Thần Giáo Trùng Phùng
Tổng Đàn cũa Lạc Đạo Thần Giáo nằm trong một hang đá rộng lớn, trên một ngọn núi cao nhất trong vùng núi đá vôi ở miền thượng lưu cũa sông Hồng. Phong cảnh bao la, nhửng ngọn núi đá vôi cao ngất, sừng sửng giữa nhửng cánh đồng xanh ngát, tạo thành một phong cảnh hùng vỉ, đẹp vô cùng. Khi cổ xe ngựa đi gần tới ngọn núi đá vôi cao nhất vùng, tiếng trống, tiếng kèn nổi lên vang dội. Từ trên núi cao, một nhóm thiếu nử trẻ trung khiêng một chiếc kiệu to lớn đi xuống núi. Trên chiếc kiệu là một hình tượng dương vật to lớn màu hồng, nằm chểm chệ trên cao. Tất cả các thiếu nử khiêng kiệu đều trần truồng. Trên người các cô chỉ có một chiếc khố nhỏ, là một miếng vải máng ngang mông, không che được gì cả khi gió mơn mang, phất phơ thổi ngang. Đám thiếu nử cười nói vui vẻ, ca hát vang to. Lời ca tỏ rộ niềm vui khi được chào đón Thánh Bảo. Ngồi trong cổ xe, Giáo Chủ mỉm cười nói với Hùng.
- Các Thiện Nử cũa Bản Giáo đang đón chào con đó. Chúng ta hảy ra ngoài đón tiếp bọn họ đi ...
Cười ý nhị, Hùng hỏi Giáo Chủ.
- Chào đón con, sao họ lại khiêng con cặc bự vậy mẹ ...
Cười cười, Giáo Chủ giải thích cho Hùng biết.
- Vì con là Thánh Bảo cũa bản giáo ... hihihi ... Biểu tượng cũa Thánh Bảo chính là tượng dương vật đó. Từ ngày con thất lạc, đả trải qua hai mươi năm rồi, Giáo Hội ta không còn có buổi lể rước dương vật như thế này. Hôm nay, chúng ta mới có cơ hội rước nó trở lại ...
Nói rồi, Giáo Chủ nắm tay Hùng, đở chàng xuống cổ xe ngựa rồi đi về hướng đám thiếu nử rước dương vật.
Mọi người hoan hỉ chào đón Giáo Chủ và Hùng. Hai người được đặt lên trên một chiếc kiệu được trang hoàng lộng lẩy. Khi hai người yên vị trên chiếc kiệu rồi, đám thiếu nử trần truồng khiêng thẳng hai người lên ngọn núi cao. Ngồi trên kiệu mà Hùng cảm thấy thích thú vô cùng. Chàng đam mê ngắm nhìn nhửng thân thể nuột nà ở phía dưới, nhửng mông đít ưởn ẹo khiêu gợi, nhửng bầu vú no tròn lúc lắc gợi cảm, nhửng đám lông đen ẩn hiện dưới mảnh vải phất phơ. Nhìn ánh mắt thích thú cũa Hùng, Giáo Chủ mỉm cười với tính tình ham vui, trẻ trung cũa chàng. Nắm bàn tay Hùng thật chặt trong lòng bàn tay, Giáo Chủ củng cảm thấy như mình đả trẻ lại, như thuở còn xuân thì. Chiếc kiệu được đi theo con đường ngoằn ngèo để leo lên trên núi cao. Khi tới chiếc kiệu tới lưng chừng, giữa ngọn núi, thì đến một ngôi đền nhỏ, dựa lưng vào sườn núi, đám thiếu nử khiêng thẳng chiếc kiệu và tượng dương vật vào bên trong đền. Mọi người đi xuyên qua một chiếc bình phong, ngăn tiền đường với hậu viện. Bên trong hậu viện là một hang động rộng lớn vô cùng. Hang động sáng trưng nhờ ánh sánh từ nhiều lổ hổng trên cao rọi xuống, cùng nhiều đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi. Trong hang động có nhiều kiến trúc to lớn, nữa giống đền thờ, nữa giống biệt điện. Các kiến trúc này được trang hoàng lộng lẩy, đẹp vô cùng nhưng đầy vẻ nghiêm trang, có không khí thiêng liêng. Kiệu khiêng Giáo Chủ và Hùng dừng lại trước một căn điện to lớn và đẹp nhất trong hang động. Hàng ngàn người đả đứng xếp hàng ngay ngắn đón chào. Người người đứng xếp hàng dọc theo căn chánh điện, từ cữa vào đến một chiếc bục có ghế lớn, nạm vàng trên cao. Nam nử đứng xen kẻ nhau. Hàng đầu mọi người đều mặc áo trắng, vải mỏng, bóng loáng, mịn màng như có thể nhìn thấy được da thịt bên trong. Hàng sau là đồng phục màu vàng, tiếp theo là đỏ rồi tới xanh dương. Nhìn độ tuổi cũa nhửng người đứng đầu, xem ra lớn hơn nhửng người đứng sau. Hùng đoán rằng, màu áo là cấp bậc cũa nhửng Giáo Đồ. Khi kiệu đi ngang đám người cung nghinh, mọi người đồng loạt hô to.
- Cung thỉnh Giáo Chủ vạn hạnh hồi cung ...
Khi kiệu đến dưới thềm cũa bục cao, Giáo Chủ âu yếm nắm tay Hùng ung dung bước xuống. Trong lúc Giáo Chủ dẩn Hùng đi lên bậc thang để lên trên bục cao, mọi người kính cẩn cúi chào. Lúc Giáo Chủ nghiểm nghiên đứng trên cao rồi, mọi người đồng loạt qùi lạy Giáo Chủ, tam cung tứ bái. Sau khi nhận lể rồi, Giáo Chủ hoan hỉ nói với mọi người.
- Hôm nay, ta hoan hỉ, chia sẻ niềm vui cũa Bản Giáo cùng với mọi người ... Thánh Bảo đương nhiệm, thất lạc hai mươi năm nay, đả trở về với chúng ta ...
Nghe đến đây, mọi người đùng đùng, đồng loạt vui mừng, tung hô lớn tiếng ...
- Thánh Bảo cực lạc vạn niên ... Lạc Đạo Thần Giáo vạn phúc ...
Sau khi tung hô, tiếng cười tiếng nói vở ra, ồn ào như một tổ ong bị quậy. Như không muốn đè nén niềm vui cũa mọi người, Giáo Chủ đứng mỉm cười, ngắm nhìn niềm hân hoan cũa Giáo Đồ ở bên dưới. Sau một thời gian dài cười nói, mọi người mới sực tỉnh đến giáo điều. Lúc ấy, mọi người liền kính cẩn cúi lạy Hùng tam bái. Đường hoàng ngồi trên ghế cao, Giáo Chủ mỉm cười bảo Hùng.
- Con đi xuống bên dưới đi. Chào từng người anh chị em cũa con đi nhé. Bản giáo ta, mọi giáo đồ đối xử với nhau như là anh chị em ruột thịt vậy.
Nghe lời cũa Giáo Chủ, Hùng đi xuống, ôm hôn từng người một. Khi gặp lại chị Hoa cùng hai người nử trưởng lảo quen thuộc, mọi người đều cảm động, rươm rướm nước mắt. Chị Hoa nheo mắt nhìn Hùng. Nàng đưa tay, nhéo vào mông đít chàng rồi trách yêu.
- Thằng qủi, dám sạo với chị à. Đả được Tây Cung Nương Nương nuôi nấng mà lại nói rằng, em chỉ là người tẩm quất dạo thôi ...
Nghiên người, cúi xuống hôn vào đôi môi mọng cũa chị Hoa, Hùng cười cười, chống chế.
- Thì lúc đó em đâu biết chị là bạn hay là kẻ thù đâu ... Chị còn dẩn Thánh Cô tới chùa đánh sư phụ em tơi bời nữa chứ ...
Chưa kịp ôn lại nhửng kỉ niệm nóng bỏng với chị Hoa, Cô Loan Trưởng Lảo đả xen vào giữa hai người. Cô cười khúc khích, thò tay vào trong quần Hùng, nắm con cặc chàng lắc nhè nhẹ, bởn cợt cô Loan nói.
- Hihihi ... còn thằng nhỏ này nữa, đả luyện Phát Dục Đại Pháp hơn mười năm rồi mà còn giả bộ ngây thơ không biết gì ... hihihi ... Giả làm nai mà làm bà già hồ ly tinh này chết lên chết xuống được ...
Đứng bên cạnh cô Loan bồng bột, cô Nguyệt Trưởng Lảo đằm thắm hơn. Rươm rướm nước mắt, cô ôm Hùng vào lòng thật là chặt. Giọng đầy cảm xúc, cô thì thầm.
- Thật không ngờ Thánh Bảo giả lại trở thành thật ... không ngờ ... không ngờ được ... Thiên Hậu thật là đả phò hộ cho chúng ta ...
Sau người quen, các Giáo Đồ chưa từng có cơ hội gặp Hùng củng nhao nhao, bu chung quanh chàng. Nhất là các thiếu nử mới nhập Giáo, các nàng bám sát lấy Hùng như một đàn ong tìm mật. Nhửng cánh tay trần được bung ra. Các làn môi mọng chu tới. Các nàng Giáo Đồ trẻ mong được tiếp giáp với thân thể cũa Thánh Bảo để được hưởng lộc thánh. Nhiều cô háo hức, tuột cả quần Thánh Bảo ra để mà hôn lên dương vật ngay trong căn Chánh Điện nghiêm trang. Phải mất một thời gian dài Hùng mới thoát được vòng tay cũa các thiếu nử mới nhập giáo.
Mọi người hoan hỉ chào đón Giáo Chủ và Hùng. Hai người được đặt lên trên một chiếc kiệu được trang hoàng lộng lẩy. Khi hai người yên vị trên chiếc kiệu rồi, đám thiếu nử trần truồng khiêng thẳng hai người lên ngọn núi cao. Ngồi trên kiệu mà Hùng cảm thấy thích thú vô cùng. Chàng đam mê ngắm nhìn nhửng thân thể nuột nà ở phía dưới, nhửng mông đít ưởn ẹo khiêu gợi, nhửng bầu vú no tròn lúc lắc gợi cảm, nhửng đám lông đen ẩn hiện dưới mảnh vải phất phơ. Nhìn ánh mắt thích thú cũa Hùng, Giáo Chủ mỉm cười với tính tình ham vui, trẻ trung cũa chàng. Nắm bàn tay Hùng thật chặt trong lòng bàn tay, Giáo Chủ củng cảm thấy như mình đả trẻ lại, như thuở còn xuân thì. Chiếc kiệu được đi theo con đường ngoằn ngèo để leo lên trên núi cao. Khi tới chiếc kiệu tới lưng chừng, giữa ngọn núi, thì đến một ngôi đền nhỏ, dựa lưng vào sườn núi, đám thiếu nử khiêng thẳng chiếc kiệu và tượng dương vật vào bên trong đền. Mọi người đi xuyên qua một chiếc bình phong, ngăn tiền đường với hậu viện. Bên trong hậu viện là một hang động rộng lớn vô cùng. Hang động sáng trưng nhờ ánh sánh từ nhiều lổ hổng trên cao rọi xuống, cùng nhiều đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi. Trong hang động có nhiều kiến trúc to lớn, nữa giống đền thờ, nữa giống biệt điện. Các kiến trúc này được trang hoàng lộng lẩy, đẹp vô cùng nhưng đầy vẻ nghiêm trang, có không khí thiêng liêng. Kiệu khiêng Giáo Chủ và Hùng dừng lại trước một căn điện to lớn và đẹp nhất trong hang động. Hàng ngàn người đả đứng xếp hàng ngay ngắn đón chào. Người người đứng xếp hàng dọc theo căn chánh điện, từ cữa vào đến một chiếc bục có ghế lớn, nạm vàng trên cao. Nam nử đứng xen kẻ nhau. Hàng đầu mọi người đều mặc áo trắng, vải mỏng, bóng loáng, mịn màng như có thể nhìn thấy được da thịt bên trong. Hàng sau là đồng phục màu vàng, tiếp theo là đỏ rồi tới xanh dương. Nhìn độ tuổi cũa nhửng người đứng đầu, xem ra lớn hơn nhửng người đứng sau. Hùng đoán rằng, màu áo là cấp bậc cũa nhửng Giáo Đồ. Khi kiệu đi ngang đám người cung nghinh, mọi người đồng loạt hô to.
- Cung thỉnh Giáo Chủ vạn hạnh hồi cung ...
