếng gót sắt nện ầm ầm khiến mặt đất lay động,rung chuyển.
Vương Ngạo Phong chết tiệt, mang đại nạn đến với nơi thế ngoại đào nguyên không tranh không đấu này.
- Đường huynh vẫn còn tiêu dao khoái hoạt ở đâya?
Vương Ngạo Phong tóc tai bù xù, cả người bầm dập, hơi có chút chật vật giục ngựa chạy tới:
- Đi nhanh đi, Đột Lợi Khả Hãn đích thân dẫn Huyết Lang Đột Kỵ đánh tới.
Bà nội nó chứ! Coi như tên này còn có chút lương tâm, cũng không uổng mình đã cứu hắn hai lần.
Ánh mắt Đường Tiểu Đông nhìn về phương Bắc, trong sa mạc vô biên, sừng sững một tòa thành đất.
Đêm qua hắn đã hỏi thăm cư dân địa phương, đó là một tòa thành đất nhỏ hoang phế, cũng khôngbiết là do người thời đại nào kiến tạo