Khi kiệu đến dưới thềm cũa bục cao, Giáo Chủ âu yếm nắm tay Hùng ung dung bước xuống. Trong lúc Giáo Chủ dẩn Hùng đi lên bậc thang để lên trên bục cao, mọi người kính cẩn cúi chào. Lúc Giáo Chủ nghiểm nghiên đứng trên cao rồi, mọi người đồng loạt qùi lạy Giáo Chủ, tam cung tứ bái. Sau khi nhận lể rồi, Giáo Chủ hoan hỉ nói với mọi người.
- Hôm nay, ta hoan hỉ, chia sẻ niềm vui cũa Bản Giáo cùng với mọi người ... Thánh Bảo đương nhiệm, thất lạc hai mươi năm nay, đả trở về với chúng ta ...
Nghe đến đây, mọi người đùng đùng, đồng loạt vui mừng, tung hô lớn tiếng ...
- Thánh Bảo cực lạc vạn niên ... Lạc Đạo Thần Giáo vạn phúc ...
Sau khi tung hô, tiếng cười tiếng nói vở ra, ồn ào như một tổ ong bị quậy. Như không muốn đè nén niềm vui cũa mọi người, Giáo Chủ đứng mỉm cười, ngắm nhìn niềm hân hoan cũa Giáo Đồ ở bên dưới. Sau một thời gian dài cười nói, mọi người mới sực tỉnh đến giáo điều. Lúc ấy, mọi người liền kính cẩn cúi lạy Hùng tam bái. Đường hoàng ngồi trên ghế cao, Giáo Chủ mỉm cười bảo Hùng.
- Con đi xuống bên dưới đi. Chào từng người anh chị em cũa con đi nhé. Bản giáo ta, mọi giáo đồ đối xử với nhau như là anh chị em ruột thịt vậy.
Nghe lời cũa Giáo Chủ, Hùng đi xuống, ôm hôn từng người một. Khi gặp lại chị Hoa cùng hai người nử trưởng lảo quen thuộc, mọi người đều cảm động, rươm rướm nước mắt. Chị Hoa nheo mắt nhìn Hùng. Nàng đưa tay, nhéo vào mông đít chàng rồi trách yêu.
- Thằng qủi, dám sạo với chị à. Đả được Tây Cung Nương Nương nuôi nấng mà lại nói rằng, em chỉ là người tẩm quất dạo thôi ...
Nghiên người, cúi xuống hôn vào đôi môi mọng cũa chị Hoa, Hùng cười cười, chống chế.
- Thì lúc đó em đâu biết chị là bạn hay là kẻ thù đâu ... Chị còn dẩn Thánh Cô tới chùa đánh sư phụ em tơi bời nữa chứ ...
Chưa kịp ôn lại nhửng kỉ niệm nóng bỏng với chị Hoa, Cô Loan Trưởng Lảo đả xen vào giữa hai người. Cô cười khúc khích, thò tay vào trong quần Hùng, nắm con cặc chàng lắc nhè nhẹ, bởn cợt cô Loan nói.
- Hihihi ... còn thằng nhỏ này nữa, đả luyện Phát Dục Đại Pháp hơn mười năm rồi mà còn giả bộ ngây thơ không biết gì ... hihihi ... Giả làm nai mà làm bà già hồ ly tinh này chết lên chết xuống được ...
Đứng bên cạnh cô Loan bồng bột, cô Nguyệt Trưởng Lảo đằm thắm hơn. Rươm rướm nước mắt, cô ôm Hùng vào lòng thật là chặt. Giọng đầy cảm xúc, cô thì thầm.
- Thật không ngờ Thánh Bảo giả lại trở thành thật ... không ngờ ... không ngờ được ... Thiên Hậu thật là đả phò hộ cho chúng ta ...
Sau người quen, các Giáo Đồ chưa từng có cơ hội gặp Hùng củng nhao nhao, bu chung quanh chàng. Nhất là các thiếu nử mới nhập Giáo, các nàng bám sát lấy Hùng như một đàn ong tìm mật. Nhửng cánh tay trần được bung ra. Các làn môi mọng chu tới. Các nàng Giáo Đồ trẻ mong được tiếp giáp với thân thể cũa Thánh Bảo để được hưởng lộc thánh. Nhiều cô háo hức, tuột cả quần Thánh Bảo ra để mà hôn lên dương vật ngay trong căn Chánh Điện nghiêm trang. Phải mất một thời gian dài Hùng mới thoát được vòng tay cũa các thiếu nử mới nhập giáo.
Sau khi Hùng chào hỏi từng người xong rồi, chàng được Giáo Chủ cho chàng ngồi trên bục cao, bên cạnh bà. Khi Hùng đả an vị, Giáo Chủ mới giới thiệu hai Giáo Đồ mới là Tuấn và Liểu cho mọi người biết. Vì là tân Giáo Đồ, hai người được khoát áo màu xanh dương, đứng ở hàng sau cùng. Sau khi giới thiệu người mới cho Giáo Đồ biết mặt, Giáo Chủ quay sang giải quyết nhửng việc nội bộ trong Giáo Hội. Hội họp đến tối mới xong. Sau đó, Giáo Chủ dẩn Hùng về căn biệt điện dành cho các chức sắc cao cấp cũa Giáo Hội.
Khi tới nơi, Giáo Chủ hỏi Hùng.
- Con có muốn ở chung phòng với mẹ không? Phòng cũa mẹ tuy không lớn lắm, nhưng đủ chổ cho hai mẹ con mình sống chung với nhau.
Nhìn Hùng âu yếm, Giáo Chủ nói tiếp.
- Hai mẹ con mình thất lạc đả gần hai mươi năm rồi. Giờ gặp lại con, ... mẹ không muốn xa con giây phút nào nữa cả ...
Cảm giác được ánh mắt ấm áp của Giáo Chủ, Hùng mỉm cười sung sướng gật đầu. Chàng theo bàn tay nắm cũa Giáo Chủ mà đi về phòng bà. Đúng như lời Giáo Chủ nói, phòng riêng cũa bà không lớn lắm. Tuy nhiên, phòng được trang hoàng rất là thanh nhả. So với phòng riêng diểm lệ cũa Vương Phi, phòng riêng cũa Giáo Chủ thật là cách xa một trời một vực. Vừa mới vào, Hùng cảm giác ngay được, đây là phòng cũa một người tu hành, sạch sẻ tao nhả thanh cao. Một mùi hương trầm phảng phất làm tâm hồn mọi người nhẹ nhỏm. Khắp cả căn phòng không có đồ đạc gì nhiều, chỉ một chiếc giường nho nhỏ, một kệ sách chứa đầy kinh điển và một bức tranh vẻ hình Thiên Hậu mặc áo trắng, cầm nhánh hoa sen, mỉm cười nhìn xuống như muốn độ dân gian. Tối hôm đó, Hùng ngủ chung với Giáo Chủ trên chiếc giường, tuy nhỏ nhưng củng đủ chứa hai người. Cả đêm, hai người nói chuyện, tâm sự thân mật với nhau cho đến gần sáng rồi mới đi ngủ. Nằm bên cạnh Giáo Chủ, không biết sao lòng dục cũa Hùng lại không trổi dậy mặc dù Giáo Chủ là một người đàn bà đẹp tuyệt vời. Thân hình cũa Giáo Chủ nảy nở bốc lữa, đôi chân dài thuôn đuột, vòng mông tròn căng cứng, chiếc eo thon thót lại như lưng ong, vòng ngực đầy đặn đung đưa. Từ trong người bà ta lúc nào củng toả ra một mùi hương say đắm. Nằm cạnh Giáo Chủ, Hùng có cảm giác dể chịu êm ái, nhưng tim chàng không có đòi hỏi, muốn ngấu nghiến, dày vò thân thể tràn trề nhựa sống đó. Có lẻ từ người Giáo Chủ toát ra một vẻ thánh thiện quá. Khi gần gủi bà, Hùng chỉ cảm giác được một niềm kính nể cùng yêu mến vì tình thân mẩu tử. Không phải vì e ngại vượt qua lể giáo mà hai người cố ý tránh đụng chạm da thịt với nhau. Trái lại, Hùng và Giáo Chủ kề cận nhau một cách thân mật, không e dè gì cả. Nằm bên cạnh Giáo Chủ, Hùng hạnh phúc rúc đầu vào ngực bà để cảm giác được hơi ấm từ hai bầu thịt no tròn. Sự êm ái từ đôi vú nảy nở cũa bà, không làm cặc chàng cương cứng lên, nhưng lại làm tim chàng tràn ngập một luồng hơi ấm áp cũa hạnh phúc. Giáo Chủ củng không e ngại gì khi đụng chạm da thịt cũa bà với Hùng. Đối với bà, Hùng là một phần thân thể cũa chính mình. Nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc thường ngày, Giáo Chủ cảm thấy hạnh phúc đả được đầy đủ khi từ hôm nay, nằm cạnh bà là thân thể ấm áp cũa đứa con trai ruột thịt cũa bà. Trên chiếc giường nhỏ, hai mẹ con thường nằm nghiên người, gác chân gác tay lên trên thân thể cũa nhau khi trò chuyện và tâm sự. Rồi khi hai mẹ con mệt lả vì nói chuyện, hai người ôm rịt lấy nhau mà ngủ đến sáng.
Từ hôm đó, hai mẹ con quấn quít lấy nhau không rời. Thân mật, hai người ngủ chung giường, ăn chung chén cơm. Nhưng giửa hai thân thể tràn đầy sức sống, hai người lại không có một sức hút tình dục đối với nhau. Hai người không hoàn toàn chay tịnh chuyện ái ân. Trái lại, sinh hoạt tình dục cũa hai mẹ con rất là phong phú. Là Thánh Bảo thất lạc bao lâu, rất nhiều Giáo Đồ từ già đến trẻ đả tìm đến chàng để bày cuộc truy hoan. Nhửng Giáo Đồ này tìm đến chàng vì tò mò, ai ai củng đả từng nghe đến nhửng truyền thuyết về nghệ thuật ân ái cực cao cũa chàng. Và họ tìm chàng vì đó củng là một ân điển, chàng mang giòng máu thiêng liêng cũa Thiên Hậu trong người. Tìm lại được người con thất lạc bấy lâu nên tâm hồn cũa Giáo Chủ thật là phấn khởi. Sự luyện công cũa bà nhờ thế mà tiến triển vượt bực. Vì vậy, Giáo Chủ củng đả ân ái với các nam trưởng lảo thường xuyên, đam mê và ham hố hơn trước rất là nhiều.
Mối quan hệ thuần khiết giữa Hùng và Giáo Chủ có lẻ sẻ tiếp tục mải nếu không có sự can thiệp từ nhửng người bên ngoài. Một hôm, sau khi Giáo Chủ cho các chức sắc cao cấp trong Giáo Hội biết được câu chuyện Vương Phi. Bà ta chính là Đông Cung Nương Nương khi xưa, người đả giả chết để hại Tiền Nhiệm Truyền Nhân, mưu tính bắt cóc Thánh Bảo, và kéo người về tàn phá Tổng Đàn Thần Giáo hai mươi năm về trước. Nay bà ta đả trở thành Vương Phi cũa triều đình, nhửng âm mưu thôn tính Thần Giáo cũa bà ta chưa hề thay đổi. Toàn thể giáo chức đều bị chấn động kinh hoàng khi biết được tin tức này. Mọi người càng lo sợ hơn nữa khi biết được rằng, Vương Phi đả giao hẹn với Giáo Chủ, bà ta sẻ trở về tổng đàn cũa Thần Giáo vào tuần lể Hùng được hai mươi tuổi. Bà ta muốn cùng với Thánh Bảo cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông. Mặc dù Giáo Chủ biết rằng, đây chỉ là một trong nhửng mưu tính cũa Vương Phi để thâu tóm Thần Giáo vào sự điều khiển cũa bà ta, Giáo Chủ củng không biết làm sao hơn được. Nổi khó khăn cũa Giáo Chủ là, hiện nay chỉ còn có Vương Phi mới có đầy đủ tư cách để cùng Thánh Bảo cử hành Thánh Lể quan trọng này. Trước mặt Giáo Chủ, mọi người không dám nói gì cả. Nhưng các Trưởng Lảo trong Giáo đả tổ chức một buổi họp bí mật, chỉ có Trưởng Lảo và Hộ Pháp cũa Giáo Hội có mặt mà thôi. Bắt đầu buổi họp, chức sắc cao cấp nhất trong Giáo Hội, dưới Giáo Chủ, là vị nam Hộ Pháp, Hửu Thừa Hộ Pháp lên tiếng. Giọng ông ta tràn đầy chán nản.
- Nếu Đông Cung Nương Nương trở thành Giáo Chủ thì Bản Giáo ta sẻ bị tiêu hủy trong tay bà ta ngay. Nếu vậy, không làm Thánh Lể Thiên Nhiệm truyền tông còn tốt hơn. Thà là chúng ta để Thần Giáo bị diệt ngay, còn hơn là tồn tại thêm một thời gian, sống trong nhục nhả rồi củng bị diệt ...
Cười cười, nử Hộ Pháp Tả Thừa góp ý.
- Em có biện pháp này, không biết mọi người có đồng ý không ...
Nghe Tả Thừa Hộ Pháp nói có phương pháp cứu Giáo Hội, mọi người nhao nhao hỏi.
- Biện pháp gì thế?
Cười cười, bà ta không nói gì hết mà chỉ nhìn mọi người một lúc để dò xét tâm ý. Để mọi người nôn nóng thêm một hồi, Tả Thừa Hộp Pháp mới chậm rải mở miệng.
- Ngoài Đông Cung Nương Nương ra, ... người còn có khả năng cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông chính là Giáo Chủ cũa chúng ta ...
Mọi người như bị bất ngờ, ai nấy đều trợn mắt lên mà không biết nói gì cả. Im lặng một hồi lâu, nam Trưởng Lảo Kinh Bắc mới mở miệng, giọng chần chừ bất đoán.
- Nhưng ... nhưng hai người họ là mẹ con ruột mà ... Làm sao mà cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền tông được ...
Ra sức thuyết phục, Tả Thừa Hộ Pháp nói.
- Đúng vậy ... nhưng Giáo Chủ và Thánh Bảo đâu phải là người thường ... Thánh Bảo là người mang giòng máu cũa Thiên Hậu chúng ta đâu có thể đem quan niệm cũa người thường mà gán lên hai mẹ con cũa giáo chủ được ...
Để chứng minh chuyện loạn luân không phải là việc chưa bao giờ xảy ra, Tả Thừa Hộ Pháp đem lịch sử ra để làm mạnh thêm lý luận cũa mình.
- Ngày xưa, nhà Trần vì để bảo vệ ngôi báu mà còn có tục lệ anh em trong nhà cưới nhau. Nay, chúng ta vì phải bảo vệ Thần Giáo, chuyện loạn luân giửa hai mẹ con đâu có gì mà không được chứ ...
Trưởng Lảo Kinh Nam là Cô Loan. Vì không thông hiểu lịch sử cho lắm, cô Loan tỏ giọng nghi ngờ, thắc mắc hỏi.
- Chuyện loạn luân nhà Trần là sao vậy? Chuyện đó có thật không?
Gật gù, Hửu Thừa Hộ Pháp giải thích chuyện lịch sử.
- Vào thời gian trước, Trần Thủ Độ đả gả cháu cũa mình là Trần Cảnh cho Lý Chiêu Hoàng, vị vua thứ chín cũa triều Lý. Khi Trần Cảnh lớn lên, ông ta đả ép Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho chồng mình là Trần Cảnh. Từ đó, ngai vàng đả đổi chủ, từ nhà Lý sang nhà Trần. Trần Thủ Độ sợ rằng, sau này sẻ có người bắt chước ông ta, dùng hôn nhân để cướp ngai vàng. Vì vậy, ông ta đả đặt ra điều luật cho hoàng tộc nhà Trần rằng, chỉ có anh em họ hàng trong hoàng tộc mới được cưới nhau thôi, tránh việc giòng tộc bên ngoài tiếm quyền ...
Nghe chuyện lịch sử, mọi người cảm thấy an tâm vì chuyện loạn luân đả từng xảy ra. Vì thế, mọi người như đồng ý với giải pháp cũa Tả Thừa Hộ Pháp. Ai nấy đều gật gù, như tán thành. Tuy nhiên, khi nghỉ đến chi tiếc, nử Trưởng Lảo Kinh Nam thắc mắc thêm.
- Thì chúng ta ai củng muốn vậy rồi. Nhưng chúng ta làm sao mà cưởng bách Giáo Chủ cùng Thánh Bảo ân ái với nhau được ... Em đả thấy sinh hoạt giữa Giáo Chủ và Thánh Bảo rồi. Hàng ngày họ ngủ chung giường với nhau, da thịt cạ sát mổi đêm mà có bao giờ lòng dục cũa họ nổi lên đâu ...
Nghe tới đây, Hửu Thừa Hộ Pháp gục gặt đầu.
- Ừa ... ta có thể hiểu được. Từ người cũa Giáo Chủ toát ra một vẻ thánh thiện lắm. Ai gần bà ta đều khó nổi dục vọng lên được ...
Mặt đỏ lên hổ thẹn, Hửu Thừa Hộ Pháp thố lộ.
- Ngay cả ta, ... lần đầu tiên được diểm phúc ân ái với bà ta, ... ta chỉ biết say mê ngắm nhìn bà ta mà cặc lại không cương lên được ...
Cười khúc khích chọc ghẹo, Tả Thừa Hộ Pháp hỏi.
- Vậy làm sao mà thằng bé cũa anh lọt vào động Đào Nguyên cũa Giáo Chủ được ...
Gật gù, Hửu Thừa Hộ Pháp thích thú nói.
- Phải mất một thời gian dài gần gủi ... khi nhìn được cái dâm trong thánh thiện. Cả tháng sau đó, cặc ta lúc nào củng cứng lên, đỏ hỏn, không lúc nào yểu xuống được ...
Thế là mọi người xúm đầu vào nhau, bàn kế hoạch để đưa quan hệ mẹ con cũa Hùng và Giáo Chủ gần gủi hơn nữa, thay đổi quan hệ mẹ con thành quan hệ luyến ái tình nhân.
Ngày hôm sau, trong buổi chầu Thánh Tụ, Hửa Thừa Hộ Pháp thưa với Giáo Chủ rằng.
- Kính thưa Giáo Chủ, ngày sinh nhật thứ hai mươi cũa Thánh Bảo gần sắp đến rồi. Để chàng ta có thể hoàn mản cuộc Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, Thánh Bảo cần phải đạt được Thiên Nhiệm mới có thể có khả năng làm Thánh Lể được. Mà Thiên Nhiệm không phải tự nhiên mà có, cần phải tu luyện mới có thể đạt được, mong Giáo Chủ chọn ngày tốt để chàng ta có thể lên đỉnh Cao Sơn tu luyện.
Nghe Hửu Thừa Hộ Pháp nói, Giáo Chủ im lặng. Bà trầm ngâm suy nghỉ, không nói gì cả. Không phải bà ta đả quên Hùng cần phải tu luyện mới có thể đạt được Thiên Nhiệm. Nhưng đây là vấn đề đả làm bà phân vân mải, từ lúc trở về Tổng Đàn. Vì thế, Giáo Chủ cứ chần chờ, không đốc thúc Hùng tu luyện để đạt Thiên Nhiệm. Bà thật không muốn Hùng cùng Vương Phi làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông chút nào. Khi Vương Phi sanh Thánh Bảo đời mới, Thần Giáo sẻ do Vương Phi chưởng quản. Lúc đó Thần Giáo sẻ bị lôi cuốn vào vòng chính trị tranh chấp quyền lực, hậu quả sẻ có xấu nhiều mà lành thì ít. Nhưng nếu không cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, Thần Giáo sẻ bị tuyệt hậu. Giòng máu truyền đời từ Thiên Hậu đến đây sẻ bị cắt ngang. Như thế, tội cũa bà đối với Thần Giáo sẻ không biết sao mà kể hết được. Vì vậy mà bấy lâu nay, Giáo Chủ cứ chần chờ, không quyết đoán. Hôm nay, Hửu Thừa Hộ Pháp đả nhắc bà chuyện này. Bà đả không thể nào trốn tránh được nửa. Trầm ngâm hồi lâu, Giáo Chủ gật đầu. Bà nói chậm rải.
- Hộ Pháp nói đúng lắm. Thời gian thật không còn nhiều nữa ... Để có đủ thời gian cho Thánh Bảo tu luyện, con ta cần phải lên đỉnh Cao Sơn ngay. Chậm nhất là củng là phải vào ngày rằm cũa tháng này ...
Ngẩm nghỉ một hồi, Giáo Chủ nói tiếp.
- Nhưng ai trong Giáo Hội có thể giúp con ta tu luyện được ...
Nghe Giáo Chủ hỏi, Tả Thừa Hộ Pháp mau mắn trả lời.
- Dạ thưa Giáo Chủ, Thánh Bảo từ lúc ra đời, mới có sáu tháng đả xa rời Thần Giáo. Tuy chàng ta đả được Tây Cung Nương Nương luyện tập Phát Dục Đại Pháp, nhưng chỉ một mình Nương Nương luyện tập thì căn bản cũa chàng ta khó mà vửng được. Vả lại, nội công cũa chàng ta tu luyện đả hoàn toàn mất hết khi chàng ta cùng Tây Cung Nương Nương làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông bất thành. Bây giờ, tuy chàng ta đả có được nội công từ Thánh Cô, nhưng đây không phải là nội công do chàng ta luyện thành. Vì thế, căn bản củng không vửng được ... Trong Giáo Hội ta, người duy nhất có thể giúp đở Thánh Bảo đạt được Thiên Nhiệm giờ chỉ còn có Giáo Chủ mà thôi ...
Nghe Tả Thừa Hộ Pháp tâu như thế, Giáo Chủ suy nghỉ một hồi lâu. Biết rằng lý lẻ bà ta rất đúng, Giáo Chủ gật đầu nói.
- Tả Thừa Hộ Pháp nói đúng lắm. Vậy trong tháng tới, Hửu Thừa Hộ Pháp hảy thay ta đảm nhiệm công việc cũa Giáo Hội. Ta sẻ cùng Thánh Bảo lên đỉnh Cao Sơn tu luyện. Mong các người, hảy vì Giáo Hội, mà hết lòng giúp đở Hửu Thừa Hộ Pháp ...
Mọi người nghe Giáo Chủ căn dặn, đồng loạt hô lớn vâng lời. Thấy mọi chuyện theo tính toán được trôi chảy thuận lợi, nhân dịp đó, Kinh Nam Trưởng Lảo thưa thêm với Giáo Chủ.
- Dạ thưa Giáo Chủ, theo truyền thống cũa Giáo Hội ta, khi Thánh Bảo lên đỉnh Cao Sơn tu luyện thì Giáo Hội tổ chức một buổi lể Long Hoa Hoan Lạc Lể Hội. Buổi lể này là cơ hội Giáo Chủ có thể ban phát ân điển cho các Giáo Đồ cùng Giáo Chúng khắp mọi nơi. Đây củng là dịp tụ họp cuối cùng giửa Giáo Chủ đương nhiệm với toàn thể môn đồ cũa Giáo Hội ...
Gật đầu, Giáo Chủ nói.
- Ừa, ta biết ... Mọi người hảy bàn bạc với nhau để tiến cử một vị Hầu Lể Chính Tôn cho ta nhé ...
Nghe Giáo Chủ nói, Hửu Thừa Hộ Pháp liền tâu lên.
- Dạ thưa Giáo Chủ, mọi người đả bàn bạc trước rồi. Chúng đệ tử đều đồng ý tiến cử Thánh Bảo làm vị Hầu Lể Chính Tôn ...
Tiếp theo lời cũa Hửu Thừa Hộ Pháp, mọi người đồng loạt hô lớn.
- Thánh Bảo ... Thánh Bảo làm Hầu Lể là đúng nhất ...
Nghe mọi người đồng loạt tiến cử Hùng, Giáo Chủ giật mình. Bà nhìn đăm đăm mọi người một cách dò xét rồi nhìn qua Hùng với một nét mặt bâng khuâng. Bà hỏi Hửu Thừa Hộ Pháp.
- Vì sao mọi người lại tiến cử Thánh Bảo như thế ...
Kính cẩn, Hửu Thừa Hộ Pháp huyên thuyên tâu.
- Dạ thưa Giáo Chủ, được làm Hầu Lể Chính Tôn là một ân điển vô cùng to lớn cho môn đồ cũa Thần Giáo ta. Thường thì môn đồ nào có công lao lớn nhất với Giáo Hội thì được tiến cử vào vị trí này trong buổi lể Long Hoa Hoan Lạc. Thánh Bảo đả bị thất lạc bao lâu nay, mà khi Thánh Bảo về với Giáo Hội, Thánh Bảo đả lập được công lao lớn nhất cho Giáo Hội là đả tìm được hung thủ thực sự, người đả gia hại Truyền Nhân Tiền Nhiệm. Cho dù có thể nói rằng, Thánh Bảo vì cha mà làm thì đó chỉ là chuyện riêng. Nhưng có một công lao khác, không thể nói là chuyện riêng được là chuyện, Thánh Bảo đả lật được bộ mặt thực sự cũa Đông Cung Nương Nương. Nếu không có chuyện đó thì cho đến bây giờ, chúng ta củng không biết được rằng, có một thế lực chính trị to lớn đang dòm ngó Giáo Hội chúng ta. Vả lại, Thánh Bảo đả thất lạc bấy lâu, chàng ta là người mang giòng máu Thánh mà phải lưu lạc khắp nơi, chưa bao giờ hưởng được bổng lộc hay ơn phước gì từ Giáo Hội chúng ta. Vì thế môn đồ suy nghỉ, cuộc lể hội Long Hoa Hoan Lạc này thật là một dịp tốt để cho chúng ta đền bù cho Thánh Bảo ...
Nghe Hửu Thừa Hộ Pháp huyên thuyên như thế, Giáo Chủ biết rằng không có thể thay đổi được sự đồng tâm cũa mọi người. Bà ta giơ tay lên, ra hiệu cho Hửu Thừa Hộ Pháp ngưng, và nói.
- Được rồi, Hửu Thừa Hộ Pháp nói đúng lắm ... Ta chấp nhận cho Thánh Bảo làm vị Hầu Lể Chính Tôn trong lể hội Long Hoa Hoan Lạc ...
Nghe Giáo Chủ chấp nhận sự tiến cử cũa mình, mọi người liếc mắt nhìn nhau ý nhị, rồi ồ lên, cất tiếng hoan hô như sấm, vang động cả căn Chánh Điện to lớn. Sau buổi chầu lể, mọi người nghiêm trang ra về. Củng từ hôm đó, như có một âm mưu to lớn đang phát sinh trong Tổng Đàn. Cả Giáo Chủ và Hùng, cả hai người không có ai kiếm được người cùng ân ái để tu luyện Phát Dục Đại Pháp được nửa cả. Mọi người đều có sẳn cớ để từ chối. Người thì mang lý do bận rộn vì phải chuẩn bị cho lể hội Long Hoa Hoan Lạc. Người thì mang bịnh, hoặc đả hẹn trước với người khác rồi. Ngay cả với nhửng người quen thân với Hùng như chị Hoa, cô Loan, cô Nguyệt củng trốn đi đâu mất biệt. Chị Hoa thì nhắn tin với Hùng, nói rằng nàng phải đi chu du khắp nơi, mời người về dự Long Hoa Hoan Lạc Lể Hội. Cô Loan thì cả ngày bận rộn với các nử đồ đệ mới nhập môn, luyện tập ráo riết cho các nàng Phát Dục Đại Pháp để tranh tài với các Phân Đà khác. Cô Nguyệt thì suốt ngày trốn trong phòng thuốc. Bà bảo với Hùng rằng bà ta đang dược chế một loại rượu thật là đặc biệt để dùng trong ngày Lể Hội.
Không bạn đồng tu, Giáo Chủ và Hùng về phòng ngủ sớm hơn mọi ngày. Nằm trên giường nói chuyện với nhau mà tâm hồn cũa hai người đều không tập trung được. Cả hai nhiều khi củng không biết mình nói gì. Thân thể hai người cứ râm rang như có kiến bò khắp châu thân, người nóng bỏng khao khát. Hùng bắt đầu nhìn mẹ mình với một ánh mắt khác trước. Thân thể nong nóng cũa bà, ngoài ấm áp cũa tình mẩu tử ra còn là thân thể nóng bỏng cũa một người đàn bà tràn đầy nhựa sống. Nhìn sâu vào ánh mắt cũa mẹ mình, Hùng củng cảm giác được một niềm khao khát đang âm ỉ trong ánh mắt đó. Chàng bắt đầu để ý đến nhửng đường lông khẻ tóc cũa mẹ chàng kỉ hơn. Càng để ý, lòng Hùng càng khao khát hơn thêm. Mùi hương từ người bà toát ra sao thơm thế, đậm đà, quyến rủ quá. Mùi thơm lảng đảng, phất phơ làm từng tế bào trong da thịt chàng tỉnh giấc, bừng bừng khao khát thèm muốn. Nằm trên chiếc giường nhỏ, hai thân thể song song với nhau, Hùng bữa nay mới để ý đến toàn bộ thân thể cũa mẹ mình. Mái tóc đen và dài cũa bà sao mượt mà óng ả quá. Làn da cũa mẹ chàng sao trắng tinh, gợi cảm, mền mại, êm ái đến thế. Nhìn xa rồi đến nhìn gần. Hùng đam mê nhìn ngắm kỉ hơn thân thể tràn đầy nhựa sống cũa người đàn bà đang nằm song song trên giường, củng là mẹ mình. Thân thể nở nang ở nhửng chổ đáng nở, tóp lại ở nhửng nơi nên tóp. Đôi chân cũa bà thật là dài, quyến rủ vô cùng. Vòng mông bà nở to, vòng eo thon gọn, rồi đến bộ ngực nở nang. Trước mặt mẹ mình, Hùng lại trở nên bối rối ngại ngùng. Hùng không dám ôm mẹ mình thân mật như trước nữa. Bữa nay, nhửng lần đụng chạm da thịt với mẹ mình làm cỏi lòng Hùng xao xuyến, nôn nao. Cả người chàng như giật nẩy ra, không còn tự nhiên như trước.
Nằm trên chiếc giường nhỏ với Hùng, Giáo Chủ củng cảm giác khác lạ so với nhửng ngày trước. Giờ đây, bà mới cảm giác rằng, sao giường bà bây giờ lại nhỏ quá như thế. Nhửng lần quay người cũa Hùng như làm thân thể bà lay động. Thân thể cũa Giáo Chủ giờ đây củng cảm giác nôn nao, khao khát đòi hỏi, căng mọng lên. Bà không dám gác chân mình lên thân thể con bà như trước nữa. Bà sợ rằng, chiếc chân thon cũa bà khi nhấc lên, nó sẻ tham lam kẹp chặc lấy thân thể cường tráng kia cũa Hùng mà ngấu nghiến. Hơi thở nóng hổi cũa Hùng phà vào người bà. Bà cảm thấy nó nóng bỏng như hoả diệm sơn, muốn đốt cháy thân thể cũa mình. Tâm hồn Giáo Chủ hoang man. Giờ đây, bà như không còn có sự bình tỉnh thường ngày cũa một vị Giáo Chủ tôn kính được nửa. Giáo Chủ giờ đây chỉ biết rằng, bà là một người đàn bà có nhiều đòi hỏi, tràn đầy khát khao. Nằm cạnh Hùng, mùi hương đàn ông từ con bà quyện lấy thân thể bà. Bà như muốn hít hết vào, nhưng lại không dám, chỉ dám thở nhẹ làm bà ngộp thở. Liếc nhìn nhửng bắp thịt rắn chắc trên vai, nơi cánh tay, và bắp đùi cũa Hùng, Giáo chủ rộn rạo ruột gan. Bà muốn dụi thân thể mình vào thân thể Hùng để cảm giác nhửng bắp thịt rắn chắc đó, đè nặng, kẹp chặt, nghiến nát thân thể mình. Giáo Chủ không còn biết mình là ai được nữa. Là Giáo Chủ cũa Lạc Đạo Thần Giáo, bà chưa bao giờ phải đè nén dục vọng cũa mình như thế này cả. Trái lại, căn bản cũa Phát Dục Đại Pháp là bộc phá đòi hỏi, cho nổ tung nhửng đam mê dục vọng cũa mình, ngày ngày đắm chìm trong hoan lạc, có bao giờ phải đè nén như thế này đâu. Bà bắt đầu nghi ngờ đến căn bản cũa lý luận chống loạn luân. Trong thâm tâm, bà tự hỏi, loạn luân là gì, tại sao lại không được, là mẹ củng là bà nội thì có gì không được đâu.
Cứ thế, hai mẹ con nằm trên chiếc giường nhỏ mà tranh đấu với thân thể cùng trí tuệ để cưởng lại bản năng tự nhiên cũa con người. Đến ngày cuối cùng, trước lể hội Long Hoa Hoan Lạc, cả hai mẹ con tuy sinh hoạt cùng nhau trong căn phòng nhỏ nhưng không ai dám nhìn, hoặc đụng chạm thân thể cũa nhau. Hùng không dám nhìn mẹ mình vì chàng sợ rằng, môi lưởi tay chân cũa chàng sẻ không còn do chàng điều khiển nữa khi ánh mắt chàng nhìn thấy da thịt trắng trẻo, ngồn ngộn khiêu dâm cũa mẹ mình. Giáo Chủ củng không dám nhìn Hùng vì thân thể cũa người đàn ông trong phòng bà cương mảnh, lẩm liệt quá. Thân thể đó làm bà khao khát, muốn dụi mình vào để tìm nguồn hoan ái. Trên chiếc giường nhỏ, Hùng và Giáo Chủ củng không còn tự nhiên mà trò chuyện, tâm sự với nhau được nữa. Hùng sợ nghe giọng nói nhỏ nhẹ, âu yếm, thánh thót cũa mẹ mình lắm. Vì khi nghe được giọng nói êm đềm đó, trái tim cũa chàng sẻ nổi loạn. Đam mê cũa chàng sẻ bùng nổ. Chàng không biết được tình cảm cũa hai mẹ con sẻ ra sao khi chàng để trái tim mình tự do nhảy múa. Giáo Chủ củng sợ nghe được tiếng nói trầm ấm cũa Hùng lắm. Khi nghe được giọng nói trầm hùng đó, trái tim Giáo Chủ mềm nhủn, yếu lòng. Bà không còn cảm giác Hùng là một đứa bé nhỏ nhoi, một phần thân thể cũa bà nữa. Hùng bây giờ đả là một người đàn ông, đang sẳn sàng giang rộng cánh tay, xiết chặc thân thể bà vào trong lòng. Bà khao khát cảm giác đó lắm. Nhưng bà sợ rằng, tình mẹ con thân thiết giữa hai người từ nay sẻ không còn nữa. Bà không muốn mất cảm giác mẹ con ruột thịt giữa hai người. Cứ thế, hai mẹ con rón rén leo lên giường, chẳng nói chẳng rằng, nằm thẳng tay thẳng chân, người úp xuống, không dám cử động nguyên đêm. Cả hai như đang cố gắng, đè nén một hoả diệm sơn cũa đòi hỏi nhục dục. Cả hai như sợ rằng, chỉ một cử động nhỏ thôi là ngọn núi lữa sẻ nổ tung. Lúc đó, như đê đả vở không còn có gì mà có thể ngăn lại được nữa, luồng nước cuốn cũa dục vọng sẻ cuốn trôi tất cả.
Sáng hôm sau, khi tiếng trống báo hiệu, ngày cũa lể hội Long Hoa Hoan Lạc, trổi lên, hai mẹ con bật dậy ngay như cả đêm không ngủ. Bên ngoài, người người đả đứng chờ để giúp đở hai người chuẩn bị cho lể hội. Hai mẹ con không dám nhìn nhau, mổi người một nẻo, đi theo nhửng người hầu cũa mình để chuẩn bị cho lể hội. Hùng được hai người nử Giáo Đồ áo xanh dương giúp chàng mặc lể phục. Lể phục bao gồm bên ngoài là một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng màu đen, thêu chỉ vàng, hình cọp vờn chim phượng. Đầu chàng đội mủ cao, được cắm lông chim công, trông rất là oai phong lẩm liệt. Bên trong, chàng chỉ có một chiếc khố nhỏ bằng vải trắng, quấn ngang hông, với một mảng vải nhỏ thòng xuống, che cặc. Hai tuần nay, vì không được hưởng hơi hám cũa nử nhân làm người chàng rạo rực khốn cùng. Nhất là mổi đêm, nằm sát thân mình lồ lộ rực lửa cũa mẹ mình mà lại phải đè nén nhục dục, Hùng khao khát như điên loạn. Hôm nay, Hùng được hai người nử Giáo Đồ trẻ tuổi kề cận, giúp chàng mặc lể phục làm Hùng sung sướng vô cùng. Cặc chàng cứ ngồng ngổng chỉa cao, độn miếng vải cũa chiếc khố lên. Trong khi hai cô gái giúp chàng mặc lể phục, bàn tay Hùng sung sướng mò mẩm thân thể mơn mởn cũa hai người con gái. Hai cô gái cười cứ cười khúc khích, không ngăn bàn tay chàng lại nhưng củng không ngừng công việc cũa mình. Hai nàng cứ trách yêu, hối thúc chàng, bảo chàng đừng làm trể nải giờ giấc.
Tổng Đàn cũa Lạc Đạo Thần Giáo nằm trong một hang đá rộng lớn, trên một ngọn núi cao nhất trong vùng núi đá vôi ở miền thượng lưu cũa sông Hồng. Phong cảnh bao la, nhửng ngọn núi đá vôi cao ngất, sừng sửng giữa nhửng cánh đồng xanh ngát, tạo thành một phong cảnh hùng vỉ, đẹp vô cùng. Khi cổ xe ngựa đi gần tới ngọn núi đá vôi cao nhất vùng, tiếng trống, tiếng kèn nổi lên vang dội. Từ trên núi cao, một nhóm thiếu nử trẻ trung khiêng một chiếc kiệu to lớn đi xuống núi. Trên chiếc kiệu là một hình tượng dương vật to lớn màu hồng, nằm chểm chệ trên cao. Tất cả các thiếu nử khiêng kiệu đều trần truồng. Trên người các cô chỉ có một chiếc khố nhỏ, là một miếng vải máng ngang mông, không che được gì cả khi gió mơn mang, phất phơ thổi ngang. Đám thiếu nử cười nói vui vẻ, ca hát vang to. Lời ca tỏ rộ niềm vui khi được chào đón Thánh Bảo. Ngồi trong cổ xe, Giáo Chủ mỉm cười nói với Hùng.
- Các Thiện Nử cũa Bản Giáo đang đón chào con đó. Chúng ta hảy ra ngoài đón tiếp bọn họ đi ...
Cười ý nhị, Hùng hỏi Giáo Chủ.
- Chào đón con, sao họ lại khiêng con cặc bự vậy mẹ ...
Cười cười, Giáo Chủ giải thích cho Hùng biết.
- Vì con là Thánh Bảo cũa bản giáo ... hihihi ... Biểu tượng cũa Thánh Bảo chính là tượng dương vật đó. Từ ngày con thất lạc, đả trải qua hai mươi năm rồi, Giáo Hội ta không còn có buổi lể rước dương vật như thế này. Hôm nay, chúng ta mới có cơ hội rước nó trở lại ...
Nói rồi, Giáo Chủ nắm tay Hùng, đở chàng xuống cổ xe ngựa rồi đi về hướng đám thiếu nử rước dương vật.
Mọi người hoan hỉ chào đón Giáo Chủ và Hùng. Hai người được đặt lên trên một chiếc kiệu được trang hoàng lộng lẩy. Khi hai người yên vị trên chiếc kiệu rồi, đám thiếu nử trần truồng khiêng thẳng hai người lên ngọn núi cao. Ngồi trên kiệu mà Hùng cảm thấy thích thú vô cùng. Chàng đam mê ngắm nhìn nhửng thân thể nuột nà ở phía dưới, nhửng mông đít ưởn ẹo khiêu gợi, nhửng bầu vú no tròn lúc lắc gợi cảm, nhửng đám lông đen ẩn hiện dưới mảnh vải phất phơ. Nhìn ánh mắt thích thú cũa Hùng, Giáo Chủ mỉm cười với tính tình ham vui, trẻ trung cũa chàng. Nắm bàn tay Hùng thật chặt trong lòng bàn tay, Giáo Chủ củng cảm thấy như mình đả trẻ lại, như thuở còn xuân thì. Chiếc kiệu được đi theo con đường ngoằn ngèo để leo lên trên núi cao. Khi tới chiếc kiệu tới lưng chừng, giữa ngọn núi, thì đến một ngôi đền nhỏ, dựa lưng vào sườn núi, đám thiếu nử khiêng thẳng chiếc kiệu và tượng dương vật vào bên trong đền. Mọi người đi xuyên qua một chiếc bình phong, ngăn tiền đường với hậu viện. Bên trong hậu viện là một hang động rộng lớn vô cùng. Hang động sáng trưng nhờ ánh sánh từ nhiều lổ hổng trên cao rọi xuống, cùng nhiều đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi. Trong hang động có nhiều kiến trúc to lớn, nữa giống đền thờ, nữa giống biệt điện. Các kiến trúc này được trang hoàng lộng lẩy, đẹp vô cùng nhưng đầy vẻ nghiêm trang, có không khí thiêng liêng. Kiệu khiêng Giáo Chủ và Hùng dừng lại trước một căn điện to lớn và đẹp nhất trong hang động. Hàng ngàn người đả đứng xếp hàng ngay ngắn đón chào. Người người đứng xếp hàng dọc theo căn chánh điện, từ cữa vào đến một chiếc bục có ghế lớn, nạm vàng trên cao. Nam nử đứng xen kẻ nhau. Hàng đầu mọi người đều mặc áo trắng, vải mỏng, bóng loáng, mịn màng như có thể nhìn thấy được da thịt bên trong. Hàng sau là đồng phục màu vàng, tiếp theo là đỏ rồi tới xanh dương. Nhìn độ tuổi cũa nhửng người đứng đầu, xem ra lớn hơn nhửng người đứng sau. Hùng đoán rằng, màu áo là cấp bậc cũa nhửng Giáo Đồ. Khi kiệu đi ngang đám người cung nghinh, mọi người đồng loạt hô to.
- Cung thỉnh Giáo Chủ vạn hạnh hồi cung ...
Khi kiệu đến dưới thềm cũa bục cao, Giáo Chủ âu yếm nắm tay Hùng ung dung bước xuống. Trong lúc Giáo Chủ dẩn Hùng đi lên bậc thang để lên trên bục cao, mọi người kính cẩn cúi chào. Lúc Giáo Chủ nghiểm nghiên đứng trên cao rồi, mọi người đồng loạt qùi lạy Giáo Chủ, tam cung tứ bái. Sau khi nhận lể rồi, Giáo Chủ hoan hỉ nói với mọi người.
- Hôm nay, ta hoan hỉ, chia sẻ niềm vui cũa Bản Giáo cùng với mọi người ... Thánh Bảo đương nhiệm, thất lạc hai mươi năm nay, đả trở về với chúng ta ...
Nghe đến đây, mọi người đùng đùng, đồng loạt vui mừng, tung hô lớn tiếng ...
- Thánh Bảo cực lạc vạn niên ... Lạc Đạo Thần Giáo vạn phúc ...
Sau khi tung hô, tiếng cười tiếng nói vở ra, ồn ào như một tổ ong bị quậy. Như không muốn đè nén niềm vui cũa mọi người, Giáo Chủ đứng mỉm cười, ngắm nhìn niềm hân hoan cũa Giáo Đồ ở bên dưới. Sau một thời gian dài cười nói, mọi người mới sực tỉnh đến giáo điều. Lúc ấy, mọi người liền kính cẩn cúi lạy Hùng tam bái. Đường hoàng ngồi trên ghế cao, Giáo Chủ mỉm cười bảo Hùng.
- Con đi xuống bên dưới đi. Chào từng người anh chị em cũa con đi nhé. Bản giáo ta, mọi giáo đồ đối xử với nhau như là anh chị em ruột thịt vậy.
Nghe lời cũa Giáo Chủ, Hùng đi xuống, ôm hôn từng người một. Khi gặp lại chị Hoa cùng hai người nử trưởng lảo quen thuộc, mọi người đều cảm động, rươm rướm nước mắt. Chị Hoa nheo mắt nhìn Hùng. Nàng đưa tay, nhéo vào mông đít chàng rồi trách yêu.
- Thằng qủi, dám sạo với chị à. Đả được Tây Cung Nương Nương nuôi nấng mà lại nói rằng, em chỉ là người tẩm quất dạo thôi ...
Nghiên người, cúi xuống hôn vào đôi môi mọng cũa chị Hoa, Hùng cười cười, chống chế.
- Thì lúc đó em đâu biết chị là bạn hay là kẻ thù đâu ... Chị còn dẩn Thánh Cô tới chùa đánh sư phụ em tơi bời nữa chứ ...
Chưa kịp ôn lại nhửng kỉ niệm nóng bỏng với chị Hoa, Cô Loan Trưởng Lảo đả xen vào giữa hai người. Cô cười khúc khích, thò tay vào trong quần Hùng, nắm con cặc chàng lắc nhè nhẹ, bởn cợt cô Loan nói.
- Hihihi ... còn thằng nhỏ này nữa, đả luyện Phát Dục Đại Pháp hơn mười năm rồi mà còn giả bộ ngây thơ không biết gì ... hihihi ... Giả làm nai mà làm bà già hồ ly tinh này chết lên chết xuống được ...
Đứng bên cạnh cô Loan bồng bột, cô Nguyệt Trưởng Lảo đằm thắm hơn. Rươm rướm nước mắt, cô ôm Hùng vào lòng thật là chặt. Giọng đầy cảm xúc, cô thì thầm.
- Thật không ngờ Thánh Bảo giả lại trở thành thật ... không ngờ ... không ngờ được ... Thiên Hậu thật là đả phò hộ cho chúng ta ...
Sau người quen, các Giáo Đồ chưa từng có cơ hội gặp Hùng củng nhao nhao, bu chung quanh chàng. Nhất là các thiếu nử mới nhập Giáo, các nàng bám sát lấy Hùng như một đàn ong tìm mật. Nhửng cánh tay trần được bung ra. Các làn môi mọng chu tới. Các nàng Giáo Đồ trẻ mong được tiếp giáp với thân thể cũa Thánh Bảo để được hưởng lộc thánh. Nhiều cô háo hức, tuột cả quần Thánh Bảo ra để mà hôn lên dương vật ngay trong căn Chánh Điện nghiêm trang. Phải mất một thời gian dài Hùng mới thoát được vòng tay cũa các thiếu nử mới nhập giáo.
Mọi người hoan hỉ chào đón Giáo Chủ và Hùng. Hai người được đặt lên trên một chiếc kiệu được trang hoàng lộng lẩy. Khi hai người yên vị trên chiếc kiệu rồi, đám thiếu nử trần truồng khiêng thẳng hai người lên ngọn núi cao. Ngồi trên kiệu mà Hùng cảm thấy thích thú vô cùng. Chàng đam mê ngắm nhìn nhửng thân thể nuột nà ở phía dưới, nhửng mông đít ưởn ẹo khiêu gợi, nhửng bầu vú no tròn lúc lắc gợi cảm, nhửng đám lông đen ẩn hiện dưới mảnh vải phất phơ. Nhìn ánh mắt thích thú cũa Hùng, Giáo Chủ mỉm cười với tính tình ham vui, trẻ trung cũa chàng. Nắm bàn tay Hùng thật chặt trong lòng bàn tay, Giáo Chủ củng cảm thấy như mình đả trẻ lại, như thuở còn xuân thì. Chiếc kiệu được đi theo con đường ngoằn ngèo để leo lên trên núi cao. Khi tới chiếc kiệu tới lưng chừng, giữa ngọn núi, thì đến một ngôi đền nhỏ, dựa lưng vào sườn núi, đám thiếu nử khiêng thẳng chiếc kiệu và tượng dương vật vào bên trong đền. Mọi người đi xuyên qua một chiếc bình phong, ngăn tiền đường với hậu viện. Bên trong hậu viện là một hang động rộng lớn vô cùng. Hang động sáng trưng nhờ ánh sánh từ nhiều lổ hổng trên cao rọi xuống, cùng nhiều đèn đuốc được thắp sáng khắp nơi. Trong hang động có nhiều kiến trúc to lớn, nữa giống đền thờ, nữa giống biệt điện. Các kiến trúc này được trang hoàng lộng lẩy, đẹp vô cùng nhưng đầy vẻ nghiêm trang, có không khí thiêng liêng. Kiệu khiêng Giáo Chủ và Hùng dừng lại trước một căn điện to lớn và đẹp nhất trong hang động. Hàng ngàn người đả đứng xếp hàng ngay ngắn đón chào. Người người đứng xếp hàng dọc theo căn chánh điện, từ cữa vào đến một chiếc bục có ghế lớn, nạm vàng trên cao. Nam nử đứng xen kẻ nhau. Hàng đầu mọi người đều mặc áo trắng, vải mỏng, bóng loáng, mịn màng như có thể nhìn thấy được da thịt bên trong. Hàng sau là đồng phục màu vàng, tiếp theo là đỏ rồi tới xanh dương. Nhìn độ tuổi cũa nhửng người đứng đầu, xem ra lớn hơn nhửng người đứng sau. Hùng đoán rằng, màu áo là cấp bậc cũa nhửng Giáo Đồ. Khi kiệu đi ngang đám người cung nghinh, mọi người đồng loạt hô to.
- Cung thỉnh Giáo Chủ vạn hạnh hồi cung ...
Khi kiệu đến dưới thềm cũa bục cao, Giáo Chủ âu yếm nắm tay Hùng ung dung bước xuống. Trong lúc Giáo Chủ dẩn Hùng đi lên bậc thang để lên trên bục cao, mọi người kính cẩn cúi chào. Lúc Giáo Chủ nghiểm nghiên đứng trên cao rồi, mọi người đồng loạt qùi lạy Giáo Chủ, tam cung tứ bái. Sau khi nhận lể rồi, Giáo Chủ hoan hỉ nói với mọi người.
- Hôm nay, ta hoan hỉ, chia sẻ niềm vui cũa Bản Giáo cùng với mọi người ... Thánh Bảo đương nhiệm, thất lạc hai mươi năm nay, đả trở về với chúng ta ...
Nghe đến đây, mọi người đùng đùng, đồng loạt vui mừng, tung hô lớn tiếng ...
- Thánh Bảo cực lạc vạn niên ... Lạc Đạo Thần Giáo vạn phúc ...
Sau khi tung hô, tiếng cười tiếng nói vở ra, ồn ào như một tổ ong bị quậy. Như không muốn đè nén niềm vui cũa mọi người, Giáo Chủ đứng mỉm cười, ngắm nhìn niềm hân hoan cũa Giáo Đồ ở bên dưới. Sau một thời gian dài cười nói, mọi người mới sực tỉnh đến giáo điều. Lúc ấy, mọi người liền kính cẩn cúi lạy Hùng tam bái. Đường hoàng ngồi trên ghế cao, Giáo Chủ mỉm cười bảo Hùng.
- Con đi xuống bên dưới đi. Chào từng người anh chị em cũa con đi nhé. Bản giáo ta, mọi giáo đồ đối xử với nhau như là anh chị em ruột thịt vậy.
Nghe lời cũa Giáo Chủ, Hùng đi xuống, ôm hôn từng người một. Khi gặp lại chị Hoa cùng hai người nử trưởng lảo quen thuộc, mọi người đều cảm động, rươm rướm nước mắt. Chị Hoa nheo mắt nhìn Hùng. Nàng đưa tay, nhéo vào mông đít chàng rồi trách yêu.
- Thằng qủi, dám sạo với chị à. Đả được Tây Cung Nương Nương nuôi nấng mà lại nói rằng, em chỉ là người tẩm quất dạo thôi ...
Nghiên người, cúi xuống hôn vào đôi môi mọng cũa chị Hoa, Hùng cười cười, chống chế.
- Thì lúc đó em đâu biết chị là bạn hay là kẻ thù đâu ... Chị còn dẩn Thánh Cô tới chùa đánh sư phụ em tơi bời nữa chứ ...
Chưa kịp ôn lại nhửng kỉ niệm nóng bỏng với chị Hoa, Cô Loan Trưởng Lảo đả xen vào giữa hai người. Cô cười khúc khích, thò tay vào trong quần Hùng, nắm con cặc chàng lắc nhè nhẹ, bởn cợt cô Loan nói.
- Hihihi ... còn thằng nhỏ này nữa, đả luyện Phát Dục Đại Pháp hơn mười năm rồi mà còn giả bộ ngây thơ không biết gì ... hihihi ... Giả làm nai mà làm bà già hồ ly tinh này chết lên chết xuống được ...
Đứng bên cạnh cô Loan bồng bột, cô Nguyệt Trưởng Lảo đằm thắm hơn. Rươm rướm nước mắt, cô ôm Hùng vào lòng thật là chặt. Giọng đầy cảm xúc, cô thì thầm.
- Thật không ngờ Thánh Bảo giả lại trở thành thật ... không ngờ ... không ngờ được ... Thiên Hậu thật là đả phò hộ cho chúng ta ...
Sau người quen, các Giáo Đồ chưa từng có cơ hội gặp Hùng củng nhao nhao, bu chung quanh chàng. Nhất là các thiếu nử mới nhập Giáo, các nàng bám sát lấy Hùng như một đàn ong tìm mật. Nhửng cánh tay trần được bung ra. Các làn môi mọng chu tới. Các nàng Giáo Đồ trẻ mong được tiếp giáp với thân thể cũa Thánh Bảo để được hưởng lộc thánh. Nhiều cô háo hức, tuột cả quần Thánh Bảo ra để mà hôn lên dương vật ngay trong căn Chánh Điện nghiêm trang. Phải mất một thời gian dài Hùng mới thoát được vòng tay cũa các thiếu nử mới nhập giáo.
Sau khi Hùng chào hỏi từng người xong rồi, chàng được Giáo Chủ cho chàng ngồi trên bục cao, bên cạnh bà. Khi Hùng đả an vị, Giáo Chủ mới giới thiệu hai Giáo Đồ mới là Tuấn và Liểu cho mọi người biết. Vì là tân Giáo Đồ, hai người được khoát áo màu xanh dương, đứng ở hàng sau cùng. Sau khi giới thiệu người mới cho Giáo Đồ biết mặt, Giáo Chủ quay sang giải quyết nhửng việc nội bộ trong Giáo Hội. Hội họp đến tối mới xong. Sau đó, Giáo Chủ dẩn Hùng về căn biệt điện dành cho các chức sắc cao cấp cũa Giáo Hội.
Khi tới nơi, Giáo Chủ hỏi Hùng.
- Con có muốn ở chung phòng với mẹ không? Phòng cũa mẹ tuy không lớn lắm, nhưng đủ chổ cho hai mẹ con mình sống chung với nhau.
Nhìn Hùng âu yếm, Giáo Chủ nói tiếp.
- Hai mẹ con mình thất lạc đả gần hai mươi năm rồi. Giờ gặp lại con, ... mẹ không muốn xa con giây phút nào nữa cả ...
Cảm giác được ánh mắt ấm áp của Giáo Chủ, Hùng mỉm cười sung sướng gật đầu. Chàng theo bàn tay nắm cũa Giáo Chủ mà đi về phòng bà. Đúng như lời Giáo Chủ nói, phòng riêng cũa bà không lớn lắm. Tuy nhiên, phòng được trang hoàng rất là thanh nhả. So với phòng riêng diểm lệ cũa Vương Phi, phòng riêng cũa Giáo Chủ thật là cách xa một trời một vực. Vừa mới vào, Hùng cảm giác ngay được, đây là phòng cũa một người tu hành, sạch sẻ tao nhả thanh cao. Một mùi hương trầm phảng phất làm tâm hồn mọi người nhẹ nhỏm. Khắp cả căn phòng không có đồ đạc gì nhiều, chỉ một chiếc giường nho nhỏ, một kệ sách chứa đầy kinh điển và một bức tranh vẻ hình Thiên Hậu mặc áo trắng, cầm nhánh hoa sen, mỉm cười nhìn xuống như muốn độ dân gian. Tối hôm đó, Hùng ngủ chung với Giáo Chủ trên chiếc giường, tuy nhỏ nhưng củng đủ chứa hai người. Cả đêm, hai người nói chuyện, tâm sự thân mật với nhau cho đến gần sáng rồi mới đi ngủ. Nằm bên cạnh Giáo Chủ, không biết sao lòng dục cũa Hùng lại không trổi dậy mặc dù Giáo Chủ là một người đàn bà đẹp tuyệt vời. Thân hình cũa Giáo Chủ nảy nở bốc lữa, đôi chân dài thuôn đuột, vòng mông tròn căng cứng, chiếc eo thon thót lại như lưng ong, vòng ngực đầy đặn đung đưa. Từ trong người bà ta lúc nào củng toả ra một mùi hương say đắm. Nằm cạnh Giáo Chủ, Hùng có cảm giác dể chịu êm ái, nhưng tim chàng không có đòi hỏi, muốn ngấu nghiến, dày vò thân thể tràn trề nhựa sống đó. Có lẻ từ người Giáo Chủ toát ra một vẻ thánh thiện quá. Khi gần gủi bà, Hùng chỉ cảm giác được một niềm kính nể cùng yêu mến vì tình thân mẩu tử. Không phải vì e ngại vượt qua lể giáo mà hai người cố ý tránh đụng chạm da thịt với nhau. Trái lại, Hùng và Giáo Chủ kề cận nhau một cách thân mật, không e dè gì cả. Nằm bên cạnh Giáo Chủ, Hùng hạnh phúc rúc đầu vào ngực bà để cảm giác được hơi ấm từ hai bầu thịt no tròn. Sự êm ái từ đôi vú nảy nở cũa bà, không làm cặc chàng cương cứng lên, nhưng lại làm tim chàng tràn ngập một luồng hơi ấm áp cũa hạnh phúc. Giáo Chủ củng không e ngại gì khi đụng chạm da thịt cũa bà với Hùng. Đối với bà, Hùng là một phần thân thể cũa chính mình. Nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc thường ngày, Giáo Chủ cảm thấy hạnh phúc đả được đầy đủ khi từ hôm nay, nằm cạnh bà là thân thể ấm áp cũa đứa con trai ruột thịt cũa bà. Trên chiếc giường nhỏ, hai mẹ con thường nằm nghiên người, gác chân gác tay lên trên thân thể cũa nhau khi trò chuyện và tâm sự. Rồi khi hai mẹ con mệt lả vì nói chuyện, hai người ôm rịt lấy nhau mà ngủ đến sáng.
Từ hôm đó, hai mẹ con quấn quít lấy nhau không rời. Thân mật, hai người ngủ chung giường, ăn chung chén cơm. Nhưng giửa hai thân thể tràn đầy sức sống, hai người lại không có một sức hút tình dục đối với nhau. Hai người không hoàn toàn chay tịnh chuyện ái ân. Trái lại, sinh hoạt tình dục cũa hai mẹ con rất là phong phú. Là Thánh Bảo thất lạc bao lâu, rất nhiều Giáo Đồ từ già đến trẻ đả tìm đến chàng để bày cuộc truy hoan. Nhửng Giáo Đồ này tìm đến chàng vì tò mò, ai ai củng đả từng nghe đến nhửng truyền thuyết về nghệ thuật ân ái cực cao cũa chàng. Và họ tìm chàng vì đó củng là một ân điển, chàng mang giòng máu thiêng liêng cũa Thiên Hậu trong người. Tìm lại được người con thất lạc bấy lâu nên tâm hồn cũa Giáo Chủ thật là phấn khởi. Sự luyện công cũa bà nhờ thế mà tiến triển vượt bực. Vì vậy, Giáo Chủ củng đả ân ái với các nam trưởng lảo thường xuyên, đam mê và ham hố hơn trước rất là nhiều.
Mối quan hệ thuần khiết giữa Hùng và Giáo Chủ có lẻ sẻ tiếp tục mải nếu không có sự can thiệp từ nhửng người bên ngoài. Một hôm, sau khi Giáo Chủ cho các chức sắc cao cấp trong Giáo Hội biết được câu chuyện Vương Phi. Bà ta chính là Đông Cung Nương Nương khi xưa, người đả giả chết để hại Tiền Nhiệm Truyền Nhân, mưu tính bắt cóc Thánh Bảo, và kéo người về tàn phá Tổng Đàn Thần Giáo hai mươi năm về trước. Nay bà ta đả trở thành Vương Phi cũa triều đình, nhửng âm mưu thôn tính Thần Giáo cũa bà ta chưa hề thay đổi. Toàn thể giáo chức đều bị chấn động kinh hoàng khi biết được tin tức này. Mọi người càng lo sợ hơn nữa khi biết được rằng, Vương Phi đả giao hẹn với Giáo Chủ, bà ta sẻ trở về tổng đàn cũa Thần Giáo vào tuần lể Hùng được hai mươi tuổi. Bà ta muốn cùng với Thánh Bảo cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông. Mặc dù Giáo Chủ biết rằng, đây chỉ là một trong nhửng mưu tính cũa Vương Phi để thâu tóm Thần Giáo vào sự điều khiển cũa bà ta, Giáo Chủ củng không biết làm sao hơn được. Nổi khó khăn cũa Giáo Chủ là, hiện nay chỉ còn có Vương Phi mới có đầy đủ tư cách để cùng Thánh Bảo cử hành Thánh Lể quan trọng này. Trước mặt Giáo Chủ, mọi người không dám nói gì cả. Nhưng các Trưởng Lảo trong Giáo đả tổ chức một buổi họp bí mật, chỉ có Trưởng Lảo và Hộ Pháp cũa Giáo Hội có mặt mà thôi. Bắt đầu buổi họp, chức sắc cao cấp nhất trong Giáo Hội, dưới Giáo Chủ, là vị nam Hộ Pháp, Hửu Thừa Hộ Pháp lên tiếng. Giọng ông ta tràn đầy chán nản.
- Nếu Đông Cung Nương Nương trở thành Giáo Chủ thì Bản Giáo ta sẻ bị tiêu hủy trong tay bà ta ngay. Nếu vậy, không làm Thánh Lể Thiên Nhiệm truyền tông còn tốt hơn. Thà là chúng ta để Thần Giáo bị diệt ngay, còn hơn là tồn tại thêm một thời gian, sống trong nhục nhả rồi củng bị diệt ...
Cười cười, nử Hộ Pháp Tả Thừa góp ý.
- Em có biện pháp này, không biết mọi người có đồng ý không ...
Nghe Tả Thừa Hộ Pháp nói có phương pháp cứu Giáo Hội, mọi người nhao nhao hỏi.
- Biện pháp gì thế?
Cười cười, bà ta không nói gì hết mà chỉ nhìn mọi người một lúc để dò xét tâm ý. Để mọi người nôn nóng thêm một hồi, Tả Thừa Hộp Pháp mới chậm rải mở miệng.
- Ngoài Đông Cung Nương Nương ra, ... người còn có khả năng cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông chính là Giáo Chủ cũa chúng ta ...
Mọi người như bị bất ngờ, ai nấy đều trợn mắt lên mà không biết nói gì cả. Im lặng một hồi lâu, nam Trưởng Lảo Kinh Bắc mới mở miệng, giọng chần chừ bất đoán.
- Nhưng ... nhưng hai người họ là mẹ con ruột mà ... Làm sao mà cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền tông được ...
Ra sức thuyết phục, Tả Thừa Hộ Pháp nói.
- Đúng vậy ... nhưng Giáo Chủ và Thánh Bảo đâu phải là người thường ... Thánh Bảo là người mang giòng máu cũa Thiên Hậu chúng ta đâu có thể đem quan niệm cũa người thường mà gán lên hai mẹ con cũa giáo chủ được ...
Để chứng minh chuyện loạn luân không phải là việc chưa bao giờ xảy ra, Tả Thừa Hộ Pháp đem lịch sử ra để làm mạnh thêm lý luận cũa mình.
- Ngày xưa, nhà Trần vì để bảo vệ ngôi báu mà còn có tục lệ anh em trong nhà cưới nhau. Nay, chúng ta vì phải bảo vệ Thần Giáo, chuyện loạn luân giửa hai mẹ con đâu có gì mà không được chứ ...
Trưởng Lảo Kinh Nam là Cô Loan. Vì không thông hiểu lịch sử cho lắm, cô Loan tỏ giọng nghi ngờ, thắc mắc hỏi.
- Chuyện loạn luân nhà Trần là sao vậy? Chuyện đó có thật không?
Gật gù, Hửu Thừa Hộ Pháp giải thích chuyện lịch sử.
- Vào thời gian trước, Trần Thủ Độ đả gả cháu cũa mình là Trần Cảnh cho Lý Chiêu Hoàng, vị vua thứ chín cũa triều Lý. Khi Trần Cảnh lớn lên, ông ta đả ép Lý Chiêu Hoàng nhường ngôi cho chồng mình là Trần Cảnh. Từ đó, ngai vàng đả đổi chủ, từ nhà Lý sang nhà Trần. Trần Thủ Độ sợ rằng, sau này sẻ có người bắt chước ông ta, dùng hôn nhân để cướp ngai vàng. Vì vậy, ông ta đả đặt ra điều luật cho hoàng tộc nhà Trần rằng, chỉ có anh em họ hàng trong hoàng tộc mới được cưới nhau thôi, tránh việc giòng tộc bên ngoài tiếm quyền ...
Nghe chuyện lịch sử, mọi người cảm thấy an tâm vì chuyện loạn luân đả từng xảy ra. Vì thế, mọi người như đồng ý với giải pháp cũa Tả Thừa Hộ Pháp. Ai nấy đều gật gù, như tán thành. Tuy nhiên, khi nghỉ đến chi tiếc, nử Trưởng Lảo Kinh Nam thắc mắc thêm.
- Thì chúng ta ai củng muốn vậy rồi. Nhưng chúng ta làm sao mà cưởng bách Giáo Chủ cùng Thánh Bảo ân ái với nhau được ... Em đả thấy sinh hoạt giữa Giáo Chủ và Thánh Bảo rồi. Hàng ngày họ ngủ chung giường với nhau, da thịt cạ sát mổi đêm mà có bao giờ lòng dục cũa họ nổi lên đâu ...
Nghe tới đây, Hửu Thừa Hộ Pháp gục gặt đầu.
- Ừa ... ta có thể hiểu được. Từ người cũa Giáo Chủ toát ra một vẻ thánh thiện lắm. Ai gần bà ta đều khó nổi dục vọng lên được ...
Mặt đỏ lên hổ thẹn, Hửu Thừa Hộ Pháp thố lộ.
- Ngay cả ta, ... lần đầu tiên được diểm phúc ân ái với bà ta, ... ta chỉ biết say mê ngắm nhìn bà ta mà cặc lại không cương lên được ...
Cười khúc khích chọc ghẹo, Tả Thừa Hộ Pháp hỏi.
- Vậy làm sao mà thằng bé cũa anh lọt vào động Đào Nguyên cũa Giáo Chủ được ...
Gật gù, Hửu Thừa Hộ Pháp thích thú nói.
- Phải mất một thời gian dài gần gủi ... khi nhìn được cái dâm trong thánh thiện. Cả tháng sau đó, cặc ta lúc nào củng cứng lên, đỏ hỏn, không lúc nào yểu xuống được ...
Thế là mọi người xúm đầu vào nhau, bàn kế hoạch để đưa quan hệ mẹ con cũa Hùng và Giáo Chủ gần gủi hơn nữa, thay đổi quan hệ mẹ con thành quan hệ luyến ái tình nhân.
Ngày hôm sau, trong buổi chầu Thánh Tụ, Hửa Thừa Hộ Pháp thưa với Giáo Chủ rằng.
- Kính thưa Giáo Chủ, ngày sinh nhật thứ hai mươi cũa Thánh Bảo gần sắp đến rồi. Để chàng ta có thể hoàn mản cuộc Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, Thánh Bảo cần phải đạt được Thiên Nhiệm mới có thể có khả năng làm Thánh Lể được. Mà Thiên Nhiệm không phải tự nhiên mà có, cần phải tu luyện mới có thể đạt được, mong Giáo Chủ chọn ngày tốt để chàng ta có thể lên đỉnh Cao Sơn tu luyện.
Nghe Hửu Thừa Hộ Pháp nói, Giáo Chủ im lặng. Bà trầm ngâm suy nghỉ, không nói gì cả. Không phải bà ta đả quên Hùng cần phải tu luyện mới có thể đạt được Thiên Nhiệm. Nhưng đây là vấn đề đả làm bà phân vân mải, từ lúc trở về Tổng Đàn. Vì thế, Giáo Chủ cứ chần chờ, không đốc thúc Hùng tu luyện để đạt Thiên Nhiệm. Bà thật không muốn Hùng cùng Vương Phi làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông chút nào. Khi Vương Phi sanh Thánh Bảo đời mới, Thần Giáo sẻ do Vương Phi chưởng quản. Lúc đó Thần Giáo sẻ bị lôi cuốn vào vòng chính trị tranh chấp quyền lực, hậu quả sẻ có xấu nhiều mà lành thì ít. Nhưng nếu không cử hành Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông, Thần Giáo sẻ bị tuyệt hậu. Giòng máu truyền đời từ Thiên Hậu đến đây sẻ bị cắt ngang. Như thế, tội cũa bà đối với Thần Giáo sẻ không biết sao mà kể hết được. Vì vậy mà bấy lâu nay, Giáo Chủ cứ chần chờ, không quyết đoán. Hôm nay, Hửu Thừa Hộ Pháp đả nhắc bà chuyện này. Bà đả không thể nào trốn tránh được nửa. Trầm ngâm hồi lâu, Giáo Chủ gật đầu. Bà nói chậm rải.
- Hộ Pháp nói đúng lắm. Thời gian thật không còn nhiều nữa ... Để có đủ thời gian cho Thánh Bảo tu luyện, con ta cần phải lên đỉnh Cao Sơn ngay. Chậm nhất là củng là phải vào ngày rằm cũa tháng này ...
Ngẩm nghỉ một hồi, Giáo Chủ nói tiếp.
- Nhưng ai trong Giáo Hội có thể giúp con ta tu luyện được ...
Nghe Giáo Chủ hỏi, Tả Thừa Hộ Pháp mau mắn trả lời.
- Dạ thưa Giáo Chủ, Thánh Bảo từ lúc ra đời, mới có sáu tháng đả xa rời Thần Giáo. Tuy chàng ta đả được Tây Cung Nương Nương luyện tập Phát Dục Đại Pháp, nhưng chỉ một mình Nương Nương luyện tập thì căn bản cũa chàng ta khó mà vửng được. Vả lại, nội công cũa chàng ta tu luyện đả hoàn toàn mất hết khi chàng ta cùng Tây Cung Nương Nương làm Thánh Lể Thiên Nhiệm Truyền Tông bất thành. Bây giờ, tuy chàng ta đả có được nội công từ Thánh Cô, nhưng đây không phải là nội công do chàng ta luyện thành. Vì thế, căn bản củng không vửng được ... Trong Giáo Hội ta, người duy nhất có thể giúp đở Thánh Bảo đạt được Thiên Nhiệm giờ chỉ còn có Giáo Chủ mà thôi ...
Nghe Tả Thừa Hộ Pháp tâu như thế, Giáo Chủ suy nghỉ một hồi lâu. Biết rằng lý lẻ bà ta rất đúng, Giáo Chủ gật đầu nói.
- Tả Thừa Hộ Pháp nói đúng lắm. Vậy trong tháng tới, Hửu Thừa Hộ Pháp hảy thay ta đảm nhiệm công việc cũa Giáo Hội. Ta sẻ cùng Thánh Bảo lên đỉnh Cao Sơn tu luyện. Mong các người, hảy vì Giáo Hội, mà hết lòng giúp đở Hửu Thừa Hộ Pháp ...
Mọi người nghe Giáo Chủ căn dặn, đồng loạt hô lớn vâng lời. Thấy mọi chuyện theo tính toán được trôi chảy thuận lợi, nhân dịp đó, Kinh Nam Trưởng Lảo thưa thêm với Giáo Chủ.
- Dạ thưa Giáo Chủ, theo truyền thống cũa Giáo Hội ta, khi Thánh Bảo lên đỉnh Cao Sơn tu luyện thì Giáo Hội tổ chức một buổi lể Long Hoa Hoan Lạc Lể Hội. Buổi lể này là cơ hội Giáo Chủ có thể ban phát ân điển cho các Giáo Đồ cùng Giáo Chúng khắp mọi nơi. Đây củng là dịp tụ họp cuối cùng giửa Giáo Chủ đương nhiệm với toàn thể môn đồ cũa Giáo Hội ...
Gật đầu, Giáo Chủ nói.
- Ừa, ta biết ... Mọi người hảy bàn bạc với nhau để tiến cử một vị Hầu Lể Chính Tôn cho ta nhé ...
Nghe Giáo Chủ nói, Hửu Thừa Hộ Pháp liền tâu lên.
- Dạ thưa Giáo Chủ, mọi người đả bàn bạc trước rồi. Chúng đệ tử đều đồng ý tiến cử Thánh Bảo làm vị Hầu Lể Chính Tôn ...
Tiếp theo lời cũa Hửu Thừa Hộ Pháp, mọi người đồng loạt hô lớn.
- Thánh Bảo ... Thánh Bảo làm Hầu Lể là đúng nhất ...
Nghe mọi người đồng loạt tiến cử Hùng, Giáo Chủ giật mình. Bà nhìn đăm đăm mọi người một cách dò xét rồi nhìn qua Hùng với một nét mặt bâng khuâng. Bà hỏi Hửu Thừa Hộ Pháp.
- Vì sao mọi người lại tiến cử Thánh Bảo như thế ...
Kính cẩn, Hửu Thừa Hộ Pháp huyên thuyên tâu.
- Dạ thưa Giáo Chủ, được làm Hầu Lể Chính Tôn là một ân điển vô cùng to lớn cho môn đồ cũa Thần Giáo ta. Thường thì môn đồ nào có công lao lớn nhất với Giáo Hội thì được tiến cử vào vị trí này trong buổi lể Long Hoa Hoan Lạc. Thánh Bảo đả bị thất lạc bao lâu nay, mà khi Thánh Bảo về với Giáo Hội, Thánh Bảo đả lập được công lao lớn nhất cho Giáo Hội là đả tìm được hung thủ thực sự, người đả gia hại Truyền Nhân Tiền Nhiệm. Cho dù có thể nói rằng, Thánh Bảo vì cha mà làm thì đó chỉ là chuyện riêng. Nhưng có một công lao khác, không thể nói là chuyện riêng được là chuyện, Thánh Bảo đả lật được bộ mặt thực sự cũa Đông Cung Nương Nương. Nếu không có chuyện đó thì cho đến bây giờ, chúng ta củng không biết được rằng, có một thế lực chính trị to lớn đang dòm ngó Giáo Hội chúng ta. Vả lại, Thánh Bảo đả thất lạc bấy lâu, chàng ta là người mang giòng máu Thánh mà phải lưu lạc khắp nơi, chưa bao giờ hưởng được bổng lộc hay ơn phước gì từ Giáo Hội chúng ta. Vì thế môn đồ suy nghỉ, cuộc lể hội Long Hoa Hoan Lạc này thật là một dịp tốt để cho chúng ta đền bù cho Thánh Bảo ...
Nghe Hửu Thừa Hộ Pháp huyên thuyên như thế, Giáo Chủ biết rằng không có thể thay đổi được sự đồng tâm cũa mọi người. Bà ta giơ tay lên, ra hiệu cho Hửu Thừa Hộ Pháp ngưng, và nói.
- Được rồi, Hửu Thừa Hộ Pháp nói đúng lắm ... Ta chấp nhận cho Thánh Bảo làm vị Hầu Lể Chính Tôn trong lể hội Long Hoa Hoan Lạc ...
Nghe Giáo Chủ chấp nhận sự tiến cử cũa mình, mọi người liếc mắt nhìn nhau ý nhị, rồi ồ lên, cất tiếng hoan hô như sấm, vang động cả căn Chánh Điện to lớn. Sau buổi chầu lể, mọi người nghiêm trang ra về. Củng từ hôm đó, như có một âm mưu to lớn đang phát sinh trong Tổng Đàn. Cả Giáo Chủ và Hùng, cả hai người không có ai kiếm được người cùng ân ái để tu luyện Phát Dục Đại Pháp được nửa cả. Mọi người đều có sẳn cớ để từ chối. Người thì mang lý do bận rộn vì phải chuẩn bị cho lể hội Long Hoa Hoan Lạc. Người thì mang bịnh, hoặc đả hẹn trước với người khác rồi. Ngay cả với nhửng người quen thân với Hùng như chị Hoa, cô Loan, cô Nguyệt củng trốn đi đâu mất biệt. Chị Hoa thì nhắn tin với Hùng, nói rằng nàng phải đi chu du khắp nơi, mời người về dự Long Hoa Hoan Lạc Lể Hội. Cô Loan thì cả ngày bận rộn với các nử đồ đệ mới nhập môn, luyện tập ráo riết cho các nàng Phát Dục Đại Pháp để tranh tài với các Phân Đà khác. Cô Nguyệt thì suốt ngày trốn trong phòng thuốc. Bà bảo với Hùng rằng bà ta đang dược chế một loại rượu thật là đặc biệt để dùng trong ngày Lể Hội.
Không bạn đồng tu, Giáo Chủ và Hùng về phòng ngủ sớm hơn mọi ngày. Nằm trên giường nói chuyện với nhau mà tâm hồn cũa hai người đều không tập trung được. Cả hai nhiều khi củng không biết mình nói gì. Thân thể hai người cứ râm rang như có kiến bò khắp châu thân, người nóng bỏng khao khát. Hùng bắt đầu nhìn mẹ mình với một ánh mắt khác trước. Thân thể nong nóng cũa bà, ngoài ấm áp cũa tình mẩu tử ra còn là thân thể nóng bỏng cũa một người đàn bà tràn đầy nhựa sống. Nhìn sâu vào ánh mắt cũa mẹ mình, Hùng củng cảm giác được một niềm khao khát đang âm ỉ trong ánh mắt đó. Chàng bắt đầu để ý đến nhửng đường lông khẻ tóc cũa mẹ chàng kỉ hơn. Càng để ý, lòng Hùng càng khao khát hơn thêm. Mùi hương từ người bà toát ra sao thơm thế, đậm đà, quyến rủ quá. Mùi thơm lảng đảng, phất phơ làm từng tế bào trong da thịt chàng tỉnh giấc, bừng bừng khao khát thèm muốn. Nằm trên chiếc giường nhỏ, hai thân thể song song với nhau, Hùng bữa nay mới để ý đến toàn bộ thân thể cũa mẹ mình. Mái tóc đen và dài cũa bà sao mượt mà óng ả quá. Làn da cũa mẹ chàng sao trắng tinh, gợi cảm, mền mại, êm ái đến thế. Nhìn xa rồi đến nhìn gần. Hùng đam mê nhìn ngắm kỉ hơn thân thể tràn đầy nhựa sống cũa người đàn bà đang nằm song song trên giường, củng là mẹ mình. Thân thể nở nang ở nhửng chổ đáng nở, tóp lại ở nhửng nơi nên tóp. Đôi chân cũa bà thật là dài, quyến rủ vô cùng. Vòng mông bà nở to, vòng eo thon gọn, rồi đến bộ ngực nở nang. Trước mặt mẹ mình, Hùng lại trở nên bối rối ngại ngùng. Hùng không dám ôm mẹ mình thân mật như trước nữa. Bữa nay, nhửng lần đụng chạm da thịt với mẹ mình làm cỏi lòng Hùng xao xuyến, nôn nao. Cả người chàng như giật nẩy ra, không còn tự nhiên như trước.
Nằm trên chiếc giường nhỏ với Hùng, Giáo Chủ củng cảm giác khác lạ so với nhửng ngày trước. Giờ đây, bà mới cảm giác rằng, sao giường bà bây giờ lại nhỏ quá như thế. Nhửng lần quay người cũa Hùng như làm thân thể bà lay động. Thân thể cũa Giáo Chủ giờ đây củng cảm giác nôn nao, khao khát đòi hỏi, căng mọng lên. Bà không dám gác chân mình lên thân thể con bà như trước nữa. Bà sợ rằng, chiếc chân thon cũa bà khi nhấc lên, nó sẻ tham lam kẹp chặc lấy thân thể cường tráng kia cũa Hùng mà ngấu nghiến. Hơi thở nóng hổi cũa Hùng phà vào người bà. Bà cảm thấy nó nóng bỏng như hoả diệm sơn, muốn đốt cháy thân thể cũa mình. Tâm hồn Giáo Chủ hoang man. Giờ đây, bà như không còn có sự bình tỉnh thường ngày cũa một vị Giáo Chủ tôn kính được nửa. Giáo Chủ giờ đây chỉ biết rằng, bà là một người đàn bà có nhiều đòi hỏi, tràn đầy khát khao. Nằm cạnh Hùng, mùi hương đàn ông từ con bà quyện lấy thân thể bà. Bà như muốn hít hết vào, nhưng lại không dám, chỉ dám thở nhẹ làm bà ngộp thở. Liếc nhìn nhửng bắp thịt rắn chắc trên vai, nơi cánh tay, và bắp đùi cũa Hùng, Giáo chủ rộn rạo ruột gan. Bà muốn dụi thân thể mình vào thân thể Hùng để cảm giác nhửng bắp thịt rắn chắc đó, đè nặng, kẹp chặt, nghiến nát thân thể mình. Giáo Chủ không còn biết mình là ai được nữa. Là Giáo Chủ cũa Lạc Đạo Thần Giáo, bà chưa bao giờ phải đè nén dục vọng cũa mình như thế này cả. Trái lại, căn bản cũa Phát Dục Đại Pháp là bộc phá đòi hỏi, cho nổ tung nhửng đam mê dục vọng cũa mình, ngày ngày đắm chìm trong hoan lạc, có bao giờ phải đè nén như thế này đâu. Bà bắt đầu nghi ngờ đến căn bản cũa lý luận chống loạn luân. Trong thâm tâm, bà tự hỏi, loạn luân là gì, tại sao lại không được, là mẹ củng là bà nội thì có gì không được đâu.
Cứ thế, hai mẹ con nằm trên chiếc giường nhỏ mà tranh đấu với thân thể cùng trí tuệ để cưởng lại bản năng tự nhiên cũa con người. Đến ngày cuối cùng, trước lể hội Long Hoa Hoan Lạc, cả hai mẹ con tuy sinh hoạt cùng nhau trong căn phòng nhỏ nhưng không ai dám nhìn, hoặc đụng chạm thân thể cũa nhau. Hùng không dám nhìn mẹ mình vì chàng sợ rằng, môi lưởi tay chân cũa chàng sẻ không còn do chàng điều khiển nữa khi ánh mắt chàng nhìn thấy da thịt trắng trẻo, ngồn ngộn khiêu dâm cũa mẹ mình. Giáo Chủ củng không dám nhìn Hùng vì thân thể cũa người đàn ông trong phòng bà cương mảnh, lẩm liệt quá. Thân thể đó làm bà khao khát, muốn dụi mình vào để tìm nguồn hoan ái. Trên chiếc giường nhỏ, Hùng và Giáo Chủ củng không còn tự nhiên mà trò chuyện, tâm sự với nhau được nữa. Hùng sợ nghe giọng nói nhỏ nhẹ, âu yếm, thánh thót cũa mẹ mình lắm. Vì khi nghe được giọng nói êm đềm đó, trái tim cũa chàng sẻ nổi loạn. Đam mê cũa chàng sẻ bùng nổ. Chàng không biết được tình cảm cũa hai mẹ con sẻ ra sao khi chàng để trái tim mình tự do nhảy múa. Giáo Chủ củng sợ nghe được tiếng nói trầm ấm cũa Hùng lắm. Khi nghe được giọng nói trầm hùng đó, trái tim Giáo Chủ mềm nhủn, yếu lòng. Bà không còn cảm giác Hùng là một đứa bé nhỏ nhoi, một phần thân thể cũa bà nữa. Hùng bây giờ đả là một người đàn ông, đang sẳn sàng giang rộng cánh tay, xiết chặc thân thể bà vào trong lòng. Bà khao khát cảm giác đó lắm. Nhưng bà sợ rằng, tình mẹ con thân thiết giữa hai người từ nay sẻ không còn nữa. Bà không muốn mất cảm giác mẹ con ruột thịt giữa hai người. Cứ thế, hai mẹ con rón rén leo lên giường, chẳng nói chẳng rằng, nằm thẳng tay thẳng chân, người úp xuống, không dám cử động nguyên đêm. Cả hai như đang cố gắng, đè nén một hoả diệm sơn cũa đòi hỏi nhục dục. Cả hai như sợ rằng, chỉ một cử động nhỏ thôi là ngọn núi lữa sẻ nổ tung. Lúc đó, như đê đả vở không còn có gì mà có thể ngăn lại được nữa, luồng nước cuốn cũa dục vọng sẻ cuốn trôi tất cả.
Sáng hôm sau, khi tiếng trống báo hiệu, ngày cũa lể hội Long Hoa Hoan Lạc, trổi lên, hai mẹ con bật dậy ngay như cả đêm không ngủ. Bên ngoài, người người đả đứng chờ để giúp đở hai người chuẩn bị cho lể hội. Hai mẹ con không dám nhìn nhau, mổi người một nẻo, đi theo nhửng người hầu cũa mình để chuẩn bị cho lể hội. Hùng được hai người nử Giáo Đồ áo xanh dương giúp chàng mặc lể phục. Lể phục bao gồm bên ngoài là một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng màu đen, thêu chỉ vàng, hình cọp vờn chim phượng. Đầu chàng đội mủ cao, được cắm lông chim công, trông rất là oai phong lẩm liệt. Bên trong, chàng chỉ có một chiếc khố nhỏ bằng vải trắng, quấn ngang hông, với một mảng vải nhỏ thòng xuống, che cặc. Hai tuần nay, vì không được hưởng hơi hám cũa nử nhân làm người chàng rạo rực khốn cùng. Nhất là mổi đêm, nằm sát thân mình lồ lộ rực lửa cũa mẹ mình mà lại phải đè nén nhục dục, Hùng khao khát như điên loạn. Hôm nay, Hùng được hai người nử Giáo Đồ trẻ tuổi kề cận, giúp chàng mặc lể phục làm Hùng sung sướng vô cùng. Cặc chàng cứ ngồng ngổng chỉa cao, độn miếng vải cũa chiếc khố lên. Trong khi hai cô gái giúp chàng mặc lể phục, bàn tay Hùng sung sướng mò mẩm thân thể mơn mởn cũa hai người con gái. Hai cô gái cười cứ cười khúc khích, không ngăn bàn tay chàng lại nhưng củng không ngừng công việc cũa mình. Hai nàng cứ trách yêu, hối thúc chàng, bảo chàng đừng làm trể nải giờ giấc.